Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên



Ra khỏithành Tây Dao, đi chừng mười dặm về phía Bắc, chính là bà mẹ của thảo nguyên,sông Cát Tang. Sông Cát Tang là một nhánh của sông Hồng, là cội nguồn tươi tốtcủa cả vùng đất này. Trên thảo nguyên là những người dân du mục, dựng lều trạisống dọc theo bờ sông.

Nơi tôiquen thuộc nhất là bộ tộc của lão Đa, Đa Luân Khắc. Tháng trước tôi ra ngoàihái thảo dược, tình cờ gặp một cậu thiếu niên bị trẹo chân khi xuống ngựa, đólà A Tử, cháu trưởng nhà lão Đa. Tôi đưa cậu ta về nhà, lại chữa chân cho cậuta. Vốn chỉ là tiện tay thôi, chưa đến mức “dũng tuyền tương báo*”, cha của ATử tặng mấy con dê nướng tới tận chỗ tôi, còn hoan nghênh tôi tới chơi bất cứlúc nào.

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phảidùng cả con suối để báo đáp.

Bọn họbiết nói tiếng Hán, lại nhiệt tình hiếu khách, đặc biệt hào phóng. Tôi đã thíchnáo nhiệt, lại được biết nhà lão Đa có một phương thuốc bí mật gia truyền. Vìvậy mới ôm ý đồ đen tối, thường xuyên chạy tới tìm bọn họ.

Mùathu, sắc trời quang đãng, mùa thu miền Bắc Trung Quốc tới rất sớm, trong làngió mát mẻ mang theo hương thơm của cỏ xanh. Cây cỏ tươi tốt không cao quá móngngựa. Ánh mặt trời ấm áp, trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều, để ngựa tùy ýchạy sâu vào trong thảo nguyên.

Tôi đivề hướng Bắc khoảng một tiếng đồng hồ, trèo qua một sườn núi cao cao, xa xahiện ra một dòng sông xanh lấp lánh ánh nước. Chính là nơi này.

Bên bờsông có hơn mười chiếc lều bạt màu trắng, giống như những bông hoa màu trắng nởra trên thảm cỏ. Tôi vui vẻ thúc vào bụng ngựa, chạy về phía bọn họ.

Cáchlều bạt còn hơn mười mét, tôi lập tức phát hiện có điều không đúng. Trước mộtgian lều treo cờ đỏ vây đầy người. Theo tập tục của thảo nguyên, chỉ khi nàongười trong tộc mắc trọng bệnh hoặc có phụ nữ sinh sản mời có thể treo cờ đỏtrên lều.

Tôi vộivàng chạy tới. Một thiếu niên cao gầy, mắt to nhìn thấy tôi đầu tiên, chạy lạiđón.

“A Tử!”Tôi nhảy xuống ngựa: “Có chuyện gì vậy?”

A Tửnhìn thấy tôi, mừng như điên, chạy lên kéo tôi: “Mẫn tỷ tỷ, tỷ đến thật đúnglúc! Tam tỷ của đệ sắp sinh rồi!”

Con gáithứ ba nhà lão Đa, Chu Y, là một mỹ nhân có tiếng trên thảo nguyên này, gả choquán quân trong lễ đua ngựa năm ngoái, khi quen biết cô ấy, cô ấy đã có thaigần chín tháng.

“Khôngphải còn nửa tháng nữa mới sinh sao?” Tôi hỏi.

“Hômqua tam tỷ không cần thận bị ngã, bụng bắt đầu đau.”

Tôinghe vậy, hoảng hốt hỏi: “Vậy hiện giờ thế nào rồi?”

“Vẫnđau đến tận bây giờ, còn chưa thấy có dấu hiệu gì. Có một đại phu người Hán đingang qua, nhưng đó là nam nhân, gia gia và tỷ phu không cho hắn vào nhìn.”

Cậu tachỉ sang một hướng, tôi nhìn thấy trong đám người có một anh chàng trẻ tuổiđang kêu to: “Lúc nào rồi còn bận tâm chuyện này! Có cái gì quan trọng hơn mạngngười hay sao?”

Điệu bộcứ như bên trong chính là vợ con mình vậy.

Tôi điqua vỗ vỗ vai anh ta, người kia quay phắt đầu lại. Hơn hai mươi tuổi, gầy tongteo như một thư sinh yếu ớt, lôi thôi lếch thếch, lúc này còn đang kích động,đôi mắt trừng lớn như muốn lọt tròng.

Tôicười nói: “Đại ca đừng kích động, còn có tiểu muội đây. Tiểu muội thay đại cađi cứu người.”

“Sao?Cô là ai?” Anh ta bực bội. Tôi đã đi về phía kều trại.

Đi vàotrong lều, một mùi tanh tưởi quái dị đập vào mặt khiến tôi choáng váng trongchốc lát. Bên trong oi bức không chịu nổi, tối om, không có ánh sáng, Chu Yđang nằm trên giường, yếu ớt rên rỉ, bên cạnh có mấy người phụ nữ và mấy đứatrẻ đang lo lắng suông. Điểm chết người chính là còn có một có một bà đồng quáidị như phù thủy đang nhảy qua nhảy lại khắp lều.

“A Mẫnà!” Vợ của lão Đa, bác gái Cổ Li đầy nước mắt nước mũi nhào tới: “May mà cháuđến rồi! Cháu mau xem cho Chu Y một chút đi!”

Tôi nắmtay an ủi bà ấy: “Đại nương đừng nóng vội, cháu đi xem ngay đây.”

Tuy tôikhông học khoa phụ sản nhưng kiến thức cơ bản vẫn có đầy đủ, không đến mức bótay chịu trói.

Tôi lớntiếng hô: “Chuẩn bị vài sạch, nước nóng. Bà đồng và bọn nhỏ ra ngoài cả đi!”

Mấyngười phụ nữ giật mình. Bác gái Cổ Li dùng ngôn ngữ bản tộc nói lại một lần,bọn họ mới nửa tin nửa ngờ bắt tay vào làm việc.

Tôi đixem Chu Y. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, hai mắt vô thần, hiển nhiênđã ở trong tình trạng kiệt sức. Thế nhưng toàn thân vẫn cứng nhắc.

Tôi xốclên chiếc chăn rất nặng trên người cô ấy, vừa dùng nước nóng lau người cho côấy, vừa kiểm tra tình trạng của cô ấy. Cô ấy hơi tỉnh lại một chút, rên rỉ: “AMẫn?”

“Làtôi.” Tôi dịu dàng nói với cô ấy: “Cô yên tâm, cô và đứa trẻ sẽ không có chuyệngì. Tôi còn phải làm mẹ nuôi chứ!”

Tử cungthắt lại một cái, Chu Y đau đớn nhăn mặt, nắm chặt tay tôi. Tôi chịu đau, kiênnhẫn chờ cơ đau bụng sinh của cô ấy qua đi. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhẹnhàng nói: “Ta tin A Mẫn.”

Tôi gậtđầu, bắt đầu châm cứu cho cô ấy. Bộ châm pháp này của lão Trương vốn dùng đểlàm chậm cơn co giật. Tôi to gan thay đổi một chút để thích ứng với tình huốngđặc biệt của Y Chu.

Tôi nóivới cô ấy: “Đã mở tám phân, sắp sinh rồi. Cô phải kiên trì.”

Chu Ythở hổn hển gật đầu.

Tuy lềuvải rất thoáng đãng nhưng rất nhanh tôi đã đổ mồ hôi toàn thân. Trong khi châmcứu và xoa bóp, tình hình của Chu Y chậm rãi chuyển biến tốt, thân thể cứngnhắc thoáng thả lỏng, hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều. Miễn cưỡng uống hết mộtbát canh bổ, cô ấy lại có sức để đối phó với những cơn đau bụng sinh.

Phụ nữkhó sinh, biện pháp trực tiếp nhất là phẫu thuật. Tôi không muốn làm, thứ nhấtlà kỹ thuật ngoại khoa của tôi rất kém, thứ hai là điều kiện vệ sinh ở đây quátệ. Nếu không đi vào ngõ cụt, tôi tuyệt đối không đi đến nước đó.

Bác CổLi lo lắng nói: “Cứ tiếp tục như vậy, chưa nói đến mẹ, đứa bé phải làm sao bâygiờ?”

Tôiliên tục châm châm cứu cứu. Mồ hôi theo gương mặt nhỏ xuống, tôi hoàn toànkhông có thời gian để lau. Dựa vào những thi thức mơ hồ còn nhớ được khi đi họctrước kia, tôi cố gắng tiến hành từng bước một.

Giống nhưđã trải qua một thế kỷ, lại giống như mới chỉ vài giây vài phút, đứa bé từ trêntay tôi rời khỏi cơ thể mẹ. Tôi nhìn cuống rốn quấn trên cổ đứa trẻ, trong lòngcăng thẳng.

Bác CổLi kêu lên đầu tiên. Những người phụ nữ khác đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Tôiquyết định thật nhanh, cắt cuống rốn, đặt đứa bé nằm xuống, cúi người làm hôhấp nhân tạo.

Mộtlần, hai lần, ba lần… Trong lúc đó, tôi cấp tốc hạ châm xuống những huyệtchính.

Chu Ysuy yếu hỏi: “Con của ta thế nào rồi?”

Tôikhông rảnh trả lời, tiếp tục hô hấp nhân tạo.

Đứa bévẫn nằm đó vô tri vô giác, giống như những cố gắng của tôi hoàn toàn không cótác dụng.

Mồ hôitôi chảy vào mắt. Bác Cổ Li kéo tôi: “Quên đi, đây đều là mệnh.”

Tôi bỏtay bác gái ra, cúi đầu lại thổi khí vào miệng đứa bé.

Chu Ykhóc nấc lên. Cũng chính lúc này, đứa bé trong tay tôi oa lên một tiếng, lồngngực nho nhỏ phập phồng hô hấp.

Tôi thởphào một hơi.

Bác gáiCổ Li vui mừng khôn xiết: “Sống lại rồi! Đứa bé sống lại rồi!”

Chu Ygiãy dụa ngồi dậy: “Cho ta xem!”

Tôi đặtđứa bé đã được bọc cẩn thận vào tay Chu Y.

Chu Ynhìn đứa bé, nước mắt chảy xuống, dùng ngôn ngữ bản tộc thì thào gì đó.

Bác gáiCổ Li nhào tới ôm lấy tôi khóc: “A Mẫn à, cháu thật sự là thiên thần từ trêntrời phái xuống…”

Tôi laumồ hôi, lúc này mới cảm thấy chân tay, eo, thắt lưng đều đau nhức, đặt môngngồi xuống chăn chiên. Quay đầu nhìn nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn của Chu Y,cũng không khỏi nở nụ cười.

“Là mộtcô bé!”

Ánh mắtnồng ấm của Chu Y dừng trên gương mặt đứa bé: “Nữ nhi tốt lắm, người Hán các côcó câu, nữ nhi là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ.”

Dườngnhư đứa bé cũng cảm nhận được bầu không khí vui sướng này, rốt cuộc buông tiếngkhóc rống lên. Tôi nhận lấy đứa bé kiểm tra một lần, tim đập, hô hấp của đứa béđều rất bình thường.

Chồngcủa Chu Y ở bên ngoài chờ đã hết kiên nhẫn, cao giọng gọi tên Chu Y. Mấy ngườiphụ nữ vui vẻ ôm đứa bé ra ngoài cho anh ta nhìn.

Tôi cònlo lắng đàn ông sẽ kỳ thị con gái, không ngờ anh chàng kia vừa nhìn thấy congái đã kích động đến mức khóc không thành tiếng.

Lão Đa,Đa Luân Khắc, đi tới trước mặt tôi, cung kính làm một cái đại lễ với tôi.

Tôi sợhãi nâng ông ấy dậy: “Bác Đa, bác làm gì vậy?”

“A Mẫnà, cháu đã cứu hai tôn tử của ta, còn cứu nữ nhi của ta, cháu là quý nhân củatộc ta, vĩnh viễn là khách quý trong tộc ta. Đại ân tình hôm nay, chúng ta phảibáo đáp thế nào đây?”

Tôicười: “Cứu người là trách nhiệm của người học y, cháu chỉ làm hết chức tráchthôi, nói gì đến ân tình, càng không cần nói đến báo đáp.”

ChồngChu Y đi tới, dùng tiếng Hán cứng nhắc nói: “Mẫn cô nương, cô cứu đứa bé, côđặt một cái tên đi.”

“Tôi?”Tôi vừa sợ vừa quẫn bách: “Nhưng tôi không hiểu quy củ đặt tên của tộc mọingười.”

Lão Đacười nói: “Vậy đặt một cái tên Hán là được!”

Tôinhìn gương mặt nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia, lại nhìn trời chiều rực rỡ phía xamột chút, nói: “Tuy sinh ra vào lúc chạng vạng, thế nhưng phải trải qua nhiềugian nguy, thay da đổi thịt. “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị tẫn hoànghôn**”. Vậy đặt là Triêu Vân(Mây sớm) đi.”

**Hai câu cuối trong bài Đăng Lạc Du Nguyên của Lý Thương Ẩn. Bạn nghi ngờ vớitrình độ văn chương dốt nát của bạn Tiểu Hoa, bạn ấy đã nhầm chữ “cận” thànhchữ “tẫn”. Hai câu thơ thật sự phải thế này:

Tịchdương vô hạn hảo

Chíchthị cận hoàng hôn

Dịchthơ (Trần Trọng San)

Nắngchiều đẹp vô hạn

Chỉtiếc sắp hoàng hôn.

Chồngcủa Chu Y vô cùng vui vẻ, liên mồm nói cảm ơn.

Lão Đacũng chỉ huy người trong tộc: “Nhanh đi giết một con dê, đêm nay chúng ta phảiăn mừng một phen.” Rồi lại hỏi tôi: “A Mẫn ở lại ăn tối đi.”

Tôithẳng thắn cười: “Đây là đương nhiên. Cháu đã có thể coi đây là nhà, vậy cháucũng không khách sáo nữa.”

Mặttrời còn chưa xuống núi, lửa trại đã được đốt lên. Bọn nhỏ đá cầu cách đó khôngxa. Kẻ mê đá cầu nửa mùa như tôi truyền thụ cho bọn chúng một bộ quy tắc thiđấu và một ít kỹ thuật nông cạn, cuối cùng lại được bọn chúng thờ phụng như củaquý. Ngược lại khiến tôi cảm thấy rất ngượng ngùng.

Tôingồi bên cạnh nhìn, bỗng phát hiện bên chân có một cái bóng đến gần, ngẩng đầunhìn lên, chính là đại phu người Hán xúc động lúc trước. Anh ta mặc một bộ quầnáo cũ kỹ không quá vừa người, đầu tóc có chút hỗn loạn, râu ria giống như nhiềungày không cạo. Tuy rằng như vậy, cử chỉ của anh ta vẫn coi như nhã nhặn.

Tôicười, chào hỏi anh ta: “Chào đại ca!”

Gã thưsinh mặt trắng này cũng là một người sảng khoái, toét miệng chào: “Chào cônương.”

Tôihỏi: “Đại ca cũng là người Hán à? Không biết xưng hô thế nào?”

Thưsinh cào cào mái tóc mất trật tự, nói: “Tại hạ họ Trình.”

“Trìnhđại ca.” Tôi nói: “Đại ca gọi A Mẫn là được rồi. Đại ca đi ngang qua đây à?”

“Coinhư vậy đi.” Tiểu Trình nói: “Ta du ngoạn phương Bắc, ở lại vài ngày rồi đi vềphía Nam, mười ngày trước, khi gặp lão Đa là lúc đang định Nam hạ. Vốn định hômnay vào thành Tây Dao. Cô từ trong thành tới à?”

“Đúngvậy.” Tôi nói: “Chẳng trách trước đây chưa từng gặp anh. Đại ca dự định điđâu?”

“Thẳngvề phía Nam, xa nhà nhiều năm, muốn về nhà xem sao.”

Tôicười cười, bỗng có chút cô đơn: “Có thể về nhà thật tốt.”

“Mẫn cônương.” Bạn học họ Trình ngồi xuống bên cạnh tôi, ra vẻ thân quen nói: “Nếu đãcùng nghề, xin hỏi một chút vừa rồi cô nương cứu hai mẹ con bọn họ thế nào?”

Tôi vàanh ta vừa gặp đã thân, nên miêu tả sự thật lại cho anh ta nghe một lần.

BạnTrình nghe xong vô cùng hứng thú, túm lấy tôi hỏi: “Chẳng hay cô nương bái sưnơi nào?”

Tôi họctừ sách của lão Trương, nhưng cũng không thể mặt dày tự xưng là đệ tử của ôngấy, liền cười nói: “Không có sư phụ.”

BạnTrình hoài nghi nhìn tôi chằm chằm, trên người tuy lôi thôi, râu ria đầy mặtnhưng đôi mắt lại trong vắt đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực. Anh ta nhìnthẳng vào tôi giống như muốn đục một lỗ trong suy nghĩ của tôi. Tôi chột dạ,cái chuông báo động trong đầu reo vang.

Tôicăng thẳng một lúc, Tiểu Trình đang định nói gì đó thì A Tử gọi một tiếng: “Mẫntỷ, tới uống trà sữa đi!”

Tôinhảy dựng lên như có lò xo gắn dưới mông, bỏ chạy. Tiểu Trình yếu ớt hô lên mộttiếng: “Cô…” Tôi đã chạy thật xa.

Mặttrời xuống núi, lửa trại bốc cháy hừng hực, giá xiên dê đang quay ken két, mùirượu, mùi thịt thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía. Tiếng cười và tiếng ca rộn rãlượn lờ. Các cô gái và bọn trẻ nắm tay nhảy múa bên đống lửa.

BạnTiểu Trình cách tôi không xa, đang nắm tay một cô nương, cười tủm tỉm nói:“Nhìn bàn tay này của cô nương, tương lai nhất định sẽ gả cho một trượng phu cómột đàn dê sung túc, sau đó sinh hai con trai.”

Cô nươngkia vừa vui mừng vừa xấu hổ.

TiểuTrình buông tay cô nương kia ra, chuyển sang một cậu trai vẻ mặt bực bội ở bêncạnh: “Ai da, đại ca, ấn đường (vị trí giữa hai lông mày) củangươi biến thành màu đen, dường như có huyết quang tai ương!”

“Nói cáigì đấy!” Cậu trai kia đứng phắt dậy.

Tôi vộivàng chạy tới, kéo Tiểu Trình: “Nào, nào, nhân dân các tộc đều là một nhà, cùngnhau tới nhảy múa đi.”

“Rõràng là vậy mà.” Trình bán tiên vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tôicười hỏi: “Bán tiên, vậy ngài xem tướng cho tôi đi?”

TiểuTrình cười: “Trước đó đã xem rồi. Cô nương tương lai phú quý không thể kể bằnglời, là mẫu nghi thiên hạ…”

Xiênthịt dê trong tay tôi rơi xuống đất: “Anh nói cái gì?!”

Trìnhbán tiên vênh váo: “Không nói, không nói nữa. Nhân mệnh tại thiên, nói ra thiêncơ sẽ bị trời phạt.”

“Chờmột chút!” Tôi kéo anh ta: “Đây là chính anh nhìn ra hay người khác nói choanh?”

TiểuTrình cười nửa thật nửa giả: “Mẫn cô nương, ta thấy dường như cô không camlòng. Bất kể phú quý hay nghèo hèn đều là vô định, cuộc sống thế nào còn phảixem chính mình. Cô xem, thảo nguyên mênh mông, không giới hạn, thật ra cứ đimãi rồi sẽ thấy đường.”

Khôngngờ đến đây rồi còn đụng phải tri kỷ của Lỗ Tấn tiên sinh. Tôi trợn tròn mắt.

Tiểu Trìnhvẫy vẫy tay, lại chạy tới một bên làm thầy tướng số.

Tôisững sờ, bị A Tử kéo vào đám người nhảy múa, cứ cười đùa như vậy, tạm thời quênđi lo lắng trước mắt. Nhảy mệt, A Tử hào hứng nhét vào trong tay tôi một chénrượu: “Uống đi!”

Tôikhông suy nghĩ nhiều, lập tức ngửa cổ uống rượu. Ngay sau đó, một chất lỏngnóng bỏng chảy vào trong dạ dày, rồi cỗ nhiệt lượng lại bốc lên, hun nóng đôimắt tôi, tôi đặt cái chén xuống, ho khụ khụ.

Nhữngngười dân du mục nhìn thấy dáng vẻ này của tôi liền cười rộ lên.

Bác CổLi cười: “Dù sao A Mẫn cũng là nữ hài tử từ phía Nam tới.”

Thếnhưng, sau khi cỗ nhiệt lượng đó qua đi, thứ còn lại chính là cảm giác ấm ápsâu sắc và hương thơm ngào ngạt. Tôi cảm thấy mùi vị không tệ, hăng hái bừngbừng nói: “Tôi muốn nữa, cho tôi một chén nữa.”

Dân dumục nghe vậy cảm thấy rất thú vị, A Tử lập tức đổ đầy một chén nữa cho tôi.

Lúc nàytôi uống thật tinh tế. Chậm rãi nuốt xuống, cảng cảm thấy loại rượu này cóhương cỏ xanh thơm ngát, vô cùng ngon miệng. Uống một ngụm, ăn một miếng thịtdê nướng, trải nghiệm này vô cùng tuyệt vời.

Đangvui vẻ, bạn nhỏ Tiểu Trình ghé tới hỏi tôi: “Đây là chén thứ mấy rồi?”

“Khôngbiết.” Tôi uống vào bụng còn đếm làm gì: “Rất ngon, anh có uống một chútkhông?”

TiểuTrình quay đầu mắng những người khác: “Nha đầu này không còn biết gì nữa rồi.Sao không ngăn cô ấy lại?”

A Tửoan ức nói: “Tửu lượng của Mẫn tỷ có vẻ rất tốt mà.”

Giọngnói của lão Đa có chút mơ hồ: “Quá càn quấy. Mau mang trà tới đây.”

Tôi ômbình rượu, cầm lên tu ừng ực. Tiểu Trình kêu ầm lên, vội vàng giật lấy. Tôikhông cho, kêu to: “Đừng động vào pho mát của tôi!”

TiểuTrình toát mồ hôi: “Cô còn uống nữa, hậu quả ngày mai cô chịu.”

Tôi ômbình rượu không tha, nhìn thấy dưới mớ tóc bù xù của bạn Tiểu Trình thật ragương mặt cũng rất thanh tú, vì vậy tôi vươn tay sờ soạng một cái, thì thầm:“Thật là mềm.”

TiểuTrình tức giận, hất tay tôi ra, vội vàng lui về phía sau, mặt đỏ như mông khỉ.

Tôicười ha ha, cao giọng hát: “Thảo nguyên xinh đẹp là nhà của ta, gió thổi cỏ hoabay khắp trời…” Tuy ca từ đẹp nhưng không có một âm độ nào của tôi là đúng vớinguyên bản.

Lão Đacòn rất cảm động: “Cô nương thật sự là tri kỷ.”

Tôi bịgió thổi qua, một cảm giác hào hùng bùng lên trong lồng ngực, nhất thời cảmthấy ý chí thiên hạ, quan sát bốn phương. Vừa nghĩ như vậy, tôi lập tức giãydụa đứng lên, mở hai tay ra, muốn ôm bầu trời đầy sao đêm nay, trong nháy mắtnghĩ mình sắp bay lên đến nơi.

Đứngbật dậy như thế, tôi đầu váng mắt hoa, phịch một cái ngã xuống mặt cỏ. Tiếngmọi người thân thiết gọi tôi giống như bị gió thảo nguyên thổi qua. Ánh lửa mờdần, tiếng động trôi xa, trời đất quay cuồng.

Tôinhắm mắt lại, mê man trong hương rượu.

Khitỉnh lại, trời đã sáng. Tôi đang nằm trong một căn lều nhỏ sạch sẽ, bên cạnh làem gái của A Tử, đang ngủ say sưa. Đầu tôi đau đến mức khó có thể dùng từ ngữđể miêu tả, chỉ hận không thể dung dao chặt phứt đi. Hương trà sữa thơm nồngbay từ bên ngoài vào. Tôi gắng gượng đứng dậy.

Bác gáiCổ Li nhìn thấy tôi, cười nói: “A Mẫn tỉnh rồi à? Có đau đầu không? Uống chúttrà đi.”

Tôi cảmkích cầm cốc trà, ngồi xuống một tấm thảm bên bếp lửa. Bầu trời phía Đông ánhlên sắc hồng mềm mại, sáng sớm ở thảo nguyên rất lạnh, cái đầu phập phồng đauđớn của tôi bị gió thổi qua tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bác gáiđưa cho tôi một chiếc bánh nóng hầm hập: “Ăn đi. Chơi đùa cả một đêm chắc cũngđói bụng rồi. Nhưng cháu tỉnh dậy cũng thật sớm.”

Tôinói: “Trước đó vài ngày cháu đang điều chế loại dược mới, cứ cách ba canh giờlại phải thêm nguyên liệu mới, vì vậy ngủ muộn dậy sớm, mãi thành quen.”

Sau sựkiện binh sĩ trúng độc, toàn bộ tâm trí tôi đặt hết vào chương độc kinh, chếtạo ra rất nhiều loại dược có thể lưu trữ lâu dài. Ngày đó, khi đọc tiểu thuyếtcủa ông nội Kim, hâm mộ nhất là những cao thủ võ lâm bất cứ lúc nào cũng có thểlấy ra mấy cái lọ, đổ chút dược vào nước là có thể cứu mạng. Hiện giờ chínhmình cũng làm không ít, tất cả đều đưa đến chỗ Tiêu Huyên một phần, vậy mà anhấy vẫn đứng giữa trung tâm nguy hiểm.

Nói đếnđây, không biết hiện giờ anh ấy thế nào? Chuyện của anh ấy đã xử lý đến đâu?Gây dựng một sự nghiệp lớn như vậy, một mình anh ấy chống đỡ, vậy mà trước giờchưa từng thấy kêu khổ.

Uốnghết cốc trà sữa, dường như gió lại lớn hơn một chút. Tôi đứng lên, nói cảm ơnbác gái.

Tronggió dường như có một mùi kỳ lạ, tôi nghi hoặc nhìn về hướng gió thổi tới. Thảonguyên mênh mông, đường chân trời uốn thành một đường cong duyên dáng. Nhìn cóvẻ mọi thứ đều rất bình thường và an bình.

Tôicười lắc đầu, say rượu khiến thần kinh của tôi không bình thường. Tôi trùm chănquay lại.

Cònchưa đi được năm bước, một hơi thở khác thường lại trôi về đây, trong đó giốngnhư còn trộn lẫn mùi máu tanh.

Tôidừng lại, những con ngựa của dân du mục đột nhiên kích động.

Nhữngngười đang bận rộn đều ngừng tay, những người đàn ông cảnh giác nhìn về mộthướng trên đồng cỏ. Trong sự yên lặng như tờ, tôi cảm giác được cả vùng đất nhưđang rung lên.

“Đâylà…”

“Langđạo tới!!!!”

Cái gì?