Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 13: Cái này thực……



“Hiên, ngươi mau mở cửa sổ ra. Ta nóng.” Ta kéo áo khoác bên ngoài xuống, không nghĩ tới thấy hắn áo ngoài với cổ áo trong đều mở ra, trên mặt hảo hồng, hắn cũng nóng sao?

Hắn đứng lên, lắc lắc lắc lắc đi mở cửa sổ, ta nóng đến khó chịu, rời khỏi cái bàn, chính mình đi mở, lại đụng phải tay hắn, a, hảo nóng, rất nóng rất nóng.

Ta kéo qua hắn, liền hôn lên đôi môi kia. Hắn mặt cũng đều đỏ bừng, bất quá ta thích, ha ha.

Hắn nhìn ta, tựa hồ nghẹn cái gì.

Ta đột nhiên ý thức được tên Tào Hành kia nhất định động tay động chân cái gì rồi, nhưng là ảo mộng không phải còn ở trong tay ta sao? Ta vừa nghĩ đến đó thì dược lại bởi vì áo khoác bị cởi mà rớt ra. Hiên nhìn xem dược bình, lại nhìn nhìn ta, sau đó dùng sức hôn ta.

Ta không ngừng vuốt ve, cởi quần áo hắn.

“Nóng……” Ta thở gấp nói.

Hắn quay đầu, loan hạ thắt lưng, cảm giác hắn hình như rất khó chịu, ta cũng vậy nha, hắc lần này ngươi trốn không thoát.

Ta ôm lấy Hiên, hôn lên vành tai của hắn, nói nhỏ:“Tào Hành nói những người ăn hạt tuyết mẫu đơn là bị sư phụ hắn giết chết. Cho nên……” Hắn sửng sốt, ngay sau đó đã ôm ta ngã đến trên giường.

Chúng ta quần áo toàn thân đã muốn phân tán, hắn cuối xuống hôn ta một tay ôm lấy thắt lưng của ta, một tay xoa bóp hai điểm phấn hồng trước ngực, nơi đó đã muốn cứng rắn.

“Ngô…… Hiên……” Kỳ quái, thanh âm của ta sao lại biến thành như vậy.

Ta cảm thấy máu toàn thân đều muốn sôi trào, chỗ đáng xấu hổ ở mặt sau kia lại tê dại mà ngứa ngáy khó chịu.

Tay hắn chậm rãi trượt, đi tới đằng sau, ta một trận khẩn trương.

“Đừng sợ.” Hắn thanh âm ôn nhu mà trầm thấp làm người khác phải trầm mê.

“Ân…… Ân…… Hiên, ôm chặt ta…… Ngô……” Ta phát ra những tiếng rên rỉ hảo xấu hổ.

Một ngón tay của hắn với đi vào, dần dần khuếch trương.

Có điểm đau, có điểm không khoẻ, nhưng là lại có điểm thoải mái, muốn càng nhiều.

“Hiên, ta yêu ngươi.”.

“Đứa ngốc, ta cũng yêu ngươi.”

Sau đó là hai ngón, dù chưa từng trải qua chuyện như thế này, bất quá ta giống như có thể nhận.

Nhưng là kế tiếp, ta liền hối hận, bởi vì…… thật sự đau quá a. A a a.

“Ô ô……” lệ theo khóe mắt chảy xuống, đau muốn chết à, chết tiệt, Tào Hành, ngươi cái tên hỗn đản. Ngươi sao không cho ta dược khi làm sẽ không bị đau a……[tác giả: tiểu Ngọc nhi, ngươi rất không chuyên tâm ].

Hiên ôn nhu hôn lên mí mắt rồi tới nước mắt của ta, sau đó chậm rãi chuyển động.

“Đau, đau……” Ta rên rỉ, hắn thấy ta khóc, lại càng giảm xuống tốc độ, nhưng là ta xem ra hắn đã muốn nhẫn không nổi nữa. Được rồi, được rồi, vì ngươi, liền đau đi.

Ta đáp lại nụ hôn của hắn, hắn chậm rãi đẩy nhanh tốc độ trù tống…… Đau dần dần mất đi thay vào đó là một loại khoái hoạt khó có thể nói nên lời đem ta gắt gao vây quanh……

Từ từ mở mắt ra, trời đã sáng, tiếng chim chóc líu lo …… Ai nha, đau quá, thắt lưng hảo toan đau quá, mặt sau càng đau. Cả người chỗ xanh chỗ tím, a, ta toàn thân đều đau. Ô ô, đau chết ta rồi, không thể động đậy gì được. Hiên đâu? Hiên đi đâu rồi?

“Hiên……”

“Ngọc nhi, ngươi không có việc gì chứ? Đau lắm sao? Ta…… Ta giúp ngươi thượng chút dược.” Hiên theo bên ngoài tiến vào, cầm trong tay cái gì đó.

“Đau, ta toàn thân đều đau, ô ô……”. (Nhi: tự làm tự chịu ai lúc đầu còn hưng phấn dạt dào chứ!!)

Hắn xốc chăn lên, ta lúc này mới ý thức được chính mình vẫn toàn thân trần trụi, mặt đỏ bừng, đoạt lấy chăn đem bản thân bao lại. Nhưng này vừa động, lại kéo tới một trận đau đớn, đau đến ta thẳng nhe răng trợn mắt.

“Ngọc nhi, ngươi đừng thẹn thùng, nơi đó phải thượng dược. Cái này là ta hỏi Thủy Y Nhi lấy đến, nàng nói rất hữu hiệu.” Hiên hiển nhiên cũng có chút xấu hổ.

Cái gì cái gì, hỏi Thủy tỷ tỷ lấy, kia không phải…… Ây da mất mặt chết đi được.

Ta chậm rãi điểm đầu, dù sao nên xem không nên xem đều bị hắn thấy hết rồi, ta còn có thể làm sao bây giờ. Hắn ôn nhu lại đau lòng nhìn ta, đôi mắt trong suốt kia lại một lần nữa làm ta rung động. Ta thích nhất ánh mắt của Hiên.

Thượng dược xong nhưng là ta còn lười nằm ở trên giường không muốn dậy.

“Hôm nay không cần xuống giường, ta đã bảo tiểu Đào đưa điểm tâm tới rồi.”

Ta cười nhìn hắn, đột nhiên phát hiện trên bàn có cái dược bình mà Tào Hành đã đưa, nha, như thế nào lại ở đây.

Hắn cười cười, lấy cái chai đó đưa cho ta.

Ta có chút ngượng ngùng, sợ hãi Hiên biết được ta định cho hắn dùng dược gì.

Đột nhiên phát hiện trong cái chai cư nhiên có tờ giấy, không đúng, ngày hôm qua không có a.

Lấy ra tờ giấy vừa đọc xong mặt của ta lại tái rồi một tầng.