Bưu Hãn Dân Quê

Chương 21: Lại vào thành



Vẫn như trước,trời chưa sáng hai cha con Phùng Quý cùng Hắc Muội đã thức dậy , mangtheo lương khô vào thành, cũng gặp được vài người trong thôn đi vàothành bán đồ ăn .

Nhưng Hắc Muội không muốn đi cùng bọnhọ, khi đi ngang qua cửa trấn ghé vào quán bên đường ăn hai chén đậuhoa, những người này tiếc tiền, nhớ tới lời Cúc Trân thẩm nói, cảm thấyHắc Muội làm đồ chua bán cho nhà giàu, nhất định kiếm được không ít bạc .

Khi hai cha con tới phố tây Thanh thành vẫn chọn vị trí kia, như trước làHắc Muội lớn tiếng thét to , vừa tới trưa bán mười bảy mười tám chén, rõ ràng so với mấy lần trước tốt hơn một chút, trừ bỏ khách hàng quen cònkiếm được rất nhiều khách hàng mới.

Hắc Muội để cha nàng một mình bán còn nàng thì mang theo giỏ đi đưa hàng cho khách quen, kiếm được ba lượng bạc.

Lúc đi ngang qua nhà sách còn muốn đi vào mua một ít giấy dầu và giấy hồng, kết quả chợt nghe được mấy người bộ dáng thư sinh đang bàn luận chuyệnsơn tặc.

Bởi vì lần trước Hắc Muội vào thành ngay tại trong tửu lâu nghe người ta nói qua, cho nên lần này không tự giác chú ý một chút.

Bọn họ nói quả nhiên là cùng bọn sơn tặc lần trước mấy người trong tửu lâunói, trong lời nói có chút thưởng thức lại có chút kiêng kị, hình hồ bọn họ còn có tên là Đồng Tể Hội (hội cùng cứu tế).

Thưởngthức là vì bọn họ không quấy rầy người nghèo, có ít người giàu thíchgiúp người khác cũng không có xuống tay, kiêng kị là những người nàynhân số càng ngày càng nhiều, nghe qua nửa đêm rời đi Cẩm Thành, tấmbảng đen bằng đá treo trên Cẩm Thành bị tiếng vó ngựa chấn động rung rầm rầm, mà quan phủ hiển nhiên khoanh tay.

Hắc Muội nghe được nhiêu đó, mua xong đồ liền lập tức ly khai.

Đến giữa trưa Hắc Muội cùng cha gánh này nọ đi tửu lâu Duyệt Lai.

Phùng Quý thấy buôn bán tốt lại phải cùng chưởng quầy tửu lâu này bàn việcnên cũng không từ chối, cùng Hắc Muội kêu mì, nhưng ăn vẫn vô cùng sạchsẽ như trước, cảm thấy không muốn làm thất vọng ba văn tiền đồng mộtchén mì a.

Hắc Muội vừa ăn mì vừa cố ý ngắm bản giá phía trên, rốt cục nhìn thấy món rau trộn Tam Phúc trên thực đơn, mặt trênđánh dấu là tám văn tiền.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, rau trộn Tam Phúc này hẳn là của nàng bán .

Đồng thời cảm thấy có chút ngạc nhiên, quán Duyệt Lai này thật biết kinhdoanh, bọn họ mua một bình rau trộn hai mươi văn tiền , phân ra có thểđựng đầy mười hộp giấy dầu, cũng chính là hai mươi văn có thể bán ra tám mươi văn, lời gấp bốn lần.

Nàng ăn xong mì cùng tiểu nhị ca nói đến đưa hàng , tiểu nhị trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng bếp phía sau.

Tiểu nhị phòng bếp đang cân thịt lợn, Tần chưởng quầy đi ra , rất khách khí.

Hắc Muội thật ra rất lo lắng lượng tiêu thụ rau trộn này, nếu lượng tiêuthụ không kiếm được lợi nhuận kếch xù như dự định của tửu lâu, bình đựng rau trộn nàng chuẩn bị bán nếu lượng không đủ sẽ không kiếm được tiền , nhưng vẫn nhẫn nại nghe Tần chưởng quầy chủ động lên tiếng.

Tần chưởng quầy nói ra tin tức khiến người ta vui vẻ , bởi vì lần này ôngquyết định đặt năm bình rau trộn, hơn nữa hộp giấy dầu có bao nhiêu muabấy nhiêu.

Này nói trắng ra nguồn tiêu thụ rau trộn thực không tệ .

Hắc Muội lấy nhãn hiệu đồ ăn Hắc Muội ra dán lên bình để Tần chưởng quầy xem xét giá bán, dù sao song phương mỗi người một nửa.

Cuối cùng Tần chưởng quầy quyết định hai mươi văn tiền một hộp, ngày lễ ngày tết , mua năm tặng một.

Nói cách khác bỏ tiền đóng gói, bán được một bình có thể lời được chín văntiền, bất quá phải bán hết mới tính tiền, hơn nữa chỉ có thể bán độcquyền ở tửu lâu Duyệt Lai.

Cuối cùng sẽ kết toán sổ sách với Tần chưởng quầy, tính ra, thịt lợn rừng hơn hai mươi cân bán nửalượng bạc, hộp giấy dầu làm một trăm cái chỉ có một trăm văn tiền, hơnnữa năm bình rau trộn một trăm văn tiền, cộng lại có gần một lượng bạc .

Buổi chiều lại ở phố Tây bán một lát, Hắc Muội đánh giá chuyến đi hôm nay hẳn là thu nhập được một hai lượng bạc .

Phùng Quý mừng đến cười híp mắt, nhìn Hắc Muội cười hớ hớ , dặn nàng về nhà trồng rau cho tốt.

Buổi chiều đi qua trấn theo thường lệ cắt một cân thịt về nhà, Hắc Muội lạimua một cân đường đỏ cùng hai cân muối ăn, đương nhiên không quên muamột bao kẹo cho Béo Nha cùng Tứ Nha.

Tối nay hai cha con về nhà, Hắc Muội liền vọt vào trong phòng, lấy hòm tiền dưới giường ra, lại tỉ mỉ đem tiền đếm một lần, đã có ba lượng bạc .

Đối với nhà quê mà nói này thật sự là số tiền rất lớn, một năm một mẫuruộng nước nộp thuế má xong cũng chỉ còn nửa lượng bạc, một mẫu nươngrẫy là hai lượng bạc.

Ba lượng bạc đối với Hắc Muội mànói tuyệt đối là một khoản tiền lớn , nhưng cách số tiền mua một con lavẫn kém mấy lượng, nàng cần phải cố gắng hơn.

Hai ngàysau Hắc Muội trừ bỏ chiếu cố vườn rau là chăm sóc nương, trong mẫu khoai tây Phùng Quý một mình trồng tất cả , còn bón phân.

Cho nên Hắc Muội quyết định thực hiện lời hứa của mình với Béo Nha cùng Tứ Nha mang các nàng đi hái táo.

Chín tháng kỳ thực chính là mùa táo, ở thôn Đại Diệp nơi trồng táo lớn nhấtlà trung thôn, cũng chính là nơi gần nhà Ngô địa chủ.

Trước kia nơi này vốn nhà tập thể, sau đó bán cho Ngô địa chủ, ông ở trên mảnh đất này xây hai cái sân.

Cây táo đang sinh trưởng ở bãi đất trống phía trước sân nhà ông, tuy rằngkhông thuộc phạm vi nhà ông nhưng người khác cũng không dám trắng trợnkhông kiêng nể đi hái táo.

Năm trước là Ngô Bảo Nhi kêu Hắc Muội đi hái táo .

Năm nay Hắc Muội trực tiếp đứng trước cửa nhà Ngô địa chủ thập phần thànhkhẩn đối với Ngô địa chủ nói, “Ngô lão gia, con muốn dẫn vài đứa nhỏ hái táo, có thể chứ, chỉ hái một lát.”

Ngô phu nhân cũng đi ra, Ngô Bảo Nhi cùng ở bên cạnh vẻ mặt chờ mong.

Ngô địa chủ phất phất chòm râu nhỏ nói, “Hái đi, bất quá đừng tổn thương cành cây.”

Ngô địa chủ kỳ thực cũng là một người thân thiện, chính là bình thường mặtmày không thường vui vẻ, trên mặt vĩnh viễn là nghiêm túc , trừ bỏ đốimặt Ngô Bảo Nhi.

“Cám ơn Ngô lão gia Ngô phu nhân!”HắcMuội vô cùng có lý nói cảm tạ, khi đứng lên hướng Ngô Bảo Nhi nháy mắtmấy cái, Ngô Bảo Nhi vội vàng từ trong nhà xách giỏ chạy đến bên cạnhHắc Muội.

Hái táo thật ra thập phần khảo nghiệm ngườita, cũng là công việc nguy hiểm nhất, bất quá đối với Hắc Muội mà nóivẫn là ngựa quen đường cũ , bởi vì leo cây là điểm mạnh của nàng.

Cây táo này bởi vì tuổi rất lớn , tán cây rất cao, dùng sào trúc trưởng thành cũng với không tới mặt trên quả táo.

Hắc Muội cỡi hài leo cây, giống con khỉ ôm thân cây cọ cọ trèo lên trên,chỉ chốc lát sau liền đến cành cây, nhánh táo bình thường cũng không thô to, căn bản thừa nhận không nổi trọng lượng Hắc Muội, nàng cũng khôngmạo hiểm , trực tiếp ngồi ở trên cạnh chờ người phía dưới đem sào trúcđưa cho nàng, đợi lấy được sào trúc nàng liền đứng ở trên cành, nhìnhướng có quả táo dày đặc đánh tới.

Trên cây này đều làtáo đông qua, vừa lớn vừa ngọt , Hắc Muội một sào đi xuống quả táo liềngiống như mưa rơi, đùng đùng đùng rớt xuống, kinh động ba người Ngô BảoNhi, Béo Nha, Tứ Nha ở phía dưới nhảy lên, nhưng vẫn liều mạng lượm táovào giỏ.

Hắc Muội ở trên cây đánh mấy gậy ngồi trên cành nghỉ ngơi, thuận tiện hái quả táo trên đỉnh đầu lau vào quần áo đưa vào miệng, thấy ba người phía dưới sắp lượm xong, lại đứng lên đánh tiếp.

Có thể là tiếng cười của bọn họ rất vui , chỉ chốc lát sau dưới tàng câyđã có rất nhiều tiểu hài tử ở thượng thôn tới, bên trong có Phú Đệ vàhai muội muội của hắn, cũng có Đại Thụ nhà Thuỷ Sinh ca, còn có lão nhịVân Ca và lão tam Soả Tam nhà Cúc Trân thẩm, còn có Hương Thảo cùng Tiểu Phúc nhà nhị thúc Hắc Muội.

Bọn họ vây quanh một bênnhìn ai cũng không dám động thủ đi lượm táo, nguyên nhân bọn họ khôngdám lượm là vì đánh táo không phải người nhà bọn họ, quy củ ở nông thôn, ai ở trên cây đánh cái gì, thứ dưới tàng cây chính là của người đó.

Nói cách khác hiện tại trên cây đánh táo là Hắc Muội, táo phía dưới là củanhà Hắc Muội, chỉ có nàng mới có quyền quyết định ai có thể lượm táo.

Ví dụ như nói mùa thu mọi người lên núi đốn củi, có người buổi sáng chỉlấy dao chẻ một ít nhánh cây, sau đó cũng không quản xuống núi ăn cơmtrưa buổi chiều lại mang theo dây thừng đòn gánh lên núi gánh củi, bìnhthường người ta sẽ không đi đoạt sức lao động người khác.

Hiện tại táo cũng như thế, huống chi người ở trên cây đánh táo là Hắc Muội, nàng cũng không phải người dễ chọc .

Chỉ cần nàng không mở miệng cả Phú Đệ cũng không dám lượm.

Nhưng cố tình có người không sợ chuẩn bị lượm, không cần phải nói là Hương Thảo cùng Tiểu Phúc .

Ngô địa chủ có tiền có đất nghe nói ở kinh thành còn có thân thích, chỉ vìthầy tướng số nói Ngô Bảo Nhi ở thôn Đại Diệp mới có thể bình an trưởngthành cho nên mới dọn nhà tới đây sống , mà Ngô Bảo Nhi tắc là bảo vậttrong lòng bọn họ.

Cho nên Ngô Bảo Nhi ở đây, hơn nữacây này xem như trong phạm vi nhà Ngô địa chủ, Ngô Bảo Nhi không lêntiếng, ai cũng không dám trèo cây hái táo.

Hắc Muội lạiđánh một thời gian, phía dưới tiểu hài tử nhìn quả táo ào ào rơi xuốngđều kích động muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể nhìn.

Nàng nhìn nhìn giỏ trong tay ba người Ngô Bảo Nhi, Béo Nha, Tứ Nha đựng hơnphân nửa , Tứ Nha đã xách không nổi , chỉ có thể vây quanh giỏ, bộ dạngvừa cao hưng lại sốt ruột.

Nàng ở trên cây đối với người phía dưới nói, “Phú Đệ, Đại Thụ các ngươi có thể lượm.”

Phú Đệ và Đại Thụ vừa nghe mừng như điên, chạy nhanh vén quần áo lên tạo thành cái túi, trông mong chờ Hắc Muội đập gậy.

Hắc Muội cũng không đánh trực tiếp dừng lại nhìn bọn họ trên mặt đất lượm,nàng nghĩ trước kia hai tỷ đệ này từng bắt nạt Béo Nha và Tứ Nha, tronglòng có chủ ý, trực tiếp hái quả táo ném lên đầu bọn họ.

Hắc Muội ra tay ngắm thật chuẩn, vài quả, hai tỷ đệ đã ngao ngao kêu.

Khiến mấy đứa nhỏ chung quanh nhìn xem cười ha ha.

Kỳ thực trong mấy đứa nhỏ vây Phú Đệ và lão nhị Vân Ca nhà Cúc Trân thẩmtuổi xấp xỉ Hắc Muội, hơn nữa biết trèo cây, nhưng bọn họ không dám lêncây đánh táo, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Ngô Bảo Nhi.

Mỗi đứa nhỏ trong thôn Đại Diệp đều được cha mẹ dặn qua, chọc ai cũng không thể chọc Ngô Bảo Nhi, Ngô Bảo Nhi chính là người so với Hắc Muội càngkhông thể chọc.