Bút Kí Huyền Môn

Chương 47: Lại một lần nữa đột nhập



Vốn tiểu Nguyệt đã cứng đầu nên kể cả Dương Vũ có phải quỳ xuống van lạy nàng thì chưa chắc nàng đã lay chuyển, lại nói đến việc thấy hắn đi tróc quỷ thì nàng càng hào hứng hơn, bỏ qua mọi lời khuyên can mà nhất quyết đi theo, còn về Lệ nhi tuy rằng không khó bảo như tiểu Nguyệt thế nhưng thấy nàng làm ra cái bộ dáng đáng thương thì Dương Vũ lại không thể chịu nổi, đành cắn răng đồng ý dẫn hai người đi theo 

Ba người cứ thế đi một mạch tới tiệm quan tài mà ban sáng Dương Vũ đã tới, thấy bên trong đã sáng đèn chứng tỏ đã có người quay trở về, ngó nghiêng trái phải một hồi thấy không có ai qua lại thì Dương Vũ mới kêu hai người lại gần, dán lên sau leng mình và hai người kia một lá ẩn khí phù rồi dặn dò hai người 

-hai người ở đây canh chừng, ta vào đó một lát sẽ ra

Tiểu Nguyệt nghe hắn phân phó như vậy thì có chút bất bình 

-vậy chẳng phải ta và Lệ nhi tỷ tỷ tới đây chỉ làm gác cổng cho ngươi thôi sao, ta cũng muốn vào trong đó 

Dương Vũ có vẻ như không đồng ý, tính nói gì đó thì ở phía cửa chính có tiếng lạch cạch như ai đó mở cửa, thấy vậy cả ba ngươi vội nép sát vào phía sau góc khuất mà nghe ngóng, Dương Vũ đưa mắt nhìn ra thì thấy đó chính là a Tường, thấy hắn có vẻ lấm la lấm lét nhìn trước nhìn sau rồi bước vội ra ngoài đường, trong bụng hình như còn ôm vật gì đó, thấy vậy hắn liền quay ra phía Lệ nhi nói

-cô bám theo hắn xem hắn tính đi đâu, chỉ cần biết được nơi hắn đến, không được phép mạo hiểm, song chuyện gặp nhau ở phòng trọ của tôi 

Sở dĩ hắn muốn Lệ nhi đi bởi vì nàng cũng là người ở đây, lại không có tính bồng bột như tiểu Nguyệt, nếu để tiểu Nguyệt bám theo hắn sợ nàng sẽ khinh xuất mà làm hỏng chuyện, nghe thấy Dương Vũ nói vậy thì Lệ nhi cũng lập tức đứng lên làm theo lời hắn, còn không quên dặn dò hai người bọn họ nên cẩn trọng rồi lập tức đi theo a Tường

Thấy nàng đã đi xa thì Dương Vũ mới lấy ra móc sắt, tính quăng lên tường thì bị tiểu Nguyệt ngăn lại 

-huynh không biết khinh công sao?

-tôi biết, nhưng mà thi triển có đôi lần thất bại, vẫn là dùng cách này cho an toàn.

Dương Vũ gãi gãi đầu, tiểu Nguyệt nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, đợi Dương Vũ trèo lên trên bờ tường rồi ngó trước ngó sau, một lúc sau mới quay xuống nói với nàng

-tiền viện không có người, đi thôi 

Lập tức lấy ra hai lá phù ném xuống dưới rồi nhảy xuống, tiểu Nguyệt thấy hắn đã đi xuống thì cũng không chần trừ liền lăng không mà nhảy lên trên tường, thấy như vậy thì Dương Vũ có chút khó tin, thấy nàng đáp xuống một cách cực kì nhẹ nhàng thì lúc này trên mặt chỉ hiện ra một chữ “tuyệt” thực không ngờ võ công của nàng tuy không cao nhưng khinh công lại tốt đến như vậy, thế nhưng hoàn cảnh không cho phép nên đành để dành mấy lời khen đó sau này sẽ nói, định thần lại một chút mới nói 

-tiền viện không có gì, nhưng ở hậu viện có một huyết trì, chúng ta lập tức tới đó

Nghe cũng hiểu là hắn đã tham thú nơi này nên tiểu Nguyệt cũng không nhiều lời, lập tức theo hắn đi về phía sau hậu viện, thấy ở đây có bày rất nhiều quan tài thì nàng có vẻ như hơi lành lạnh sống lưng, vội túm chặt lấy tay của Dương Vũ, thấy nàng bình thường hào khí như vậy mà cũng lộ ra sợ hãi thì Dương Vũ xem ra có chút khoái chí, cũng không giám nói ra, liền lập tức tiến đến căn nhà kho ban sáng hắn đã tới, thấy bên trong vẫn sáng đèn như là vẫn còn người ở trong liền lấy tay đục một lỗ trên giấy dán cửa mà nhòm vào, kì lạ là bên trong không có ai, thấy vậy thì Dương Vũ ra hiệu cho tiểu Nguyệt cùng mình đi vào, cảnh vật vẫn như vậy, chỉ là lúc này giữa căn phòng có một khoảng trống, có một bậc thang dài nối xuống phía bên dưới, từ đó phát ra một mùi có chút khó ngửi, chính là mùi máu, lần này còn nồng đậm hơn ban sáng rất nhiều, biết ở dưới có sự tà dị nhưng Dương Vũ không dám manh động vì thừa hiểu bên dưới vẫn còn có người, không dám khinh xuất nên vội đi quanh căn phòng tìm cơ quan để mở ra đường xuống căn mật thất này, tìm một hồi mà cũng chẳng có thu hoạch gì thì hắn có vẻ như nản chí, lúc này mới quay qua phía tiểu Nguyệt, thấy nàng chỉ chỉ tay xuống phía dưới, trên mặt lộ ra sự hốt hoảng, thấy vậy hắn liền chạy tới lắng tay nghe ngóng, đúng là có tiếng bước chân từ đó vọng lên, không song, người ở bên dưới đang đi lên, khoảng cách đã rất gần

Từ dưới đi lên là một lão già tóc đã hai màu, chính là lão già đóng quan tài kia, lão vừa lên liền đi tới hai bước đạp vào một viên gạch phía dưới chân, lập tức cánh cửa dẫn tới mật thất kia liền đóng lại, thấy lão đi tới cầm đèn nhìn nhìn qua cánh cửa kia một hồi rồi đi ra ngoài. thấy tiếng chân lão đã đi xa. lúc này ở trên hai thanh xà ngang Dương Vũ và tiểu Nguyệt cũng gần như lã đã hết sức, may mắn là lão đã đi nên liền buông tay rơi xuống, thở hổn hển mấy cái, Dương Vũ còn đang cảm tạ sư phụ hắn vì đã dạy hắn khinh công,cũng chỉ vì hắn chỉ chăm chăm luyện tập đạo thuật nên khinh công của hắn thực sự là rất dở, nhưng lần này may mắn đã thành công, suýt chút nữa đã bị bại lộ.

Dương Vũ tiến đến sát cửa phòng ma nghe ngóng, nhìn qua cái lỗ ban đầu hắn đục thì thấy không có ai thì mới an tâm mà lấy tam sắc đăng ra đốt lên, lần này thì tam sắc đăng đã cháy thành một ngọn lửa vàng, chứng tỏ không có tà khí, theo trí nhớ mà hắn đi tới chỗ lão già kia vừa dẫm xuống, làm theo y hệt thì quả thực là cánh cửa kia lại mở ra, liền ra hiệu cho tiểu Nguyệt mau chóng cùng minh đi xuống 

Cầu thang cũng không quá dài, dẫn xuống một đường hầm khá rộng đủ cho hai người bọn họ thoải mái di chuyển, đi một hồi thì cũng tới cùng đường trước mặt hai người hiện ra một cánh cửa sắt rất lớn, vừa đưa tay mở hé cánh cửa ra một chút thì đột nhiên tam sắc đăng trong tay hắn lập tức biến thành màu đen đỏ, là khí tức của cương thi, dù cho tam sắc đăng không chuyển màu thì Dương Vũ cũng có thể nhận ra được vì luồng khí tức này cực kì nồng đậm, thế nhưng theo trực giác của hắn với một cánh cửa như vậy thì chắc chắn sẽ không giam giữ nổi tà vật cường đại nên liền mở cửa tiến vào, lập tức một màn kinh tởm hiện ra trước mắt hai người, bên trong theo ánh đèn trong tay Dương Vũ hiện ra toàn là những thi thể, người nào người nấy đang bị ngâm trong một cái chưa chất lỏng đỏ tươi, chắc chắn là máu, vẻ mặt hiện lên sự thống khổ nhưng tứ chi bị chỉ đỏ buộc chặt đến nỗi không thể dãy dụa nổi. đưa ánh nến đi đến khắp căn phòng thì đến ngay cả Dương Vũ cũng có chút rùng mình, chúng, những thi thể này phải đạt tới con số cả trăm, không thể tưởng tượng nổi lão già kia đã làm gì với những người này