Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 6



Ta bước song song với Mạc Nhiên, cả hai đều có tâm sự nên đều không nói gì. Bầu không khí có chút im ắng, ta hơi xấu hổ, lúc đi ra đến cổng chính liền hướng hắn nói một tiếng xin lỗi.

.

“Ta rất xin lỗi, hôm nay gây chuyện ở lớp học, làm gián đoạn bài giảng của ngươi.

.

“Không cần phải xin lỗi, không phải lỗi của ngươi.” Hắn hướng ta mỉm cười.

.

“Cám ơn.” Cảm kích hướng hắn cười, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

.

”Thanh Dương, chúng ta ăn trưa trước rồi hãy đến thư *** được không?” Mặc Nhiên đột nhiên mở miệng nói.

.

“Ta còn chưa thấy đói, ta sẽ đến thư *** trước, ngươi ăn cơm xong rồi hãy đi?” Ta nói.

.

“Không được, thân là sư phụ sao có thể bỏ rơi đệ tử của mình đi hưởng thụ một mình được?” Bày ra bộ mặt nghiêm túc, hắn nghiêm khắc nói.

.

“Nhưng là…”

.

“Không nên nhưng là mãi thế, đi, nơi này có một nhà hàng rất tốt, giá tiền không cao, đồ ăn cũng rất ngon, ngươi nếm thử sẽ biết.” Mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn cùng mong chờ, làm cho người ta không đành lòng từ chối hắn.

.

” Vậy thì đi!” Ta gật đầu.

.

“Cám ơn ngươi hôm nay mời ta ăn cơm.” Dùng xong cơm trưa, ta hướng đến hắn nói lời cảm tạ.

.

“Không cần cám ơn ta, bất quá ngươi không ăn nhiều lắm, hình như không thích, xin lỗi.”

.

“Không có, ta chỉ là không quá đói mà thôi.” Ta cười cười nói, “Hôm nào ta mời ngươi ăn cơm đi! Là ta tự mình xuống bếp, Tề Khiếu cũng đã thử qua, thật sự không tệ.”

.

“Tề Khiếu? Là dạy bên khoa kinh tế, giáo sư trẻ tuổi nhất học viện A Đại sao?”

.

“Có phải giáo sư hay không ta không biết, bất quá hắn cũng là sư phụ, năm nay vừa tốt nghiệp. Có ấn tượng sao?”

.

“Không phải rất quen thuộc, bất quá ta nhớ kỹ hắn hình như đến tìm ngươi vào cái ngày Hiệu trưởng cho gọi ngươi đó.”

.

“Đúng vậy! Hắn nói từng đi tìm ta.”

.

” Là một người rất anh tuấn.” Mặc Nhiên không kìm hãm được mà tán thưởng.

.

Có chút buồn cười nhìn hắn, ta cũng rất thành khẩn nói: “Mặc Nhiên cũng là một người rất anh tuấn.”

.

“Cái gì?” Tựa hồ hoàn toàn không ngờ tới ta sẽ nói như vậy, hắn đỏ mặt, như muốn  che giấu cái gì vội vàng xoay người nói: “Chúng ta nhanh đi thư *** đi!”

.

“Hảo.”

.

Công việc trong thư *** rất nhẹ nhàng, người đến thư *** mặc dù không phải rất nhiều, nhưng lúc ra về cũng mua một hay vài quyển sách.

.

Đối với người yêu thích sách, ta luôn luôn tươi cười, bây giờ lại có thêm tự giác công việc nên mỗi lần có người mua sách ta đương nhiên hướng tới họ nở một nụ cười.



Sau khi ăn cơm tối, Mặc Nhiên thấy sắc trời dần dần chuyển màu đen, liền dặn dò người làm công trong *** vài câu rồi cùng ta trở về trường học.

.

Ban đêm vườn trường có vẻ phá lệ xinh đẹp còn hơn ban ngày làm cho người ta cảm giác áp lực vô cùng, lúc này trong không khí tản ra một loại cảm giác tự do. Cảm thụ gió lướt nhẹ qua gương mặt cảm giác vô cùng dễ chịu, tâm ta dần đắm chìm trong sự yên tĩnh này.

.

Tạm biệt Mặc Nhiên xong ta trở về ký túc, nhìn thấy một gã nam tử đang đứng bên ngoài đại sảnh, hắn đưa lưng về phía ta, nhưng lại ngẩng đầu nhìn lên khu ký túc. Ta sợ hãi, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là Hàn Phong, nam tử kia lại như có cảm ứng, đột nhiên xoay người lại.

.

Đến khi nhìn rõ mặt hắn, một chút kinh ngạc nảy lên trong lòng, hoá ra là Tề Khiếu.

.

“Tề Khiếu, có việc sao?”

.

“Không có, chỉ là đến gặp ngươi.” Hắn mỉm cười lắc đầu.

.

“Dạo này ngươi có rảnh không?” Sau khi mời hắn lên phòng ngồi ta liền hỏi.

.

“Có thể theo ta đi ra ngoài một chút không?”

.

“Không thành vấn đề.” Hắn sảng khoái đáp, “Có phải muốn rủ ta đi du ngoạn không?”

.

”Sao có thể? Ta không nhiều tiền như vậy. Ta muốn đi xem phòng trọ.” Thấy hắn khó hiểu nhìn ta, ta cười cười bổ sung nói, “Trường học hủy bỏ quyền lợi trọ học miễn phí của ta,mặc dù ở đây rất tốt, nhưng mà tiền thuê nhà đối với ta thật sự là quá cao, cho nên ta muốn thuê một phòng trọ nào đó rẻ hơn ở gần trường.”

.

“Ân.” Hắn gật đầu, nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắt tựa hồ dần hiện lên những tia nhìn thật khó hiểu.

.

“Sáng chủ nhật này gặp nhau lúc mười giờ ở trước cổng trường, có thể chứ?”

.

“Hảo.”

.

Ngày hẹn với Tề Khiếu rất nhanh đã tới, rửa mặt xong xuống lầu, ta liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ, bên cạnh nó là một nam nhân đang đứng quay lưng về phía ta.

.

Nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi xoay người lại. Nhìn thấy ta, khuôn mặt anh tuấn của hắn liền nở nụ cười, đôi mắt ôn nhu như thuỷ khiến người ta không thể không rung động.

.

Trống ngực dường như có chút nhanh hơn, có thể là hôm nay có hơi nắng quá rồi, ta đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt.

.

“Lên xe đi! Ta đưa ngươi đến một chỗ.” Thanh âm trầm thấp của hắn đưa ta trở về thực tại.

.

“Hảo.”

.

Khi xe dừng đèn đỏ, ta liền quay sang trêu hắn, “Bây giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao nữ sinh trong khoa luôn nhớ kỹ tên của ngươi rồi.”

.

“Tại sao?” Hắn nhìn ta có vẻ rất kỳ quái.

.

“Bởi vì ngươi là tình nhân trong mộng của các nàng, ha ha!” Ta cười.

.

”Thật nhàm chán.” Hắn từ chối cho ý kiến nói.

.

“Bất hảo sao? Được nhiều nữ sinh thích, sùng bái như vậy, hẳn là phải cảm thấy cao hứng chứ?” Ta cố ý đùa hắn.

.

“Ta đã thích một người, cho dù…” Hắn đột nhiên thở dài một hơi: “Cho dù hắn có thể vĩnh viễn sẽ không đáp lại cảm tình của ta, nhưng là ta…”

.

Mặc dù rất muốn biết, đến tột cùng là loại người nào có thể làm cho hắn lộ ra loại ánh mắt bất đắc dĩ này, nhưng là hắn lại chăm chú lái xe, ta cũng không tiện hỏi.

.

Ước chừng nửa giờ sau, xe dừng lại trước một toà nhà cao chừng mười tầng.

.

“Đi theo ta.” Vừa ra khỏi thang máy hắn liền đi thẳng về phía trước.

.

“Làm cái gì mà thần bí như vậy?” Ta thầm thì.

.

“Tới rồi.” Hắn đứng trước cửa, xoay người nói với ta.

.

Chậm rãi đi vào gian phòng này, trong phòng ánh sáng tốt lắm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho cả căn phòng có vẻ sáng ngời hẳn lên.

.

“Ngươi có thể xem xung quanh một chút.” Hắn nói.

.

“Tốt.”

.

Ta tinh tế đánh giá bốn phía. Phòng ở vốn là hai phòng, diện tích lớn đến không tính được, bày biện trong nhà cũng không nhiều. Bất quá, nước sơn màu xanh da trời lại làm cho người ta nhìn an tâm.

.

Đối diện tivi có một bộ ghế salon màu kem, bên cạnh cửa sổ là bộ bàn ăn bằng gỗ. Phòng ngủ chính ngoại trừ cái giường cùng một chiếc tủ ra thì không có vật gì khác, mà một gian khác thậm chí còn trống không. Phòng bếp cùng phòng tắm cũng rất đơn giản.

.

“Thích không?” Tề Khiếu đột nhiên hỏi ta.

.

(sao thấy anh này giống như đưa vợ đi mua nhà chuẩn bị đám cưới ý)

.

“Phòng này rất tốt.”

.

“Thích là tốt rồi, đây là phòng ta tìm cho ngươi, ngươi có thể vào ở bất cứ lúc nào.”

.

“Thật vậy chăng? Không thể nào! Nhanh như vậy? Ta còn định cùng ngươi đi tìm đây!” Ta có chút không thể tin được nhìn hắn hỏi.

.

“Đúng vậy.”

.

“Cám ơn ngươi.”

.

“Một người bằng hữu của ta năm ngoái mua phòng này để ở, đầu năm mới vừa trang trí hết, đồ vật mua một nửa, lại đột nhiên ra nước ngoài rồi. Lúc gần đi dặn dò ta, giúp hắn đem phòng cho thuê.”

.

Tề Khiếu dừng một chút, nhìn ta cười nói: “Đúng lúc ngươi muốn thuê, cũng xem như hỗ trợ, ta cũng đỡ đi tìm người đến trọ. Về phần tiền thuê phòng! Bằng hữu của ta nói vì đồ vật sơ sài, cho nên giá cả ký kết chừng bốn ngàn nguyên.”

.

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Một căn hai phòng mà chỉ có bốn ngàn nguyên. Cảm giác như là quà từ trên trời rơi xuống vậy? Tuy là cao hứng, nhưng ta vẫn có chút nghi hoặc.

.

“Đúng vậy! Thế nào, bằng hữu của ta không tệ đúng không? Có phải rất đáng gặp gỡ không?” Tề Khiếu trêu ghẹo ta nói.

.

“Cám ơn ngươi.” Nhìn hắn, ta thản nhiên cười, chân thành biểu đạt lòng biết ơn của mình.

.

“Cám ơn cái gì, đây là cái chìa khóa, ngươi nhận lấy.” Hắn gãi gãi ót, ngại ngùng cười cười, đem cái chìa khóa đưa tới tay ta sau khi nói thêm: “Thanh Dương, ta nghĩ… Ngươi có thể không biết hết đường đi lối lại của nơi này nên ta nghĩ muốn đưa đón ngươi đi học, cho đến khi ngươi quen thuộc nơi này mới thôi.”

.

“Không cần đâu, phòng 502 cao ốc Vĩnh Dật, XX lộ YY hào, từ trường học đi thẳng đến ngã tư mất 10 phút thì rẽ phải đi tiếp khoảng chừng 5 phút lại đến một cái ngã tư… Mới vừa rồi trên xe nhàn rỗi đã nhớ kỹ rồi.” Ta thản nhiên giải thích.

.

”Lợi hại !” Trong mắt mang chút khâm phục, hắn nhìn ta một chút, trên khuôn mặt tươi cười nay lại càng thêm ôn nhu.

.

“Tề Khiếu, ta muốn chiều nay dọn đến đây luôn, ngươi có thể giúp ta chuyển đồ không?“

.

Có chút ngại ngùng nhìn hắn, xem ra lại phải làm phiền hắn rồi.

.

“Không thành vấn đề, bất quá…” Hắn xấu xa cười cười, “Hay là đến nhà ta tham quan một chút đi! Cách đây không xa đâu, lại là tiện đường nữa, nhân tiện ăn cơm luôn, ta đã mua rất nhiều đồ ăn, lại có thể nếm đồ ăn ngươi nấu rồi.”

.

“Nguyên lai ngươi nói một hồi lâu, chính là muốn lừa gạt ta đi nấu cơm cho ngươi hả?”

.

“Ha hả.” Hắn cười khúc khích.

.

Trở lại xe, Tề Khiếu đột nhiên nói với ta: ”Tiền thuê phòng ngươi cuối năm đưa cho ta một lần thôi.”

.

“Có thể chứ?”

.

“Đương nhiên có thể, lúc ấy bởi vì sợ phiền toái, bạn ta nói sau khi cho thuê thì ta thu tiền luôn hộ hắn, cuối năm hắn lấy một lần thôi.” Hắn giải thích.

.

Năm phút sau xe đi vào khu nhà, sau khi đậu xe trong ga ra, Tề Khiếu dẫn ta lên phòng hắn.

.

Khu nhà mười tầng, là một căn ba phòng, diện tích hơn 130 mét vuông. Ánh sáng tốt lắm, tầm nhìn cũng rất rộng rãi, nội thất kết hợp cả phong cách của Trung Quốc và phương Tây, có thể thể hiện chủ nhân là người điềm đạm nho nhã. Nói tóm lại, nhà của Tề Khiếu quả thật rất đẹp.

.

“Thanh Dương, ngươi đến xem qua đi. Nhiều thức ăn như vậy, chúng ta hôm nay ăn cái gì đây?” Người nào đó từ trong bếp hô to gọi ta.

.

“Tốt.” Có hắn hỗ trợ, gần một tiếng sau, thức ăn nóng sốt rất nhanh đã được bày trên bàn.

.

Suốt bữa ăn, thấy Tề Khiếu ăn ngấu nghiến không ngừng, ta mặc dù có chút giật mình, nhưng lại cảm thấy phi thường cao hứng.

.

“Ngươi bây giờ có phải hay không đã kiếm được việc làm thêm rồi?” Hắn một bên rửa chén, một bên quay đầu lại nhìn ta hỏi.

.

“Ngươi như thế nào biết?” Ta dựa vào cánh cửa, mỉm cười hỏi ngược lại.

.

“Hai ngày trước ta qua tìm ngươi, vốn định rủ ngươi đi ra ngoài một chút, bất quá lại không tìm được ngươi, cho nên ta đoán ngươi có thể đi làm công rồi.”

.

“Ta bây giờ làm công trong thư *** của Mặc Nhiên, công việc rất nhẹ nhàng, ta rất thích công việc này.”

.

“Mặc Nhiên là thầy giáo trong khoa ngươi đúng không? Lần trước khi đi tìm ngươi, gặp qua hắn một lần. Tuổi còn trẻ đã là giáo sư rồi, phẩm chất cũng rất nhã nhặn, lại rất tuấn tú, cảm giác là một người không tệ.”

.

“Ngươi cùng Mặc Nhiên thật thú vị, hắn khen ngươi anh tuấn, ngươi khen hắn tuấn tú.” Ta khoanh tay trước ngực ung dung nhìn hắn nói.

.

“Ngươi hướng hắn nhắc tới ta?”

.

“Đúng vậy! Ngày đó hắn mời ta đi ăn cơm trưa, ngẫu nhiên nhắc tới.”

.

“Uh.” Hắn đạm đạm nhất tiếu, không hề mở miệng.

.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn lái xe đưa ta về tới trường học.

.

Mới vừa đến cửa khu ký túc, ta liền nhìn thấy một chiếc xe màu lam rất đẹp nhưng lại siêu chướng mắt.

.

X – 170, xe của Hàn Phong.

.

Tề Khiếu dừng xe bên cạnh chiếc xe màu lam đó, khi ta cùng hắn đi xuống xe, chủ nhân của chiếc xe cũng đi xuống.

.

Khuôn mặt hàn băng ngàn năm vĩnh viễn không thay đổi nhìn ta, tựa hồ có một ít ấm áp, nhưng lại trong phút chốc chuyển thành âm u lạnh lẽo.

.

Ta nghiêng đầu nói nhỏ với Tề Khiếu đang đứng bên cạnh, “Ngươi về trước đi được không?”

.

“Không được, hắn có thể lại muốn tìm ngươi phiền toái. Ta không thể rời đi, ta phải giúp ngươi.”

.

Tề Khiếu cự tuyệt thỉnh cầu của ta, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta.

.

“Sẽ không, không cần lo lắng.” Ta mỉm cười, an ủi hắn.

.

“Ta chờ ngươi ở cửa, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi ta.”

.

Nói chuyện với ta, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn về phía Hàn Phong, không biết là ta có bị hoa mắt hay không, nhưng ta thấy đôi mắt hắn trong phút chốc loé lên vẻ hung ác.

.

Nhìn hắn rời đi một lúc lâu, ta mới đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong.

.

“Ngươi đã đi đâu với hắn?” Thanh âm trầm thấp của Hàn Phong vang lên.

.

Thật sự có chút bội phục hắn có thể hỏi ta những câu hỏi ấu trĩ như vậy, ta lắc đầu, lãnh đạm nói: “Chuyện này tựa hồ không liên quan gì đến Hàn thiếu gia nhỉ!”

.

“Ta đã đợi ngươi rất lâu.” Hắn có chút hờn giận nói.

.

“Ta không bảo ngươi chờ ta.” Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

.

“Ta có việc tìm ngươi thương lượng.” Cưỡng chế cơn tức, hắn dùng giọng điệu bình thản nói với ta.

.

“Ta đã nói với Hiệu trưởng, bắt đầu từ hôm nay, sẽ khôi phục mọi quyền lợi của ngươi, trường học còn ngoại lệ cấp tiền ăn cho ngươi, nói cách khác, mặc kệ là đồ ăn Trung Quốc hay là đồ tây, chỉ cần ngươi đi dùng cơm, thì là hoàn toàn miễn phí, cho nên xin ngươi sau này đừng đi làm công nữa, được không?”

.

Ánh mắt hắn càng ngày càng ôn nhu, mà trên mặt cũng hiện ra một chút ý cười.

.

Kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc, ta nhìn hắn nói: “Đánh người xong lại cho ăn kẹo, Hàn thiếu gia thật cao minh!”

.

“Ta không có ý này, ta chỉ là muốn quan tâm ngươi, hy vọng ngươi mỗi ngày có thể thoải mái một chút.” Vội vàng biện bạch, hắn nhìn ta nói.

.

“Không cần, nếu như Hàn thiếu gia nói xong rồi, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.” Lạnh lùng cười, ta lập tức xoay người rời đi.

.

Sau khi đi được vài chục bước, đột nhiên nghĩ đến một việc. Xoay đầu lại nhìn Hàn Phong vẫn đứng ở chỗ cũ, ta mở miệng: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không ở trong trường nữa. Chìa khóa ta sẽ trả lại cho ngươi, hy vọng ngươi sau này không nên lại làm phiền ta nữa, được không?”

.

“Cái gì? Ta không cho phép…” Tiếng gầm gừ từ sau lưng truyền đến.

.

Tề Khiếu đứng ở đại sảnh, ánh mắt lộ vẻ sốt ruột. Thấy ta đi tới, vội vàng hỏi: “Hắn không có làm khó dễ ngươi chứ?”

.

“Không có.” Nghe ta trả lời như vậy, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thư thái.

.

“Được rồi Tề Khiếu, đợi lát nữa ta sẽ chuyển đồ xuống. Ngươi trước ở trong xe chờ ta được không?”

.

“Hảo.”

CHƯƠNG 4.1



.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc
Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

.

Nhìn lại gian phòng mình đã ở gần một tháng qua, ta không chút lưu luyến, rất nhanh thu dọn vài món quần áo, mấy thứ đồ dùng cùng với vài quyển sách, vội vã đi xuống.

.

Một hình ảnh ta tuyệt đối không bao giờ muốn nghĩ tới đã đập ngay vào mắt khi ta xuống đến cửa khu ký túc.

.

Có ai có thể nói cho ta biết, tại sao Tề Khiếu cùng Hàn Phong lại đánh nhau túi bụi thế kia?

.

Ta chỉ có thể ngây ngốc đứng chôn chân ở đó nhìn hai người bọn họ. Quả thật bây giờ ta cũng không biết phải làm sao nữa.

.

Hàn Phong đột nhiên một tay túm áo Tề Khiếu, ta thấy hắn sắp đánh lên mặt Tề Khiếu một quyền, lúc này ta mới giật mình hô to:

.

“Không nên, dừng tay.”

.

Nghe được tiếng kêu của ta, Hàn Phong thoáng chần chừ một chút, ai ngờ đúng lúc hắn đang do dự, Tề Khiếu liền vung nắm tay đấm vào mặt hắn.

.

Khóe miệng chảy ra tơ máu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, trên mặt Hàn Phong tràn ngập sát khí.

.

Mà Tề Khiếu đứng cạnh đó cũng không khác mấy, trên khuôn mặt tuấn tú vẻ tươi cười sớm đã không còn sót lại chút gì, thay thế vào đó là biểu cảm lạnh như băng.

.

Thấy bọn họ như vậy, ta thật sự cảm thấy không ổn, liền ném hết đồ vật trên tay xuống đất, chạy đến đứng giữa hai người bọn họ.

.

“Tề Khiếu, chuyện gì xảy ra?” Ta vội vàng hỏi.

.

“Tiện nhân, cút ngay!”

.

Hắn phẫn hận nhìn ta, lời nói lạnh như băng phát ra từ miệng hắn khiến ta quả thật không dám tin.

.

Ta ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn. Là ta nghe lầm rồi sao? Hắn làm sao vậy?

.

Ta lần nữa mở miệng hỏi: “Tề Khiếu, ngươi mới vừa rồi nói cái gì?”

.

“Tại sao muốn gạt ta? Tại sao ngươi rõ ràng ti tiện như vậy, nhưng lại muốn giả bộ thanh khiết thiện lương, nói cho ta biết… Tại sao?”

.

Tiếp xúc với hắn đã một thời gian, lần đầu tiên nghe hắn hướng ta gầm lên, tâm ta đột nhiên có chút tư vị cay đắng.

.

Ánh mắt cuồng loạn, toàn thân phát ra lãnh khí không thua gì Hàn Phong, hắn thật sự là Tề Khiếu sao?

.

“Mau trả lời ta!” Không chịu cho ta một chút thời gian nào để suy xét, thanh âm lạnh lùng của hắn lại vang lên.

.

Lòng có chút lạnh, ta lại chỉ có thể cười khổ nhìn hắn, “Ngươi nói ta nghe không hiểu, cho nên ta không biết trả lời ngươi như thế nào.”

.

“Bảo bối muốn biết ta cùng hắn tại sao lại đánh nhau sao?” Hàn Phong đang đứng ở một bên giờ phút này đột nhiên lên tiếng.

.

“Tại sao?”

.

Hàn Phong trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái. “Rất đơn giản a! Vốn là bởi vì ngươi.”

.

“Bởi vì ta? Như thế nào có thể?” Ta kinh ngạc nói.

.

”Ta đã nói cho hắn nghe đêm đó hai chúng ta cùng nhau mê hoặc đến mức nào rồi.” Hắn cười cười, ánh mắt hơi đắc ý nói.

.

“Ngươi!”

.

Lời nói của hắn như một cây đao đâm thẳng lòng vào tâm ta, đau đến mức ta một câu cũng không nói nên lời.

.

Tề Khiếu nhìn ta, trên ánh mắt tựa hồ có chút vặn vẹo, đôi mắt giờ phút này tràn ngập thống khổ cùng nghi ngờ, thậm chí… thậm chí còn có một tia chán ghét.

.

“Đừng nhìn ta như vậy… Chuyện… kỳ thật không phải như ngươi nghĩ.”

.

Ta chỉ có thể lấy ánh mắt hướng hắn truyền đạt, mong hắn có thể hiểu ta.

.

“Nói cho ta biết, đêm đó… có phải hắn bắt buộc ngươi hay không?” Tề Khiếu đột nhiên nhìn ta hỏi.

.

“Ta… Ta…”

.

Ánh mắt trông chờ của hắn làm ta rất khó chịu, quả muốn nói cho hắn đáp án. Nhưng là… nhưng là một người nam nhân, bởi vì chính mình vô năng, không cách nào tự bảo vệ mình, mà bị cường bạo, loại sự tình này, làm cho ta không biết mở miệng như thế nào!

.

Căm hận trừng mắt liếc nhìn Hàn Phong đang tươi cười đứng đó, cuối cùng bất đắc dĩ, ta lấy trầm mặc thay thế lời giải đáp.

.

“Như thế nào? Bảo bối mất hứng rồi?” Thấy ta trừng mắt nhìn hắn, Hàn Phong tà tà cười, “Chẳng lẽ đêm đó ta không thỏa mãn ngươi sao? Cũng đúng, bảo bối nhiệt tình như vậy, chỉnh ta cũng khao khát, ngươi quả thực muốn đem ta ép khô mà. Bất quá không quan hệ, bảo bối, chúng ta lần sau thử lại.”

.

“Hạ lưu.” Nhìn hắn cười vô lại, ta hận không thể lập tức xông lên cho hắn một cái tát.

.

“Bảo bối thẹn thùng rồi, thật đáng yêu.” Hắn tiếp tục nói.

.

“Ngươi ghê tởm.”

.

“Đủ rồi, các ngươi không nên ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình nữa.”

.

Giọng nói lạnh như băng cắt đứt lời nói của ta và Hàn Phong, Tề Khiếu đột nhiên mỉm cười nhìn ta.

.

“Hảo, thật tốt. Ta mỗi ngày lo lắng cho ngươi, lo lắng ngươi có bị hắn ăn hiếp hay không. Nguyên lai ngươi…”

.

Tề Khiếu nói làm cho ta xấu hổ vô cùng, mặc dù biết hắn hiểu lầm rồi, chỉ là vừa nghĩ đến đêm đó bị khuất nhục, cảm thấy thẹn cùng phẫn nộ, ta cũng không có cách cãi lại.

.

Không được, như vậy không được, ta rõ ràng không có sai tại sao muốn cảm thấy khó xử? Tại sao lại bị bằng hữu hiểu lầm? Nghĩ vậy, ta cố gắng kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười.

.

“Tề Khiếu, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện…”

.

“Không được gọi tên của ta!” Hắn gần như thô lỗ mà cắt đứt lời ta. “Bởi vì ngươi không có tư cách này.”

.

Ta lần nữa ngây ngẩn cả người, nghe từ miệng hắn những lời xúc phạm, không ngờ trái tim của ta không có cảm thấy đau đớn, chỉ là, so với lúc trước càng thêm lạnh như băng rồi.

.

“Cùng loại người không biết liêm sỉ như ngươi làm bằng hữu, ta thật buồn nôn. Loại người như ngươi…”

.

“Câm mồm, ngươi thật quá đáng.” Thấy sắc mặt khó coi của ta, Hàn Phong cuống quít ngăn cản.

.

Liếc liếc Hàn Phong, lại nhìn Tề Khiếu một chút đột nhiên ta lại cảm thấy rất châm biếm. Cười lạnh một tiếng, ta cúi thấp đầu xuống.

.

“Như thế nào, chột dạ rồi? Hay là nói ngươi căn bản là không cách nào phủ nhận chính mình trời sinh *** đãng? Nói cho ta biết, có phải hay không chỉ cần là nam nhân thượng ngươi, ngươi liền nguyện ý?”

.

“Câm mồm!” Đã không cách nào nhịn được những lời vũ nhục của Tề Khiếu, ta hét lớn một tiếng.

.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, cười với hắn.

.

”Thanh Dương, ngươi?”

.

“Ta thực tâm muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, nên đã nhiều lần nhẫn nại rồi. Ngươi lúc trước mắng ta tiện nhân, không biết liêm sỉ, ta đã im lặng, đó là bởi vì ta nhẫn nại. Nhưng ngươi càng ngày càng quá đáng, không nghe ta giải thích, lại tiếp tục vũ nhục ta lần nữa. Này thật sự rất quá phận, ngươi biết không?”

.

Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng là ta tận tình phát tiết oán hận của mình.

.

”Thanh Dương, không phải như thế, ngươi hãy nghe ta nói…”

.

Nhìn hắn trên mặt lộ ra ánh mắt kinh hoảng, ta đột nhiên cảm giác được có chút buồn cười.

.

“Kỳ thật ngươi nói đúng, loại người bần tiện tiểu nhân như ta làm sao có tư cách gọi tên ngươi? Ta thật sự là rất choáng váng, sao lại không biết lượng sức quên thân phận, vọng tưởng cùng các ngươi thiếu gia tôn quý kết giao bằng hữu. Ha hả… Ngươi nói đi, ta thật quá ngu xuẩn phải không?”

.

Tề Khiếu biến sắc, nhưng vẫn là khuôn mặt thật anh tuấn. Chỉ tiếc, ta nhưng lại không có tâm tư thưởng thức.

.

“Kỳ quái, như thế nào gương mặt lại bị ướt, là trời mưa rồi sao?”

.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có mưa a! Là rơi lệ rồi đi? Sẽ không, ta kiên cường như vậy, sao có thể dễ dàng rơi lệ? Nhưng là chứng kiến Tề Khiếu không biết làm sao, chứng kiến Hàn Phong kinh ngạc, ta biết, ta quả thật rơi lệ rồi.

.

Thật khờ, vì  người như thế, vì loại sự tình này, đáng giá sao?

.

“Xin lỗi, ta biết là ta sai lầm rồi, ngươi đừng khóc mà!” Tề Khiếu bước nhanh đi tới ta bên cạnh an ủi nói.

.

Nghiêng đầu lau nước mắt, không có để ý đến hắn, ta trực tiếp đi đến chỗ vừa này ta vứt đống hành lý. Đồ vật vốn là không nhiều lắm cho nên cũng không nặng, nhưng là tại sao mỗi bước đi của ta lại nặng nề như vậy?

.

Ký túc này đã không thể ở lại, mà phòng Tề Khiếu tìm cho ta cũng vậy, một loại cảm giác bất lực chậm rãi nảy sinh, khẽ cắn môi, ta ưỡn ngực, mặt mang mỉm cười đi qua bọn họ.

.

“Ngươi đi đâu? Ta không cho phép ngươi đi.” Hàn Phong giữ tay ta lại nói.

.

“Ngươi muốn đi cùng Tề Khiếu? Ngươi nghe rõ, ta không cho phép ngươi đi.” Cầm chặt tay của ta, hắn bá đạo nói.

.

Buồn cười, thật sự là buồn cười. Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta? Làm cho ta chịu khuất nhục, làm cho ta mất đi bằng hữu, ngươi vẫn thấy không đủ sao? Có phải hay không ta kiếp trước nợ ngươi, kiếp này nhất định phải chịu rất nhiều thống khổ? Oán hận nhìn hắn, ta lạnh lùng cười thay lời giải đáp.

.

“Không nên đi, đi với hắn thì tốt lắm sao? Ta ở gần đây có một gian phòng, bình thường không ai ở. Nếu như ngươi không thích ở trong ký túc thì tới đó đi, ta cam đoan nhất định sẽ không đi quấy rầy ngươi, ngươi có chịu không?”

.

Thanh âm ôn nhu của Hàn Phong quả thật khiến ta rất sợ hãi, ta lạnh lùng nhìn hắn không nói được lời nào.

.

Cảm nhận được tầm mắt Ttề Khiếu, nhìn trên mặt hắn tràn ngập sự hối hận, ta đột nhiên cười khổ một tiếng, thôi, đã vậy thì hôm nay nói rõ ràng một lần đi!

.

“Ý tốt của Hàn thiếu gia ta xin ghi nhận, chỉ là ta vô phúc không dám hưởng, về phần Tề thiếu gia, ta loại này tiện nhân đến tư cách gọi tên ngươi cũng không có, làm sao có gan khiến ngươi chán ghét?” Cay đắng tự giễu, làm cho người ta đau lòng.

.

“Đừng như vậy.” Tề Khiếu nhìn ta, trong ánh mắt để lộ ra một tia thống khổ.

.

“Không cho phép ngươi dùng loại ngữ khí này nói chuyện.” Nhíu mày, Hàn Phong có chút bực mình nói.

.

Ta cười lạnh đem ánh mắt nhìn tay hắn, “Buông ta ra.”

.

“Có thể, bất quá ngươi trước hết nói cho ta biết ngươi đi đâu?” Vẫn nắm chặt tay của ta, hắn hỏi.

.

“Cùng ngươi không quan hệ, ngươi buông ta ra.”

.

“Ngươi nói mau!”

.

“Buông ta ra… Đau quá!” Hắn đột nhiên tăng sức lực, ta không nhịn được đau đớn lại thở nhẹ ra khỏi miệng.

.

“Ân.” Hắn buông tay ta ra, “Xin lỗi.”

.

Liếc mắt nhìn vẻ mặt hối lỗi của hắn, xoa xoa cổ tay bị đau, ta liền nói: “Không cho phép đi theo ta.“, rồi lập tức mang theo hành lý rời đi.

.

“Ngươi rốt cuộc đi đâu?” Vừa mới đi vài bước, thanh âm đặc biệt trầm thấp của Hàn Phong từ sau lưng truyền đến.

.

Không có để ý đến hắn, ta tiếp tục đi về phía trước. Dọc theo đường đi không hề có mục đích, tựa như lá rụng bị gió thổi bay phất phới khắp nơi, không biết nên đi nơi nào.

.

Cho dù đã liều mạng khống chế để không nghĩ tới việc vừa rồi nữa, nhưng mà chung quy lại không tự chủ được mà hiện lên trong đầu.

.

Lời nói của Tề Khiếu làm cho ta đau đớn, mặc dù không trách hắn, nhưng tự tôn làm cho ta không cách nào tha thứ cho hắn. Tâm tư rối bời, bởi vì ta biết, ta phút chốc mất đi một người bằng hữu. Một người, ta vốn định cùng hắn làm bằng hữu cả đời.

.

Tâm lý đau khổ đến mức ta thở gấp không ngừng.

.

“Giọt tháp…

Giọt tháp…”

.

Âm thanh tí tách khiến ta chú ý, nhìn mặt đất đã ươn ướt cùng những chiếc ô trong tay người đi trên đường, ta ngẩng đầu bầu trời, trời mưa rồi. Nhìn mưa rơi xuống, ta nhắm mắt lại.

.

Ta đứng trong mưa gột rửa, trái tim chậm rãi bình tĩnh lại.

.

Ta không đi để ý tới toàn thân ướt đẫm, lại tiếp tục bước đi.