Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân



Thật rasự lo lắng của bọn họ rất có lý, nhỡ may cục diện không khống chế được, giươngcung bạt kiếm, bất kể là đánh lên hay chạy trốn, tôi đều trở thành một gánhnặng.

Tôi trởvề phòng thuốc, lập tức chổng mông vùi đầu vào một cái hòm lớn, lục tung lênmột lượt, tìm ra một cái hộp rất to. Bên trong để đầy những cung tên cứng, ámtiễn tinh xảo, dao găm và ám khí bằng bạc tinh xảo. Tôi lấy ám tiễn ra, cẩnthận kiểm tra một lần, các bộ phần cần phải tra dầu, những cái khác đều tốt.

Một nămvừa qua Tiêu Huyên sưu tập cho tôi không ít sách vở, ngoại trừ sách y học còncó một số sách về nghề mộc và máy móc. Những khi nhàn hạ, tôi thường dựa theosách vở và một ít tri thức hiện đại, làm ra mấy loại ám khí. Bởi vì chiến tranhđều là đao thật thương thật, ngươi lùi ta tiến, những thứ ám khí này vẫn còn đểở chỗ tôi, cũng không có ý định hiến cho Tiêu Huyên. Nay anh phải dấn thân vàochỗ nguy hiểm, mấy thứ đạo cụ này cuối cùng cũng có chút ít tác dụng.

Tôidùng một ngày để điều chỉnh lại mấy loại công cụ này một lần, mài nhẵn, tradầu, sau đó phối thêm vài loại độc dược và mê dược, dùng những túi da nhỏ bằngngón tay cái để đựng riêng ra, rồi trình hết tới trước mặt Tiêu vương gia TiêuHuyên.

TiêuHuyên rất có con mắt đánh giá, vừa cầm lên cái ám tiễn kia đã yêu thích khôngbuông tay. Tôi đeo lên tay cho anh ấy, giải thích cách sử dụng, anh lập tức ápdụng vào thực tế. Chỉ thấy anh ấy vừa phất tay, ba mũi tên nhỏ đầu bọc sắt bắnra, cạch cạch ba tiếng, gắn chặt lên ván cửa, mũi tên đâm thật sâu vào tronggỗ.

TiêuHuyên khen ngợi: “Cừ thật!”

Tôi đắcý dào dạt: “Khoa học kỹ thuật phục vụ nhân loại.”

Tôi đặthết đống dược lên trên bàn, chỉ cho anh ấy công dụng của từng loại. Xong việc,tôi có chút tiếc nuối: “Trong sách của sư phụ có viết cách nuôi cổ, em vẫn luônngứa tay muốn nuôi một đôi, chỉ là bận quá nên đành hoãn lại. Chờ lúc rảnh rỗiem nhất định sẽ nuôi, anh một con, em một con, sau này nếu anh dám làm chuyệngì có lỗi với em, em thề sẽ khiến anh muốn sống không được, muốn chết khôngxong…”

Lời cònchưa dứt, gương mặt Tiêu Huyên đã vươn tới rất gần, cười vô cùng quỷ quái.

Tôi lắpbắp: “Anh, anh, anh… làm… làm gì đấy?”

Anhvươn hai tay ra ôm lấy đầu tôi, hôn chụt một cái vang dội lên mặt tôi.

“TiểuHoa nhà chúng ta có khả năng như vậy, thưởng cho Tiểu Hoa một cái!”

Mặt tôiửng hồng. Sức lực của tên này thật ghê gớm, hôn thôi thì không nói làm gì, ngaycả hàm răng cũng sử dụng, đúng là một con sói, dính hết nước miếng lên mặt tôi.Tôi bất mãn đưa tay lên lau mặt.

Vừa laulập tức lau ra vấn đề, chẳng hiểu sao Tiêu Huyên lại nổi giận, ném đi mấy thứtrong tay, bắt tôi lại, tức giận há miệng gặm cắn môi tôi.

Cho đếnkhi anh buông ra, tôi đã đứng không vững nữa, mặt nóng đến mức có thể rántrứng.

TiêuHuyên thỏa mãn cười, sờ sờ môi tôi, cái miệng ghé sát vào tai tôi: “Lần saukhông được lau những nơi ta từng hôn, nếu không…”

Anhthổi một hơn, tôi rùng mình một cái, vùi đầu vào trong lòng anh.

Bốnngày sau, tôi theo Tiêu Huyên đi đàm phán. Mỗi người trong nhóm đều nghiêmtrang như chờ đón quân địch, chỉ có mình tôi là âm thầm hưng phấn như tham giađoàn du lịch.

HuyệnNam Trúc là một nơi rất nhỏ, quán rượu kia quả thật đơn sơ, gió lạnh vù vù thổiqua như đã được miêu tả - ước chừng chỉ chứa được khoảng ba mươi người thôichăng?

Chẳngtrách lại chọn chỗ này, có động tĩnh gì vừa nhìn là thấy.

Chủquán rượu là một ông chú có ria mép, toát ra vẻ thần bí của người trong gianghồ. Binh lính đứng san sát trong quán mình, ông ta cũng chỉ thờ ơ gảy bàn tínhtính toán sổ sách.

Tiếpđó, Triệu Sách tiên sinh đến muộn.

TiêuHuyên ngược lại không thấy có gì kỳ quái: “Cha hắn nên đặt tên cho hắn là ThủThì mới đúng(Thủ Thì: đúng giờ). Từkhi ta quen hắn đến nay, đến trường, ăn uống, hội họp, thậm chí là tranh giànhnữ nhân, chưa có lần nào hắn không đến muộn. Lần này hắn đến đúng giờ mới làđáng lo đấy.”

Tiêu vươnggia chậm rãi uống trà. Bên ngoài vang lên một giọng nam dễ nghe: “Mấy năm khônggặp, Yến vương vẫn mỏ nhọn, không chịu nhường ai như trước.”

Triệucông tử nhẹ nhàng đi đến.

Thật sựlà nhẹ nhàng. Quần áo trắng, kim quan ngọc đái, dung mạo tuấn tú đoan chính,đáng tiếc vẻ mặt quá mờ ảo, giống như còn chưa tỉnh ngủ. Người ta nói hắn làtài tử vang danh thiên hạ, thế nhưng loại cảm giác nội tâm, văn nhã của tài tửnhư trên người Tống Tử Kính, hắn lại hoàn toàn không có.

Ngườinhư vậy cũng có thể bôn ba vạn dặm, thâm nhập vào quân địch để tới đàm phán?

TiêuHuyên toét miệng cười, đứng lên: “Lần này coi như không muộn quá lâu.” Sau đó,anh quay đầu giải thích với tôi: “Có lần thi hội, người ta ăn xong hoa quả rồihắn mới đến.”

Anh ấyvừa nói như vậy, anh mắt Triệu công tử đương nhiên dời sang tôi.

“Mẫn cônương?” Triệu công tử hành lễ với tôi: “Quả nhiên trăm nghe không bằng mộtthấy.”

Lời nàyvì sao cảm thấy không được tự nhiên?

Tôicười nhạt đáp lễ: “Nghe nói công tử không khỏe, vì vậy mới cùng vương gia tớiđây xem bệnh cho công tử.”

TriệuSách cười, khóe miệng còn có một chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Vậy đành làmphiền cô nương, tại hạ cảm tạ trước.”

Kháchkhí xong, mấy quan văn quan võ theo phía sau Triệu Sách cũng đi vào. Chưa đợigiới thiệu đã nghe Tiêu Huyên cười chào hỏi: “Vương đại nhân, Lưu đại nhân, Mãtướng quân…” Quen biết tới hơn phân nửa.

Nhữngquan viên bị điểm danh đều cười rất miễn cưỡng, nhưng vì mặt mũi nên cũng phảilễ phép đáp lời.

Hai bênngồi xuống, trà nóng, rượu ngon được bưng lên.

Kết quảTriệu công tử há mồm kêu: “Đói bụng, mang cơm lên đi. Có gà Bát Bảo không?’

Ông chúria mép không khách khí: “Ở đây chỉ có trà và rượu.”

TriệuSách oán giận Tiêu Huyên: “Lão Lục ngươi cũng quá keo kiệt, không có thành ýcũng phải hào phóng một chút chứ. Bị đám lão nhân kia ép tới đây đàm phán vớingươi, ngay cả một miếng cơm cũng chưa kịp ăn.”

Đám lãonhân kia đang đứng phía sau Triệu công tử, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.

TiêuHuyên đẩy đĩa lạc tới trước mặt Triệu công tử: “Được rồi, được rồi. Lạc cũng làlương thực đấy.”

Triệucông tử không còn cách nào khác, đành bóc lạc ăn.

Tim tôitan vỡ. Đây là cuộc đàm phán tinh anh thành đàn, ngựa xe như nước, uy nghiêmtrang trọng, có ý nghĩa lịch sử như trong tưởng tượng của tôi sao?

Mắtthấy một đĩa lạc đã thấy đáy, rượu đã châm hai vòng, trà cũng đã thêm một ấm,hai bên vẫn chỉ nói mấy chuyện tào lao không đâu, nào là thời tiết không tệ,nào là vụ mùa tốt, giá rượu tăng, lạc rang ngon miệng, đến các chuyện cơm áogạo tiền, đủ loại lời nói vô ích.

Tínhkiên nhẫn của Tiêu Huyên rất cao, vẫn cười cười như từ đầu tới giờ, Triệu côngtử cũng cà lơ phất phơ, giống như hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, ngượclại, mấy vị quan văn râu bạc ở phía sau Triệu công tử lại vô cùng lo lắng. Bọnhọ đều là thân tín của Triệu đảng, trọng thần trong triều, nhiệm vụ đeo trênvai trong lần đến đàm phán hòa bình này chỉ sợ chính là đốc thúc vị công tửkhông có chút ý thức trách nhiệm này thực hiện chức trách của mình.

Vì vậy,một ông già râu bạc không nhịn được nữa, tiến lại gần nhẹ giọng nói: “Hầu gia,ngài xem…”

TriệuSách khó hiểu nhìn ông ta: “Xem cái gì?”

Lãocười cứng nhắc: “Không phải là xem cái gì. Mà là, rượu ngài đã uống, lạc cũngđã ăn, phải chăng nên…”

“Nên đirồi?”

Trênmặt ông ta sắp không giữ được nụ cười nữa. Những người bên cạnh cũng không nhìnnổi nữa, đi ra giúp ông ấy một tay.

“Hầugia, chuyện thừa tướng dặn trước khi đi, ngài cũng đừng quên.”

TriệuSách bực mình: “Trên đường đi các người suốt ngày lảm nhảm bên tai ta, có thểquên được sao?”

TiêuHuyên chỉ nhàn nhạt cười, tao nhã nâng chén khẽ nhấp một ngụm rượu. Vẻ mặtkhông phải châm chọc cũng không phải đồng tình, dửng dưng giống như cuộc tranhchấp của đối phương không chút quan hệ với mình.

Trênbàn đàm phán cũng là chiến trường.

TriệuSách gác đũa, nói với Tiêu Huyên: “Ta nhớ khi còn bé, khi chúng ta còn đang đihọc trong Thái Học viện, có một lần chúng ta tập bắn tên trên giáo trường, Phàntướng quân yêu cầu chúng ta bắn trúng hồng tâm cách bốn trăm mét. Chuyện đó vốnrất đơn giản, ngươi luyện mãi cảm thấy nhàm chán, kêu gọi Tạ lão nhị và bọnTiểu Hàn cùng nhau bắn bia di động. Phàn tướng quân cười các ngươi tuổi còn quánhỏ, kéo không nổi đại cung chứ đừng nói đến chuyện bắn bia động xa như vậy.Nhưng ngươi không phục, khăng khăng rằng mình có thể, vì vậy lập tức kéo cungluyện tập. Hơn nửa tháng sau đó, ngươi vừa có thời gian rảnh là lại tới giáotrường tập bắn cung, bất kể là trời nắng gay gắt, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Chodù mồ hôi như mưa đổ, cho dù hai tay máu chảy đầm đìa, ngay cả Tạ lão nhị cũngkhông đành lòng, tới khuyên ngươi, ngươi vẫn cắn răng không chịu ngừng. Nhữngngày đó ta đều không nhớ rõ nữa, nhưng điều ta nhớ rõ ràng nhất là vẻ mặt khiếpsợ của Phàn tướng quân khi ngươi đứng trước mặt ông ta, kéo cung bắn ba mũi tênliên tiếp, ba mũi tên trúng ba tấm bia di động. Ha ha, ông ta vốn muốn đả kíchngươi, còn cố ý sai người chỉnh tốc độ của bia nhanh hơn.”

Tiêu Huyêncười khẽ: “Đó là những chuyện khi tuổi trẻ ngạo mạn, liều lĩnh kích động, ngươicòn nhắc lại làm gì?”

TriệuSách nói: “Ta chỉ muốn nói là, ta biết tính cách của ngươi, một khi ngươi đãnhận định mục tiêu, chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc.”

Quanviên phía sau anh ta đều biến đổi sắc mặt. Bầu không khí ở hiện trường nhấtthời căng thẳng.

Tôiphát hiện Tống Tử Kính âm thầm dịch chuyển về phía trước nửa bước, vừa khéotách tôi ra khỏi một võ tướng của đối phương.

TiêuHuyên buông chén rượu, gương mặt tuấn tú lãng tử chỉ có một vẻ hiền hòa, giốngnhư thật sự đang uống rượu ôn chuyện với bạn tốt thời niên thiếu.

Cũngchính vì là bạn tốt nên không cần nói nhiều, hai bên đều hiểu ý nghĩ trong lòngnhau, cái gọi là đàm phán tự nhiên biến thành một trò khôi hài nho nhỏ trongnhững thủ đoạn chính trị, thành một cơ hội trao đổi tin tức giữa hai người.

Vốnchẳng có gì để đàm phán, anh ấy sẽ không vì mấy câu chuyện cũ mà thay đổi ýđịnh ban đầu, Triệu Sách cũng sẽ không dùng tiền tài hay tên tuổi để mê hoặc vàmua chuộc. Một bên là người có dã tâm báo thù bừng bừng, một bên là thư sinhthanh cao ngay thẳng, đều có một sự khí khái đến chết cũng không chịu uốn congcủa chính mình.

“ASách, vẫn là ngươi hiểu ta.” Tiêu Huyên cười thản nhiên: “Ngươi phóng tầm mắtnhìn khắp Đại Tề hôm nay, tham quan đầy rẫy, làm nhục hạ dân; tổ chức chồngchéo, ngồi không ăn bám. Nay lại có Triệu đảng lộng quyền, trên lừa dối bệ hạ,dưới dối gạt bách tính. Ta là con cháu Tiêu gia, từ nhỏ đã hưởng bổng lộc, đượcbánh tính phụng dưỡng, nay thấy tình cảnh thế này mà vẫn nhàn nhã dạo chơi sơnthủy, ta không chỉ bất trung với bệ hạ, thân là thần tử mà không chia sẻ buồnphiền với bệ hạ; mà còn là bất nghĩa với nhân dân trong thiên hạ, thấy báchtính trong cảnh nước sôi lửa bỏng mà nhắm mắt làm ngơ.”

Vẻ mặtTriệu Sách nghiêm trang, lại không nói được một lời, cũng không có cách nàophản bác.

Quanviên phía sau Triệu Sách đã không kiềm chế được nữa: “Hầu gia! Thừa tướng dặndò…”

“Cácngươi là thuyết khách hay ta là thuyết khách?” Ngữ điệu của Triệu Sách vẫn nhẹnhư trước, thế nhưng đã có một sức nặng khó nói thành lời, lập tức khiến nhữngngười phía sau ngậm miệng.

“Chacũng thật là, biết rõ chuyện không thành được còn cố ép ta đi làm. Vội vàngtới, mất mặt trở về, chẳng phải tự đem mình làm trò cười hay sao? Uổng phí danhtiếng Đông Tề tài tử của ta, mặt mũi mấy đời đều mất hết.”

Khôngbiết mấy đời nhà họ Triệu ở kinh thành bị điểm danh có hắt xì một cái haykhông. Nhưng Triệu công tử hiển nhiên không để ý đến chuyện này, tiếp tục nói:“Ta mang họ Triệu, tất cả những gì ta làm đương nhiên sẽ không thẹn với côngdưỡng dục của cha mẹ. Triệu gia là phúc hay là nghiệt, ta đương nhiên cũng gánhchịu tất cả, tuyệt đối không chối từ. Còn lão Lục, ngươi cũng có lập trường vàtrách nhiệm của ngươi. Ngươi trảm gian trừ ác, bảo vệ quốc gia, ta hiếu thuậnvới cha mẹ, bảo vệ người trong dòng tộc, những việc đó đều là những việc chúngta phải làm. Ngươi không lĩnh hội được cái khó của ta, ta cũng không thể thuậntheo sự lựa chọn của ngươi. Hai chúng ta đều không thể chỉ trích, cũng khôngnên cưỡng cầu, đợi đến thời khắc cuối cùng, đều có số phận an bài.”

TiêuHuyên vẫn không nói gì, mi mắt buông xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tôi nhìn thấybàn tay nắm chén rượu của anh ấy run run.

Bạn tốtkhí phách tương đồng, tâm ý hòa hợp, cuối cùng vẫn phải đứng ở hai phía khácnhau, thậm chí tương lai còn có thể không tránh được chuyện vung đao chém giết.Ai cũng không muốn, nhưng đây là cái giá phải trả. Là cái giá phải trả cho cáigọi là quân lâm thiên hạ, tạo dựng sự nghiệp, tiếu ngạo giang hồ, là cái giátất nhiên phải trả nếu muốn bước tới vị trí quyền lực tập trung tối cao kia.

Hiểnnhiên Triệu Sách không phải người thân đầu tiên rời anh mà đi, cũng sẽ khôngphải người cuối cùng. Đương nhiên Tiêu Huyên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đểtiếp nhận một lần lại một lần ly biệt, mỗi người một ngả, âm dương chia cách,anh đang đòi lại sự bồi thường cho những cái đã mất, cũng hiểu đạo lý có mất mớicó được vô cùng rõ ràng. Chỉ là, trái tim anh, trong những lần người thân, bạnbè lướt qua này, sẽ trở nên cứng rắn, trở nên giá lạnh, trở nên chết lặng.

Mà đốimặt với những tổn thương không thể trốn tránh như thế, tôi có thể làm gì?

Tôi cóthể bước tới, trao cho anh một vòng tay; tôi có thể làm bạn bên cạnh anh, giúpanh vượt qua những đau đớn, thế nhưng tôi lại không có cách nào kéo anh ra khỏicon đường đó. Tôi chỉ có thể nhìn anh đi từng bước lên ngôi vị chí tôn, nơimuôn người hướng tới, giống như tất cả mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía anh,nương nhờ vào anh, vất bỏ bản thân?

TriệuSách đã đứng lên, không thèm để ý đến những quan văn sắc mặt trắng bệch như sắpngất xỉu, xoay người định bỏ đi. Tiêu Huyên vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, trongtay còn nắm chặt chén rượu đã trống rỗng từ lâu.

“Côngtử không dám, vậy ta thay công tử hành sự!” Một võ tướng bỗng bộc phát, rúttrường kiếm, nhảy ra, đâm tới.

Kiếmcủa hắn còn chưa tới gần Tiêu Huyên đã bị một sức mạnh từ bên cạnh đánh bật ra,kêu lên thảm thiết, dùng tay che ngực.

Tất cảmọi người đều bị biến cố này làm hoảng sợ, thị vệ hai bên đồng loạt rút kiếmra, nhưng còn chưa rõ tình hình nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tống TửKính thản nhiên thu tay, ám tiễn bị ống tay áo rộng che dấu trong nháy mắt.Thân hình hoàn toàn chắn trước mặt tôi.

“Đềukhông được cử động!” Tiêu Huyên hét lớn một tiếng, buông chén rượu, đứng lên.Trên gương mặt tuấn tú, cương nghị của anh là một vẻ kiên quyết, uy nghiêm, lậptức khiến nhân mã hai bên cứng người vì sợ.

TriệuSách cười, không sợ hãi cũng không tức giận: “Võ công của Tống tiên sinh thậtlà tốt. Triệu mỗ cùng tiên sinh được thế nhân xưng là tài tử nổi danh, hôm nayso ra mới cảm thấy tài sơ học thiển, thật đáng xấu hổ.”

Tống TửKính chỉ khách khí gật đầu, không hề lên tiếng.

Triệucông tử quay về phía Tiêu Huyên. Tiêu Huyên cười nhạt với anh ta, thật ra córất nhiều chuyện khó nói hết.

“Ngươiđi như vậy, làm thế nào báo cáo kết quả với cha và bác ngươi?”

TriệuSách bình chân như vại: “Ta đã nói từ lâu, khoai tây không khắc được thànhngọc, cùng lắm thì phái ta tới nơi nào đó xa xôi, làm Hầu gia thảnh thơi làđược rồi, cũng đỡ phải nhìn ngươi xua binh Nam hạ, nhìn con dân Đại Tề chémgiết lẫn nhau.”

Sắc mặtTiêu Huyên tối sầm lại.

Ngượclại, tôi mới là người không nhịn được lẩm bẩm: “Trừ ngoại trước phải an nội.”

Nhữnglời này của tôi cực nhỏ, gần như chỉ nhếch mép nói ra. Dù sao, một cô gái nhưtôi ở trong trường hợp thế này cũng không dám thô lỗ. Tiếp đó, ánh mắt TriệuSách chuyển về phía tôi, làm tôi sợ đến mức sau lưng toát ra một tầng mồ hôilạnh.

Chỉnghe thấy Triệu Sách nói với Tiêu Huyên: “Lão đầu nhà ta vốn muốn ta nói vớingươi, nếu ngươi chịu thu binh, không chỉ tặng ngươi một nửa giang sơn làmvương làm tướng, còn trả lại Tần Phỉ Hoa cho ngươi. Nhưng ta thấy, chiêu nàyhoàn toàn không dùng được rồi.”

Lời nàycủa hắn rất chói tai, tôi đang từ sợ hãi chột dạ lập tức biến thành oán hận.

Nụ cườitrên mặt Tiêu Huyên thoáng tan đi, nhưng vẫn bình tĩnh như trước, anh nói: “PhỉHoa, dĩ nhiên ta sẽ không bỏ mặc, thế nhưng, nếu ta đã bỏ thứ gì, ta sẽ khônglưu luyến nữa.”

Sắc mặtTriệu Sách cũng tối sầm theo.

Anh tamượn danh bạn cũ, dựa vào chút tình cảm xưa kia nói những lời có vẻ chân thànhvới Tiêu Huyên, thật ra lại là ngầm chế giễu, chỉ trích, dạy dỗ. Tiêu Huyên làmột người nặng tình cũ, hơn nữa vốn đang chiếm thế thượng phong, đương nhiên dễdàng khoan nhượng trong lời nói. Nhưng một người dù có tốt tính đến đâu cũng cógiới hạn, cuối cùng Tiêu Huyên cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Ngườivừa rồi bị Tống Tử Kính đánh bay đang rên rỉ, được người khác đỡ, tôi lại nhớtới mục đích tôi đến đây hôm nay.

Tôi hỏiTống Tử Kính: “Thế này rồi, còn cần tôi xem bệnh cho hắn nữa không?”

“Xem!Sao lại không xem?” Người trả lời tôi là Tiêu Huyên, anh cười một tiếng âmhiểm: “Đây cũng là một phần tâm ý của ta. Triệu công tử, mời để vị nữ đại phunày của ta bắt mạch đi.”

“Hầugia, không được.” Một lão già râu bạc ngăn cản: “Cẩn thận Yến đảng giở trò.”

TriệuSách nhìn tôi cười: “Người khác thì không nói, vị cô nương này hiển nhiên khôngbiết võ. Yến vương mang nàng tới đây đã đủ thể hiện thành ý rồi. Đến đây đi.”

Thếnhưng chỗ này không tiện để xem bệnh. Cuối cùng, tôi, ngoài ra còn có Tống TửKính đi cùng, cùng Triệu công tử tới chỗ bọn họ nghỉ chân.

TriệuSách có chút võ công, thoải mái để tôi xem mạch cho mình.

Dướiánh mắt giết người của một đám ông chú sốt ruột bảo vệ chủ nhân, tôi thò taytới, cố gắng bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, chuyên tâm bắt mạch.

Mạchđập của Triệu công tử cô cùng mạnh mẽ, nói lên sức sống mãnh liệt và trạng tháihoàn hảo của anh ta. Vốn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, không hút thuốc,không rượu chè, không miệt mài quá độ, ngoại trừ bẩm sinh có bệnh, có ai khôngsức sống dồi dào. Bệnh ở chỗ nào?

Tôi làmhết trách nhiệm, hỏi: “Công tử khó chịu ở đâu?”

Kếtquả, Triệu Sách chỉ chờ một câu nói này của tôi là kể lể ra hết tuồn tuột.

“Mộtđường tới đây luôn khó chịu. Đầu tiên là ngứa ngoài da, khi gãi rất dễ xước da,vừa ngứa vừa đau; sau đó là ho khan, hắt xì, nhưng không chảy nước mũi; tiếp đólà đau đầu, sáng chiều đều đau; còn nữa, các khớp xương đều mất sự linh hoạt,động tác mạnh một chút là kêu lên răng rắc. Đại phu ta đưa tới hay những đạiphu ta tìm tới mỗi người nói một kiểu, nhưng chưa có ai trị khỏi!”

Tôinhìn anh ta méo miệng kể lể, ngón tay còn để trên cổ tay anh ta đột nhiên càomột đường.