Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 1



...

~ Nghe cho rõ đây, hôm nay khác với mọi hôm, chúng ta chỉ được đem về những con mồi thật sạch!

~ Huyết Vương, nếu tụi em lỡ bắt một đứa bẩn thì có thể thịt nó ngay chứ?

~ Chúng ta không được bắt quá 1000 người, bọn bây làm thế nào thì làm, quá 1000 là ta xé xác từng đứa một!

~ Dạ dạ...

~ Junsu đâu?

~ Dạ, Dã Vương đã đi săn từ ban nãy rồi...

~ Nhanh chân thật, được, vậy chúng ta cũng bắt đầu thôi...

Vụt vụt vụt...

Những bóng đen lao vun vút trên bầu trời đêm đi tìm thức ăn. Con người, vì quá bận rộn với cuộc sống mưu sinh, nên đâu có thời gian để chú ý đến bầu trời sau 12h đêm. Họ thậm chí còn không biết rằng đêm nay sẽ có 1000 kẻ phải bỏ mạng mà rất có thể họ sẽ là một trong số đó.

Đó là luật của Vampire, mỗi tuần đi săn một lần, và mỗi lần không quá 1000 người. Con số đó chả thấm tháp gì so với số dân đang ngày càng tăng lên trong thế giới loài người. Đương nhiên việc 1000 người mất tích hàng tuần chỉ tính riêng ở châu Á sẽ ít nhiều khiến con người nghi ngờ, nhưng Vampire đủ thông minh và tài phép để thay thế sự mất tích đó thành những tai nạn đáng tiếc mà vô cùng hợp lý. Việc để lại xác cùng hiện trường giả đã khiến cho con người không thể nào phát hiện ra nguyên nhân thực sự của những cái xác - thường không còn chút máu nào - là gì.

Bằng cách đó mà đến giờ con người vẫn không biết đến sự tồn tại của Vampire.

...

~ Changmin à, khuya lắm rồi đó, em có mua nhanh không thì bảo? Hyung muốn về nhà! ~ Một cậu con trai có khuôn mặt rất đẹp đang ra sức kéo một cậu con trai khác cũng đẹp không kém.

~ Hyung chờ chút đi...cho cháu thêm hai túi bánh sữa nữa...aish...thôi được rồi, thanh toán dùm cháu ạ! ~ Cuối cùng cậu con trai mang tên Changmin cũng phải chịu thua người đang giật giật áo mình rất nhiệt tình.

...

~ 12 giờ 35 phút, tuyệt thật, để xem hyung sẽ bị ba mẹ mắng ra sao nhé!

~ Jae hyung, là do hyung trước đó chứ, nếu em không ghé vào cửa hàng đó mua đồ thì chúng ta cũng đã bị muộn rồi...

~ Ừ, và nhờ em chúng ta từ muộn 1 tiếng đã trở thành muộn 1 tiếng rưỡi...

Soạt.

Bịch.

~ Hyung đừng có mà...

~ Suỵt...

Cậu ra dấu im lặng với Changmin trong khi mình đưa mắt nhìn chăm chăm vào một con hẻm cách đấy không xa, cậu tin rằng vừa có tiếng gì đó như tiếng vật lộn phát ra từ ấy. Nơi họ đứng là một con ngõ nhỏ, đèn đường đã tắt gần hết và nãy giờ hai người chỉ nhìn được đường đi bằng thứ ánh sáng tờ mờ của trăng và của cây đèn duy nhất cuối phố kia.

~ Sao vậy hyung? ~ Changmin khẽ hỏi.

~ Em có nghe thấy gì không?

~ Nghe thấy gì?

~ Ban nãy hình như vừa có tiếng gì đó...

~ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...đừngggggggggggggggggggg...

Tiếng thét thảm thiết phát ra từ nơi Jaejoong nhìn làm hai người giật mình.

~ Chạy...chạy...th...ôi...Changmin... ~ Cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

~ Em...kh...ông...thể...chân em... ~ Changmin đã đánh rơi túi đồ từ lúc nào và giờ thậm chí không thể nhấc nổi chân lên chạy.

Một khoảng lặng đáng sợ diễn ra.

Cậu, sau khi đã lấy lại bình tĩnh, thay vì chạy lại từ từ tiến tới chỗ đó.

~ Jae hyung... ~ Changmin khẽ gọi với theo.

~ Im... ~ Jaejoong rón rén đi về phía con hẻm nhỏ đó, cậu chỉ đang tò mò, hình như sau tiếng thét kia là tiếng cười khẽ và cả tiếng thở thỏa mãn thì phải...

Ánh trăng phản chiếu rõ hình bóng to lớn của một ai đó trên tường, và người còn lại đang nằm dài dưới đất. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc khắp cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn ngoan cố mà ngó vào nhìn...

Trái tim Jaejoong như muốn nổ tung ra, mắt cậu cũng như muốn rớt xuống đất trước cảnh tượng đó.

Một người với cái cổ ngoặt hẳn sang một bên và bê bết máu, mắt trợn lên đang nằm dưới đất trong khi người còn lại đang đưa tay ra chùi mép, chùi chút máu còn vương lại trên khóe môi. Và Jaejoong chỉ nghiệm ra rằng mình thật sự ngu ngốc vì đã cố xem cảnh này khi người đó bật ra từ đôi môi đỏ lòm màu máu của mình một từ: “Ngon”

Một bàn tay đặt lên vai Jaejoong.

~ AAAAAAAAAAAAAAAAAA... ~ Cậu ngồi thụp xuống mà hét lên.

~ Jae hyung là em đây mà, hyung làm sao vậy? ~ Changmin cố dựng cậu dậy.

~ Changmin, chúng ta mau đi thôi...

Cậu kéo nhanh Changmin chạy về phía đường lớn, Jaejoong tin chắc rằng kẻ đó đã phát hiện ra cả hai khi cậu hét lên, và nếu không nhanh chân chạy rất có thể cậu và đứa em trai của mình sẽ giống như người kia, nằm dưới đất với cái cổ gãy và dính đầy máu.

~ A, một con mồi sạch!

...

Changmin...

Changmin...chạy chậm thôi...

Tại sao em chạy nhanh vậy...

Tại sao...hyung không thể với tới em được...

Đừng chạy nữa...

Hyung sắp không nhìn thấy em rồi...

Dừng lại đi...

Chờ hyung với...

CHANGMIN...

...

Kẹtttt...

Cánh cửa khổng lồ bám đầy bụi được mở ra một cách khó nhọc, tiếng bước chân nhiều và nhanh dần. Tất cả đang tiến về phía cỗ quan tài lớn làm bằng vàng ròng được chạm trổ hết sức tinh vi.

Soạt.

Mấy trăm Vampire đồng loạt quỳ xuống.

Một Vampire bước lên, đó là Huyết Vương, anh trai của kẻ đang nằm trong quan tài kia.

~ Thức dậy đi, Chúa tể của ta, sắp hết giờ ngủ rồi!

Y phẩy nhẹ tay, nắp quan tài từ từ trượt xuống, để lộ ra bên trong Vampire quyền lực bậc nhất, kẻ khiến tất cả những thế lực muốn chống lại Vampire phải kinh sợ dè chừng.

Đó là Chúa tể Vampire.

Y rút ra một chiếc đồng hồ vàng, giờ đã là 2h05’, chỉ còn 1’ nữa thôi là tròn 5000 năm kể từ ngày đó, và đó cũng là thời điểm Chúa tể tỉnh giấc.

5

4 ~ Y hô to từng giây phút cuối cùng.

3...

2...

1...

XOẸTTTTTTTTTTTTT

~ CHÀO MỪNG CHÚA TỂ TRỞ VỀ! ~ Tiếng hô đồng thanh của mấy trăm Vampire như giúp vị Chúa tể kia biết rõ hơn về thời khắc của mình.

~ Chào mừng em thức giấc, Yunho ~ Y nở một nụ cười trên khuôn mặt mĩ miều của mình, sau đó cũng lùi ra một chút rồi quỳ xuống.

Crắccc...crắccc...

Toàn bộ Vampire trong phòng nín thở nhìn bàn tay đang giơ lên từ bên trong quan tài. Vị Chúa tể uy nghiêm từ từ nâng người dậy, khuôn mặt đẹp hoàn hảo đến từng đường nét dần hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo. Dùng đôi mắt lạnh lướt khắp phòng, hắn đứng đó kiêu hãnh và lạnh lùng trong khi tất cả đều quỳ rạp dưới chân hắn.

Quyền lực đã trở lại.

Khẽ xoay cổ khởi động một chút, hắn dang hai tay ra, đôi mắt khép hờ. Rùng mình một cái, bá khí từ cơ thể toả ra mạnh mẽ đến kinh người. Đôi mắt hắn đổi màu đỏ rực, đồ vật trong phòng đều đang rung lên, ánh lửa từ những ngọn đuốc nơi góc phòng bùng lên mãnh liệt. Cảm giác được dòng sinh lực dồi dào đang chảy mạnh trong cơ thể, hắn hài lòng thu tay về, bá khí từ từ giảm xuống.

Quyền năng đã trở lại.

~ Yunho, đã đến lúc ra phòng chính dùng bữa rồi... ~ Y đứng lên và mỉm cười nhìn hắn.

Đôi môi khẽ nhếch lên đồng tình. Máu...đã bao lâu rồi hắn chưa được uống...Kể từ khi bị con người đó dùng gươm bạc găm vào tim, kể từ khi ý thức dần mất đi rồi chìm vào trong giấc ngủ...5000 năm...đã 5000 năm trôi qua...

Thú vui và hận thù...đều đã trở lại.

...

Jaejoong mở mắt và nhận ra hai tay mình đang bị trói ngược lên trên. Sự đau nhức từ cánh tay bây giờ thậm chí còn không đủ để cậu bận tâm khi cậu nhận ra không chỉ có cậu mà có đến hàng chục người cũng đang bị treo lên lơ lửng như những con gà sắp bị cắt tiết thế này. Giây phút mà cậu nhìn thấy kẻ đó, kẻ đứng dưới ánh trăng chùi mép sau khi hút máu người đã khiến cậu giật mình nhận ra suy nghĩ “những con gà sắp bị cắt tiết” của mình thực sự sắp không còn là suy nghĩ nữa rồi. Jaejoong không rõ kẻ đó đã bắt cậu về bằng cách nào nhưng cậu tin rằng chỉ có mình cậu bị bắt, Changmin đã thoát được, có lẽ vì nó đã không nhìn thấy cảnh đó. Tò mò đúng là một tính đáng sợ, và giờ đây cậu sắp phải trả giá cho sự tò mò không đúng chỗ của mình. Có điều trả giá bằng cả mạng sống thì hình như hơi đắt.

~ Có tất cả bao nhiêu? ~ Kẻ đó lên tiếng trong khi đưa mắt nhìn những con mồi của mình.

~ Thưa Dã Vương, lần này chúng ta bắt về 786 người.

~ Toàn sạch cả chứ?

~ Chắc chắn rồi!

~ Tốt, chuyển hết chúng ra phòng chính, ta muốn hyung ấy tự tay chọn đồ ăn.

~ Vâng.

Cả một trăm con mồi được treo lủng lẳng trên một cái khung lớn và cao. Những tiếng kêu rên rền rĩ phát ra không ngớt. Cậu không kêu đến một tiếng, một phần vì mệt, một phần vì cậu tin rằng kêu chắc chắn chả giải quyết được vấn đề gì, cả bọn chết chắc, không sớm thì muộn.

...

Hắn ngồi trên nơi cao nhất của căn phòng, nhìn những người anh em cùng đám thuộc hạ của mình bận rộn chuẩn bị cho hắn bữa ăn đầu tiên sau 5000 năm.

~ Yunho, đây là những con mồi sạch mà chúng ta đã đem về, hyung tin rằng máu của chúng sẽ làm em cảm thấy sảng khoái.

Hắn nghiêng đầu nhìn những con mồi của mình. Ít nhất thì hyung hắn vẫn còn nhớ khẩu vị của hắn. Chỉ hút máu những con người có tâm hồn sạch và thuần khiết, theo hắn thì máu của bọn chúng hấp dẫn hơn cả. Hắn đảo mắt một lượt.

~ Junsu, con mồi của ngươi đâu?

Nó mỉm cười, hyung nó chỉ tin vào nó, tin rằng chỉ có nó mới bắt được những con mồi sạch nhất.

~ Rất may là hôm nay em thấy có một con mồi xứng đáng làm thức ăn cho hyung.

Dứt lời nó rút cái roi đen dắt trong người tung vào đám con mồi phía trên. Nó uốn tay một cách khéo léo để cái roi theo sự chuyển động của tay nó cuốn chặt lấy một người. Nó giật mạnh tay rồi nhảy lên túm eo người đó và ném cho đám thuộc hạ đang đứng gần đó, ra hiệu dẫn đi.

~ Hi vọng hyung sẽ thích...

...

Jaejoong bị một đám người thô bạo ném vào phòng mà chả kịp có một phản kháng nào. Đến lúc ngẩng đầu dậy đã thấy chúng khóa kín cửa, giờ chỉ còn mình cậu trong phòng. Đó là một căn phòng lớn với những đường nét chạm trổ khá quái dị trên tường. Đồ đạc trong phòng chả có gì ngoài một chiếc giường và hai cây đèn phát ra thứ ánh sáng đỏ lòm rợn người phía trên. Ban đầu cậu đã nghĩ mình chỉ có một nước chết, nhưng sau đó sự xuất hiện của cái giường đã làm thay đổi chút suy nghĩ của cậu: “Hoặc là chết hoặc là phải lên giường với một kẻ nào đó”, tuy nhiên đối với cậu thì cả hai việc đó đều đồng nghĩa với cái chết. Cậu không phải không sợ chết, thậm chí rất sợ là đằng khác, nhưng cậu thừa tỉnh táo để hiểu rằng ngoài vận may ra thì chẳng một nỗ lực nào có thể khiến cậu thoát khỏi đây. Cậu biết mình đang rơi vào tay những kẻ như thế nào, bọn chúng là ma cà rồng, những kẻ chuyên đi hút máu người về đêm, những kẻ mà nếu không bị bắt đến đây thì chẳng đời nào cậu tin đến sự tồn tại của chúng. Cậu nằm dài người trên giường và thiếp đi, với hi vọng kẻ nào đó tính hút máu cậu hãy rộng lòng mà cho cậu chết khi đang ngủ thế này, như vậy sẽ đỡ đau hơn nhiều.

...

Cạch.

Cánh cửa được mở ra, hắn bước vào. Con mồi của hắn đang nằm dài trên giường thanh thản ngủ như không biết mình sắp bị rút cạn máu để làm no bữa cho một kẻ khác. Điều đó làm hắn thấy lạ, chẳng nhé sau 5000 năm con người đã trở nên can đảm như vậy. Thật là ngớ ngẩn! Hắn đến bên giường và không ngần ngại siết chặt tay vào cái cổ thanh mảnh kia.

~ Ư ư... ~ cậu thở một cách khó khăn khi cảm thấy cổ mình bị chặn lại bởi một thứ gì đó.

Hắn không thay đổi sắc mặt mà càng siết chặt hơn, bắt cậu tỉnh dậy bằng được. Nếu con mồi của hắn không cảm thấy sợ hãi thì bữa ăn của hắn sẽ bớt ngon miệng đi rất nhiều.

Cậu mở mắt và nhận ra cổ mình đang bị hắn bóp chặt, cậu vùng vẫy và cố gỡ tay hắn ra. Trong đầu cậu bỗng chốc hiện ra hình ảnh cái cổ gãy và bê bết máu đó, đôi mắt cậu nhòe nước tự bao giờ. Bây giờ cậu mới thấy là cậu không muốn chết một chút nào cả, cậu cố gồng người và đạp mạnh chân nỗ lực cứu lấy cái cổ mình trước nguy cơ bị gập đôi. Hắn dùng cả thân hình to lớn của mình để đè nghiến lên cậu. Cậu đã bắt đầu sợ hãi và điều đó đem lại hứng thú cho hắn.

~ Ngươi có sợ không? ~ Hắn gằn giọng hỏi.

~ Ư ư... ~ Cậu không trả lời mà lắc đầu thật mạnh cố đẩy tay hắn ra.

~ Ngươi không sợ sao?

Theo trí nhớ của hắn những con mồi trước kia thường van xin gào khóc rất thảm thiết, máu trộn lẫn với nước mắt sẽ làm hắn ăn ngon miệng hơn. Và khi hắn hỏi: “Ngươi có sợ không?” bọn chúng sẽ gật đầu lia lịa và gào khóc xin hắn tha mạng. Còn cậu, cậu dám mím chặt môi khi hắn hỏi, hắn biết cậu đang sợ nhưng cậu chả thèm van xin hắn một tiếng nào. Hắn thử buông lỏng tay và cậu chỉ đáp lại bằng những tiếng thở hộc hộc, hoàn toàn không có ý van xin gì.

~ Ngươi không biết mình sắp chết sao?

Cậu nhìn hắn bằng con mắt uất hận, cuộc đời cậu đang rất tốt đẹp và nó trở nên tối sầm chỉ vì cái bữa ăn chết tiệt của hắn. Hắn muốn cậu sợ hãi phải không, muốn cậu khóc lóc cầu xin hắn phải không? Vậy thì cậu sẽ không làm gì cả, cậu nhắm tịt mắt lại, dù sao cũng chết và cậu sẽ không để hắn cảm thấy thỏa mãn đâu.

Hắn nhìn trân trân vào cậu, nhận thấy bữa ăn đầu tiên khi hắn tỉnh dậy sau 5000 năm đã “không trôi” rồi. Khi không lại vớ phải kẻ bướng bỉnh này. Cậu rất bướng nhưng hắn cũng sẽ không chịu thua đâu.

~ Mở mắt ra! ~ Hắn gầm gừ trong cổ họng. Cậu vẫn nhắm tịt mắt lại và cố quay đầu qua chỗ khác.

Đột nhiên cậu cảm thấy có một lực rất mạnh đang đè nghiến lấy đôi môi mình. Đến nước này thì dù không muốn cũng phải mở mắt ra. Cậu mở mắt và hoảng hốt nhận ra hắn đang hôn mình. Cậu nghĩ là “hôn” đơn giản vì đó là cách con người gọi khi hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng ngay sau đó cậu biết là mình đã nhầm. Hắn dùng cái răng nanh sắc nhọn của mình cắn mạnh vào môi cậu làm nó bật máu. Và ngay khi giọt máu đầu tiên nhỏ ra, cậu đã cảm nhận rõ sự đau buốt nơi đầu môi khi hắn nút mạnh vào chỗ đó. Hắn là một Vampire và hắn chắc hẳn không thiểu năng đến nỗi không biết nên cắn vào đâu thì sẽ được nhiều máu nhất. Đến cậu là một con người còn biết cổ và cổ tay mới là nơi để hắn hút máu người. Vậy mà giờ hắn đang mút vào môi cậu, nơi mà thực sự rất ít máu.

Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra, hắn là kẻ cậu căm hận nhất trên đời cho dù cậu mới chỉ chạm mặt hắn chưa đầy hai tiếng. Hắn cố tình cắn vào đôi môi nhạy cảm của cậu làm nó chảy máu rồi ra sức mút vào đó khiến cho môi cậu sưng tấy dần lên và rất xót. Cậu gồng người vùng vẫy cố đẩy hắn ra nhưng có vẻ sức cậu chả là gì so với sức hắn. Mắt cậu mờ dần, và cho đến khi sự đau buốt trên môi đi đến cực đỉnh, cậu ngất đi...

...