Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách



Quyển 2: Đại mạc thiên

PhíaBắc kinh thành có một thị trấn tên là Tam Xuyên, trong trấn có một nhà trọ bìnhdân tên là Long Môn, trong nhà trọ có một bà chủ tên là… không, không, khôngphải Kim Tương Ngọc, mà là Từ Phượng Tiên.

Nữ sĩTừ Phượng Tiên năm nay ba mươi có lẻ, mới sắp già mà vẻ quyến rũ đã không còn,hoặc là căn bản chưa từng tồn tại vẻ quyến rũ đó. Từ nữ sĩ có làn da màu đồngmà người phương Tây có cầu cũng không được, mỡ trên người cũng thừa thãi nhưtài sản của chị ta. Đập vào mắt là bộ ngực vĩ đại, biểu tượng của phái nữ, cóvẻ không chịu nổi cô đơn, phải chen ra ngoài vạt áo để thăm thú cảnh sắc bênngoài. Người ta thường so sánh thứ ấy với quả đu đủ, hôm nay quan sát ở phạm vigần, tôi cảm thấy hai chữ bóng nước thì chính xác hơn. Bởi vì đu đủ thì cứngcòn bóng nước thì mềm, đu đủ thì rắn còn bóng nước thì lỏng. Hơn nữa, đại kháibởi vì tôi nhìn chằm chằm nên Từ nữ sĩ rất đắc ý ưỡn ngực ra, tôi buồn nôn vộivàng quay mặt sang chỗ khác.

Từ nữsĩ nhếch môi, lộ ra một hàm răng nhiễm tetracycline, nếp nhăn như khe rãnh bịnước mưa xói mòn trên cao nguyên, một đôi mắt giống như phải dùng dao cắt mộtđường mới nhìn thấy ánh sáng dán chặt lên người Tống Tử Kính.

Chị taxoay thắt lưng, hỏi: “Khách quan từ đâu tới?”

Tôicướp lời: “Từ chỗ nên tới.”

Bà thímhọ Từ không để ý đến tôi: “Muốn đi đâu?”

Tôi lạibon chen: “Tới nơi nên đi.”

“Kháchquan thật thú vị!” Từ nữ sĩ cười đến mức mỡ rung lên bần bật, nghiêng người vềphía Tống Tử Kính. Rõ ràng là tôi trả lời, liên quan gì tới Tống Tử Kính. Hơnnữa, tòa Kim Sơn như chị ta mà đè lên thì Tống Tử Kính còn hơi để thở chắc?

Cũngmay Tống Tử Kính phản ứng nhanh nhẹn, chân chỉ chuyển động một chút, thân thểđã nghiêng sang một bên.

Anh tavẫn mỉm cười, nói: “Bà chủ, chúng ta muốn qua sông.”

TừPhượng Tiên nữ sĩ vung khăn tay lên, đối mắt nhỏ lóe sáng: “Các người muốn quasông? Vậy thì tìm đúng chỗ rồi.”

Chị talắc lắc cái mông quay về quầy, một tay tùy ý lật quyển sách.

“Chỗchúng ta cách quan đạo không xa, chỉ khoảng một canh giờ đi đường, những ngườimuốn qua sông tới Hồ châu đều theo tuyến đường đó tới huyện Lâm Thanh. Chỗ bọnhọ sông cạn, dòng chảy chậm không phải giả, nhưng nếu ai dám nói đá ngầm ở sôngTam chúng ta nhiều, ta sẽ cắt quả trứng của hắn!”

Gươngmặt của bạn nhỏ Vân Hương đỏ lên.

TừPhượng Tiên tỏ vẻ đắc ý: “Không phải ta tâng bốc, lão Khánh đầu chỗ chúng tachống thuyền còn nhanh nhẹn hơn cả cá vượt sông! Có lẽ lũ chèo thuyền kém hắnnên mới nói láo rằng khúc sông của chúng ta nguy hiểm.”

Tống TửKính hỏi::Vậy xin hỏi tìm vị Khánh đại gia này thế nào?”

TừPhượng Tiên ném ra một ánh mắt tình tứ, hoặc là khinh thường? “Nói gì mà xinvới không xin? Chúng ta đều là dân chúng thô kệch, không nhận nổi sự nhã nhặncủa dân đọc sách các ngươi. Nhưng hơn một năm gần đây khách qua sông rất ít,lão Khánh đầu cũng bận rộn việc nhà mình, chốc lát không tìm thấy ngay được.”

Tống TửKính liếc mắt nhìn tôi. Tôi tiếp nhận, móc ra một viên vàng từ trước ngực, đặtlên quầy. Đôi mắt híp như sợi chỉ của Từ nữ sĩ trợn trừng, thật là một sự độtphá cực hạn của vạn vật.

Tôinói: “Vậy phiền bà chủ tìm giúp.”

“Khôngcó! Không có gì!” Chị ta vội vàng cầm lấy viên vàng, lại nói với tôi: “Tiểucông tử thông minh tuấn tú, tương lai nhất định sẽ lấy được một cô vợ đẹp.”

Tôicười tủm tỉm hất cằm về phía Vân Hương đang mặc trang phục của phụ nữ có chồng:“Không cần chờ tương lai, đã lấy được rồi.”

Bà thímhọ Từ giống như lúc này mới nhìn đến Vân Hương, ngạc nhiên hô lên: “Thật là mộttiểu tức phụ xinh đẹp, công tử thật có phúc khí!”

VânHương mặt mày ủ rũ nhìn Tống Tử Kính, rồi lại ủ rũ nhìn tôi đang mặc nam trang,gương mặt mới chỉ hồng hồng nay đã biến thành quả cà chua, cúi gằm xuống.

Đợi đếnkhi về phòng, tôi hỏi Tống Tử Kính: “Bà chủ này tin được không?”

Tống TửKính ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống trà, nói: “Trên giang hồ, ba phần tin bảyphần đề phòng, cô không tin bà ta, bà ta cũng sợ cô mang phiền phức đến cho bàta!”

Tôiquan sát đánh giá căn phòng hảo hạng này một lượt. Thật ra chỉ là không gianlớn hơn một chút, đồ dùng cầu kỳ hơn một chút, chăn bằng gấm. Bởi vì đã lâukhông có người ở nên màn rèm đều tỏa ra mùi nấm mốc.

VânHương nhìn tôi sờ tới sờ lui trên giường, hỏi: “Tiểu thư, người đang tìm gìvậy?”

Tôi lừacô ấy: “Chuyện kể rằng có một nhà trọ Long Môn, mở tại cửa khẩu đại mạc, là mộthắc điếm nổi tiếng. Trong nhà trọ đó, dưới giường đều có một cơ quan, dùng đểchờ khi khách nhân ngủ say, mở cơ quan ra, khách nhân rơi xuống, rắc một đao,giải quyết.”

VânHương sợ đến mức lập tức sờ cổ.

Tôithêm mắm thêm muối: “Giết thôi còn chưa xong, quan trọng là thịt trên người. Xảxuống, băm nhỏ, nặn thành nhân bánh, làm thành bánh bao nhân thịt…”

Lúc nàybỗng vang lên tiếng đập cửa: “Khách quan, bánh bao thịt ngài gọi tới rồi.”

Tôicười nham hiểm với Vân Hương: “Bánh bao nhân thịt tới rồi!”

VânHương cầm chặt lấy tay áo tôi run run.

Đóđương nhiên không phải bánh bao nhân thịt người, đó thậm chí không thể coi làbánh bao nhân thịt nữa! Tôi vừa gặm bánh bao nhân cải trắng và da lợn, vừanguyền rủa bác gái Từ Phượng Tiên keo kiệt kia sớm bị chứng tiền mãn kinh.

Rờikhỏi kinh thành đã sáu ngày, không biết Tạ gia đã náo loạn thế nào. Tiêu Lịchnghe nói tôi bỏ trốn, hẳn sẽ có cảm giác giải thoát như sinh viên nhận bằng tốtnghiệp. Cũng không biết hứa hẹn của hắn với Tạ Chiêu Kha sẽ giải quyết thế nào.

NhưngTạ Chiêu Kha biết tôi bỏ trốn với Tống Tử Kính, một người kiêu ngạo như cô tasẽ không phát triển theo hướng trở thành Lý Mạc Sầu chứ? Thứ đáng sợ nhất thiênhạ chính là tài tử và tài nữ. Bọn họ an phận thì không nói làm gì, bỗng mộtngày tự nhiên nảy ra ý đồ ác độc, thế giới cũng có thể bị lật ngược. Mọi ngườinghĩ xem, phát minh bom nguyên tử xuất phát từ đâu?

Bởi vìTống Tử Kính đã dặn dò, cả môt buổi chiều chúng tôi đều ngồi im trong phòng,không thò mặt ra ngoài. Tôi từ cửa sổ nhìn thấy một con sông lớn gợn sóng, núixanh, nông trại dọc hai bờ sông, trong lòng rất thèm ra ngoài dạo chơi nhưngkhông dám mạo hiểm như vậy.

Ăn cơmtối xong, chúng tôi đi ngủ. Tống Tử Kính ở phòng bên cạnh, có việc gì chúng tôichỉ việc gõ vào bờ tường.

Tôi vàVân Hương ngủ cùng một giường, ban ngày cô ấy nghe tôi kể câu chuyện như vậy,sợ đến mức không ngủ được, lật qua lật lại, hỏi tôi: “Tiểu thư, đây thật sựkhông phải hắc điếm chứ?”

Tôibuồn ngủ lắm rồi, lầm bầm nói: “Hắc thì kệ hắc. Chúng ta còn có Tiểu Tống cơmà.”

“NhưngTống tiên sinh chỉ là một thư sinh thôi.”

Tôi trởmình một cái: “Thư sinh cũng là đàn ông. Cô chỉ thích anh ta nên sợ anh ta chịukhổ chịu đau thôi.”

VânHương xấu hổ: “Tiểu thư, người thật đáng ghét.”

Tôinói: “Tôi thật sự đáng ghét. Cô biết vì sao anh ta muốn chúng ta có việc thì gõtường không?”

“Vìsao?”

“Bởi vìvách tường này rất mỏng, nhất cử nhất động bên này anh ta đều nghe được rõràng. Ví dụ như đoạn đối thoại vừa rồi của chúng ta, một chữ cũng không lọt rakhỏi lỗ tai anh ta. Hiện giờ anh ta đã biết cô thích anh ta rồi.”

VânHưỡng ngượng chín mắt hét to một tiếng, vùi đầu vào chăn. Tôi rất thỏa mãn màtiếp tục ngủ.

Khôngbiết ngủ bao lâu, bỗng nghe có một giọng nói đang gọi: “Tạ Hoài Mân…”

Tôitiếp tục ngủ.

Giọngnói kia lại vang lên: “Tạ Hoài Mân!”

Tôi vẫnngủ.

Giọngnói kia gào lên bên tai: “Này! Gọi cô đấy! Còn ngủ nữa!”

Tôi mởmắt. Tôi không ở trên giường mà ở trong một không gian hư vô.

Cảnhtượng này rất quen thuộc, tôi nhớ ra rồi.

“Đạitiên?”

“Đúngvậy.” Giọng nói đã mấy tháng không nghe thấy lại vang lên: “Mấy ngày không gặp,cô lại béo lên đấy à? Cuộc sống dễ chịu lắm nhỉ.”

Tôicười: “Cũng không có gì, chỉ là răng khỏe, ăn tốt thôi. Gần đây ngài phát tài ởchỗ nào vậy?” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Chuyện của tôi đã có tin tứcchưa?”

Đạitiên mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Chuyện đó…”

Chuyệnđó cái gì? Tôi có dự cảm không lành.

Đạitiên nói: “Chuyện đó… xảy ra chút sự cố nho nhỏ.”

Tôihỏi: “Sự cố gì?”

Tuykhông nhìn thấy nhưng tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh đại tiên đang gãiđầu gãi tai: “Tôi nói cũng không rõ, chi bằng đưa cô đi xem đi. Cô yên tâm,cũng không phải chuyện gì lớn…”

Tôi bịmột sức lực kéo xuyên qua những tầng mây, rất nhanh đã trở về thành phố tôi vốnnên ở. Một lần nữa nhìn thấy nhà cao tầng, tâm trạng tôi không thể chỉ dùng từkích động để biểu đạt, đôi mắt lập tức ngập nước.

Lầnnày, đại tiên mang theo tôi bay thẳng vào trong một ô cửa sổ.

Cănphòng rất rộng, chỉ là, rất bề bộn, một đống đồ chơi trẻ con chất đống, còn cóbình sữa và khăn lau, vừa nhìn đã biết đây là một gia đình có trẻ nhỏ. Trên sôpha có một người đàn ông đang ngủ, sách úp lên mặt, tôi nhìn có chút quen mắt.

Lúcnày, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non. Người đàn ôngkhẽ rên một tiếng, bò dậy từ sô pha, lảo đảo đi vào phòng trong. Tôi kinh ngạctrợn trừng mắt.

Ngườiđàn ông còn chưa đi vào phòng, một giọng nữ tức giận đã vang lên: “Thằng békhóc lâu như vậy anh mới vào! Anh đang làm cái gì vậy? Có ông bố nào như thếkhông?”

Ngườiđàn ông mệt mỏi nói: “Cả đêm hôm qua đều bị thằng bé làm cho không ngủ được.Không phải hôm nay cô nói sẽ chăm sóc nó sao? Cô còn không làm đi?”

Ngườiphụ nữ lạnh lùng nói: “Công ty trúng thầu, có tiệc chúc mừng, tôi phải đi mộtlúc. Anh chăm con đi.”

Ngườiđàn ông bực bội: “Lại ra ngoài nữa?”

“Thìsao?” Người phụ nữ không nhịn được nữa: “Chẳng phải tôi cũng chỉ vì cái nhà nàythôi sao. Vì sinh Khoan Khoan, ba tháng tôi không đi làm. Nhỡ may không còncông việc, anh nuôi mẹ con tôi và cái nhà này nhé?”

Ngườiđàn ông cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng có công việc, không thể xin nghỉ mãiđược, thời gian gần đây viện trưởng cũng đã ám chỉ với tôi vài lần, đặc biệt làchuyện xem xét thăng chức là không thể chậm trễ được. Nếu không, gọi mẹ đến đâyđi.”

Ngườiphụ nữ lập tức nói: “Mẹ anh? Bà ấy tới để chăm cháu hay tới kiểm tra công việccủa tôi?”

Ngườiđàn ông cao giọng nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào? Thuê bảo mẫu thì cô đuổingười ta; gọi bố mẹ thì cô không sống yên với bọn họ! Con cũng là con của cô,cô không thể không làm gì!”

Ngườiphụ nữ nổi giận: “Tôi không làm gì? Con là tôi sinh, anh còn nói tôi không làmgì? Trương Tử Việt, anh là đồ vô lương tâm! Mấy con bảo mẫu quyến rũ anh, anhkhông thấy, mẹ anh làm khó tôi, anh không hay! Tôi là người phụ nữ có sựnghiệp, tôi cũng nuôi cái nhà này, tiền sữa bột cho con tôi cũng có phần! Tôimang thai mười tháng mới sinh ra nó, giờ muốn anh chăm sóc nó, anh còn nói mộtcách khốn kiếp như thế, lương tâm anh thật sự bị chó gặm rồi!”

Đứa trẻkia vẫn khóc thét không ngừng, người lớn thì cãi nhau túi bụi, không có ai tớiôm đứa bé một lần.

Tôichấn động: “Trương Tử Việt?”

Ngườicon trai khôi ngô tuấn tú, phong độ ngời ngời kia sao có thể biến thành ông chútái nhợt tiều tụy, cằm đầy râu, vật lộn với sữa và tã lót thế kia? Thế giới nàythật sự không chuyện gì có thể thay đổi một người nhanh chóng hơn hôn nhân.

“Nhìnthấy rồi chứ?” Đại tiên nói, sau đó lôi tôi ra ngoài.

Hai vợchồng trong nhà còn không ngừng cãi vã, chúng tôi bay ra khỏi cửa sổ. Cảnh vậtthay đổi, tôi trở về tiểu khu nhà tôi.

Lầnnày, chúng tôi không vào nhà mà dừng lại ở trên một cột đèn.

Đầuđường bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Nướcmắt tôi lập tức chảy ra: là mẹ!

Mẹ tôidường như không thay đổi đủ chỉ một chút, tóc có lẽ đã nhuộm lại, cầm theo giỏthức ăn, nhìn qua có vẻ rất có tinh thần. Kỳ quái, tôi hẳn còn nằm trên giườngbệnh, sao bà có thể còn nhàn nhã đi mua vịt nướng thế kia?

“Mẹ,chờ con một lát!”

Tôinhìn trái nhìn phải, giọng nói này không phải xuất phát từ tôi.

Tôinhìn thấy, “tôi” đang vội vàng đuổi theo, trong tay còn cầm một túi nước hoaquả.

“Tôi”nói: “Dưa hấu sáu đồng một cân, mua một quả được không mẹ?”

“Trongnhà còn chưa ăn hết. Ăn hết rồi lại mua.” Mẹ nói, rồi lại đắc ý nói tiếp: “Hômnay sẽ dạy con cách trả giá. Ở phương diện này, mẹ con khắp thiên hạ không cóđối thủ. Người ta mua một cái váy một trăm đồng, mẹ có thể chém xuống còn haimươi đồng. Đây là cái gì? Đây chính là bản lĩnh!”

“Tôi”cười cười, hai người tiếp tục đi.

Tôi chỉvào dưới lầu, đầu lưỡi ríu lại: “Đây đây đây… Tôi tôi tôi… Cô ta, cô ta… ngườikia là ai!!!”

Đạitiên thở dài: “Đây là chuyện mà tôi nói khó giải thích, chỉ có thể cho cô tựnhìn.”

Tôi yênlặng một lát rồi hỏi: “Ngài có thể hiện thân không?”

“Sao?”Đại tiên không hiểu được lối tư duy của tôi: “Cũng có thể, nhưng chúng tôikhông có hình dạng cụ thể.”

Tôicười cười: “Ngài cứ tùy tiện biến thành một người là được.”

Đạikhái là cảm thấy đã mắc nợ tôi, lần này, đại tiên rất ngoan ngoãn đồng ý lời đềnghị của tôi. Khoảng hai giây sau, một “Châu Nhuận Phát” hào hoa phong nhã xuấthiện trước mặt tôi.

Tôi đenmặt nhìn “anh ta”, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta phải kính trọng tiềnbối, ngài đổi thành Huỳnh Hiểu Minh là được rồi.”

“Châu NhuậnPhát” nghi hoặc làm theo lời tôi, hai giây sau, một “Huỳnh Hiểu Minh” thế chỗChâu Nhuận Phát xuất hiện trước mặt tôi.

Tôinhìn trên nhìn dưới, hài lòng gật đầu, sau đó túm cổ áo “Huỳnh Hiểu Minh”, phuntoàn bộ nước miếng lên mặt “anh ta”.

“Giảithích ngay cho bà đây! Rốt cuộc thế này là thế nào!!!”

Tuy“Huỳnh Hiểu Minh” bị tôi túm không đến mức đau, nhưng hiển nhiên là rất hoảngsợ, vội vã kêu lên: “Không liên quan đến tôi! Thật sự không liên quan đến tôi!Không biết bọn họ làm sai ở đâu, khiến linh hồn một cô gái khác nhập vào thânthể cô. Ai nha, cô buông tay ra, bà cô của tôi ơi!”

Tôi thảlỏng tay, nhưng vẫn chưa trút hết giận, xông lên tay đấm chân đá một trận vớihắn ta. Một người đẹp như Huỳnh Hiểu Minh chỉ để ngắm chứ không để chà đạp, tuytôi biết người này là giả nhưng vẫn không cách nào mạnh tay được, đánh qua loarồi thu nắm tay lại. Lập tức hối hận vừa rồi lẽ ra nên bảo hắn ra biến thànhKoizumi (thủ tướng Nhật Bản, từng gây racăng thẳng ngoại giao với Trung Quốc) – không không không, nhưvậy thì buồn nôn quá!

Đạitiên chỉnh lại quần áo, uất ức nói: “Thật sự không phải lỗi của tôi. Tôi làliên lạc viên, đây rõ ràng là lỗi của kỹ thuật viên.”

Tôi lạimuốn xông lên bóp cổ hắn ta: “Vậy làm sao bây giờ? Để cô ta tiếp tục chiếm cơthể của tôi hay sao?”

Đạitiên nói: “Phải thay đổi một lần nữa, lại phải xếp hàng đợi xử lý. Hiện giờ chỉcó thể làm như vậy.”

Phíasau tôi là lửa cháy phừng phừng, “Huỳnh Hiểu Minh” vội vàng nói: “Nhưng như vậycũng tốt. Cô cũng không đành lòng để bố mẹ cô nhìn cô sống thực vật cả đời đúngkhông?”

Tôingẩn ra, hắn nói rất có lý. Tôi ở bên kia chạy nhảy vui vẻ, cũng không thể đểbố mẹ tôi ở bên này đau lòng khổ sở.

Đạitiên không biết là có lòng tốt hay ác ý mà bổ sung: “Hơn nữa cô bé kia thôngminh hơn cô, chăm chỉ hơn cô, hiểu chuyện hơn cô, dịu dàng hơn cô, hiếu thuậnhơn cô…” Nói đến đây, bị ánh mắt của tôi dọa sợ, không dám nói tiếp nữa.

Ngượclại, tôi cảm thấy chán nản. Bố mẹ có một cô con gái mới, Trương Tử Việt bị vâytrong cuộc sống hôn nhân. Tôi không ở đây, cuộc sống của mọi người vẫn tiếpdiễn thật tự nhiên. Thật sự, tôi đột nhiên cảm thấy mình trở thành một ngườingoài.

Bi thảmnhất là, qua mơ mới biết chính mình là khách.

Đạitiên an ủi tôi: “Cô cũng không tệ, ở bên kia coi như cũng có năng lực. Cô biếtkhông? Hiện giờ cô đã lọt vào một trong năm chương trình hot nhất hàng thángrồi đấy.”

Lôngmày tôi dựng thẳng lên: “Cái gì? Chúng tôi ở phàm trần thống khổ, các người lạidám coi chúng tôi là tiết mục ti vi?”

Đạitiên vội vàng nói: “Đời người như vở kịch! Đời người như vở kịch!”

Tôikhông biết nên khóc hay nên cười.

Đạitiên bỗng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Cô phải trở về. Trời sáng cô còn nhiềuviệc phải làm.”

Vừanói, thân thể “Huỳnh Hiểu Minh” vừa mờ đi, cơ thể tôi rơi mạnh xuống.

Mở mắt,là Vân Hương đang cau mày hỏi: “Tiểu thư, sao người ngủ say như vậy? Tống tiênsinh đã tới gọi chúng ta hai lần rồi.”

Tôiđứng lên, phát hiện mắt mình hơi ẩm ướt. Nhớ lại nụ cười hài lòng của mẹ vàgương mặt bất đắc dĩ của Trương Tử Việt trong mơ, trong lòng cảm thấy vô cùngphức tạp, không nghĩ ra từ nào để hình dung cụ thể, đành phải thở dài.

“Thanthở cái gì vậy?” Giọng nói của Tống Tử Kính từ bên ngoài truyền đến. Anh takhông tiện vào phòng, nên đứng ở bên ngoài nói: “Hai người mau chóng thu thậpmột chút. Khánh đại gia đã tới rồi, chúng ta ăn sáng rồi sẽ qua sông.”