Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một Người

Chương 1



Phó tiểu Khả ngồi ở cầu thang phòng học trên tự học. Bỗng nhiên cảm giác được cảm giác được phía sau có người nhẹ nhàng tróc cô. 

Quay đầu lại, thì ra là bạn học cùng cấp, Hứa Tùng.

Tim đập không tự chủ được đập nhanh hơn hai cái. 

" Phó tiểu Khả, có dư thừa bút hay không? " Anh nhún nhún vai cười tươi , nụ cười anh tuấn có chút lúng túng.

" Đi ra không chú ý, quên đem theo! "

Phó Tiểu Khả gật đầu, cầm cây bút đưa qua. Tay có chút hơi run, hoàn hảo anh không phát hiện. Anh lại có thể biết tên của cô!! 

Đối phương hướng cô cảm ơn, cô lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Từ đầu tới cuối đều không có nói một câu. 

Cũng không phải cô quái gở, không muốn để ý anh. Nếu là  trước mặt là thần tượng Hứa Tùng thì cô tin tưởng có rất nhiều nữ sinh đều giống cô lúc nãy, nói không ra. 

Phó tiểu Khả quay lại người lại, trong lòng lại mang chút ngoài ý muốn và hưng phấn, lại có chút khẩn trương. 

Cô không thể nào tưởng tượng, hội diễn từng khiến toàn bộ nữ sinh bùng nổ, không khống chế được thét chói tai dài đến 3 phút, ngôi sao trường học - Hứa Tùng lại cư nhiên biết tên của cô! — Phó tiểu Khả tầm thường, quê mùa, một chút việc nhỏ cũng có thể làm cô phi thường thoải mái — mà hắn lại có thể kêu ra tên của cô! 

Trở lại ký túc xá, chỉ có một mình lão Tam Trữ ở đó. 

Phó tiểu Khả đem chuyện ở phòng tự học kể lại một lần. 

Trữ Chỉ Hân nghe xong, lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt sụt sịt thương xót : " Ngốc tử, từ nay về sau theo chúng ta ra ngoài chơi nhiều một chút, đừng đi phòng học trên tự học nửa. Cậu xem, nhìn cậu học thành cái dạng gì?? Lại bắt đầu ngồi ở phòng tự học ảo tưởng Hứa đại soái của chúng ta! " 

Phó tiểu Khả thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết. 

Không tin cũng được, hoài nghi cô ảo tưởng cũng xem là được, nhưng ảo tưởng đến cái chữ " Tình " kia, Trữ nãi nãi lại lấy đâu thêm vào đây ?!  

Đối với lời nói của Phó tiểu Khả, không chỉ có một mình Trữ Chỉ Hân không tin, mà hai ngườiở cùng kí túc xá sau khi nghe qua đều tỏ vẻ không tin. 
Lão đại nói: "Tiểu Khả tiến bộ rồi ha, lại còn nói giỡn! "

Lão nhị nói: " Tiểu khả biết yêu rồi ha! Đây là chuyện tốt, nhưng tốt nhất là tìm đối tượng thực tế một chút, Hứa Tùng giống thiên nga như vậy. bình thường chỉ có con cóc mới dám đi ảo tưởng. Đó là giấc mộng mà chúng ta không thể thực hiện được. Cho nên, tiểu Khả à đừng lãng phí sinh mệnh ! " Lão nhị thành khẩn dặn dò: " Cậu vẫn nên đổi ngươi khác  đi! " 

Người bên cạnh sang lấy nước tương nói: " Mình vấn nghĩ tiểu Khả là do học viện Phật giáo chuyển tới nơi này của chúng ta, không nghĩ tới cô ấy cũng là người phàm a! thật sự không nên nhìn tướng mạo mà suy đoán, mặc quần áo lại tố cũng không nhất định là đạo trưởng a! "

Đối mặt với một đám người nói hươi nói vượn, Phó tiểu Khả rất muốn đánh vào miệng mình. 

Ai kêu miệng cô cái gì cũng nói, tốt lắm, hiện tại thì mọi người không tin cô. Ai cũng nghĩ cô phát điên đây này!