Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân



Triệucông tử gào lên một tiếng, thuộc hạ của hắn lập tức nhảy dựng lên muốn liềumạng với tôi.

“Hoảngcái gì?” Tôi chậm rãi bắt lấy tay Triệu công tử kéo tới xem. A, thật sự đỏ lênnày, thì ra không phải nói dối.

TriệuSách nhe răng nhếch mép: “Đúng là vật họp theo loài, tiểu tử kia thủ đoạn độcác, lạnh lùng bạc tình, ngay cả một tiểu cô nương bên cạnh cũng là loại ngườitàn nhẫn.”

Tôicười, không thèm giải thích, ra lệnh: “Mời công tử cởi quần áo.”

“Cáigì?” Triệu công tử nắm chặt cổ áo theo bản năng: “Ngươi muốn làm gì?”

“Kiểmtra toàn thân cho anh chứ làm gì, còn tưởng tôi muốn sàm sỡ anh hay sao? Anhbọc quanh người năm bảy lớp thế này tôi xem thế nào được?”

Thuộchạ của Triệu gia vừa có vẻ kinh ngạc vừa tức giận, hiển nhiên muốn ngăn cảm lạikhông tìm ra lý do, đại thiếu gia nhà bọn họ cũng chẳng phải con gái.

Tôicười: “Tôi không xấu hổ thì thôi, anh xấu hổ cái gì? Để tôi nhìn một cái cũngkhông mất một miếng thịt. Các đại lão gia dứt khoát đi, không muốn tôi xem bệnhthì tôi về.”

Vẻ mặtTriệu Sách vô cùng căm tức, uất ức, làm như là liệt nữ bị nhục nhã: “Ta đã biếtTiêu Huyên kia không có ý tốt gì mà!” Tuy căm giận, nhưng anh ta vẫn bắt đầucởi áo ra.

Một thịvệ tới cùng tôi vốn đã đứng ở bên cạnh cố nén nụ cười chế giễu, lúc này dứtkhoát xoay người cười như điên.

Tôicũng cười, ánh mắt lại không rời khỏi thân thể của Triệu công tử, khoanh taynhìn anh ta cởi quần áo. Vừa rồi khi ức hiếp Tiêu Huyên không phải lớn tiếnglắm sao, vì sao bây giờ lại héo rũ như thế? Xấu mặt hắn là công tử nhà giàu ănsung mặc sướng, xấu mặt hắn từng tranh đoạt hoa khôi với Tiêu Huyên, lẽ nào ởchốn thanh lâu rượu ngon, ôm mỹ nhân trong lòng, hắn cũng cởi quần áo như vậy?

Thờitiết có chút lạnh, cơ thể thon dài trắng nõn của Triệu công tử nổi lên một lớpda gà. Tuy gầy, nhưng cũng rắn chắc, không thể coi là yếu đuối.

Tôitiếp tục cười: “Quần.”

“Hả?”Triệu công tử tưởng mình nghe nhầm.

“Quần.”Tôi nhắc lại.

Cuốicùng Triệu Sách cũng phải đỏ mặt: “Có… Có cần thiết không?”

Mấy taysai của anh ta cũng tức giận nói: “Có cần như vậy không?”

Tôi vôcùng kinh ngạc: “Không phải Triệu công tử nói đau toàn thân sao?”

TriệuSách bi phẫn lên án: “Ngươi cố ý!”

Tôicàng thêm kinh ngạc: “Tôi cố ý cái gì? Nhìn ngài lõa thể hay sao?”

Ngay cảcái cổ của Triệu Sách cũng đỏ ửng lên.

Tôinhún vai: “Thật ra, không muốn thì thôi. Nếu anh không ngại sau này đi đứngkhông tiện, đương nhiên tôi cũng vui vẻ bớt đi một ít việc.”

Một têntrong đám tay sai nhảy ra nói: “Công tử, chỉ là một nữ tử thôi, để cô ta xemthì có sao?”

“Đúngvậy, có sao?” Tôi cười nham hiểm: “Tôi chỉ muốn biết bệnh của anh ở đâu, trừ cỏphải trừ tận gốc thôi.”

TriệuSách thì thầm mắng Tiêu Huyên không có ý tốt, âm hiểm độc ác, đủ các loại nguyềnrủa, cuối cùng cũng lấy được dũng khí cởi quần ra. Trong thời khắc mấu chốtnày, tôi kêu lên một tiếng: “Không cần cởi quần trong, trừ khi…”

“Câmmiệng!” Cuối cùng Triệu hầu gia cũng nổi bão: “Chỗ đó của ta không có vấn đềgì!”

Tống TửKính không thừa dịp bỏ đá xuống giếng, chỉ cúi đầu nén cười.

TriệuSách dùng dằng một lúc lâu sau mới cởi được quần ra, sau đó nhìn tôi một cái bithương, thảm thiết, rất có cảm giác oanh liệt của nghĩa sĩ chết vì nước.

“Đừngđứng nữa, lên giường đi!”

Xemchừng Triệu Sách đã quyết tâm muốn chết lắm rồi.

Rốtcuộc tôi cũng thu hồi ý đồ trêu chọc, bảo anh ta nằm xuống để tôi kiểm tra mộtlượt. Anh ta thở ra một hơi, nửa tin nửa ngờ nằm lên giường.

Tôithuận tay, bắt đầu sờ theo các huyệt đạo và kinh mạch của anh ta, vừa ấn vừahỏi cảm giác của anh ta, là đau, là tê hay là ngứa. Tôi nghiêm túc hỏi, Triệucông tử cũng nghiêm túc trả lời. Ấn tới những vị trí quan trọng, dùng sức lựcvà phương thức khác nhau, hỏi cảm nhận của anh ta lần nữa. Trừ việc đó ra, cònhỏi về những món ăn thường ngày, sinh hoạt và những nơi gần đây đã đi qua.Thuộc hạ của Triệu gia đề phòng tôi, Triệu công tử lại rất thản nhiên khai ratoàn bộ.

Xongviệc, tôi châm hương, châm cứu, bôi thuốc lên những vị trí có bệnh, phối hợpvới đá nóng đặc chế, tiến hành chườm nóng.

Thuộchạ Triệu gia hỏi: “Rốt cuộc công tử nhà ta bị bệnh gì?”

“Bệnhnhà giàu.”

TriệuSách trợn trừng mắt.

Tôicười nhạt: “Dị ứng da, do khí hậu thay đổi cộng thêm ẩm thực không quen, thờigian tới kiêng rượu thịt, ăn nhiều rau xanh hoa quả, uống nhiều nước, tắm nướcthuốc. Bệnh trên người thứ nhất là do gần đây ngồi xe ngựa thường xuyên, thứhai là do vốn đã bị thấp khớp nhẹ, cộng thêm nhiều ngày uống rượu lạnh; đau đầulà do phong thấp cộng thêm phong hàn. Không phải tháng Ba, tháng Tư Triệu côngtử đã lênh đênh sông nước sao? Đó chính là mùa ẩm ướt nhất. Triệu công tử vốnsức khỏe không tốt, trong khi đó lại không chú ý chăm sóc, thường uống rượuthuộc tính lạnh, dẫn đến bệnh phong thấp cấp nhẹ.”

TriệuSách giật mình nhìn tôi.

Tôitiếp tục nói: “Anh cảm thấy khớp xương tê đau, thường xuyên uể oải, chuột rút,đó đều là bệnh trạng của phong thấp nhẹ. Bệnh phong thấp bình thường đều do mộtlượng độc lạnh rất nhỏ xâm nhập cơ thể, anh rời khỏi chỗ sông nước lâu, lạisinh hoạt ở nơi khô ráo, độc lạnh tự mình tan đi. Thế nhưng bệnh trạng của anhlại nặng thêm. Tôi hoài nghi anh ngoại trừ bị nhiễm độc lạnh còn nhiễm một loạiđộc khác. Chuyện này phải kiểm tra cẩn thận lại mới rõ ràng được.”

Tôi cứmở miệng ra là nói đến từ độc, khiến mấy người Triệu gia sợ đến phát run, kinhhồn bạt vía hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Tôitrầm giọng nói vô cùng nghiêm túc, vô cùng có uy tín: “Công tử nhà ông còn trẻ,điều dưỡng cẩn thận sẽ không có gì đáng ngại. Chỉ là, bệnh này tuyệt đối khôngthể lơ là, hiện giờ nhìn giống như chỉ là thân thể không thoải mái, nhưng cứtiếp tục, các đốt ngón tay sẽ sưng phù, toàn thân đau đớn, chết rất thống khổ.”Tôi vừa nói vừa ngoáy bút như bay.

MặtTriệu Sách trắng bệch, không ngừng sờ khắp người mình.

Tôi đưađơn thuốc cho hạ nhân, lại dặn dò thứ tự, cách thức và các điều cần chú ý mộtlần, thuận lợi hoàn công, nhấp một ngụm trà xin cáo lui.

Ngườinhà họ Triệu cũng không làm khó tôi, còn tặng một hòm châu báu để cảm ơn. Tôithoải mái nhận, đợi ra đến cửa lập tức chuyển giao cho Tống Tử Kính.

“Sungquân phí đi. Đóng góp nho nhỏ.”

Tống TửKính cười nhận lấy: “Cô thật rộng lượng. Chỉ là, bệnh của Triệu công tử thật sựnghiêm trọng như vậy sao?”

“Cũng tàmtạm. Tất cả bệnh nặng đều phát triển từ bệnh nhẹ mà thành.” Tôi chớp chớp mắtvới anh ta.

Tống TửKính không phải người ngu ngốc: “Cô cố ý nói bệnh nghiêm trọng như vậy?”

Tôi vuivẻ nhảy lên: “Nhìn ra rồi sao! Ai bảo hắn dám ức hiếp A Huyên nhà tôi. A Huyênnhà tôi chỉ có tôi mới có thể ức hiếp!”

“AHuyên? Đã gọi thân thiết như vậy rồi sao.” Tống Tử Kính không biết nói gì.

Tôinhanh nhẹn chạy xa, quay đầu bỏ lại một câu: “Tiên sinh, anh cũng nên cưới vợsinh con đi.”

Khôngđợi nhìn thấy biểu hiện của Tống công tử, tôi đã vội vàng chạy mất.

Sau khitrở về, việc đầu tiên là đi tìm Tiêu Huyên báo cáo công việc. Việt Phong đứngngoài cửa, nhìn thấy tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái đầy hàm ý. Tôi rất quenthuộc với Việt Phong, lập tức hiểu ra.

“Bêntrong lại áp suất thấp rồi?”

ViệtPhong nhỏ giọng nói: “Muốn cô về lập tức để cô vào. Vẻ mặt ấy à, đều thành thếnày này.” Vừa nói, Việt Phong vừa kéo dài mặt.

Tôicười khúc khích. Giọng nói trầm thấp như sấm của Tiêu Huyên từ bên trong truyềnra: “Đã về sao còn chưa vào?”

Quảthật là nồng nặc mùi thuốc súng nha.

Tôi vénrèm đi vào. Tiêu vương gia đang dùng vẻ mặt tối sầm xem tấu chương, trên đỉnhđầu còn có sấm chớp ì ùng. Chẳng lẽ Triệu Sách làm anh ấy nén giận trên bàn đàmphán, bây giờ mới bùng phát?

Tôicười hì hì: “Ăn cơm chưa? Nếu chưa, em gọi Việt Phong chuẩn bị, hai chúng tacùng ăn nhé.”

TiêuHuyên bỏ quyển sổ trong tay xuống, nhìn thẳng vào tôi: “Bệnh của Triệu Sách thếnào rồi?”

“À.Cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là nhiều tật cùng tái phát, muốn chữa trịtận gốc hơi phiền phức chút thôi.”

TiêuHuyên cười cười, tôi nhìn mà thấy da gà rơi đầy đất.

Có chỗnào không đúng nhỉ?

Rốtcuộc là ở chỗ nào? Tôi cố gắng nghĩ.

“Nàng…”Cuối cùng Tiêu Huyên cũng nói: “Bắt hắn cởi hết quần áo?”

A…

Tôinhếch khóe môi, vẻ mặt cứng nhắc, dở khóc dở cười.

“Chuyệnđó…”

“Cóđúng hay không?” Tiêu Huyên vận khí từ huyệt đan điền, lớn tiếng hỏi, khiến taitôi cũng phải ù ù.

Xem rathật sự chọc vào ổ kiến lửa rồi.

Tôi sờsờ mũi, cảm thấy chuyện hôm nay nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ, vậy nên ngànlần không được tỏ ra yếu thế, phải dùng gió Đông thổi bạt gió Tây, đánh bật lạimới có thể qua cửa trót lọt. Nghĩ vậy, tôi hít sâu một hơi, cũng dồn khí.

“Lớntiếng như thế làm gì? Kiểm tra cơ thể nào có ai không cởi quần áo! Hắn tựnguyện cởi! Em chính là muốn hắn mất mặt! Loại người gì đâu, ỷ vào một chútquan hệ cũ là dùng miệng lưỡi đả thương người ta. Anh nhịn được nhưng em khôngnhịn được! Có giỏi thì hắn đi nói với người ta là em ức hiếp hắn đi!”

TiêuHuyên bị tôi làm cho sửng sốt.

Tôi cònvỗ lên cái bàn trước mặt anh một cái: “Còn anh nữa, thái độ gì đây! Em xả hậncho anh, anh còn dám bốc hỏa với em! Đồ vô lương tâm! Em chỉ bắt hắn cởi vàilớp quần áo thôi, khi anh giết cả trăm ngàn người của bọn hắn, trong lòng códao động một chút hay không?”

“Phảnrồi, phản rồi!” Không ngờ sau khi hồi phục tin thần, cơn giận của Tiêu Huyênlại bốc cao hơn nữa, đôi mắt trợn trừng: “Nói như kiểu nàng còn có lý lắm vậy?”

Tôikhông ngờ tới phản ứng này của anh ấy, trong lòng thật sự nổi lửa: “Em vô lý ởchỗ nào?”

“Nàngmuốn trút giận thiếu gì biện pháp? Chuyện gì không làm, lại bắt hắn cởi quầnáo? Hay lắm chắc!”

Tôi tứcgiận đến mức đỏ cả mắt: “Anh phát bệnh à? Sáng còn vui vẻ hòa nhã, tối đã nổitrận lôi đình, thời mãn kinh cũng không có biểu hiện như anh!”

TiêuHuyên đứng lên, hai mắt phóng tia lửa điện: “Nàng oan ức lắm đúng không? Khicởi quần áo nam nhân vì sao không biết rụt rè một chút?”

“Là emép hắn cởi chắc?” Lửa giận của tôi bao trùm hết núi sông, hét lớn một tiếng:“Không phục anh cũng cởi cho em xem đi!”

Imlặng…

Hoànghôn, con quạ đen bay về tổ đang quang quác kêu trên ngọn cây.

Tôi phìcười, ôm bụng ngồi xuống.

TiêuHuyên giận đến mức tóc trên đầu đều dựng đứng lên: “Cười, cười, cười! Nàng còndám cười! Tạ Chiêu Hoa, nàng đứng lên cho ta!”

“Không.”Tôi ra vẻ bướng bỉnh, ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn gương mặt tức giậnđến đỏ bừng của anh: “Em nói rồi, anh khó chịu cũng có thể cởi quần áo cho emnhìn. Em sẽ rất thích thú mà sờ, em cũng tin sờ anh thích hơn sờ hắn nhiều…”

“Sờ cáiđầu nàng!” Tiêu Huyên gần như chớp lên rồi hiện ra trước mặt tôi, hai bàn taylớn xách tôi lên.

“Hỏng! Đúnglà hỏng rồi! Không dạy dỗ nàng là không được!” Anh mang tôi theo, lập tức đi vềphía phòng sau.

Tôi ởtrong tay anh, quang quác kêu lên: “Không được ngược đãi thuộc hạ! Không đượcsàm sỡ nữ công nhân viên!”

TiêuHuyên mặc kệ, tiếp tục đi vào trong. Tôi đổi giọng cầu xin.

“Đừngnhư vậy! Em trở về còn phải làm người nữa!”

TiêuHuyên quay đầu giận dữ rống lên: “Nàng lại nghĩ đi đâu vậy?”

“Sao?Chẳng lẽ anh thật sự muốn cởi quần áo cho em nhìn?” Tôi vô cùng kinh ngạc.

Tiêuvương gia bị tôi chọc tức đến mức không biết nên khóc hay nên cười: “Sớm muộngì cũng có ngày ta bị nàng làm cho tức chết!”

Tôithấy anh ấy đã có chút bớt giận, nịnh nọt dính lên: “Đừng giận nữa! Anh khôngbiết hôm nay hắn mắt mặt thế nào đâu. Ở đó nhiều người như vậy, bọn họ đều trợntròn mắt nhìn hắn cởi quần áo. Đến mức ngay cả Tống tiên sinh cũng phải nở nụcười…”

Áp suấtthấp xung quanh Tiêu Huyên lại bắt đầu tụ lại, tôi thức thời ngậm miệng.

Tiêuvương gia kéo tôi tiếp tục đi vào trong. Tôi vội vàng giãy dụa: “Không phảikhông phạt em nữa sao?”

“Đồngốc!” Tiêu Huyên kéo tôi vào hậu viện.

Trongviện thắp đèn lồng, trên bàn bày cơm nước phong phú, ngọn nến lãng mạn bậpbùng.

“Khôngphải nàng nói đói bụng sao?” Tiêu Huyên ra vẻ giận dữ, nhưng lại đẩy tôi thậtnhẹ nhàng: “Chờ nàng cả buổi rồi, ăn đi!”

Tìnhyêu trong lòng tôi dâng lên ào ạt, quay về phía anh nói: “A Huyên…”

TiêuHuyên đã ngồi xuống, thờ ơ rót rượu cho mình: “Lại làm sao?”

“AHuyên, anh thật tốt! Em thật thích anh!”

“Tađương nhiên tốt.” Đại ca Tiêu Huyên không khách sáo. Sau đó anh bỗng nhiên đứnghình: “Nàng gọi ta là gì?”

“AHuyên!” Tôi vui vẻ ôm cổ anh: “A Huyên! A Huyên! A Huyên!”

Anhngẩng đầu, tay đặt sau gáy tôi, kéo tôi về phía anh. Môi tôi cảm giác được mộtáp lực ấm áp mà mềm mại…

Tin tứcTiêu Huyên từ chối lời cầu hôn của nhà họ Mã truyền ra ngoài, phản ứng của Mãgia thế nào, tôi cũng không rõ lắm. Thế nhưng tôi lại rõ ràng cảm nhận được hậuquả.

Mã tháithái, Lưu thị, xuất thân Vượng tộc, căn cơ trăm năm, rất có thế lực và tài lực.Tôi điều chế giải dược cho Tiêu Huyên, thiếu mất một vị, tìm mấy lần khôngđược, lại nghe nói nhà mẹ đẻ Lưu nữ sĩ có cất trữ.

Ngàyđó, khi tôi đi vào xin thuốc, được tiếp đãi như thượng khách, Lưu nữ sĩ thânthiết đón tiếp, kéo tay tôi nói chuyện phiếm cả buổi, còn vỗ ngực đảm bảo sẽquay về nhà mẹ đẻ tìm thuốc.

Đến khiTiêu Huyên từ hôn, tuy tôi đã biết rằng việc này tám phần hỏng bét, nhưng vẫnôm chút hy vọng tới Mã gia.

Kết quảkhông ngoài dự đoán của tôi. Lúc này, ngay cả mặt mũi của Mã thái thái tôi cũngkhông nhìn thấy, người ta chỉ phái một phó quản gia ra tiếp tôi, một ly tràcũng không có, trực tiếp đuổi người: “Không tìm được loại dược đó, mời cô nươngvề cho!”

Tôi vừatức giận vừa thất vọng, mang theo cái mũi dính bụi trở về tìm Tiêu Huyên kểkhổ. Anh lại ung dung như người bị sập cửa vào mặt là ai ấy vậy.

TiêuHuyên bình chân như vại: “Không có thì thôi vậy. Ta sẽ phái người tới chỗ kháctìm. Nàng cũng đừng quá căng thẳng, lúc nào cũng nói đến chuyện phát tác làm tasợ. Nàng xem, đã lâu như vậy mà ta vẫn tràn đầy sức sống…”

“Làmanh sợ?” Tôi nổi cơn tam bành: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Em bao nhiêu tuổi rồi?Độc này không phát thì thôi, chỉ cần phát là cái mạng nhỏ của anh sẽ đi tong!Cả ngày ngoại trừ vội vàng tổ chức quân y, em còn phải khắp nơi tìm dược chếthuốc giải cho anh, mệt đến mức thở không ra hơi. Anh không cảm kích thì thôi,còn trách em quá lo lắng, đúng là vô lương tâm!”

TiêuHuyên thấy sắc mặt tôi như vậy, lập tức cười làm lành: “Ta chỉ thuận miệng nóivậy thôi. Nàng đừng giận.”

Tôiđánh mạnh vào cái tay đang vươn tới của anh: “Đừng tới đây! Phiền!”

Điểmnày của Tiêu Huyên thật là tốt, tuy anh quyền cao chức trọng, trước mặt ngườikhác luôn có dáng vẻ vương giả nghiêm túc trầm ổn, nhưng đối với tôi lại khônghề tỏ ra như vậy, mặc kệ tôi làm nũng hay tức giận thế nào, anh đều tươi cườisát lại gần. Ai nỡ ra tay với kẻ tươi cười, khi đang nổi giận đùng đùng, nhìnthấy gương mặt đó tôi cũng phải nguôi giận vài phần.

“Vươnggia, thân thể ngài đây đáng giá ngàn vàng. Trăm vạn đại quân còn cần tới sựlãnh đạo anh minh của ngài. Trước khi hoàn thành đại nghiệp, tấm thân này đãchết trước, đó không phải anh hùng, đó là bi kịch.” Tôi nói không chút nể mặt.

TiêuHuyên cười ôn hòa, kéo tay tôi: “Ta biết nàng lo lắng cho ta. Đừng cau mày nữa,nào, cười một cái ta xem.”

Tôi bịanh đùa đến mức hết cả giận: “Bán mình chưa đủ, còn phải bán rẻ tiếng cười.”

TiêuHuyên kéo tôi lại gần, vươn tay sờ lên trán tôi: “Đừng tức giận, đừng cau mày.Gần đây nàng thường xuyên cau mày, ta nhìn sẽ khó chịu.”

“Có thểcười thì ai muốn khóc?” Tôi lườm anh một cái, tự cảm thấy không có tác dụng gì,đành cười: “Đều tại anh nên mới giận.”

“Tộicủa ta thật lớn.” Tiêu Huyên vui sướng cười ôm tôi thật chặt, gương mặt vươntới.

“Vươnggia.” Giọng nói của Tống Tử Kính vang lên phía bên ngoài. Trong tình huống cấpbách, tôi đẩy Tiêu Huyên ra.

TiêuHuyên ôm ngực ai oán liếc nhìn tôi, tỏ vẻ bị nội thương. Tôi hung ác trừng mắtnhìn anh, đại ca này mới không tình nguyện ngồi thẳng lại, sửa sang y phục.

“Em vềtrước đây.” Tôi nói: “Cũng sắp nhổ trại rồi, anh đừng để mình quá mệt mỏi.”

TiêuHuyên đáng thương nhìn tôi, giơ ngón tay chỉ chỉ mặt mình.

Mặt tôinóng lên, nhìn trái nhìn phải, Tiêu Huyên giật giật áo tôi, không ngừng thúcgiục trong im lặng.

Thậtlà…

Cuốicũng tôi cũng vươn tới hôn lên mặt anh một cái, sau đó bỏ chạy trong tiếng cườitrầm thấp của anh.

ChuyệnTống Tử Kính muốn bàn bạc với Tiêu Huyên, tôi cũng đoán được. Từ sau khi TrươngVĩ Dân tiên sinh tự phong mình là Thiên Trạch hoàng đế trong cuộc khởi nghĩanông dân, tình hình phía Tiêu Huyên có chút bất lợi. Về phía triều đình, tuykhông tiếp tục bao vây tiêu diệt Thiên Trạch đế kia, nhưng cũng không hạ chiếuthư thừa nhận. Thế cục nghiêng về một bên đã biến đổi thành thế kiềng ba chân.

Lầnnày, sau khi nhổ trại, Tiêu Huyên sẽ tới tụ họp với Đông quân, nắm giữ hổ phù,đương nhiên thế lực sẽ tăng gấp mấy lần. Triệu gia nào có thể trợn mắt nhìntình thế phát triểu theo hướng bất lợi với mình. Tiên hạ thủ vi cường, TiêuHuyên đã sớm phái ra vài thuyết khách tới chỗ Trương hoàng đế kia, vừa trìnhbày sự được chim quên ná, được cá quên nơm của Triệu gia, vừa vẫy cành ô-liu.Thế nhưng Trương hoàng đế không phải loại người ngu ngốc, biết hiện nay mình làcán cân vàng, ung dung ngồi ghế trên, không có động tĩnh gì. Dù sao một ngàyYến vương và Triệu gia còn chưa có kết cục, cái ghế tiểu hoàng đế của hắn vẫncó thể tiếp tục làm.

Về việcnày, Tiêu Huyên đã len lén than thở với tôi. Lúc đó, tôi thuận miệng nói: “Dứtkhoát làm thịt luôn ông chú họ Trương ấy đi. Ba người con trai của ông ta khôngcòn nhỏ nữa, nhà mẹ đẻ của mấy bà vợ lại không hợp, vừa lúc để bọn họ tranhvương vị là được. Cần gì phải nghiêng hẳn về một bên, mâu thuẫn nội bộ đã đủkhiến bọn họ ốc không mang nổi mình ốc rồi.”

Tôntiên sinh nghe xong lập tức tán thưởng: “Vẫn là Tiểu Mẫn suy nghĩ chu toàn.”

TiêuHuyên nhướng mày, thật mất hứng: “Đừng nói bậy. Một tiểu nha đầu như nàng biếtcái gì. Đây là chủ ý của ta.”

Tôntiên sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vương gia thật biết săn sóc.”

TiêuHuyên có chút xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề: “Trương Vĩ Dân có hai đệ đệ, lớnđã chết trận, nhỏ là Trương Vĩ Văn theo nghiệp văn. Năm đó bọn họ khởi nghĩahắn luôn đi theo bày mưu tính kế. Sau được phong làm Hoằng thân vương, chỉ là,vì không có võ công nên bị võ tướng bài xích, thế nhưng rất được văn thần ủnghộ.”

Tống TửKính cười nói: “Đã hiểu ý của vương gia.”

TiêuHuyên gật đầu: “Mượn đao giết người.”

“TrươngVĩ Vân có tâm cơ hơn nhiều so với anh cả. Hiện giờ hắn không tham dự vào triềuchính chính là đang giấu tài.”

“Mộttiểu triều đình danh bất chính ngôn bất thuận.” Tiêu Huyên khinh thường: “Cứcho Trương Vĩ Văn biết ý tứ của chúng ta trước đã.”

“Vươnggia.” Tống Tử Kính nói: “Ta biết Trương Vĩ Văn thích một ca nữ tên Thanh Nương,hai người đã li tán trong chiến loạn ba tháng trước. Trương Vĩ Văn điều độngnhân lực tìm nàng, vì vậy mà từ chối vô số hôn sự, còn thề rằng cả đời nàykhông phải nàng không lấy.”

TiêuHuyên cũng hứng thú: “Thanh Nương kia đang ở đâu?”

Tống TửKính cười khổ: “Khó ở chỗ này, thủ hạ của ta đã tìm được nàng tại Bạch Vân am.”

“Làm nicô rồi?” Tiêu Huyên ngồi thẳng dậy.

“Đúngvậy, không chỉ như thế, biết được chúng ta muốn đón nàng về, nàng còn kiênquyết từ chối.”

“Vìsao?”

Tống TửKính kính nể nói: “Nữ tử này thông hiểu đại nghĩa, biết chúng ta tìm nàng nhấtđịnh là để kiềm chế Trương Vĩ Văn. Trong lúc chiến loạn nàng đã thất thân chongười khác, không còn mặt mũi nào trở lại bên cạnh Trương Vĩ Văn nữa, nhưngcũng tuyệt đối không chịu liên lụy đến Trương Vĩ Văn.”

Tôinghe vậy, lập tức hỏi: “Vậy anh có phái người giám sát cô ấy không? Nhỡ may côấy sợ mình liên lụy tới Trương Vĩ Văn, dứt khoát tự sát thì sao?”

“Cônương yên tâm.” Tống Tử Kính nói: “Thanh Nương kia từng nhận ân huệ của ngườikhác, thề cả đời quy y cửa Phật để báo đáp.”

TiêuHuyên nói: “Tuy vậy vẫn phải phái người trông chừng cô ta, để tránh Triệu giathừa nước đục thả câu.”

Đợi đếnkhi mọi người giải tán hết, tôi lại chần chờ chưa đi.

TiêuHuyên thu hồi dáng vẻ vương gia, vừa xoa bụng vừa nói: “Đói bụng chưa? Nàng ăncùng ta đi, gọi bọn họ chuẩn bị cơm tối nhé.”

Tôi đắnđo một lát rồi hỏi: “Anh có chắc chắn rằng sau khi Trương Vĩ Văn nắm quyền sẽlung lạc được hắn không?”

TiêuHuyên nhìn tôi, mỉm cười: “Kết hợp chính trị hoàn toàn chỉ vì lợi ích, chỉ cầncó chung một lợi ích, đương nhiên có thể lôi kéo được đồng minh.”

“Nếu emkhuyên được Thanh Nương trở về thì sao?”

TiêuHuyên nhìn thẳng vào tôi: “Nàng định đi?”

Tôinhún vai: “Phụ nữ và phụ nữ luôn dễ đồng cảm hơn.”

TiêuHuyên khẽ nhíu mày: “Nàng biết đấy, ta không hy vọng nàng sẽ bị cuốn vào.”

Tôicười, bước tới, kéo tay anh: “Đó là bởi vì anh muốn em có thể bứt ra đúng lúc.”

“Có gìsai?” Tiêu Huyên thuận tiện ôm lấy eo tôi.

Tôigiãy dụa một chút, càng làm cho anh ăn được đậu hủ.

“Anhkhông muốn em bị cuốn vào, là sợ khi anh binh bại như núi, em có thể không bịliên lụy. Nhưng em muốn nói cho anh biết, thứ nhất, anh sẽ không thất bại; thứhai, hai chúng ta đồng tâm hiệp lục, đừng tiếp tục gạt em ra ngoài. Em rấtkhông thích như vậy, rất không thích nhìn anh phiền muộn mà mình lại bó taychịu trói. Nếu anh thật sự thích em, sẽ tôn trọng em, sẽ để em góp một phần sứclực.”

TiêuHuyên thoáng kéo tôi ra, cẩn thận quan sát tôi.

“Thấyem giống nữ anh hùng không?” Tôi chớp mắt nhìn anh.

“Khôngthấy.” Tiêu Huyên toét miệng cười: “Nhưng không sợ trời không sợ đất, giống tanăm đó.”

“Vậy làanh có đồng ý hay không?”

“Ta sẽbảo bọn Việt Phong đi cùng nàng.” Tiêu Huyên hít sâu một hơi, không biết là vuihay không vui, ôm tôi chặt hơn một chút.

Tôi vùiđầu trong lòng anh, nói: “Nếu em là đàn ông, anh sẽ không phải bận tâm nhưthế.”

Thânthể Tiêu Huyên thoáng run lên, đột nhiên quỷ dị nói: “Nếu nàng là nam nhân, cólẽ ta đã lấy Liễu Minh Châu từ lâu rồi… A, đau, đau, vì sao nàng lại cấu ta!”

Tôi bịngớ ngẩn rồi mới nghĩ ra một giả thuyết như vậy.