Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 8



Lúc tôi trở về văn phòng thì đã hơi quá trưa. Agnès đang ngồi trước bàn máy chữ và cứ xét chồng giấy xếp cao bên cạnh là có thể biết rằng cô đã làm được rất nhiều công việc cho ngài Manuel Bolondron Metasieti. Cô vẫn tươi tắn và xinh đẹp như thường lệ nhưng trên mắt hiện ra vẻ mệt mỏi.

Tôi nói:

- Chào cô bé. Sao, khỏe không? Tôi có cảm giác là đêm vừa qua cô ngủ không được ngon lắm.

- Đúng rồi… Với lại tôi cũng lo cho anh. Anh đi đâu vậy? Sáng nay tôi gọi đến nhà anh hai ba lần mà không thấy trả lời.

Hình như cô không đọc báo và không biết gì cả về cái chết của Connolly.

- Tôi bận việc. Vụ này có nhiều điều rắc rối hơn ta tưởng. Tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm. Agnès, cô cần gì mà gọi tôi?

Agnès mất hẳn nụ cười và nhìn tôi dáng cầu khẩn.

- Tôi đang lo lắng đây. Không hiểu tại sao, nhưng tôi ngại là vụ này chỉ đem lại cho anh nhiều rắc rối thôi. Anh thật tình thấy cần phải tiếp tục sao? Hình như đây là linh tính của tôi, linh tính bắt đầu vào hôm qua, khi ông bác sĩ Cole vừa ra khỏi văn phòng…

Tôi chặn lại.

- Linh tính à? Chuyện gì thế, Agnès? Cô mà chịu tin ở những chuyện bá láp ấy à?

- Đúng vậy. Ngày xưa thì hắn là tôi đã cười nhạo mình về ý nghĩ đó nhưng bây giờ thì… Ở ông bác sĩ Cole đó có một thứ gì tôi thấy không chịu được Trông nó giả giả thế nào…

Tôi cương quyết gạt ngang.

- Này cô bé, ông bác sĩ Cole cũng chỉ là một thân chủ như những người khác thôi. Ông ta đến nhờ tôi bảo vệ con gái ông ấy và đã trả tiền thật sộp. Khi ta thanh toán xong vụ này thì hồ sơ của ông ta sẽ chui vào hộc lưu trữ như những thứ khác, không cần phải quan tâm tới nữa. Tôi đoán chắc nguyên nhân lo lắng của cô là vì cô ngủ gặp ác mộng cho nên sáng nay nhìn thấy gì cũng là đen tối và đáng nghi ngờ cả.

Agnès bật cười.

- Đúng anh là thứ bất trị. Đến lúc nào anh mới chịu phục thiện đây?

- Khi nào tôi cưới vợ, cô em ạ. Và muốn được như thế việc đầu tiên là phải có một cô gái duyên dáng ưng chịu tôi. Cô có biết người ấy ở đâu không? À, dự tính thứ ba tuần sau của cô là gì?

Cô nhìn tôi, dáng mơ màng.

- Nếu tôi biết anh ít đi thì tôi sẽ cho câu nói vừa rồi là một lời tỏ tình. Nhưng không phải, sáng nay anh làm sao thế? Anh có uống rượu không?

Tôi thấy ngượng ngùng.

- Thôi ta đừng nói tới nữa. Nếu cô nghĩ như thế thì tôi sẽ không bao giờ mời cô… - Tôi bước về phía bàn và sực nhớ. - Agnès, tại sao sáng nay cô gọi điện thoại cho tôi? Xin chớ nói đến linh tính lần này nữa, tôi không tin đâu.

- Tôi có để giấy ghi trên bàn anh. Ông biện lý gọi anh hai lần. Ông ấy bảo anh gọi lại gấp.

Tôi nhún vai. Eric Webster chắc là lại muốn đưa tôi lên giàn thiêu nữa đây. Tôi thì lại không thích suốt ngày phải ngồi trong ghế của lão dù là êm ấm đến mấy nữa cũng vậy. Tôi đang có nhiều việc phải làm gấp: việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Helen Cole.

Tôi đóng cửa phòng và quay số. Chính bà Cole trả lời. Khi nghe tôi báo tên, bà ta reo lên:

- Ngạc nhiên kỳ thú làm sao! Tôi có hân hạnh.…

- Tôi muốn nói chuyện với con gái của bà.

Sự nồng nhiệt vụt tắt hẳn. Ghen chăng?

- Ồ! Cô ấy mới vừa về, để tôi gọi. Ông chờ một chút.

Bà ta buông máy trên bàn, không lời từ giã. Tôi chờ hơn một phút. Sau cùng Helen đến với giọng hơi lạnh:

- Tôi nghe đây… ông Bowman đấy à? Ông có chuyện gì muốn nói với tôi?

Câu hỏi cuối có một âm thanh như sỉ nhục.

- Tôi đây, cô Cole ạ. Tôi cần phải gặp cô vì việc rất quan trọng. Tôi có tin tức muốn thông báo cho cô hay và tôi rất lấy làm sung sướng được gặp cô sớm chừng nào hay chừng nấy. Xin cô chỉ cho một nơi tiện cho cô.

- Tại sao ông không nói ngay đây. Trừ phi là chung quanh ông đang có nhiều nhân viên cảnh sát.…

- Không phải, tôi đang gọi cô từ văn phòng của tôi. Tuy nhiên có những điều ta không thể bày tỏ trong điện thoại được. Đây là việc dính dáng tới lợi ích của cô và của cha cô nên tôi cần gặp cô gấp. Nói như thế là đủ cho cô tin chưa?

- Hừ… Tôi cứ giả định là đi ăn dưới phố…

- Không giả thật gì hết, cô Cole. Tôi không đế nghị cô đi chơi với tôi. Đây là một cuộc hẹn vì công việc có ăn hay không chẳng thành vấn đề. Chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc nào và ở đâu?

Chắc rằng cô gái này không quen gặp những lời nói thẳng thừng như thế. Giọng cô lạnh nhạt:

- Ông mời một người con gái với cung cách thật lạ lùng. Được rồi, trong nửa giờ nữa ông gặp tôi ở quán “Cà phê châu Âu”. Tôi không hiểu sao lại không lợi dụng dịp này để ăn bữa sáng của ông. Dù sao thì cũng do cha tôi phải trả tiền mà.

Rồi cô bỏ máy cái cụp.

Tờ ghi chép của ông biện lý nằm trong tầm tay tột. Ông Bl. Gọi tới. Xin gọi lại gấp. Tôi buông ra một tiếng thở dài. Thôi thì cũng làm xong công việc khổ sai này cho rồi.

Tôi xin số Bl. Webster chẳng cần chào hỏi gì hết, gắt lên ngay:

- Anh cứ tưởng việc anh làm sáng nay chứng tỏ anh ranh lắm hả?

_Cái gì mà sáng nay… tôi không hiểu…

- Đừng làm bộ ngu ngốc! Anh hiểu tôi muốn nói gì rồi. Tại sao anh lại cho rơi người của tôi đi theo anh?

- Ai cũng biết là trong chiến tranh, chiến thuật tốt hơn hết là tấn công. Cho nên tôi sử dụng ngay.

- Đáng lẽ tôi phải hỏi anh mới được, Eric Webster! Tại sao anh tại sai một người lẽo đẽo theo tôi?

- Tại vì ông bạn cố tri ơi, ông có dính vào một vụ giết người! Sao anh cứ tin rằng anh ném vào tay chúng tôi một xác chết rồi cứ ung dung tự tại mà đi không chịu cho chúng tôi ngó ngàng gì tới anh cả?

- Đêm đó tôi đã kể cho các anh tất cả những điều về cái chết của Connolly rồi còn gì! Như vậy thì cắt người cột chung chân với tôi chỉ là vô ích thôi. Tất nhiên là trừ phi anh nghi ngờ tôi. Nhưng mà nếu chữ tình bạn không phải là vô nghĩa thì ít ra anh cũng nên nói thẳng cho tôi biết chứ!

Giọng lão khô khốc:

- Đây không phải là tình bạn mà là chuyện giết người. Phần tôi thì thấy càng nghiên cứu hồ sơ càng rõ là anh không nói hết cho chúng tôi biết. Tôi đang tự hỏi có nên nhốt anh một thời gian hay không…

- Tôi e là như thế. Tuy nhiên, rủi ro là anh không thể làm được và anh biết rõ tại sao. Anh muốn buộc tội tôi thì cứ việc, còn không thì hãy để tôi yên, chớ có cho mấy con khỉ đột lằng nhằng bám sát gót tôi như vừa rồi.

- Anh là một thằng đại ngốc, Bowman! Không phải là canh chừng mà là để bảo vệ anh thì đúng hơn. Hình như anh quên rằng có một tên giết người muốn lột xác anh ra. Chính vì coi anh là bạn mà tôi mới cử một nhân viên thành thạo nhất làm bảo vệ cho anh. Tôi mong rằng hắn không cần phải can thiệp vào nhưng tôi cam đoan là anh sẽ lấy làm sung sướng khi có hắn ta Ơ bên cạnh trong trường hợp đụng độ lớn.

- Thôi Eric Webster, khi nào cần vú em tôi sẽ nhớ tới anh. Nhưng lúc này thì tôi thấy tự mình lo liệu được rồi. Sao, còn gì nữa không?

- Không. Tôi xin nhắc là nếu anh muốn bổ túc những lời khai về đêm ấy thì cứ gọi tôi. Hoặc là tôi lầm lạc xa, hoặc là có ngày anh sẽ là kẻ đầu tiên đến cảm ơn tôi rối rít về chuyện tôi quan tâm tới anh. Lúc này anh đang dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm đấy, anh biết không? Anh có thể gặp nhiều rắc rối to lớn đến nỗi tình bạn của tôi đối với anh có đậm đà đến đâu cũng không giúp ích gì được. Anh hiểu là tôi đã cạn lời rồi chứ gì?

Tôi suy nghĩ. Lão không sai lắm đâu. Tôi đang đi trên sợi dây căng và chỉ cần một bước hụt là tai hoạ không còn cách nào cứu vãn được. Tuy nhiên tôi cũng phải có bổn phận đối với khách hàng của tôi. Nhất là với Helen Cole, cô ta nhất định không có lý do gì để có tên chường mặt trên trang nhất của nhật báo. Tôi nói:

- Ôkê. Nếu tôi đổi ý thì tôi sẽ gọi anh ngay.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy