Búp Bê Bắc Kinh

Chương 37: Cực kỳ vô vị



Thứ Ba là ngày hội thao của chúng tôi. Một ngày buồn chán nữa, như bạn có thể tưởng tượng ra, may mà tôi còn có thể nghe nhạc bằng tai nghe. Để thi thử, chúng tôi phải đến trường lúc 7 giờ 15, các ngôi sao điền kinh thì gần như phát cuồng. Tôi đến trường đúng giờ, vẫn đang nhai cho xong. Sau hội thao, lịch trình lại thay đổi để các tiết bắt đầu vào lúc 7 giờ 30. Tôi không hiểu vì cái quái quỷ gì mà phải đến trường sớm thế, vì bài học sáng thường chỉ bắt đầu lúc 7 giờ 45. 

Kỳ nghỉ Quốc khánh của chúng tôi bắt đầu từ mùng một tháng Mười và tuần nghỉ của tôi như sau: ngày một, đi chơi, vui vẻ; ngày hai, tập ban ở Huyện Thông; ngày ba, đi chơi, dạo quanh Tây Đơn, đến tối cùng bạn đi mua loa; ngày bốn, một ngày khốn khổ chết tiệt, chờ người gọi điện hay đến chơi, đến tối đi Phương Chu, gặp Nước Nóng; ngày năm… tôi quên mất đã làm gì; ngày sáu, tập, G chán nản, tôi cũng thế; ngày bảy, tới tòa soạn tạp chí. 

Tôi thực lòng ao ước được trở lại thời gian. Tôi sắp mười bảy, tuổi nhiều thêm lên, và mọi đam mê của tôi cứ dần tan biến. Tôi tha thiết nhớ tới những lúc mình mười một, mười hai, khi tôi còn là một đứa bé con. Tôi không biết lúc nào thì mình thực sự là mình. 

Vài người đã hỏi tôi mơ đến điều gì nhất, và một lô những thứ điên rồ liền lóe lên trong tâm trí: tiền bạc, việc làm, du lịch, nổi tiếng… nhưng tôi bảo rằng, “Tôi mong được trở lại tuổi thơ.” 

*** 

Tôi có một giấc mơ điên rồ nhất. G và tôi đang đứng ở đường Nan Lễ Sĩ, bỗng một trận gió thổi đổ xe đạp của chúng tôi và một cái ô tô lăn lên người tôi. Chúng tôi chửi bới người lái xe, và bạn biết không? Đó là xe cảnh sát, và chúng tôi lại phải trốn tránh luật pháp. Thế rồi một anh công an trẻ mê tôi, tôi cũng mê anh. Hừm, một giấc mơ lãng mạn. Tôi cũng mơ tôi được trở lại thời gian. Trở lại làng quê tôi, thấy ông bà mình là một đôi còn trẻ và tôi hỏi họ hôm nay là ngày nào. Họ cho tôi biết ngày. Tôi lại hỏi đây là năm nào, họ đáp là năm 1922. Tôi đã quay ngược đồng hồ! Phấn khởi quá, tôi chạy vào trong nhà, nơi anh tôi đang ngồi trên cái giường lò, anh cùng một vài họ hàng nữa. Họ đang ăn tối. Tôi cầm tay anh, và bảo, “Cuối cùng em đã trở lại thời gian, lúc này đây em đang nghĩ đến anh. Em đã vặn ngược đồng hồ lại!” Xúc động, anh tôi bắt đầu khóc, và cả hai chúng tôi đều cố cầm nước mắt. Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi chẳng thể nào ra khỏi giường.