Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 38: Giải độc



“Oa oa…… Oa oa……”.

Không, không được, không được thương tổn hài tử của ta, không được……

Ô ô, ta van cầu các ngươi, van cầu các ngươi……

“Ngọc nhi…… Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đang nằm mơ, là mộng……”.

Thanh âm của ai, nàng nói là mộng, như vậy hài tử của ta đâu? Đứa nhỏ……

Ta mở mắt “Đứa nhỏ…… Hài tử của ta đâu? Đứa nhỏ……”.

A…… Đau quá……

“Ngọc nhi, ngươi đừng lo lắng, đứa nhỏ không phải tại đây sao?”.

Ta nhìn thấy đại tỷ ngồi ở bên giường ôm đứa nhỏ.

“Đưa cho ta……”.

“Ngọc nhi, ngươi thương thế còn chưa hảo, không cần lộn xộn, ngươi xem đứa nhỏ đang ngủ, hắn không có việc gì……”.

Không có việc gì, đứa nhỏ không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi. Người kia đâu? Hắn ở nơi nào?

“Hắn hôn mê, bọn họ đem hắn mang đi rồi.” Đại tỷ sâu kín nói, từ nhỏ đến lớn ta nghĩ cái gì có khi nào lừa gạt được nàng đâu?

Hắn sẽ chết sao? Kiếm của ta đâm trúng hắn, hắn không phải sẽ chết chứ?

“Ngọc nhi, uống dược đi, đây là Lưu thần y tự mình điều chế.”

“Ân……”.

“Đại tỷ, trên võ lâm gần nhất có động tĩnh gì không?” Ta hỏi.

“Ngọc nhi, chỉ cần đem cơ thể dưỡng hảo, không cần……”.

“Ta muốn biết chuyện của Thượng Quan Tế Ngôn……” Ta đã nói kẻ muốn thương tổn đứa nhỏ của ta, ta một cái cũng sẽ không bỏ qua.

“Hắn đã mượn sức không ít bang phái võ lâm, chính mình mở rộng thế lực, nghe nói thủ hạ Tề…… Tề Lạc Hiên rất nhiều kẻ cũng đầu phục hắn. Ngọc nhi, ngươi nghĩ như thế nào?” Đại tỷ lo lắng nói.

“Tỷ, phái người mọi thời khắc giám thị hắn. Còn có Hoa Hậu có khả năng đã xuất đảo, chúng ta mau ly khai nơi này.” Nếu ta đoán đúng, như vậy nàng tất nhiên sẽ tìm tới cửa.

“Hảo, ta sẽ lập tức đi an bài…… Nhưng là thần y nói ngươi phải tu dưỡng vài ngày, nếu không hội lưu lại bệnh căn. Ta đã đem mọi người ở tướng quân phủ điều lại đây, Hoa Hậu nếu muốn thương tổn các ngươi cũng không dễ dàng như vậy.”

“Tỷ, thực xin lỗi.” Ta nói rồi đóng mắt lại, thực xin lỗi lúc trước như vậy tùy hứng, không nghe các người nói; Thực xin lỗi luôn làm các người lo lắng.

“Hài tử ngốc…… Tỷ tỷ chỉ hy vọng ngươi khoái hoạt.”.

“Tỷ, ta muốn ôm đứa nhỏ một cái.” Đại tỷ đỡ ta ngồi dậy, lại ở sau lưng chiêm hai cái gối đầu.

“Cẩn thận một chút.”.

Ta nhẹ nhàng tiếp nhận đứa nhỏ, hảo nhuyễn, giống như sờ nhẹ sẽ nát.

“Không đúng, ngươi phải ôm như vầy.”

Bởi vì không thoải mái, đứa nhỏ biết biết miệng, một sinh mệnh thật nhỏ, thật yếu ớt, ta thề nhất định sẽ bảo vệ ngươi, nhất định.

“Ngọc nhi, đặt cho đứa nhỏ một cái tên đi!”.

Tên, người kia từng nói qua muốn cho đứa nhỏ 1 cái hảo hảo tên, nhưng là……

“Kêu Lạc nhi đi. Tiếu Lạc.” Cho dù ta có hận hắn như thế nào thì đây cũng là đứa nhỏ của hắn, ta thật sự không tin hắn sẽ làm bị thương đứa nhỏ. Cho dù hắn không thương ta, hắn cũng sẽ không…… là cái loại người này.

“Ngọc nhi……”.

Năm ngày sau, ta ngồi trên xe ngựa hồi Vân Trạch thành, Lạc nhi, chúng ta về nhà.

“Mọi người cẩn thận.” Tuy rằng tất cả mọi người đều đã dùng qua dược giải độc của thần y Lưu Dương Tử, nhưng nếu Hoa Hậu tự thân xuất mã, hắn cũng không có nắm chắc nàng sẽ giở thủ đoạn gì.

“Lưu lại đứa nhỏ.”

“Yêu nữ, các ngươi nên sớm chết tâm đi.”

“Ha ha ha ha…… Ha ha……” Là cái kia thanh âm, nàng quả nhiên đã tới.

“Hoa Hậu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, còn nhớ rõ lão bằng hữu sao?” Lưu Dương Tử là lão bằng hữu của Hoa Hậu?

“Là ngươi! Hừ, nếu ngươi cũng ở đây thì tốt lắm, hôm nay chúng ta thù mới nợ cũ cùng nhau tính.”

“Nga? Ta thật muốn đổ xem là bách hoa kì độc của ngươi lợi hại, hay là tiêu độc tán của ta đây.”

“Hừ, ngươi nếu có thể giải độc, huyết cưu trong cơ thể tên Tiếu Ngọc đó chẳng phải đã sớm được giải?” Hoa Hậu lãnh ngôn, quả nhiên việc này cùng nàng có liên hệ.

“Là ngươi hạ độc? Giao ra giải dược.” Tam tỷ hùng hổ.

“Ha ha ha ha, giải dược? Huyết cưu chi độc chỉ có máu người làm cưu dẫn có thể giải, ngươi nếu muốn giải dược, như vậy liền lưu lại đứa nhỏ.” Nàng quả thật là nhắm vào đứa nhỏ.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ngươi cho là huyết cưu chi độc có thể trói buộc được ta sao?” Ta đem đứa nhỏ hộ vào trong ngực, ngồi trên xe ngựa trầm giọng nói. Huyết cưu, nó căn bản không thể lấy đi tánh mạng của ta, trừ bỏ việc sẽ vĩnh viễn đau đớn ra, nhưng là ta còn để ý đến chuyện đó sao? Thân thể thống khổ có thể so được với tâm tư của ta lúc này ư?

“Hừ, vậy ngươi nên thử xem sao. Bích Quyên.”

Ta thật không ngờ Bích Quyên cư nhiên là cưu dẫn, hừ, hết thảy đều là âm mưu huống chi là Bích Quyên?

Tiểu Đào thấy nàng, lảo đảo từ xe ngựa ngả ra ngoài.

“Vì cái gì? Ngươi vì cái gì đối thiếu gia như vậy? Ngươi khi đó tiếp cận ta, chỉ vì lợi dụng ta ư?” Tiểu Đào thanh âm run rẩy, ta nghe được ra hắn đang đau lòng, suy bụng ta ra bụng người, chúng ta thật đúng là có duyên chủ tớ a.

“Tiểu Đào…… Phải, thực xin lỗi……”.

“Yêu nữ, ngươi nếu còn dám thương tổn thiếu gia, ta sẽ giết ngươi…… giết ngươi……” Tiểu Đào khóc hô.

“Bích Quyên! Ta lệnh cho ngươi lập tức dẫn phát cưu độc trong cơ thể Tiếu Ngọc.”

“Chủ nhân…… vâng……”.

“Dừng tay……” Tiểu Đào đánh tới, cầm kiếm trong tay hướng vào Bích Quyên, Bích Quyên nhẹ nhàng xoay người né tránh.

“Ngươi thật sự muốn giết ta sao?” Bích Quyên hỏi.

“Chỉ cần ai thương tổn thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.” Tiểu Đào lại đâm tới một kiếm.

Kiếm đâm trúng cánh tay Bích Quyên. Máu đỏ tươi chảy ra.

Lưu Dương Tử nhẹ nhàng búng tay, một giọt máu tươi của Bích Quyên nhỏ vào trong chén.

“Giải dược.”

Ta tiếp nhận bát trong tay Lưu Dương Tử.

“Phế vật!” Hoa Hậu đột nhiên giáng 1 chưởng tới chỗ Bích Quyên, nàng ngã xuống.

“Bích Quyên.” Tiểu Đào ôm lấy nàng: “Ngươi là cố ý đúng không? Đúng không?”.

“Tiểu Đào, ta mệt mỏi, ta không muốn tiếp tục như vậy nữa.” Bích Quyên nói xong khụ ra một ngựm máu, huyết cư nhiên là màu đen.

“Không, Bích Quyên…… Ngươi sẽ không có việc gì, thần y, cứu nàng mau cứu nàng.” Tiểu Đào gắt gao ôm nàng vào lòng.

“Nàng trúng độc không phải một ngày hai ngày, thâm căn cố đế, vô lực hồi thiên *.”

“Không……”.

“Tiểu Đào, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ? Ta……”.

“Sẽ, sẽ, ngươi không được có việc gì.”

“Thật tốt……cám ơn ngươi…… ngươi xem, đây là cây trâm ngươi tặng ta, ta vẫn luôn giữ rất kĩ, giờ ngươi thay ta cài lên được không?”

“ Được. Bích Quyên, ngươi thật đẹp.”

Con bướm xinh đẹp kia ngã vào trong lòng Tiểu Đào, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, những sợi tóc đen quyện vào trâm cài phi vũ dưới ánh mặt trời, đẹp quá đẹp quá.