Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 41: Ra viện



Phải tự mình trải nghiệm thì mới biết chuyện gẫy chân nó phiền thế nào, chí ít thì cũng phiền hơn chuyện bị vỡ đầu nhiều, bét ra lúc ấy Lăng Bác Kim tự đi vệ sinh được. Thường Trấn Viễn nhớ mãi nỗi xấu hổ khi lần đầu đi vệ sinh bằng bô tiểu, chung quanh toàn là giường bệnh, bọn họ chẳng nghễnh ngãng gì, đều nghe được tiếng nước tồ tồ. Quan trọng nhất là, cái bô cuối cùng bị Lăng Bác Kim mang đi.

Tới nỗi có một khoảng thời gian rất dài hắn luôn né tránh ánh mắt của Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim vẻ như không phát hiện ra điều gì, vẫn hàng ngày đi làm tan tầm tới viện thăm hắn, gió mặc gió mưa mặc mưa. Dần dà, hắn suýt phải ngờ vực người thanh niên khoảng hai mươi tuổi trước mắt là con rơi con rớt thất lạc nhiều năm của hắn.

Về chuyện này, đến Đầu to cũng không nhịn được mà cảm khái, “Thằng ranh cậu rốt cuộc là tích đức thế nào mà gặp được đồ đệ tốt thế chứ vậy?”

Thường Trấn Viễn vô thức phản bác, “Cậu ta không biết nấu ăn như đồ đệ của anh.”

Đầu to nghe vậy lắc đầu liên tục, “Bạc bẽo, cậu bạc bẽo quá. Người ta làm đồ đệ nhị thập tứ hiếu cho cậu, lo trước hầu sau mà cậu còn chê ỏng chê eo, cậu nói cậu có xứng với nó không?”

Thường Trấn Viễn nói, “Việc nào ra việc ấy. Nếu anh nằm ở đây thì Vương Thụy cũng sẽ làm thế đó.”

“Tỉnh lại đi. Thằng nhóc kia sao mà kiên nhẫn bằng Hòa thượng được, ngay như nấu cơm, chưa được mấy ngày đã kêu trời kêu đất rồi.” Đầu to ngừng một chút, lại bắt đầu khen đồ đệ, “Cơ mà tay nghề nấu ăn thì quả thật không có gì để chê trách. Ha ha.”

Hai người nói thêm một lúc nữa, Đầu to chợt nghe điện thoại, lông mày càng lúc càng nhăn sít lại.

Thường Trấn Viễn đợi anh ta cúp máy mới hỏi, “Trong cục có việc à?”

Đầu to nói, “Còn chuyện gì được nữa đây, là cháu trai của ông phó thị trưởng kia làm mưa làm gió, anh về xem tình hình đã, cậu dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”

Thường Trấn Viễn sớm đã đoán được thư ký Liêu sẽ hành động, song không biết quân cờ trong tay thư ký Liêu có đánh như hắn nghĩ không. Mấy ngày này hắn nằm rỗi rãi trên giường, liền nghĩ về từng người quanh mình, còn phân loại theo tiêu chuẩn nữa: có phân loại theo độ tin tưởng, phân loại theo độ đề phòng, có thể lợi dụng không thể lợi dụng, vân vân.

Ngay hiện tại, người có điểm tổng cao nhất là Đầu to và Lăng Bác Kim.

Đầu to là bởi tính anh ta khá đơn thuần thẳng thắn, không có tâm cơ gì cả.

Lăng Bác Kim thì là bởi biểu hiện gần đây của cậu quả thực rất nổi bật, nổi bật tới nỗi khiến người khác không thể nào ngó lơ được. Dù sao nói hay cũng khó đánh bay sự thật, dù trong lòng hắn dè bỉu cậu, bôi nhọ cậu thế nào thì cậu luôn có thể dùng nhiều hành động hơn để bản thân sáng lấp lóe.

Đôi lúc Thường Trấn Viễn thậm chí nghĩ rằng, nếu như cậu không phải Từ Tắc Thừa, có lẽ mình sẽ thật sự coi cậu là đồ đệ mà dốc hết vốn liếng ra dạy.

Song, thứ nếu như này từ ban đầu đã không hề tồn tại rồi.

Cho dù kẻ hiện tại là Lăng Bác Kim, nhưng khuôn mặt kia trong những lúc vô ý luôn khơi lên hồi tưởng của hắn về lúc Từ Tắc Thừa nổ súng. Thi thoảng hắn nghĩ, nếu như lúc ấy hắn không chết bởi tay Từ Tắc Thừa, mà là bị Từ Tắc Thừa tập hợp chứng cứ đẩy vào nhà tù chết trên pháp trường, có lẽ hắn sẽ không hận y như vậy. Bởi khi ấy Từ Tắc Thừa làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát. Nhưng thực tế thì, Từ Tắc Thừa tự tay dùng súng giết hắn không hề lần chần, không hề lần chần! Lúc ấy mình mặt ngoài không hề gây nên bất cứ uy hiếp gì với y. Chứng tỏ ở trong lòng Từ Tắc Thừa, bản thân từ đầu tới cuối luôn là một nhân vật nguy hiểm, là một mục tiêu, là một kẻ địch!

Về mặt cảm tính, hắn rất khó chấp nhận việc này.

Thường Trấn Viễn hít sâu một hơi.

Mỗi lần Lăng Bác Kim tốt với hắn một chút, hắn sẽ lấy chuyện này ra nhai đi nhai lại để nhắc nhở bản thân. Chắc lần này, Lăng Bác Kim không trở thành Từ Tắc Thừa nữa, nhưng ký ức của hắn, cảnh ngộ của hắn, cảm xúc của hắn lại tồn tại một cách chân thật.

Có lẽ là không hề công bằng với Lăng Bác Kim của hiện tại, song trên đời có cái gì là hoàn toàn công bằng đâu? Đều là do cách xem xét vấn đề qua góc nhìn của mình mà thôi. Giữa quốc gia với nhau mà còn như vậy thì giữa người với nhau có gì để ngoại lệ chứ.

Nghĩ tới Từ Tắc Thừa thì không khỏi nghĩ tới Triệu Thác Đường.

Chuyện hắn sốt ruột nhất lúc này chính là không dùng hòm thư được, mồi câu đã rắc rồi, lưỡi câu xong xuôi rồi, mắt thấy cá sắp cắn câu, người câu cá lại chạy mất, có chuyện gì khiến người ta bực bội hơn chuyện này được hả?

Nghĩ tới đây, hắn không nén nổi mà tiến hành một cuộc chào hỏi đầy nội hàm dành cho ba tên anh em đã xộ khám kia!

Lúc y tá đi vào thì trông thấy Thường Trấn Viễn đang cau mày, vẻ chừng vô cùng khó chịu. Mấy ngày nay, vì Lăng Bác Kim, cô ta cố ý lân la lại gần đám Thường Trấn Viễn, đã có được thành quả sơ bộ, biết bọn họ đều là công an, Lăng Bác Kim còn độc thân, biệt danh là Hòa thượng, Thường Trấn Viễn với Lăng Bác Kim ở chung nhà vân vân mây mây. Vì vậy, để tiến thêm một bước vào cuộc sống của Lăng Bác Kim, cô ta hỏi Thường Trấn Viễn có phải thấy không thoải mái chỗ nào không bằng chất giọng vô cùng ân cần.

Thường Trấn Viễn nhìn cô ta, trong lòng khẽ động, hỏi, “Trong viện lên mạng được ở đâu vậy?”

Y tá ngẩn ra, “Lên mạng á?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi có việc vô cùng quan trọng buộc phải lên mạng.”

Y tá nói, “Anh kiếm Lăng Bác Kim giúp anh cũng được mà.” Xuất phát từ thiện cảm dành cho người ta, lúc cô ta nói ba chữ Lăng Bác Kim, giọng nói khe khẽ run.

Thường Trấn Viễn nói, “Là thư cá nhân ấy mà.”

Y tá nghĩ một chút rồi nói, “Anh đợi xíu, tôi nghĩ cách giùm anh.” Cô ta nói xong thì đi ra ngoài.

Thường Trấn Viễn đã để ý tới sự mập mờ nho nhỏ giữa y tá và Lăng Bác Kim rồi, biết cô ta nói thế thì khẳng định là ăn chắc rồi, vì vậy yên tâm nằm trên giường.

Một lúc sau thì trông thấy y tá cầm một cái di động vào. Cô ta đưa cho hắn, nói, “Cái điện thoại này vào mạng nhận thư gửi thư được, anh biết dùng không? Nếu không biết thì tôi tìm người tới bày cho anh.

“Không cần đâu, tôi biết.” Thường Trấn Viễn có hứng rồi.

Bấy giờ vào mạng bằng điện thoại di động chưa phổ biến như đợt sau này, phí dung lượng cũng đắt, vậy nên hắn không lừng khừng, nhanh chóng đăng nhập vào hòm thư, quả nhiên có một bức thư chưa đọc.

Hắn mở thư ra thì trông thấy cá thật sự mắc câu rồi. Đối với yêu cầu chia phần lần trước hắn đưa ra, Triệu Thác Đường đồng ý sảng khoái.

Chia một chín. Anh một, tôi chín. Liên lạc thế nào?

Nhìn từ con số, chia một chín dường như phần chia cho Thường Trấn Viễn không nhiều, nhưng lợi nhuận của thuốc phiện vô cùng cao, với cái thân phận “người biết chuyện Z” tạm thời chỉ nhìn thấy nguy hại chứ chưa thấy giá trị cống hiến ở đâu của Thường Trấn Viễn mà nói, đây đã là một đãi ngộ khá hậu hĩ rồi.

Song chia một chín là một con số khá vi diệu, không nhiều không ít, khiến người ta nhìn không rõ rốt cuộc Triệu Thác Đường thực lòng hợp tác hay là bắn bừa phát súng hòng lôi hắn ra xử.

“Anh xong chưa?” Y tá thấy hắn ngẩn người chẳng để ý xung quanh, hơi mất kiên nhẫn.

Thường Trấn Viễn hoàn hồn, nhanh chóng đăng xuất rồi trả di động lại cho cô ta.

Kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim nhanh chóng phác họa bản nháp ở trong đầu hắn.

Buổi tối, Lưu Triệu mua một hộp pizza tới thăm hắn.

Thường Trấn Viễn vốn không thích đồ ăn tây, nhưng lâu rồi không ăn, vậy nhưng cũng thấy nhơ nhớ, một hộp pizza to đùng mình hắn ăn hơn nửa, để lại hai miếng cho Lăng Bác Kim và Vương Thụy xử lý.

Lưu Triệu sờ cái chân bó thạch cao của hắn, cười ha hả, “Sao rồi? Có chỗ nào không quen không?”

Vậy mà còn phải hỏi à? Tất nhiên là chân không quen rồi.

Thường Trấn Viễn chẳng buồn nói qua quýt nữa.

Lưu Triệu quay đầu qua nói, “Cậu cứ yên tâm tĩnh dưỡng, chuyện trong cục khỏi bận tâm, còn đám Đầu to nữa mà.”

Thường Trấn Viễn nói, “Trong cục có chuyện gì cần em bận tâm sao?”

Lưu Triệu cười mắng, “Bạc bẽo! Chẳng lẽ nhiều ngày vậy rồi không về cục mà chẳng nhớ nhung gì sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Em có được tính là tai nạn lao động đâu, nghỉ bệnh thì phải trừ tiền, có cái gì để mà nhớ.”

Lưu Triệu vỗ lên cái chân còn lại của hắn, “Sao trước kia tôi không biết là cậu lại con buôn thế nhỉ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh không cho em cơ hội tham ô.”

Lưu Triệu cười lắc đầu.

Vương Thụy cũng chẳng mấy khi trông thấy Thường Trấn Viễn có đôi chút nanh nọc, không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần.

Lưu Triệu nói, “Ngày mai có lẽ tổ chức sẽ phát người tới hỏi về chiến dịch săn nhạn, cậu đừng lo lắng, có gì nói nấy là được.”

Quả nhiên là tới rồi.

Thường Trấn Viễn thực chẳng lo lắng gì. Chưa bàn tới việc phía sau hắn còn có một bố Thường, kể cả không có, bên trên vẫn có Đồng Chấn Hổ chống đỡ, không tới lượt hắn thò mặt ra.

Lưu Triệu ngồi thêm một lát rồi mới đi.

Ông ta đi rồi, Vương Thụy giục Lăng Bác Kim về.

Thường Trấn Viễn nói với Lăng Bác Kim, “Hôm nay tôi nói với bác sĩ rồi, định mai ra viện.”

Lăng Bác Kim ngạc nhiên, “Nhanh vậy ạ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Mùi của bệnh viện tôi ngửi khó chịu.”

Lăng Bác Kim thấy hắn quyết định rồi nên cũng không ép nữa, cầm thau rửa mặt nói, “Em đi pha ấm nước nóng cho anh lau người nhé?”

Thường Trấn Viễn nhìn Vương Thụy đang đứng bên cạnh, lông mày chau lại, “Khỏi cần đâu. Dù sao mai cũng ra viện rồi, về nhà tính tiếp.”

Vương Thụy nói, “Chẳng phải đội trưởng bảo mai bên trên sẽ phái người tới đó à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi xua bọn họ về rồi mới ra viện.”

Xua cái đoàn thanh tra thành lập tạm thời không phải việc khó khăn gì.

Lúc bọn họ đến còn mang theo một giỏ trái cây nhỏ, chẳng hề bắt mắt, hai ba quả táo với quýt, đặt trên cái tủ đầu giường to cỡ hai bàn tay trông thật nhỏ nhoi. Nhưng dù sao cũng thể hiện sự quan tâm của tổ chức, Thường Trấn Viễn chỉ đành gắng cười nhận lấy.

Đoàn thanh tra hỏi về quá trình đuổi bắt tên nhãi tông người bỏ trốn.

Thường Trấn Viễn nói hết ra.

Lúc đoàn thanh tra gần đi, có người hỏi vô cùng thú vị, anh ta hỏi, “Anh thấy lúc ấy anh vì nghĩa quên thân hay là chấp hành nhiệm vụ vậy?”

Thường Trấn Viễn nói, “Phục tùng mệnh lệnh.”

Người nọ cười.

Tối hôm đó, Lăng Bác Kim tới dọn đồ và tiến hành thủ tục ra viện cho hắn.

Mấy ngày nay Thường Trấn Viễn đã thử dùng nạng để đi lại, tuy không tiện lắm, nhưng không còn chuyện đi đâu cũng bị người ta ngó đăm đăm, cuối cùng cũng có chút không gian cá nhân.

Hai người đi taxi về nhà. Lúc tạt qua tầng một thì bị Đầu to vừa kéo vừa mời lôi vào trong phòng.

Vương Thụy chuẩn bị một nồi lẩu, nóng hầm hập.

Đầu to cầm bia vui ra mặt, “Chuyện lớn như ra viện sao có thể không liên hoan được, nào, hôm nay tụi mình không say không về.”

Vương Thụy vừa chuẩn bị gia vị vừa rì rầm, “Ở chỗ em ra viện là phải nhảy chậu than đó.”

Lăng Bác Kim nhìn cái chân bị bọc kín mít của Thường Trấn Viễn, cười bảo, “Có lòng là được rồi.”

Đầu to tiếp lời, “Phải đó. A Tiêu ra viện chứ vẫn là một thành viên trong hội tàn tật mà, nếu nhảy chậu than xong thành ra nhảy về bệnh viện thì chẳng gay à.”

Thường Trấn Viễn gắp rau sống cho anh ta, “Ăn đi này.”

Đầu to nói, “Chưa nhúng mà.”

Thường Trấn Viễn nói, “Miệng anh đủ độc rồi, có nhúng hay không cũng thế, chẳng chết được anh đâu.”

Đầu to cười ngố.

Bốn người vừa trò chuyện vừa ăn, nhắc tới chuyện đoàn thanh tra là việc khó tránh khỏi. Đầu to nói, “Đúng là đời, thằng kia mà không có họ hàng hang hốc với phó thị trưởng thì chưa chừng đã có người mang cờ thi đua tới tặng chứ sao phải điều tra tới lui thế này.”

Vương Thụy nói, “Họ thích điều tra thì điều tra, dù sao chuyện tông người như đinh đóng cột rồi, bao nhiêu người chứng kiến, em không tin thằng ranh kia thoát được. Nếu mà thoát được thì em không làm cảnh sát nữa!”

Lăng Bác Kim gắp thịt viên cho cậu ta, “Đừng mải nói, ăn đi chứ.”

Đầu to nói, “Anh thấy không phải bọn họ muốn lật lại án đâu, mà là muốn kéo người chết chùm.”

Thường Trấn Viễn đung đưa cốc, nói dửng dưng, “Chẳng phải nói Đồng Chấn Hổ cũng có cơ đó sao?”

Đầu to nói, “Có thì có, nhưng chắc chắn không to bằng phó thị trưởng. Ầy, cũng khó nói, cậu nói coi, phó thị trưởng kéo người chết chùm cũng chẳng lợi lộc gì, mà còn đắc tội một nhóm người nữa, lại mang tiếng làm việc thiên tư.”

Vương Thụy nói, “Lòng dạ kẻ làm quan ai nói rõ.”

Chủ đề càng nói càng mất hứng, Lăng Bác Kim bèn bắt đầu chủ đề khác, kể câu chuyện cười, mọi người cười ha hả, chuyện ấy cứ nhẹ nhàng trôi qua. Bia không làm người say, nhưng dễ đi vệ sinh, Thường Trấn Viễn uống hai cốc thì đã thấy mắc rồi.

Hắn chống nạng đi về phía nhà vệ sinh, Đầu to đang tính đứng lên thì thấy Lăng Bác Kim nhanh hơn một bước đỡ lấy hắn, “Nhà vệ sinh trơn, em đưa anh đi.”

Thường Trấn Viễn đang định từ chối thì nghe thấy Đầu to gào lên, “Phải, cậu dẫn nó đi. Hôm nay anh mới lau nền, vẫn còn ướt, nhỡ mà trượt cái là lại phải về bệnh viện đó.”

Thường Trấn Viễn, “…”

Nhà vệ sinh ở nhà Đầu to có kết cấu tương tự với nhà vệ sinh tầng một của bọn họ, song lắp máy giặt trong đó nên không gian hẹp càng thêm hẹp.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn vào đồng thời thì lấp kín chỗ, muốn xoay người cũng chẳng có chỗ mà xoay.

Lăng Bác Kim thấy hắn đứng một chân cởi xanh-tuya vất vả, hai tay từ bên eo hắn vươn qua, nhanh chóng cởi xanh-tuya ra.

Thường Trấn Viễn đè lại bàn tay đang định kéo phéc-mơ-tuya của cậu, chậm rãi đẩy ra, “Tôi tự làm được.”

Lăng Bác Kim cũng không nhai nhẳng, bỏ nạng sang một bên, “Xong thì gọi em ạ.”

Thần kinh căng cứng của Thường Trấn Viễn đợi cậu đi mới thả lỏng ra.

Hắn giải quyết xong vấn đề, nhảy lò cò tới la-va-bô, tựa vào la-va-bô để rửa tay, tình cờ trông thấy hai mắt hai má mình trong gương nhuốm đỏ, ánh mắt đọng chút mê ly, từ bề ngoài tới thần thái đều mang theo vẻ xa lạ. Hắn chợt giật mình, lấy nước lạnh ra sức vỗ lên mặt, lát sau, một lần nữa ngẩng lên nhìn chính mình, thấy đôi mắt đã khôi phục lại sự thanh minh trước kia mới cầm lấy cái nạng bên cạnh mở cửa ra.

Lăng Bác Kim chờ ở cửa, thấy hắn đi ra thì lập tức tiến lên đỡ hắn, đưa hắn tới bàn ăn.

Vương Thụy và Đầu to uống cao hứng, hi hi ha ha chơi oẳn tù tì.

Thường Trấn Viễn ngồi thêm một lát liền lấy cớ rằng mệt, muốn lên tầng.

Lăng Bác Kim đứng dậy chào theo.

Cầu thang hẹp, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đứng vai sóng vai trên bậc tang, bả vai không ngừng quẹt lên tường.

Lăng Bác Kim thấy hắn nhảy vất vả, chủ động nói, “Sư phụ, em cõng anh nhé.”

Thường Trấn Viễn lắc đầu, tiếp tục nhảy lên.

Lăng Bác Kim đành phải tụt lại một bước, chắn ở sau hắn để phòng bất trắc.

Mãi mới tới cửa nhà, Thường Trấn Viễn mệt túa mồ hôi, dựa vào tường thở hổn hển.

Lăng Bác Kim mở cửa, cầm đồ đạc vào xong mới tới đỡ hắn.

Thường Trấn Viễn nhảy vào phòng, sau đó ngồi bất động trên sô-pha.

Lăng Bác Kim khóa cửa lại, thấy hắn lấy khăn giấy trên bàn trà lau mồ hôi, chợt xì ra một câu, “Sư phụ có định tắm cái không?”