Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em

Chương 26



Cả hai vào trong thang máy. Tân Hạ Noãn nhìn thấy trước mắt cô gái kia có bộ dáng cao gầy rất giống với Phỉ Dương, nhìn sửng sốtmột hồi lâu lòng cô dậy lên một cảm giác khó chịu, hình như phần kí ứcxưa cũ tái hiện lần nữa đang hung hăng đâm vào tim cô. Cô gái này là bạn gái trước đây của Lục Tử Ngân, chẳng lẽ yêu ai yêu cả đường đi?

Lục Tử Ngân vừa nhìn thấy An Ny, khẽ mỉm cười lịch sự, “Em như thế nào đến bệnh viện ?”

An Ny thầm đánh giá Tân HạNoãn. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người chạm mặt trực diện, bất quá An Ny từ nhiều năm trước đã tìm hiểu qua Tân Hạ Noãn, hôm nay vừa gặp mặt, ít ra cũng không làm cho cô thất vọng.

So với ảnh chụp còn xinh đẹphơn nhiều. Tân Hạ Noãn là cô gái xinh đẹp trời ban, so sánh với An Ny,còn kém xa ư? Hẳn là do cá tính mạnh mẽ của cô ấy. An Ny cả người tỏa ra một loại khí chất kiêu ngạo, mùi vị của một phụ nữ luôn giành phầnthắng đây mà, còn Tân Hạ Noãn vốn chỉ là loài chim nhỏ chỉ biết cúi mình bên cạnh một người nổi bật hơn cô, mà cô giống như chính cái tên mình,mang đến một loại cảm giác ấm áp, yên bình.

An Ny cười nói: “Khám thai.”

Lời nói ngắn gọn mà ý tứ, đúnglà mười phần phản công? Tân Hạ Noãn buồn bực không thôi, ngực giống nhưbị người khác đâm vào . Lục Tử Ngân không đổi sắc mặt, “Kết quả thếnào?”

Tân Hạ Noãn cảm thấy chính mình đang đóng vai tình phụ, xấu hổ đứng nhìn vợ chồng người ra quan tâm lẫn nhau.

An Ny lại cười, “Rất tốt.”

Lục Tử Ngân nhìn Tân Hạ Noãn cả người đang đông cứng nói: “Hẳn là không cần anh phải giới thiệu hai người?”

Đương nhiên. An Ny đã từng nhìn qua ảnh chụp Tân Hạ Noãn, còn Tân Hạ Noãn cũng từng đối thoại trực tiếp với đối phương, cũng không nằm ngoài sức tưởng tượng đại khái đã biếtcô ta là ai. Hai người phụ nữ cùng đồng thời gật đầu, trong lòng đã rõlẫn nhau mà không ai lên tiếng.

Thang máy đã tới tầng một, mộtvài người đi ra . Lục Tử Ngân cũng cảm giác được bầu không khí bức bốixung quanh, liền thuận tiện mở miệng hỏi, “Có đi xe đến không?”

“Tử Ngân, em mới đến thành phố A có vài ngày, chưa nhanh như vậy mua xe.”

Lục Tử Ngân tỏ vẻ ái ngại, nghiêng đầu nhìn Tân Hạ Noãn hỏi dò, “Anh đưa cô ấy về nhà, em một mình đi về được không?”

Tân Hạ Noãn gật đầu, khóe miệng còn lộ vẻ mỉm cười. Lục Tử Ngân nhìn cô rồi đáp lại bằng nụ cười trìumến rạng rỡ, quay đầu nhìn An Ny nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” An Nycụp mắt, ánh nhìn bất mãn không giấu diếm khẽ liếc sang Tân Hạ Noãn đang vô cùng bình thản, cô ta bỗng mỉm cười sáng lạn, ” Hẹn gặp lại.”

Đó không phải nụ cười thânthiện, mà là khinh thường, coi như Tân Hạ Noãn ở trong mắt cô, bất quáso với cây cỏ còn muốn dễ dàng bắt nạt hơn, cô ta sẽ có thể rất nhanhgiành phần thắng. Tân Hạ Noãn cắn môi, không lên tiếng.

Tân Hạ Noãn biết mình nhát gantầm thường, mà cô ta cũng hiểu rõ, nhưng ánh mắt của người phụ nữ ấy,như nhìn xoáy vào trong tâm tư yếu đuối của cô thật khiến cho lòng tựtôn của cô bị tổn thương sâu sắc.

Lục Tử Ngân gặp Tân Hạ Noãn cúi đầu, quan tâm hỏi “Xấu hổ lắm sao”, anh nhẹ nhàng an ủi một câu, “Emyêu, ở nhà chờ anh, trở về sẽ nói cho em một tin vui.”

Tân Hạ Noãn lúc này mới chịungẩng đầu, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Lục Tử Ngân dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô sau đó xoay người rời đi. Tân Hạ Noãn lẳng lặng ngóng nhìn theo bóng dáng Lục Tử Ngân, dần dần bóng dáng ấy mất hút.

Tân Hạ Noãn một mình đứng ởtrạm xe bus. Cô ôm túi sách, vai khẽ co lại. Đã đến mùa đông, mặc dùđang là giữa trưa có ánh nắng tươi sáng chiếu rọi, tuy nhiên nhiệt độnày vẫn là làm cho người ta có cảm giác ở giữa trạng thái ấm áp và selạnh.

Bỗng nhiên, di động trong túicô vang lên. Cô giật mình, buông túi xách, chuẩn bị lấy di động, độtnhiên một người đi nhanh về phía cô, nhanh tay đoạt lấy túi sách Tân HạNoãn, thoáng cái vội vàng chạy đi. Tân Hạ Noãn sửng sốt một chút, lậptức tri hô: “Cướp…bắt lấy tên cướp.”

Tại thành thị nhộn nhịp này,người xem so với thấy việc nghĩa ra tay tương trợ là không nhiều. Tân Hạ Noãn ra sức rượt theo không ngừng hô to cầu cứu nhưng lại không cóngười nào giúp cô bắt lấy tên cướp kia. Tân Hạ Noãn vốn rất kém trongmôn thể dục, căn bản không phải đối thủ của tên cướp, không đến vàiphút, Tân Hạ Noãn chạy chậm dần, trơ mắt nhìn thấy tên cướp chạy càngngày càng xa. Cô thở phì phò, yết hầu bị gió lạnh thổi hắt vào, rất đaurát. Cũng không biết chạy quá sức hay là mấy ngày nay chịu nhiều áp lực, cô bất chấp hình tượng thục nữ của bản thân bật khóc, tuy rằng khôngkhóc to ra tiếng, nhưng nước mắt như vỡ đê cuồn cuộn trào ra, càngkhông thể dừng lại. Cô vừa khóc vừa lau nước mắt vừa đi tiếp, nhữngngười đi ngang qua tự nhiên đứng lại nhìn xem thành một đám đông.

Để đến tiểu khu Liên Hoa, TânHạ Noãn trước mắt cần đến hai tiếng đồng hồ mới có thể trở về nhà. Trênngười cô một xu cũng không có, mà ngay cả chìa khóa nhà cũng nằm ở trong túi sách. Tân Hạ Noãn xem xét kĩ mới phát hiện tình trạng bi thảm hiệntại của cô, lại nghĩ muốn òa khóc .

Cô mang giày cao gót, nếu muốnlết bộ đến tiểu khu Liên Hoa, chưa đến một tiếng sau, bước chân của côngày càng chậm lại, chân cũng bắt đầu khập khiễng. Đôi chân đáng thươngbắt đầu tê rần, sưng phù.

Cô là như vậy chật vật a!

Một chiếc ô tô quen thuộc nhanh chóng dừng lại bên cạnh, Lục Tử Ngân từ trong xe bước ra, đứng ở trướcmặt Tân Hạ Noãn. Tân Hạ Noãn vừa nhìn thấy Lục Tử Ngân cảm động khôngthể thốt thành lời, ngay tại thời điểm cô khó khăn nhất, cô lại nhìnthấy anh, dù cho là người khác thì việc đó cũng là một sự an ủi lớn lao, mà lúc này đây người đó lại chính là Lục Tử Ngân. Cô bổ nhào vào lònganh thỏa mãn lớn tiếng khóc nấc lên, “Em không muốn cùng một chỗ vớianh, ư ư. . . . . .”

Lục Tử Ngân chỉ lẳng lặng ôm chặt cô, một câu cũng không nói.

Về đến nhà, Lục Tử Ngân bưngtới nước ấm, giúp Tân Hạ Noãn rửa chân. Tân Hạ Noãn vừa mới bắt đầu kiên quyết không đồng ý, vẫn là Lục Tử Ngân có biện pháp, cưỡng bức mộtchút, cô đành phải nghe theo .

“Gọi điện thoại cho em khôngđược, gọi lần nữa thì đã tắt máy, anh nghĩ là em đang tức giận.” Lục TửNgân ngồi chồm hổm bên dưới, ngẩng đầu nhìn người đang ở ngồi trên sôpha – Tân Hạ Noãn.

“Em thật sự rất tức giận, nhưng hành vi trốn tránh tắt điện thoại em thường không làm, em bị giật mất túi sách.”

Lục Tử Ngân giúp Tân Hạ Noãnlau khô chân, đi đến tủ thuốc lấy ra một tupe thuốc bôi, nâng lấy châncô, giúp cô thoa thuốc. Tân Hạ Noãn khẽ rụt chân lại, “Hay là để em tựlàm đi.” Cô cảm giác hành động này rất xa lạ .

“Em là vợ anh.” Lục Tử Ngân nâng mắt, chăm chú nhìn cô mộtlượt.

“Vẫn chưa phải, còn không chắcchắn đâu.” Tân Hạ Noãn nhịn không được thầm thì. Lục Tử Ngân cả ngườicứng lại, nheo mắt hỏi, “Em nghĩ vậy?”

Bình thường Lục Tử Ngân tỏ loại thái độ này, điều đó có nghĩa so về mặt tích cực mà nói, nếu là trướckia Tân Hạ Noãn nhất định là bị dọa cho sợ, Lục Tử Ngân thật sự là không cần cô. Dù sao thời gian lâu như vậy, mấy ngày qua, cô cảm thấy chínhmình rất mệt mỏi, một chút tin tưởng về tương lai giữa hai người cô đềukhông có, cô chỉ nói, “Vâng.”

Lục Tử Ngân bỗng nhiên bế cô lên, đi về hướng phòng ngủ. Tân Hạ Noãn lắp bắp kinh hãi, “Anh muốn làm gì?”

“Gạo nấu thành cơm.”

“. . . . . .” Tân Hạ Noãn lên tiếng phản đối trong lòng anh, “Không muốn.”

Lục Tử Ngân nhìn thấy sự bấtmãn của Tân Hạ Noãn, nhịn không được nở nụ cười, hành vi lại tỏ ra bạodạn hơn, ngang tàng không khách khí, đem cô ném đến trên giường, sau đóđè lên người cô, bắt đầu một nụ hôn cưỡng ép.

“Ô.. ô. . . . . .” Tân Hạ Noãnnhư thế nào giãy dụa, Lục Tử Ngân kiên trì như ngọn núi không run sợ,rất giống như trước kia bá đạo, cường thế, không nói lý lẽ. Tân Hạ Noãnnước mắt bất chợt lăn xuống, chỉ cảm thấy cô cùng Lục Tử Ngân vì sao lại ra nông nỗi như vậy, lấy quan hệ như vậy mới có thể ở bên cạnh nhau?

Lục Tử Ngân giữ chặt đầu Tân Hạ Noãn, cảm giác Tân Hạ Noãn không còn giãy dụa, động tác đột nhiên ngừng lại, anh chằm chằm nhìn vào khuôn mắt đẫm đầy nước mắt bi thương củaTân Hạ Noãn, không nói gì. Anh thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận vì Tân HạNoãn lau đi nước mắt, “Em yêu, đã dọa em sợ sao .”

Tân Hạ Noãn tựa đầu vào ngực Lục Tử Ngân, “Em thực sự rất thích anh, Tử Ngân.”

Lục Tử Ngân ôm chặt lấy Tân HạNoãn, bộ dáng rầu rĩ một câu cũng chưa nói. Sau một lúc lâu, anh khẽnói: “Cho em xem cái này.” Anh đưa tay vào túi áo lấy ra một bản báo cáo xét nghiệm, là kết quả khám thai của An Ny?

“Anh đã nhờ bạn ở Mĩ tìm hiểugiúp, kết quả kiểm tra sức khẻo của An Ny ở bệnh viện thánh John. Bêntrong nói An Ny mang thai đã được mười tuần. Ngày anh say rượu, cách đây cũng đã mười bốn tuần, đứa bé này không phải của anh.”

Tân Hạ Noãn hết sức sửng sốt.

Lục Tử Ngân khẽ hôn đôi môiđang run rẩy của Tân Hạ Noãn, “Ngày đó anh say như chết, anh không cholà mình lại có năng lực thú tính.”

Tân Hạ Noãn có chút choángváng, cô bị Lục Tử Ngân hôn đến ngây ngốc một lúc sau mới lấy lại lýtrí, ” Cô ấy vì cái gì nói đứa bé là của anh?”

“Vấn đề này anh cũng rất tức giận, cho nên anh mới đưa An Ny về, thuận tiện ngả bài.”

“Cô. . . . . . Cô ấy nói nhưthế nào?” Tân Hạ Noãn trong lòng rối rắm, suy nghĩ mông lung, nhớ tớingười phụ nữ kia nói dối mà không e sợ, trong lòng cô bất chợt run rẩy,sợ hãi, lòng dạ phụ nữ so với đáy biển còn muốn thâm sâu hơn.

Lục Tử Ngân nở nụ cười, “Cô ấynói cô ấy hối hận đã chia tay với anh, cho nên muốn dùng đứa bé này đểgiữ anh lại. Cô ấy nói người cô ấy luôn yêu chính là anh.”

“Hai người. . . . . .”

Lục Tử Ngân yên lặng nhìn theoTân Hạ Noãn, “Có nhất định phải kể với em chuyện của anh và An Ny.” LụcTử Ngân nghĩ sẽ kể cho Tân Hạ Noãn quá khứ của mình, đáng tiếc, anh cònchưa ngồi dậy, cả thân người lại đè nặng lên cô. Bất quá Tân Hạ Noãncũng không đến nỗi hít thở không thông, Lục Tử Ngân chỉ hơi nâng ngườilên khủy tay cách cô một khoảng nhỏ, cả 8% sức nặng đều đặt trên cánhtay anh.

Tân Hạ Noãn cảm thấy Lục TửNgân như thế nào không ngồi dậy nói chuyện cùng cô, như thế nào bảo trìcái tư thế thân mật này?

Chuyện giữa Lục Tử Ngân và AnNy quen nhau cũng đơn giản, hai người không phải vì tình yêu mà đến vớinhau. Lục Tử Ngân bồng bột nghĩ muốn tùy tiện tìm người phụ nữ để lấy,cơ bản là chọn được người phủ hợp và tốt nhất. Mà An Ny bất quá chỉ vìtrả thù. Cô trước đây là tình phụ của một thương nhân giàu có, tiếngtăm, vì người tình mà không tiếc mạng chạy vạy lo lắng cho sự nghiệp của anh ta, cuối cùng lại chịu khổ sở bị vứt bỏ, vì vậy cô ấy nghĩ muốn trả thù hắn. Cô ấy biết rõ một người đàn bà không thể làm được gì, vì thếcô cần một cộng sự. Trong giới chứng khoán, rất nhiều người có quan hệthân thiết với doanh nhân kia, muốn che đậy việc làm mà thần không biếtquỷ không hay, chỉ có thể tìm một kẻ chỉ vừa mới bước chân vào thịtrường chứng khoán – tay chơi mới.

Vì thế cô ấy chọn Lục Tử Ngân.Cô giúp đỡ anh trong các mối quan hệ, giới thiệu các đối thủ chứng khoán có liên quan đến hắn ta, cùng anh đề ra những quyết định quan trọngmang lại thành công, làm cho Lục Tử Ngân từ một tay ngang chính thứctiến vào giới chứng khoán, sau đó từng chút một đánh bại vị thương nhângiàu có vốn rất có địa vị trong giới.

Đây là quan hệ lúc ban đầu củaLục Tử Ngân cùng An Ny, cũng không giống như bên ngoài đồn đãi, quan hệgiữa bọn họ vô cùng trong sáng. Tân Hạ Noãn nghe Lục Tử Ngân nói nhưvậy, đôi mắt anh phẳng lặng, bình thản kễ rõ mọi việc, cô hơi sửng sốt,“Hai người vừa mới bắt đầu, quan hệ thật sự chỉ là lợi dụng lẫn nhau?”

“Ừm, kỳ thật anh rất tán thưởng An Ny, ai cưới được cô ấy sẽ có được một gia tài vô tận.”

Tân Hạ Noãn rốt cục hiểu đượcvẻ ngạo mạn và tự tin của An Ny là do đâu mà có. Loại phụ nữ cường nhânmạnh mẽ này, căn bản không giống với cô, như vậy nhát gan, thấp bé. Cômặc dù tốt nghiệp thạc sĩ nhưng trong mắt người khác ngay cả bụi cỏ cũng không bằng, huống chi khó trách cô ta đối với cô hết sức khinh thường.

“Có được người phụ nữ như vậymà anh lại buông tha không phải rất đáng tiếc sao? Anh đi tìm cô ấy đi.” Tân Hạ Noãn khẽ động đậy, nghĩ muốn thoát ra khỏi vòng tay bức bách của Lục Tử Ngân, không ngờ Lục Tử Ngân nắm lấy cằm cô, anh nghiến răngnghiến lợi nói: “Tân Hạ Noãn, em muốn chọc tức chết anh có đúng không?”

“Người ta không cần anh, anhmới đau khổ về nước cưới em có đúng hay không?” Tân Hạ Noãn nhếch cằmbởi vì bị Lục Tử Ngân nắm lấy, khuôn miệng của cô cũng biến dạng, thốtlên tiếng trong giọng nói, miệng cô cũng nâng lên cao theo, mơ hồ khôngrõ, có chút chua xót.

Lục Tử Ngân hít sâu một hơi,bỗng nhiên đem chân Tân Hạ Noãn nâng lên một chút, vòng lấy eo anh. . . . . . Tư thế này rất ám muội a . Tân Hạ Noãn chỉ cảm thấy một cảm giácnóng rực đánh bật vào đầu mình, hình như là sung huyết não vì động tình .

Cô nghĩ muốn khép lại hai chân, thế nhưng Lục Tử Ngân lại kẹt ở giữa, cô tâm trí bấn loạn, mặt đỏ bừng, “Anh đứng lên đi.”

“Em không phải nói anh muốn AnNy sao? Anh hiện tại chứng minh cho em thấy, người anh muốn là ai!” LụcTử Ngân mở to mắt, hai mắt sáng ngời đầy thần khí, coi như việc sắp sửađem cô ăn sạch là bình thường. Tân Hạ Noãn nghiêng đầu một bên không dám nhìn anh, chỉ có thể đặt hai tay ở trước ngực Lục Tử Ngân, nắm lấy vạtáo anh .

“A! Đợi chút!” Rốt cục Lục TửNgân bắt đầu hành động cởi quần áo cô, cô ngây ngô mới bắt đầu lêntiếng, vội vàng nói: “Anh tin chúa Giê-su, nhớ kỹ, anh tin chúa Giê-su.”

Lục Tử Ngân bỗng nhiên nhìnxung quanh tìm kiếm thập tự giá, vẻ mặt đáng thương, “Chúa ơi, tha thứcho con.” Sau đó lại bắt đầu loạn tứ động tác. Tân Hạ Noãn bị hành độngcủa Lục Tử Ngân làm cho nhất thời không nói gì, lại thất thần lần nữacũng đủ khiến cho Lục Tử Ngân thực hiện được kế hoạch, lúc này cô mớibắt đầu dùng hai tay chống cự, cuối cùng cánh tay một lần nữa được LụcTử Ngân kiềm chặt, Tân Hạ Noãn liều chết phản kháng, “Anh là tín đồ giảmạo, anh là tên đại lừa đảo.”

“Bị em phát hiện rồi .” Đôi mắt như phát hỏa của Lục Tử Ngân phát ra tia nhìn mờ ám hết sức quyến rũ,lấy tốc độ kinh hoàng nhất, tư thế cúi người hôn sâu Tân Hạ Noãn. Tân Hạ Noãn chỉ cảm thấy cả người chợt lành lạnh, có một luồng khí lạnh dungnhập dần vào thân thể cô, cho đến khi đi vào nơi tư mật của cô, khiến cả người cô bắt đầu phát run.

Cô nhắm chặt hai mắt, cho đếnkhi vật nam tính cứng rắn của anh đã ở trong cô, cô mới mở mắt ra, nhíuchặt mày, đau đến nước mắt đã ướt đẫm ở xung quanh má, “Đau, đau quá.”

Lục Tử Ngân an ủi, hôn môi cô, “Thả lỏng nào, ngoan nào.”

Vô luận Lục Tử Ngân khuyên cônhư thế nào, cô như trước co rúc lại thân thể, cảm giác dưới thân đauđớn, mất mát nước mắt cũng tự nhiên tuôn rơi. Lục Tử Ngân dịu dàng hônđi nước mắt của cô, chậm rãi rời khỏi thân thể cô, một bên nỉ non, an ủi , “Thoái mái đi em, không cần khổ sở như vậy.”

Trên trán anh bắt đầu ướt đẫmmồ hôi, từng giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương, dừng lại trên cánh tayto lớn của Lục Tử Ngân, rồi lan dần xuống bả vai trắng mịn của Tân HạNoãn. Tân Hạ Noãn lần nữa để cho Lục Tử Ngân mãnh liệt hôn đi xuống,khiến cho lực chú ý bị phân tán, thân mình cô cũng từ từ dựa theo mà thả lỏng. Lục Tử Ngân động tác thong thả, cũng là cố tình cho Tân Hạ Noãnthời gian thích ứng. Đợi đến khi Tân Hạ Noãn rốt cục cảm nhận được bêndưới không còn đau đớn như lúc nãy, lúc này cô mới ngây thơ phát hiệnra, Lục Tử Ngân đã thực hiện triệt để ăn sạch cô rồi .

. . . . . .

Bà Tân gọi điện thoại cho TânHạ Noãn, ra lệnh cô phải đưa Lục Tử Ngân về nhà ăn cơm. Tân HạNoãn”vâng” một tiếng, cúp điện thoại. Nhìn thấy trong tay chiếc điệnthoại mới tinh, không khỏi cười thầm. Cô không nghĩ tới Lục Tử Ngân nhưvậy trẻ con, tự nhiên mua cho cô cặp di động tình nhân, hai chiếc đentrắng thật xứng đôi.

Lục Tử Ngân cho cô ba ngày nghỉ phép, lấy ly do quan trọng “Làm việc quá độ, hợp lý hóa thông báo chocấp dưới”, cũng là chọc cô tức muốn xung huyết. Ba ngày này cô cũngkhông nhàn rỗi, bắt đầu học nấu ăn. Cô từ nhỏ đến giờ chính là há miệngchờ ăn, cũng chưa từng thử qua nấu cơm này nọ. Nhớ lại khi đó, dự địnhcả hai sẽ ra quán ăn, không ngờ Lục Tử Ngân tâm huyết dâng trào tự taynấu cơm cho cô, không thể cam tâm chịu đựng đả kích to lớn như vậy TânHạ Noãn vốn lười nhát quyết tâm rèn luyện trù nghệ. Vì thế, cô ở trênmạng tìm kiếm rất nhiều thực đơn, mua về một đống thực phẩm bắt đầuluyện tập tay nghề.

Sáng sớm, Tân Hạ Noãn nghiêncứu kĩ lưỡng thực đơn trên tay. Cô mang theo lọ sốt bên mình chăm chúnghiên cứu, bộ dạng như một học sinh ngoan ngoãn chuyên tâm làm bài tậpvề nhà, thầm thì to nhỏ với chính mình,” Siêu thị lại không có bán hàokhô *.”

Vì thế, cô phấn khởi ngồi lạimáy tính tìm kiếm.”Ở thành phố A nơi nào mời mua được hào đây?” Clickchuột liên tục trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Bình Độ Khư*” có một cửa hiệu lâu đời chuyên bán hào, rất được nhiều người khen ngợi.

Nhưng mà Tân Hạ Noãn nhìnđến”Bình Độ Khư” ba chữ này, sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Đây là nơicô không cố ý quên đi. Cô chỉ là từng một lần trốn tránh nơi này, BìnhĐộ Khư, nơi Phỉ Dương sống.

Tân Hạ Noãn trong tay ướt đầmmồ hôi, cuối cùng quyết định có nên đi đến đó lần nữa không. Mặc dù trốn tránh cũng không phải biện pháp, chưa từng nghĩ sẽ đến đó vì lý do này, hay chỉ là cô không có dũng khí để đối diện sự thật. Tân Hạ Noãn nhậnra rằng, đây là lúc cô nên dũng cảm đối mặt, cũng đã nhiều năm như vậy.

Hơn nữa, Phỉ Dương cũng là nhiều năm như vậy không gặp . . . . . .