Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 1



Tần Hà Vũ mệt mỏi mở cửa căn hộ của bản thân, thả người dựa trên ghế sô pha chán nản. Chiếc điện thoại vẫn còn đang vang lên tiếng mẹ anh lải nhải việc Chính phủ vừa gửi đến công văn.

Làm một Alpha, Tần Hà Vũ cảm thấy bản thân cũng chỉ là một con người thôi. Đều sẽ có lúc mệt.

"Có gì mai con gọi mẹ sau nhé."

Nói rồi, ngón tay lướt qua biểu tượng màu đỏ, không gian bên trong nhà chìm vào tĩnh lặng. Thi thoảng, vài tiếng còi xe từ đường lớn dưới chân chung cư vang vọng lên tận căn hộ lầu mười tám này.

Có lẽ chính bản thân anh cũng thấy bản thân không thể cứ ngồi nhìn trần nhà mãi, Tần Hà Vũ rời khỏi chiếc ghế dài, lê bước vào phòng.

Đám giấy tờ ở trên mặt bàn vẫn còn chưa thu gọn. Phong thư với vỏ ngoài in công văn Chính phủ còn chưa mở, tuỳ ý rơi dưới đất.

Cũng không cần thiết đọc cho lắm, đại ý là giục Tần Hà Vũ tìm một đối tượng để kết hôn.

Khoảng năm thế kỉ trước, con người tiến hoá, từ hai giới tính nam và nữ, phân hoá thành ba bộ Alpha, Beta và Omega. Mỗi bộ đều sẽ bao gồm hai giới tính nam và nữ, tổng cộng là sáu cặp.

Beta chiếm tỉ lệ dân số cao trong xã hội, cũng chính là những người bình thường. Nam cung cấp t*nh tr*ng, nữ mang thai.

Hai bộ còn lại chiếm tỉ lệ ít hơn, nhưng lại có nhiều đóng góp cho xã hội.

Omega chiếm tỉ lệ ít nhất, cả nam nữ đều có thể mang thai, nhưng tỉ lệ mang thai lại cao nhất. Vào thời kì tiến hoá, Omega đã cứu loài người khỏi tuyệt chủng. Tuy vậy, sau kì tiến hoá, Omega lại thiếu hụt đến độ sắp tuyệt chủng vì yếu ớt. Sau này được xã hội bảo hộ với các bộ luật riêng.

Nhiều hơn Omega thì có Alpha, là bộ thống trị xã hội loài người hiện tại. Alpha là những người ưu tú nhất, có tố chất lãnh đạo, cùng với những tiềm năng để đứng đầu.

Mối quan hệ giữa Alpha và Omega chính là sự tiến hoá rõ rệt nhất sau kì tiến hoá. Alpha bị lệ thuộc vào Omega không chỉ bởi tinh thần mà còn vì sinh sản, và Omega cũng cần dựa vào Alpha để sống sót.

Tần Hà Vũ cũng không nhớ chính xác đã bao nhiêu lần, mẹ anh gửi cho anh mấy bài báo Alpha vì không có Omega xoa dịu bên cạnh thành ra phát điên rồi tự huỷ hoại bản thân. Anh biểu thị, không phải còn một năm nữa anh mới bốn mươi sao? Tuổi thọ con người hiện tại lên đến trăm năm lận.

Nước ấm xối xuống đầu, gột rửa bụi bẩn cùng mệt mỏi trôi dọc cơ thể, lênh láng trên sàn rồi đi thẳng tới ống thoát nước. Tần Hà Vũ khẽ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Làm một giáo sư ưu tú, tất nhiên Tần Hà Vũ hiểu nguyên nhân Alpha không có Omega xoa dịu thì sẽ phát điên. Nhưng anh cảm thấy bản thân hiện tại rất tốt. Tuy vậy, mẹ anh cùng Chính phủ đều đồng nhất ý kiến, trước tuổi bốn mươi phải có vợ/chồng.

Nếu như không? Cưỡng chế cưới.

"Cái luật mới chết tiệt." Tần Hà Vũ lại thở hắt tiếp một hơi.

Lúc lần nữa cầm lên điện thoại, thông báo đã bị lấp đầy với những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn và hình ảnh từ mẹ. Loáng thoáng đều là người quen cả. Toàn bộ Omega của những nhà giàu, có lẽ mẹ anh đều từng gửi tới anh một lần rồi cũng nên.

"Này là gương mặt mới sao?"

Trí nhớ của Tần Hà Vũ rất tốt, ánh mắt anh dừng trên một gương mặt xinh đẹp trên màn hình. Này có thể dễ dàng nhìn ra, là một nam Omega. Đáy mắt đượm thứ gì đó u buồn, lại thêm chút điên loạn khó miêu tả.

"Lại còn mới mười tám, là sinh viên trường mình luôn."

Chả đợi anh nghiên cứu gì thêm, điện thoại rung lên lần nữa. Người phụ nữ quyền lực tiếp tục gọi tới, còn kèm với tin nhắn. "Mẹ biết con nghe thấy chuông."

Bất đắc dĩ, Tần Hà Vũ nhấn nút nghe.

"Thằng con bất hiếu này, dám cúp máy mẹ." Mẹ Tần Hà Vũ cáu kỉnh hét lên qua chiếc điện thoại. "Mở máy lên thấy gọi nhỡ cũng không gọi lại. Con muốn mẹ tức chết phải không?"

"Không có mà." Tần Hà Vũ cầm điện thoại, hạ thấp giọng yếu thế. "Con đi tắm, không nghe thấy thật."

"Con vừa xem ảnh đúng không? Là cậu trai đó sao? Vậy mẹ đặt hẹn gặp mặt." Có tiếng động nho nhỏ bên kia. "Xong rồi đấy. Mai con nghỉ phải không? Không nghỉ cũng không sao, mẹ xin Hiệu trưởng dời lịch cho con. Mau đi ngủ, sáng mai mẹ qua."

Sau đó, chẳng đợi Tần Hà Vũ đáp ứng hay từ chối, điện thoại tắt cái rụp, bỏ lại anh ngơ ngác với tiếng tút dài.

Sáng hôm sau, mẹ của Tần Hà Vũ qua thật, vực anh dậy lúc bảy giờ sáng với đám đồ vest chỉn chu. Lại bắt xoay xoay vài vòng ngắm nhìn.

Sầm Thuỷ ngắm nhìn con trai từ trên xuống dưới, hài lòng gật gù đầu. Nắm tay lôi thẳng người đi, không chút quan tâm sự kháng cự từ con trai mình.

Địa điểm gặp mặt ở một nhà hàng nằm trong số tài sản kếch xù nhà họ Tần, vài người quen đi lại thấy nhau liền chào hỏi mấy câu. Nhưng người cần tìm, nói chuyện lại mãi chẳng thấy đâu cả.

"Có thể là họ bận rồi." Tần Hà Vũ nhìn sắc mặt mẹ mình càng ngày càng tệ.

Sầm Thuỷ nhấp thêm ngụm trà giữ bình tĩnh, đang định ra về thì bên ngoài cũng vang lên tiếng hét.

"Mấy người có giỏi thì tự đi mà cưới."

Tiếng hét còn đi kèm tiếng tay chân va chạm vào nhau. Bên ngoài có lẽ đang nhốn nháo một cách nực cười.

Cửa phòng mãi một lúc sau mới mở ra, một gia đình tiến vào. Người đi đầu khoảng bốn mươi, nhìn qua không giống một người tốt cho lắm. Đi cùng với ông ta còn có một người phụ nữ và một cô gái. Cả hai đều ưa nhìn. Thi thoảng, ánh mắt của cô gái lại đánh tới chỗ Tần Hà Vũ

Và nhân vật chính, người con trai anh nhìn thấy trong ảnh. Một người con trai nhưng gương mặt lại đẹp hơn bất kì người con gái nào. Quần áo xộc xệch, không giống như đi xem mắt, càng giống như bị ép đem tới nơi này vậy.

Sau này nhớ lại hôm gặp mặt, Tần Hà Vũ vẫn không ngờ được, người con trai hung dữ mà anh vừa thấy liền nghĩ không hợp, lại là người anh nguyện dùng cả đời để sủng trên đầu quả tim.