Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 28: Túi giữ ấm cho bé



Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Vào thứ bảy mỗi tuần, Lộc Hành Ngâm sống ở chỗ của Cố Phóng Vi.

Cố Phóng Vi vui mừng khôn xiết, định đưa cậu đi càn quét siêu thị ngay. Nhìn thấy Lộc Hành Ngâm cầm sách từ vựng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đi tới kéo cậu: "Đi đi, có thời gian chơi game, không có thời gian cùng anh mua đồ à? Huống chi tôi mua cho em mà."

Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Mua cho em cái gì?"

"Ở đây sợ em không quen, mua đồ tắm gội, đồ ngủ gì đó, mua thêm chút đồ ăn vặt cũng được." Cố Phóng Vi nói.

Lộc Hành Ngâm nhìn hắn.

Cố Phóng Vi bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, đôi mắt hoa đào trợn ngược, đầu hàng: "Cho tôi chụp em một bức ở đây, tôi thanh toán cho em."

Lộc Hành Ngâm không rõ lắm về phương thức thanh toán của hắn là gì, chắc chỉ là mua một lon trà lài, và tiền hoàn lại thành năm bộ quần áo hàng hiệu hay gì đó. Lấy anh ta làm em trai là một công việc chắc chắn.

Nhà kho dưới lầu đầy bụi, Cố Phóng Vi bị sặc ho vài tiếng mới có thể mở cửa lôi xe đạp ra ngoài.

Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn đứng phía sau hắn, hắn che cho cậu rất tự nhiên, lưng hơi cong để dắt xe, cánh tay thon chắc mảnh khảnh xinh đẹp.

Bụi bay bị hắn chặn lại, Cố Phóng Vi lấy khăn giấy ướt lau xe đạp, sau đó vỗ nhẹ vào người cậu nói: "Đi thôi, tôi sẽ đưa em vào thành phố."

Trên người hắn có một phong thái Lộc Hành Ngâm chưa từng gặp, hắn nhớ kỹ chi tiết tay lạnh, hay có lẽ tình cờ nói đỡ cô gái theo đuổi mình, ngay cả bản thân Cố Phóng Vi cũng không nhận ra. Hoặc cũng có thể là dấu vết của cái gọi là "giáo dục kiểu quý tộc" của Cố Phóng Vi đối với người này, cho dù hắn có bản tính hăng hái nhiệt tình, hay trốn trong một trường cấp ba bình thường như trường Trung học số 7 Thanh Mặc, hắn cũng có thể trong nháy mắt nhìn thấy trong biển người rộng lớn.

"Vào thành phố" là cách các học sinh của trường Cố Phóng Vi Thanh Mặc gọi đùa khu vực trung tâm thành phố. Rốt cuộc, họ đang ở trong vùng hẻo lánh. Theo lời của chủ nhiệm giảng dạy nói, "Hẹn hò mà mắc trèo tường chạy mười cây uống trà sữa, tìm một quán nhỏ dạo, chắc hết đêm quá."

Phía đông là một thị trấn nhỏ, phía tây là một vùng ngoại ô xa xôi.

Mùa đông gió lạnh, Cố Phóng Vi giống như một con mèo máy, đầu tiên nhét cho cậu vài chiếc khăn giấy ướt, sau đó thần kỳ lấy từ trong túi quần ra một cái túi giữ ấm trẻ em, muốn dán lên người cậu.

Bao bì của Túi Giữ Ấm Cho Bé có màu đỏ tươi, dòng chữ màu vàng xấu hoắc có nội dung "Chuyên để giữ ấm, nữ thần tri kỷ".

Lộc Hành Ngâm không chịu dán, cậu nói: "Con gái mới xài... Em không xài đâu."

Cố Phóng Vi mỉm cười: "Nếu em không nói sẽ không ai biết em dụng cái này, Túi Giữ Ấm Cho Bé cái gì, trong lúc huấn luyện quân sự, tôi nhìn thấy người ta nhét giày vào—" Lộc Hành Ngâm

Lộc Hành Ngâm vội vàng giật lấy chiếc túi đóng gói từ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có nói nữa."

Cậu cúi đầu, cẩn thận xé miếng dán giữ ấm cho bé, dán vào cổ tay, còn có một miếng nữa, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cẩn thận kéo cổ áo ra, nhét Giữ Ấm Cho Bé vào trong áo len. Cậu thiếu niên da trắng, gầy, cao hơn so với các bạn cùng trang lứa một chút, nhưng áo len và áo khoác ngoài hơi rộng, lộ ra khung người lỏng lẻo, khi xắn cổ tay áo lên có thể nhìn thấy các mạch máu xanh tím trên cổ tay gầy.



Làn da như tuyết.

Ban đầu nó có màu trắng, bị gió đông lạnh vào mùa thu thổi, càng trở nên trắng hơn.

Cố Phóng Vi đẩy xe đạp nhìn người trước mặt, khi Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, hàng mi đen dài cong vút, hắn mới chợt nhận ra đứa em trai này rất thanh tú.

Rất trong trẻo, thanh tú mà tinh xảo, trong mắt có ánh sao như nước, gợi nhớ đến hình tượng trong tiểu thuyết Giang Nam xưa bị viết sai lệch. Là tiểu nhân bước ra từ trong chuyện.

Lộc Hành Ngâm vẫn đang cúi đầu loay hoay với chiếc áo khoác, như đang một mình cậu với chiếc xe đạp, không biết phải làm sao.

Hắn đột nhiên cười: "Lại đây."

Hắn nghiêng người bước lên xe đạp, dùng đôi chân mảnh khảnh giẫm trên mặt đất, thẳng lưng, thái độ thản nhiên mà nghiêm túc nói: "Ba tuổi tôi biết đạp xe đạp rồi, đừng lo."

Lộc Hành Ngâm ngồi ở ghế sau, không có chỗ để đặt tay, Cố Phóng Vi nhìn sau gáy cậu và nói: "Em giống hệt con gái vậy, nếu em không nắm tôi mà bị rơi ra ngoài, không chịu trách nhiệm đâu nhe."

Lộc Hành Ngâm vươn ngón tay và nắm lấy áo khoác của hắn, xuyên qua bộ quần áo mùa đông dày nặng, hơi ấm dần dần truyền qua.

Cậu một tay nắm lấy quần áo, tay kia lặng lẽ thu về, đặt lên trên ngực.

Tim cậu đập rất nhanh, may mà người phía trước cách qua lớp quần áo không cảm nhận được.

Phía tây vẫn là ngoại ô thành phố, đường xá còn đang sửa chữa, Cố Phóng Vi đạp xe có lẽ vất vả lắm, chưa đi được nửa đường đã có chút đổ mồ hôi nên cởi áo khoác ném vào trong giỏ xe đạp.

Lộc Hành Ngâm hỏi hắn: "Sao anh không đi thị trấn vậy, thị trấn gần hơn mà."

Cố Phóng Vi không trả lời, Lộc Hành Ngâm cho rằng hắn không nghe thấy, nhưng một lúc sau, giọng nói mềm mại của Cố Phóng Vi vang lên đến từ trong gió: "Máy Tính Nhỏ, em đã đi đường đến thị trấn chưa?"

Lộc Hành Ngâm nói: "Chưa."

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, cậu thận trọng nói thêm: "Ngày mốt em sẽ gửi đồ của anh với gửi đồ cho bà nữa."

"Tôi không có hối em đâu." Cố Phóng Vi cười khúc khích, "Tôi không thích con đường đó thôi."

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc.

Chỉ có một con đường duy nhất vào thị trấn, chính là cái con ngõ dài và hẹp ở trường, hình như không có gì đặc biệt.

Cố Phóng Vi đưa cậu đến một trung tâm thương mại lớn hơn một chút và mua rất nhiều thứ chất thành ngọn núi, ngoại trừ đồ ngủ và những nhu yếu phẩm hàng ngày khác, Cố Phóng Vi còn tùy hứng mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nói là "Anh cho em thấy trình nấu ăn của anh."

Khi cả hai trở về nhà không có ngồi trên ô tô, Cố Phóng Vi đẩy chiếc xe đạp và những thứ hắn mua, Lộc Hành Ngâm thì đi bên cạnh hắn.

Trở lại nhà cho thuê, cuối cùng xác nhận lời nói của Cố Phóng Vi hoàn toàn xạo chó: người này ngay cả vo gạo cũng không biết, có lẽ thấy đùa Lộc Hành Ngâm rất vui liền cảm thấy mình bắt được em trai chơi cùng.

Trong phòng bật máy sưởi, Cố Phóng Vi buộc một chiếc tạp dề màu hồng bên ngoài chiếc áo phông đắt tiền của mình, có chút khó hiểu nhìn Lộc Hành Ngâm và đem gạo đã vo đi vo lại: "Không phiền phức vậy đâu, lúc tôi còn nhỏ, đút cho Tư Liệt Tư Đốc ăn, tụi nó ăn dữ lắm."

Lộc Hành Ngâm: "..."

Cuối cùng, cậu là người nấu ăn.

Một số món rất đơn giản, dưa chuột xào nước trong, sườn xào chua ngọt với mơ, cà chua với trứng, còn có mấy món linh tinh như hộp thịt kho nước sốt đông lạnh. Cố Phóng Vi thấy bao bì bắt mắt, nên mua về hâm ăn luôn.

Khi đặt trên bàn, Cố Phóng Vi điên cuồng ăn những món ăn do Lộc Hành Ngâm làm mà không động đến mấy món đồ ăn đóng hộp: "Sao em không đăng ký học ngoại trú đi Máy Tính Nhỏ, ở chung với anh này."

Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói: "Không có thời gian để nấu cho anh ăn đâu."

Cố Phóng Vi cười xấu xa: "Bình thường thì không, vậy nghỉ đông với nghỉ hè thì sao? Em đến sống với anh trong kỳ nghỉ không?

"Phải về nhà, không thì không lễ phép lắm." Lộc Hành Ngâm nghiêm túc nói.



"Dầu muối không ăn vậy Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi thở dài, muốn véo mặt cậu lần nữa, nhưng Lộc Hành Ngâm đã thành thạo động tác nên tránh được.

Trong hai ngày, Lộc Hành Ngâm đã xem lại từ vựng tiếng Anh từ lớp ba đến lớp một nhiều lần, và thử làm một số bài kiểm tra sau khi đã quen thuộc với chúng, điểm số của cậu không ngờ đạt tới 90 điểm, đạt trung bình rồi.

Cậu cũng dần khám phá ra quỹ đạo cuộc sống của Cố Phóng Vi: Nếu hắn muốn làm đồ vật hay làm mô hình, Cố Phóng Vi sẽ ở nhà không nói một lời, đeo kính chống ánh sáng xanh, im lặng làm công việc của mình. Nếu hắn hoàn thành một việc gì đó, cần điều chỉnh giọng nói, hắn sẽ đến tòa công nghệ.

Khi tạm thời không có tiến bộ ý tưởng nào, cần đọc nhiều tài liệu và luận văn tham khảo, Cố Phóng Vi sẽ quay lại lớp, ngồi trong phòng để tìm một số ý tưởng.

Lộc Hành Ngâm dần dần nắm bắt được từ vựng tần số cao, HMI (human-mae iion tương tác giữa người và máy), từ những gì hắn nói khi gọi điện, nên biết được đại khái hướng đi của Cố Phóng Vi.

Cậu đã đọc rất nhiều tài liệu cũ mà Cố Phóng Vi dùng để nhét vào góc bàn, mơ hồ biết lĩnh vực này rất rộng lớn và phức tạp, khó thể biết hết. Cậu chỉ giúp hắn thu dọn cái bàn bừa bộn và sách vở cũ, cất đi cho hắn rồi tiếp tục viết tiếng Anh.

Cậu viết những từ vựng cơ bản và đơn giản nhất, nghe Cố Phóng Vi hạ giọng bên cửa sổ, nói tiếng Anh lưu loát mà có phần kỳ lạ, ánh sáng và bóng tối bên cửa sổ chiếu vào hắn, như thể hắn đang ở một thế giới khác; cậu chăm chú nhìn đôi mắt bình tĩnh và kiên định của hắn.

Nhìn một lúc, lại cúi đầu tiếp tục viết.

*

Vào sáng thứ hai, Cố Phóng Vi không thức dậy.

Hắn thức đến năm giờ sáng ngày hôm trước, khi Lộc Hành Ngâm cuộn tròn trên giường quấn chăn bông, cậu mơ hồ nhìn thấy Cố Phóng Vi một mình bật đèn bàn, viết vẽ trong phòng khách, hơi thở của hắn bình tĩnh hơi lạnh lùng.

Sáu giờ sáng, trong phòng tối đen một mảnh, Lộc Hành Ngâm trời tối đứng dậy, chịu lạnh mặc quần áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Cố Phóng Vi đang nằm ngửa trên ghế sô pha, vẻ mặt mệt mỏi khi ngủ, có lẽ vì lạnh nên hắn rúc sâu vào ghế sô pha, hơi cuộn người lại.

Lộc Hành Ngâm lấy chiếc chăn trong phòng, nhẹ nhàng đắp cho hắn.

Cậu chạy đến đây, đã bỏ lỡ ngày về của học sinh nội trú, may mà đêm nay giáo viên sẽ không đến tìm cậu.

Sau khi Lộc Hành Ngâm tắm rửa sạch sẽ, cậu thấy vẫn còn sớm, nên cậu đã làm một chiếc bánh sandwich trứng và giăm bông với những nguyên liệu còn sót lại từ tối hôm qua – cậu không biết nó có phải là thật không, có hợp với khẩu vị của Cố Phóng Vi sống ở nước ngoài hay không, chỉ cố gắng tự đoán.

Một chiếc bánh sandwich cùng một ly sữa được đặt trên bàn trong phòng khách, trên đó còn dán một tờ giấy ghi chú: "Sau khi ngủ dậy, hâm nóng lại hẵn ăn."

*

Lộc Hành Ngâm đến lớp trùng hợp gặp Mạnh Tòng Chu với Thánh Tĩnh cùng cậu ta nhỏ giọng nói: "Hôm nay bài trắc nghiệm cả khối thu hết rồi, bọn tớ hỏi lớp khác, đáp án giống với Dịch Thanh Dương với lớp khác nữa. "

Phần lớn ở độ tuổi này học sinh thường làm theo đám đông, dù biết là không nâng cao chất lượng của lớp nhưng để ra vẻ chăm chỉ, bọn họ sẽ noi gương những học sinh giỏi nhất, xin đề để làm theo, chép theo đáp án của mấy ông lơn, như thể tự mình làm.

"Cả lớp có rất nhiều người nộp bài, hơn nữa phần lớn đều viết đáp án tiêu chuẩn, không biết còn có hi vọng hay không." Mạnh Tòng Chu nói, "Nếu bọn mình không lên hạng thì thôi, thử lân cho biết, dù gì lần trước cậu xếp hạng 200 toàn khối, chắc ổn mà."

Thái Tĩnh nói: "Tớ đã hỏi cô Tạ, cổ nói lễ chào cờ sẽ công bố danh sách."

Lễ chào cờ diễn ra sau tiết hai buổi sáng.

Lộc Hành Ngâm không ngờ Cố Phóng Vi sáng nay sẽ đến lớp, hắn trở lại lớp sau tiết sinh học đầu tiên, trên tay cầm một chiếc bánh sandwich, nhưng không phải là bánh cậu làm.

"Chào buổi sáng, Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi ngồi ở bên cạnh bàn, đôi chân mảnh khảnh móc vào chân bàn, dựa lưng vào ghế dựa, giọng nói có chút mệt mỏi, "Sáng sớm anh không dậy nổi, nên không đưa em đi học được."

Khúc Kiều nghe vậy, cô nàng bị sốc: "Hai người ngủ với nhau tối qua??? Tui có nghe lầm không vậy? Phi, không phải, Nai Con bị rù quến à?"

Cố Phóng Vi không giải thích, hắn chỉ duỗi eo và nói: "Tôi chưa ăn hết bánh sandwich em làm, tôi trở người trên ghế sofa đụng bàn, sữa bò đổ ướt chăn rồi."

Lộc Hành Ngâm làm đề: "Ồ."

Cố Phóng Vi nói: "Tôi cũng làm rớt bánh mì đã chuẩn bị sẵn, tôi không ăn được, nhưng muốn ăn bánh mì, nên đến cửa hàng tiện lợi mua một cái."

Lộc Hành Ngâm: "Vâng."



Cố Phóng Vi cong đôi mắt: "Cám ơn nha, Máy Tính Nhỏ."

*

Cố Phóng Vi không tỏ ý kiến ​​gì với chủ nhiệm mới, nhưng hắn tỏ ra tôn trọng: hắn không bỏ qua lễ chào cờ, đi theo đại quân tập trung trước đài quốc kỳ.

Hắn đã không xuất hiện trong nhiều ngày, vì chiều cao của mình, nên đành đứng ở cuối hàng, bừa vặn phía sau Lộc Hành Ngâm. Người xung quanh lia mắt qua đây.

"Điểm số của ban 27 không cao, mà nhiêu trai đẹp nha. Một người là Lộc Hành Ngâm còn người kia là Cố Phóng Vi... hai người có điểm số cao nhất trong ban 27."

"Tui thấy Cố Phóng Vi đẹp trai hơn."

"Cũng đẹp mà trời! Mấy ngày nay người ta theo đuổi Lộc Hành Ngâm không ít đâu."

Mấy lời này không biết Cố Phóng Vi nghe sao được, lúc đi ngang qua cậu, đột nhiên cúi người cười nhẹ vào bên tai cậu: "Có người theo đuổi em sao, Máy Tính Nhỏ?"

Lộc Hành Ngâm bất động như núi, đứng thẳng lưng ở nơi đó.

Cố Phóng Vi không thèm quan tâm, vươn tay nhéo vành tai mềm mại của cậu, sau đó rút tay ra, quay sang toàn tâm toàn ý nghịch mũ trùm đầu của Lộc Hành Ngâm.

"Các học sinh lớp 11 dưới đây đọc tên các em ở lại đây. Sau khi hết tiết, đến bậc thang hội trường đầu để họp sơ bộ huấn luyện và báo cáo cho lớp nâng cao."

Giọng nói của chủ nhiệm giáo dục cầm micrô truyền khắp toàn trường, "Ban một, Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện, Từ Tinh..."

Lộc Hành Ngâm hơi ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào những người trên sân khấu, dần dần tập trung sự chú ý của mình khi số lượng tăng lên.

"Ban 27, Lộc Hành Ngâm, Thái Tĩnh, Mạnh Tòng Chu." Hiệu trưởng dừng lại, sau đó gọi một cái tên khác," Cố Phóng Vi.

"Học sinh được điểm danh, tập hợp ở bậc thang hội trường, không nhắc lại nữa."

Lộc Hành Ngâm cảm thấy bàn tay đang kéo mũ trùm đầu của hắn dừng lại.

Cùng lúc đó, mấy lớp bên cạnh xôn xao: "Cố Phóng Vi? Cậu ấy cũng đăng ký lớp nâng cao nữa à? Đây là tiết tấu muốn tham khảo không khí chăm chỉ học tập à..."

Giọng nói của Cố Phóng Vi lạnh lùng: "Máy Tính Nhỏ, ai đăng ký cho tôi?"

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Là em."

Sau đó nhanh chóng nói thêm: "Em xin lỗi."