Bùi Sơ Ảnh

Chương 14



Cố Diễn Trạch dừng xe trước cửa bệnh viện chờ Sơ Ảnh tan ca. Thời gian này, chỉ cần không phải tham dự tiệc tùng quan trọng thì anh đều bảo Mạc Khả hủy bỏ. Nhưng hôn lễ hôm nay không thể không tham gia, nên anh mới đến đây đón cô.

Anh và Lâm Trạch quen biết nhau ở Mỹ. Khi ấy, Lâm Trạch vừa hoàn thiện một phần mềm đang cần nhà đầu tư. Việc này khá khó khăn bởi lẽ các nhà đầu tư đều không muốn mạo hiểm bỏ tiền cho một thanh niên còn quá trẻ như anh ta. Nhưng Cố Diễn Trạch lại cực kì có lòng tin vào Lâm Trạch nên đã giới thiệu nhà đầu tư cho anh. Hạng mục thành công, từ đó hai người trở thành bạn.

Hôn lễ của Lâm Trạch không lí nào Cố Diễn Trạch lại vắng mặt, huống hồ, Lâm Trạch và Lý Giai Tinh thành đôi một phần cũng do công của anh.

Biết Cố Diễn Trạch đang đợi mình nên Sơ Ảnh không dám lề mề, thu dọn đồ đạc xong liền hấp tấp chạy ra cửa. Tiểu Tinh đang định cùng cô ra về, bèn gọi: “Chị đi đây mà như ma đuổi thế? Có việc gấp à”.

Sơ Ảnh gật đầu, nhưng vẫn đi chậm lại một chút đợi Tiểu Tinh.

“Việc gì thế?”

“Đi đám cưới.” Sơ Ảnh thành thật đáp.

“Thế à, thế thì mau đi đi, đi đám cưới cũng không nên đến muộn.”

Sơ Ảnh cười.

Hai người ra khỏi cổng bệnh viện, Tiểu Tinh đang định chào Sơ Ảnh đi về phí một chiếc xe sang trọng, tò mò hỏi: “Này này, mau khai thật cho em, ai ngồi trong xe?”

Từ trước Tiểu Tinh đã đoán được gia thế của Sơ Ảnh không đơn giản, vì trang phục cô mặc dù không quá cao sang nhưng đều là đồ hiệu. Điều này cũng có thể là lí do Hàng Vĩnh Tịch đối xử với Sơ Ảnh không bình thường.

“Chồng chị”.

Nói xong, Sơ Ảnh vội vàng chạy đến chỗ Cố Diễn Trạch để mặc Tiểu Tinh đứng ngây ra như phỗng. Cô thật không ngờ Sơ Ảnh đã kết hôn, vậy mà trước đây cứ nghĩ Sơ Ảnh ra bác sĩ Hàng là một cặp.

Cố Diễn Trạch vừa nhìn quần áo của vợ liền quyết định đưa cô đi trang điểm và thay đồ.
Bầu không khí yên lặng trong xe khiến  Sơ Ảnh càng thêm rõ ràng, hiện tại cô đang đến tham dự hôn lế của Lâm Trạch, cô dâu là Lý Giai Tinh chứ không phải người mà Lâm Trạch yêu tha thiết Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên…

Cái tên này xuất hiện trong đầu khiến Sơ Ảnh không kìm được thở dài.

Hạ Xuyên, chính là chị gái cùng mẹ khác cha với cô.

Khi Sơ Ảnh mười lăm tuổi, mẹ cô đột ngột nói cho cô biết, cô có một người chị gái hơn mình bảy tuổi. Tên thật của bà cũng không phải là Quách Tuệ, mà là Lục Thanh Nhiên. Thời thiếu nữ, Lục Thanh Nhiên quen Hạ Chính Minh – một chàng trai tuấn tú mà bất kì cô gái nào cũng mơ mộng. Hai người chẳng mấy  chốc đã hẹn hò, bà cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể khiến người đàn ông ấy thay đổi, bỏ hết mọi thói xấu trước đây. Vì kết hôn với Hạ Chính Minh mà Lục Thanh Nhiên bị cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ, bà bỏ nhà đi theo Hạ Chính Minh. Thế nhưng, sau khi kết hôn, ông ta càng lộ rõ bản chất thăng hoa của mình. Đối mặt với căn nhà trống trải và đứa con gái không ngừng khóc, Lục Thanh Nhiên mới hiểu, hóa ra mình cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Như ng vì thương con, bà đành nhẫn nhục. Hạ Chính Minh càng lúc càng quá đáng, ngày nào về nhà cũng cãi vã, đập phá đồ đạc. Rốt cuộc, Lục Thanh Nhiên không thể chịu đựng nổi nữa, quyết định bỏ đi. Bà không dám quay về nhà bố mẹ đẻ, bởi năm xưa từng chắc như đinh đóng cột với bố mẹ rằng mình sẽ hạnh phúc, hiện giờ ra nông nỗi này bà còn mặt mũi nào về gặp họ? Trong một đêm mưa, bà gặp được Bùi Dĩ Khải. Ông đã đưa bà về nhà, cưu mang bà. Sau đó, Lục Thanh Nhiên đổi tên họ thành Quách Tuệ. Hai người chung sống với nhau.

Vốn tưởng mọi chuyện đến đây có thể đặt dấu chấm. Nhưng sau khi Hạ Chính Minh qua đời, Quách Tuệ nghe nói Hạ Xuyên đã tới Thâm Hạ ở cùng bác ruột.

Lúc Sơ Ảnh biết mình có một người chị gái, thì Hạ Xuyên đã lâm vào giai đoạn bệnh tình nguy kịch.

Hai mẹ con cô vội vàng tới Thâm Hạ. Nhìn cô gái nằm trên giường, Sơ Ảnh có phần ngây ngẩn. Hạ Xuyên quả thực rất đẹp, ngay cả khi đang bị bệnh, gương mặt cũng toát nên sự quyến rũ không cưỡng lại được. Đột nhuên cô nhớ tới câu Hồng nhan bạc mệnh.

Sơ Ảnh nhìn mẹ và chị gái nói chuyện. Mẹ cô không ngừng khóc và nói xin lỗi. Hạ Xuyên điềm tĩnh nhìn hai người họ: “Con không hận mẹ, nếu là con, con cũng sẽ làm vậy.”

Quách Tuệ một mực ở bên cạnh Hạ Xuyên, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của người con gái.

Sơ Ảnh nhìn vào đôi mắt bình thản của chị, đột nhiên rất muốn biết, điều gì khiến người con gái này trở nên hờ hững với sinh mệnh mình như thế.

Sơ Ảnh đến trường học của Hạ Xuyên. Ở Đại học Thâm Hạ, hầu như mọi người đều biết tới Hạ Xuyên, ấn tượng sâu sắc nhất chính là tình yêu của cô dành cho Lâm Trạch.

Lâm Trạch là sinh viên ngành kho học máy tính. Ngay từ lần đầu gặp anh, Hạ Xuyên đã nảy sinh tình cảm, dùng mọi cách tiếp cận anh. Cả trường ai cũng biết sự ngưỡng mộ của Hạ Xuyên đối với Lâm Trạch, chỉ duy nhất anh ta là không, thậm chí anh ta còn khá thân thiết với một bạn nữ khóa dưới.

Hôm ấy, Sơ Ảnh đến bệnh viện thăm Hạ Xuyên. Cô đang nằm nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây trắng và bầu trời xanh thẳm nhưng Hạ Xuyên nhìn rất chăm chú.

“Đừng để anh ấy vào.”

Sơ Ảnh sửng sốt, lát sau mới ý thức được Hạ Xuyên đang nói với mình, nhung cô không rõ Hạ Xuyên đang ám chỉ tới ai. Cô vừa bước ra khỏi phòng kiền thấy một người con trai đang định đi vào. Sơ Ảnh vội kéo anh ta lại: “Chị ấy nói anh đừng vào.”

Người con trai sững sờ, sau đó ngồi xuống ghế ngoài hành lang.

Rõ ràng lúc Sơ Ảnh đến thì ngoài cửa phòng không hề có người, vì sao Hạ Xuyên biết anh ta đến? Chuyện này về sau cô mới biết, chỉ cần Lâm Trạch tới gần, Hạ Xuyên liền có thể cảm nhận được sự xuất hiện của anh.

Lâm Trạch ngày nào cũng tới chờ ngoài phòng bệnh, ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác. Chưa bao giờ anh mở miệng oán trách một câu. Sơ Ảnh nhìn người đàn ông ấy, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.

Mãi đến một ngày, Hạ Xuyên bị cơn đau dữ dội hành dã đã bật ra tiếng kêu. Lâm Trạch nghe thấy, sống chết đòi vào bằng được.

“Lâm Trạch, đừng nhìn em, vĩnh viễn đừng nhìn em. Anh thề đi!”

“Vì sao, vì sao em lại cố chấp như thế? Em biết rõ em đau một thì anh đau gấp mười. Vì sao không cho anh được ở gần bên em? Dù chỉ là một ngày, anh cũng muốn ở bên em.”

“Anh thề đi!”

“Không!” Lâm Trạch đấm vào cửa: “Để tôi vào xem, xin mọi người để tôi vào …”

“Nếu anh vào, em sẽ chết cho anh xem!” Hạ Xuyên yếu ớt nói. Nghe vậy, Lâm Trạch rốt cuộc mới chịu yên tĩnh, anh tựa người vào cửa, nước mắt không ngừng rơi.

Lát sau, anh quì gối ngoài cửa, không ngừng nói: “Cầu xin mọi người, để cho tôi gặp cô ấy một lần!”

Sơ Ảnh nhìn người đàn ông ấy, lòng không kìm được xúc động, cô muốn ra mở cửa.

“Sơ Ảnh!”

Hạ Xuyên đột ngột gọi cô về, vẻ mặt chị vẫn bình thản.

Sơ Ảnh nhìn chị gái, chẳng hiểu sao có cảm giác mình phạm lỗi. Cô không rõ vì sao chị phải làm thế với Lâm Trạch. Mọi người đều nói, Lâm Trạch không thích Hạ Xuyên, nhưng rõ ràng họ đã nhầm. Vậy thì vì sao chị không chấp nhận anh.

“Em là em gái chị.” Hạ Xuyên lên tiếng: “Chị hi vọng em đừng giống chị, yêu một người sâu đậm như thế.”

Sơ Ảnh không hiểu chị muốn nói gì cho đến khi cô lên mười bảy. Đáng tiếc, cô chưa bao giờ là một học trò ngoan, nên đã không ghi nhớ lời chị dặn.

Lâm Trạch cuối cùng vẫn không thể gặp được Hạ Xuyên. Sau khi Hạ Xuyên qua đời, theo ý của chị, người nhà đem tro cốt của chị thả xuống biển.

Về sau, Sơ Ảnh nghĩ, chị gái mình là một người thật tàn nhẫn. Chị quyết dùng cách đó để đổi lấy sự giày vò của Lâm Trạch, khiến anh không bao giờ quên mình. Còn cô, có lẽ chẳng bao giờ có được dũng khí như chị.

Hiện giờ, Lâm Trạch rốt cuộc đã chịu kết hôn. Có lẽ anh sẽ rất tốt với vợ mình, nhưng tình yêu của anh thì không bao giờ được viên mãn.

Chị hi vọng em đừng giống chị, yêu một người sâu đậm như thế.

Sơ Ảnh cảm thấy mình như bị ai đó tát một cái rất đau.

Cô quả nhiên không phải học sinh ngoan, mãi mãi không chịu nghe lời.

Sơ Ảnh lấy lại tinh thần thì thấy Cố Diễn Trạch đang nhìn mình, tay anh vươn tới chạm vào mặt cô. Bấy giờ cô mới phát hiện ra mình đang khóc.

“Nghĩ gì thế?” Anh cất giọng bình thản, ánh mắt dịu dàng nhìn như trấn an cô.
Sơ Ảnh lắc đầu: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, phải không?”

Người đàn ông từng yêu Hạ Xuyên sâu lặng như thế, hiện giờ lại kết hôn với người con gái khác.  Suy cho cùng thì tất cả chúng ta đều là những người phàm tục, luôn theo đuổi sự ấm áp.

Cố Diễn Trạch không đáp.

Cách nghĩ, cách nhìn của con người ta đều thuận theo thế giới xung quanh mà thay đổi. Về phần quan điểm, chẳng ai có thể thuyết phục được người khác cả.

Cố Diễn Trạch đưa Sơ Ảnh đến một nơi mà trước giờ cô chưa từng đặt chân đến, sau đó giao cô cho một người phụ nữ đứng tuổi. Chị ta dẫn cô vào phòng, rồi quan sát cô từ đầu đến chân. Lúc này Sơ Ảnh mới biết Cố Diễn Trạch đưa mình tới đây làm gì. Cô bị hành như con rối, họ bắt cô thử hết bộ này đến bộ khác, sau đó trang điểm, làm tóc,… đến nỗi cô buồn ngủ rũ rượi.

Cuối cùng, họ đẩy cô ra trước mặt Cố Diễn Trạch, như chờ đợi bình luận của anh về “thành phẩm”, nhưng anh chỉ mỉm cười mà không nói gì, Sơ Ảnh cảm thấy dáng vẻ anh lúc này thật cao ngạo, sự cao ngạo đầy cuốn hút.

Nhân viên trong tiệm ra ngoài hết rồi, Cố Diễn Trạch mới chậm rãi đi về phía cô. Lúc này, vẻ mặt anh không còn lạnh lùng nữa, tuy không cười nhưng ánh mắt toát lên sự ấm  áp. 

Sơ Ảnh không dám tin vào mắt mình, đây có thật sự là Cố Diễn Trạch không?

Anh dừng trước mặt cô, vuốt mái tóc cô. “Rất đẹp”.

Chẳng mấy khi anh dịu dàng như thế, tâm trạng cô vì vậy cũng tốt lên. Sơ Ảnh không muốn phá hỏng bầu không khí này bèn nói: “Tóc hay em?”

“Cả hai.” Anh cười càng thêm tươi.

Trong khi Sơ Ảnh vẫn đang ngây người vì nụ cười ấy, Cố Diễn Trạch đã nắm lấy tay cô, đi đến trước gương.

Anh đứng phía sau, luồn tay ôm lấy eo cô.

Trong gương, đôi nam nữ kề sát bên nhau, dù không có bất cứ hành vi thân mật nào nhưng nhìn qua cũng đủ biết họ là một cặp tình nhân.

Tâm trạng Cố Diễn Trạch dường như rất tốt, anh thì thầm bên tai cô: “Em thấy chúng ta có đẹp đôi không?”

Thực lòng, anh vẫn chưa hết ghen tị khi có người khen cô và một người đàn ông khác đẹp đôi.

Anh ôm cô chặt hơn, dường như nhất định phải nghe được đáp án mới thôi.

Sơ Ảnh không thể làm gì khác, đành phải gật đầu.

Bấy giờ, Cố Diễn Trạch mới hài lòng mỉm cười.

Sơ Ảnh và Cố Diễn Trạch vừa tới nơi tổ chức hôn lễ thì Lâm Trạch liền ra tiếp chuyện. Hơn nữa, lúc Cố Diễn Trạch đi ra chỗ khác, Lâm Trạch còn ở lại hỏi han cuộc sống của cô. Lễ cưới gần kết thúc, Sơ Ảnh thấy anh ta kéo Cố Diễn Trạch sang một bên nói chuyện riêng. Bằng trực giác phụ nữ, cô cảm nhận được họ đang nói về mình.

Lúc này, Sơ Ảnh chợt thay đổi cách nghĩ của mình.

Việc Lâm Trạch quyết định kết hôn thực ra chẳng hề mâu thuẫn với tình yêu của anh dành cho Hạ Xuyên. Cô tin, chị gái mình cũng mong Lâm Trạch được hạnh phúc, mong có một người con gái khác bầu bạn bên anh suốt quãng đời còn lại.

Hơn nữa, trong lòng Lâm Trạch luôn có một vị trí dành cho Hạ Xuyên, đấy cũng chính là lý do anh rất quan tâm tới Sơ Ảnh, bởi vì cô là em gái của Hạ Xuyên.

Điều khiến Sơ Ảnh không ngờ được chính việc gặp lại Tô Thiên Linh ở đây. Nhìn thấy cô ấy, cô có cảm giác bí mật chôn vùi dưới đáy lòng mình đang bị đào bới.

Trái ngược với sự ngạc nhiên của Sơ Ảnh, Tô Thiên Linh tỏ ra hoàn toàn dửng dưng, thậm chí còn mỉm cười với cô.

Những cô gái xinh đẹp luôn khiến người khác khó quên, huống hồ, hai người họ đã từng là 
bạn rất thân của nhau. Ừm, đương nhiên phải nhấn mạnh hai chữ “đã từng”.

“Cậu sống tốt chứ?” Tô Thiên Linh thản nhiên bắt chuyện. Gần đây, cô có nghe được tin đồn giữa Cố Diễn Trạch và nữ sinh kia, lúc ấy cô đã độc ác nghĩ, Sơ Ảnh sẽ làm thế nào, liệu có hối hận về quyết định năm xưa của mình không? Nhưng lúc này, Tô Thiên Linh chợt phát hiện ra, mình không hề mong muốn nhìn thấy bộ dạng u buồn của Sơ Ảnh, cho dù hiện tại hai người không còn là bạn thân.

Sơ Ảnh gật đầu: “Dạo này thế nào?”

“Làm thuê cho người ta, vẫn phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc thôi. Người mới như 
tớ muốn có một chỗ đứng trong giới thượng lưu không phải chuyện một sớm một chiều.”

“Tớ tin cậu sẽ thành công.”

Cuộc đối thoại khách sáo đúng tiêu chuẩn.

Tô Thiên Linh im lặng nhìn Sơ Ảnh. Năm xưa, người ấy từng nói Sơ Ảnh mang một vẻ đẹp liễu yếu đào tơ nhưng ẩn chứa bên trong là sự dẻo dai của nhanh liễu. Mọi chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, lâu đến nỗi Tô Thiên Linh tưởng như nó chưa hề xảy ra.

“Sơ Ảnh, cậu đã từng hối hận chưa?”

“Gì?”

“Hối hận vì lựa chọn Cố Diễn Trạch”.

Thấy Sơ Ảnh không trả lời, Tô Thiên Linh mỉm cười tự giễu.

Thật ra, Sơ Ảnh rất muốn nói rằng: Trước giờ tớ chưa hề lựa chọn, mà tớ bị ép phải lựa chọn.

“Thực lòng, tớ không hề hận cậu.” Im lặng hồi lâu, Tô Thiên Linh lại lên tiếng.

“Dù cậu nghĩ về tớ thế nào, tớ cũng chấp nhận. Tớ vốn là kẻ mang tội.” Sơ Ảnh cười. Mọi chuyện xảy ra đều do lỗi của cô, người ta trách cô, hận cô cũng là lẽ đương nhiên.

“Ừ, ngày ấy tớ cũng nghĩ như vậy, cho rằng tất cả đều từ cậu mà ra, vì thế tớ căm hận cậu, bài xích cậu. Nhưng sau này tớ phát hiện, tớ không có tư cách trách cậu. Tình yêu vốn là sự tự nguyện từ hai phía, cậu không hề có lỗi. Sự bất mãn của tớ đối với cậu khi ấy chẳng qua là vì tớ không có được thứ tớ muốn. Ở trước mặt hai người, tớ luôn tỏ ra vô tư, nhưng thực tế thì sao? Trong lòng tớ đầy đố kị. Cậu thấy không, thực ra tớ cũng rất giả dối.”

“Thiên Linh, cậu trách tớ là chuyện đương nhiên. Ngay cả tớ cũng thấy vậy, thế nên tớ không xứng đáng có được hạnh phúc.”

Tô Thiên Linh cẩn thận quan sát sắc mặt Sơ Ảnh: “Chẳng lẽ hôn nhân của cậu rạn nứt?”

Sự trầm mặc của Sơ Ảnh khiến Tô Thiên Linh nổi giận: “Vì sao cậu không hạnh phúc? Vì sao cậu không sống cho thật vui vẻ? Cậu không biết hạnh phúc của cậu phải cần đến người khác dùng cái giá đắt như thế nào để đổi lấy hay sao?”

Sơ Ảnh nắm chặt tay: “Tớ biết. Chính vì tớ hiểu rất rõ nên mới như vậy”.

Vì biết rõ, nên hổ thẹn, nên không dám cho phép bản thân hạnh phúc.

Như một sự trừng phạt nghiêm khắc, bao nhiêu đau đớn cứ nối tiếp nhau mà đến. Dù sao mọi lỗi lầm cũng là do cô, mình cô gánh chịu là được.

Tô Thiên Linh thở dài: “Anh ta biết chưa?”

“Hả?”

“Bức tranh đó…”

Sơ Ảnh lắc đầu: “Lắm lúc tớ cảm thấy mình thật hèn nhát. Muốn bỏ đi nhưng lại luyến tiếc, ở lại luyến tiếc, ở lại thì không chịu đựng được. Chỉ có thể sống trong giày vò”.

“Sơ Ảnh, không nên tự trách mình. Chẳng lẽ cậu cứ tiếp tục như vậy mãi hay sao?”

Tô Thiên Linh hồi tưởng lại thời cấp hai. Cả cô và Sơ Ảnh đều sở hữu dung nhan khiến nhiều người mơ ước, những tưởng không thể chung sống hòa bình với nhau nào ngờ hai người trở thành bạn tốt. Cũng có nhiều khi cô tự hỏi, rốt cuộc giữa mình và Sơ Ảnh, ai giỏi hơn ai? Mãi khi lên lớp chín, cô thầm nhớ một người con trai tên Lý Nguyên Diên đang học trường cấp ba cùng tuyến. Cô thường xuyên đến sân bóng rổ xem anh ta chơi bóng, thỉnh thoảng cũng lôi cả Sơ Ảnh đi. Sơ Ảnh luôn giữ im lặng, bâng quơ nhìn xung quanh. Một ngày, Tô Thiên Linh quyết định thổ lộ với Lý Nguyên Diên.

Lúc anh nghe ta nói câu: “Thực ra, em rất tốt”, cô không hề đau lòng, chỉ có chút không 
cam tâm, bởi vì cô tự tin vào bản thân, không nghĩ sẽ bị người ta từ chối.

“Vì sao?”

“Anh…Anh thích Bùi Sơ Ảnh.”

Tô Thiên Linh không biết tâm trạng của mình lúc nghe thấy cái tên kia là như thế nào. Cô chỉ cảm thấy, sẽ tốt hơn nếu anh ta nói “anh chưa muốn yêu” hoặc “anh không thích em”. Thế nhưng, cô lại nhận được đáp án mà mình không muốn nghe nhất.

Lúc ấy, Tô Thiên Linh đã hiểu ra Lý Nguyên Diên luôn phóng ánh mắt về phía mình là vì sao. Cô những tưởng anh ta cũng để ý tới mình nên mới chủ động thổ lộ, nào ngờ, người 
mà anh ra nhìn, lại là Bùi Sơ Ảnh.

Cuối cùng cô cũng không biết Lý Nguyên Diên có tỏ tình với Sơ Ảnh hay không. Nhưng ngày tốt nghiệp, anh ta uống rất nhiều, sau đó nói với cô rằng: Nếu một người con trai nhìn thấy Tô Thiên Linh, anh ta chắc chắn sẽ dừng ánh mắt trên gương mặt cô hồi lâu, rồi mới nhìn sang chỗ khác; thế nhưng, nếu người con trai đó nhìn thấy Bùi Sơ Ảnh, anh ta sẽ không bao giờ muốn dời ánh mắt của mình đi đâu nữa. Lúc ấy, Tô Thiên Linh mới biết, hóa ra mình chỉ là một điểm dừng, còn Sơ Ảnh mới là bến cuối.

Hiện tại, cô tin tưởng, sẽ có một người đàn ông coi cô là bến đỗ của anh ta.

Cô thở dài: “Cậu không định nói rõ mọi chuyện với Cố Diễn Trạch à?”

“Nói gì? Nói người bạn thân nhất của anh ấy qua đời là vì tớ ư? Nếu là cậu, cậu có chấp nhận không?”

Tô Thiên Linh không biết phải nói sao. Năm đó, khi biết Tưởng Phương Vũ thích Bùi Sơ Ảnh, cô đã quyết định từ bỏ, mặc dù trong lòng vẫn rất thích người ấy. Chỉ vì, Sơ Ảnh là bạn thân nhất của cô, cô không thể vứt bỏ tình bạn giữa hai người.

Đôi khi có những sự lựa chọn chẳng hề liên quan tới tình yêu.

Tô Thiên Linh thật sự không muốn thấy Sơ Ảnh như thế này, nhưng cô chẳng biết phải an ủi thế nào, đành chuyển chủ đề: “Cậu mặc váy đẹp thế này sao không mua nhiều váy mà mặc. Hồi cấp ba tụi con trai đều nói, cậu mà mặc váy thì có lẽ thành ngữ chim sa cá lặn 
cũng chẳng bằng.”

“Cậu biết thừa chúng nó chỉ nói đùa thôi, làm gì đến mức ấy.” Sơ Ảnh vô thức chạm tay vào đùi mình. Cô còn cơ hội mặc váy ngắn nữa sao? Không có nữa rồi. Ánh mắt cô trở nên ảm đạm.

Mấy ngày tăng ca liên tiếp, cuối cùng Cố Diễn Trạch cũng giải quyết xong đống công việc tồn đọng, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Ngay cả Mạc Khả cũng cảm thấy sếp mình lúc này rất đáng yêu, bèn mở miệng trêu: “Giám đốc, hiện nay anh muốn gì nhất?”

Cố Diễn Trạch cười: “Tôi chỉ muốn ngủ, vì thế, cô biết phải làm gì rồi đấy?”

Sau đó, Mạc Khả ngẩn người nhìn ông sếp của mình ung dung đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất. Vì Cố Diễn Trạch muốn nghỉ ngơi nên toàn bộ tiệc tùng và lịch hẹn đều phải hủy, Mạc Khả cầm lấy cuốn sổ ghi chép kiểm tra. Cũng may, hôm nay không còn chuyện gì khác, chỉ cần có một việc quan trọng là cô liền gặp phiền phức rồi.

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì Mạc Khả nhìn thấy La Vân đến.

“La tiểu thư!” Mạc Khả lên tiếng.

“Anh ấy…”

“Tôi cũng không rõ giám đốc đi đâu”. Không thể trách cô được, chính Cố Diễn Trạch đã căn dặn, hơn nữa anh cũng không nói ai có đặc quyền.

La Vân nghi hoặc hỏi: “Thế anh ấy có nói gì không ạ?”

Mạc Khả lắc đầu: “Chúng tôi làm cấp dưới, không được phép tham gia vào chuyện riêng của giám đốc”.

Trông bộ dạng của La Vân, Mạc Khả cũng không nỡ nặng lời.

“Vâng.” La Vân thất vọng rời đi.

Cố Diễn Trạch đã rất nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, hôm nay khó khăn lắm mới có chút thời gian, hẳn là anh không muốn lãng phí có mấy chuyện nhi nữ tình trường đâu. Nghĩ vậy, Mạc Khả cũng bớt cảm giác áy náy.

Chỉ có điều, hôm sau công ty xảy ra chuyện lớn. Vì một vài sai sót mà dự án bên Mỹ tiến hành không được thuận lợi. Cố Diễn Trạch lập tức tiền thưởng của nhân viên phụ trách dự án này, sau đó vội vàng cùng Mạc Khả sang Mỹ giải quyết.

Ngồi trên máy bay, Mạc Khả do dự nhìn sếp mình. Đi công tác với Cố Diễn Trạch khá nhiều nhưng chưa bao giờ cô thất anh ngủ trên máy bay, lúc nào tinh thần cũng phấn chấn và nghiêm túc.

Cố Diễn Trạch liếc Mạc Khả một cái, lên tiếng: “Có việc gì thì nói đi”.

“Anh nghiêm túc quá rồi đấy.”

“Thế cô nói xem thế nào mới không coi là nghiêm túc?”

Mạc Khả cười, không ngờ Cố Diễn Trạch lại trúng kế.

“Tôi nói, anh đừng giận”.

Thấy Cố Diễn Trạch gật đầu, cô mới nói tiếp: “Có một người con trai rất nhát gan, chuyện gì cũng để bạn gái mình thử trước. Một lần, hai người đi ra biển chơi, lúc ngồi thuyền quay về thì gặp bão lớn, thuyền bị lật. Cô gái nhanh tay bám được vào một tấm ván lớn, nhờ vậy, hai người mới thoát chết. Lênh đênh trên mặt biển, cô gái hỏi bạn trai: “Anh sợ không?” chàng trai móc trong túi áo ra một con dao gọt hoa quả và nói: “Sợ, nhưng nếu có cá mập, anh sẽ dùng cái này để đối phó”. Cô gái lắc đầu cười. Không lâu sau thì  một con tàu trở hàng phát hiện ra hai người họ, nhưng trong lúc họ mừng rỡ thì một con cá mập xuất hiện. Cô gái hét lớn: “Chúng cùng gắng sức bơi, sẽ không có chuyện gì đâu!”. 
Chàng trai bất ngờ đẩy cô gái xuống nước, nói: “Lần này anh thử trước!”, sau đó anh ta nằm úp sấp trên tấm gỗ và gắng sức bơi về phía con tàu. Cô gái ngây người, tuyệt vọng nhìn theo bóng bạn trai. Đàn cá mập tới gần, nhưng chúng không hề có hứng thú với cô gái mà hăng say đuổi theo chàng trai đang vùng vẫy. Trong lúc bị đàn cá mập cắn xé, chàng trai dùng hết sức hét lớn: “Anh yêu em”. Cuối cùng, cô gái được cứu sống, mọi người trên boong tàu đều trầm mặc, thuyền trưởng nói với cô gái: “Bạn trai cô là người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp, chúng ta cùng cầu nguyện cho cậu ấy”.  Cô gái lạnh lùng nói: “Không, anh ấy là người nhát gan nhất thế giới này!”. Thuyền trưởng khó hiểu nói: “Sao cô lại nói thế, ban nãy rõ ràng tôi nhìn thấy cậu ấy đã đẩy cô xuống rồi dùng dao tự cắt cổ tay mình. Cá mập rất mẫn cảm với mùi máu, nếu cậu ấy không làm vậy, e rằng cô đã chẳng thể lên được con thuyền này…”

Kể xong, Mạc Khả tỉ mỉ quan sát sắc mặt Cố Diễn Trạch, cô nói: “Nghe xong câu chuyện này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là người mà anh thích. Vậy…Ai là người đầu tiên anh nghĩ tới?”

Cố Diễn Trạch cười, hóa ra đây mới là điều then chốt.

“Mạc Khả, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Mạc Khả gượng gạo cười, biết ngay là chẳng thể moi được điều gì từ miệng Cố Diễn Trạch. Anh đang châm chọc cô lớn rồi còn nghe mấy chuyện trẻ con này. Nhưng mà, có một vài chuyện thực ra không phân biệt tuổi tác.

“Tôi vô tình đọc được trên mạng thôi mà…”

“Thế nên mới phải biết chọn lọc cái gì nên xem, cái gì không nên xem. Đúng không?”
Mạc Khả mỉm cười không đáp. Vừa nãy cô hoàn toàn nhận ra sắc mặt Cố Diễn Trạch thay đổi khi nghe đoạn cuối. Cô không tin câu chuyện này không có tác động nào tới anh. Mặc dù rất tò mò muốn biết người mà Cố Diễn Trạch nghĩ tới là ai, nhưng cô không dám hỏi thêm.

Họp hành vài ngày, công việc giải quyết ổn thỏa, Cố Diễn Trạch chuẩn bị trở về Thâm Hạ. 

Nhưng gần về, anh lại vô tình gặp lại một bạn học cũ tên Bạch Mặc Hoa. Bạch Mặc Hoa sau khi tốt nghiệp thì định cư ở Mỹ.

“Tôi tưởng cậu không quay lại Mỹ nữa cơ.” Bạch Mặc Hoa vui vẻ nói.

“Xảy ra chút việc cần giải quyết nên tôi mới qua đây.” Cố Diễn Trạch thở dài.

“Nghe nói cậu tiếp quản Bắc Thần xong còn định thu gọn thị trường về trong nước. Xem 
ra đúng là không có ý định vượt biên nữa rồi nhỉ?”

“Trong nước làm ăn tốt hơn.” Cố Diễn Trạch không phủ nhận, đúng là anh có ý định như vậy. Thị trường nội địa có những hơn một tỉ người, không nhất thiết phải đi đâu cho xa xôi. Hơn nữa, anh cảm thấy chỗ đứng trong nước chưa vững, không muốn hao tổn quá nhiều vào thị trường ngoại địa.

“Vẫn độc thân chứ hả?” Bạch Mặc Hoa không hiểu nổi cách nghĩ của anh bạn cũ, bèn chuyển sang chủ đề khác.

“Không, tôi kết hôn rồi.”

“Thế hả? Chúc mừng chúc mừng.” Bạch Mặc Hoa vui vẻ nói: “Hôm nay nhất định phải làm vài chén mới được!”.

“OK.” Cố Diễn Trạch nói.

Nhưng đúng lúc này, Bạch Mạc Hoa nhận được điện thoại. Nghe xong, anh ta có vẻ áy náy nói: “Phiền ông qua nhà tôi một chuyến để ôn lại chuyện cũ vậy!”.

Hóa ra, Bạch Mặc Hoa cũng đã kết hôn với một cô người Mỹ, hơn nữa còn bị vợ quản lý rất nghiêm ngặt, không được về nhà muộn quá giờ quy định.

Uống được mấy ly, Bạch Mặc Hoa chợt nhớ ra một việc: “À, ngày trước ông vừa về nước thì có một bức thư từ Trung Quốc gửi đến”.

“Thư?” Cố Diễn Trạch ngạc nhiên: “Thư gì?”.

“Tôi không rõ lắm. Lúc đó ông vội vàng Xuyên Nhiên, quay lại Mỹ thì đổi nơi ở nên tôi không liên lạc được. Thư vẫn để chỗ tôi.”

Bạch Mặc Hoa lấy thư ra, đưa cho Cố Diễn Trạch: “Còn có một chiếc chìa khóa”.
Cố Diễn Trạch vừa cầm lá thư liền giật mình, nét chữ này của Tưởng Phương Vũ.

Giây phút này, dường như trời long đất nở.

Cố Diễn Trạch mở phong thư, bên trong có năm chữ: Đây chính là sự thật.

Anh cầm chiếc chìa khóa. Sự thât? Sự thật gì?

Anh có phần kích động, dường như chợt hiểu ra điều gì.

Thư gửi đi vào ngày Tưởng Phương Vũ gặp tai nạn. Chẳng lẽ anh ấy biết mình sắp xảy ra chuyện? Hay là anh ấy đang nhắc nhở mình?

Cố Diễn Trạch ngắm nghía chiếc chìa khóa. Rất nhỏ, không giống chìa khóa nhà cho lắm. Rốt cuộc Tưởng Phương Vũ muốn nói  gì với anh? Lẽ nào đây là bí mật mà Tưởng Phưởng Vũ mà Tưởng Phương Vũ muốn cho anh biết? Lẽ nào vụ tai nạn đó không phải ngoài ý muốn, mà là một vụ tự sát?

Cố Diễn Trạch trở về Xuyên Nhiên cùng chiếc chìa khóa. Anh cho rằng chỉ có thể tìm được câu trả lời ở đây. Bàn tay cầm chìa khóa của anh không ngừng run rẩy.

Nơi đầu tiên anh tới là nhà cũ của Tưởng Phương Vũ. Đã lâu không có người nên căn nhà có phần nhếch nhác. Trước kia mỗi lần theo Tưởng Phương Vũ lấy về đây chơi, Cố Diễn Trạch đều thấy Tưởng Phương Vũ lấy chìa khóa từ sau ô cửa sổ nhỏ ra để mở cửa. Anh đi tới trước cửa sổ, thò tay vào kiểm tra, quả nhiên có một chùm chìa khóa.

Trong nhà, mạng nhện giăng đầy và bàn ghế bị bụi phủi kín. Cố Diễn Trạch lên gác hai, anh tưởng như có thể nghe thấy tiếng bước chân và nhịp tim đập loạn xạ của mình.

Phòng riêng của Tưởng Phương Vũ vẫn y như cũ, chiếc cốc thủy tinh đặt ở tủ đầu giường còn đó. Tưởng Phương Vũ có thói quen mỗi lần tỉnh giấc đều uống một ngụm nước.

Cố Diễn Trạch cẩn thận kiểm tra từng bộ quần áo của Tưởng Phương Vũ nhưng không tìm được thứ gì đặc biệt. Anh nhìn chiếc chìa khóa trong tay, chẳng lẽ anh đoán sai?

Không thể nào! Nếu Tưởng Phương Vũ đã gửi cho anh chiếc chìa khóa này, thì nhất định có vật cần dùng nó để mở. Nhưng là vật gì? Nằm ở đâu.

Cố Diễn Trạch ngồi xuống mép giường. Anh nghĩ đến hai khả năng.

Thứ nhất, Tưởng Phương Vũ để món đồ bí mật kia ở đây vì anh ấy biết rõ anh có thể vào được nhà. Nhưng hiện tại trong nhà không có thứ gì đặc biệt, vậy thì có khả năng nó đã bị người khác mang đi.

Thứ hai, món đồ đó có lẽ không hề thuộc nằm ở nhà Tưởng Phương Vũ, mà nằm ở nơi anh dễ dàng nhìn thấy nhưng lại không chú ý tới nó.

Cố Diễn Trạch trầm mặc hồi lâu. Anh nhớ lại quãng thời gian trước đây khi Tưởng Phương Vũ còn sống, hai người cùng nhau nói về ước mơ, về cuộc sống tương lai…

Rồi anh nhớ tới lần đầu gặp Sơ Ảnh. Lúc ấy, cô đụng phải anh ngoài cửa hội trường nhưng chẳng hề ngẩng đầu lên nhìn anh mà chỉ nói “Xin lỗi!”. Bộ dạng ngơ ngác đó của cô khiến anh chợt thấy kì lạ, lần đầu tiên trong đời bị thu hút. 

Cố Diễn Trạch lắc đầu, không hiểu điều gì đã khiến anh liên hệ Tưởng Phương Vũ với người vợ của mình.

Anh đến trước mộ của Tưởng Phương Vũ, rất muốn hỏi: Rốt cuộc anh muốn nói gì với em?

Không ai có thể cho anh câu trả lời. anh chỉ có thể nhìn tấm bia mộ lạnh lẽo và bức ảnh đen trắng kia. 

Ở Xuyên Nhiên hai ngày, cuối cùng Cố Diễn Trạch cũng phải trở về Thâm Hạ. Anh không đến công ty, mà bảo tài xế đưa mình về nhà.

Lúc này, tinh thần anh vô cùng uể oải, trong lòng khó chịu mà không rõ lí do. 

Sơ Ảnh không có nhà. Cố Diễn Trạch cười tự giễu, sao anh lại quên mất hiện giờ cô đã đi làm cơ chứ? Nghĩ vậy, anh càng thêm bực bội. anh ngồi ngoài phòng khách một lát, sau đó bước vào phòng của Sơ Ảnh. Những khi cô ở nhà, anh rất ít vào đây, cô không ở nhà, anh lại càng không bước chân đến. 

Cố Diễn Trạch tìm kiếm khắp phòng, vừa hy vọng tìm thấy thứ gì đó, lại vừa hy vọng không có bất cứ thứ gì. Nỗi mâu thuẫn ấy giằng xé cõi lòng anh. Thế nhưng, anh biết rất rõ, khoảnh khắc bảo tài xế lái xe về nhà chính là lúc anh đã đưa ra lựa chọn của bản thân. Sự nghi ngờ của anh không phải mới bắt đầu từ khi nhận được chiếc chìa khóa của Tưởng Phương Vũ, mà nó đã hình thành từ rất lâu rồi. 

Giờ đây, tìm thấy chiếc hộp, Cố Diễn Trạch cảm giác như mình ngưng thở. Lần đầu tiên thấy nó, anh đã cảm thấy rất kì lạ. Chẳng qua cô không muốn nhắc đến nên anh chưa từng hỏi. Nhưng khi cầm trong tay chiếc chìa khóa kia, trong đầu anh lập tức nghĩ tới chiếc hộp này. Anh không thể tự lừa dối bản thân về chuyện rất có thể Tưởng Phương Vũ và người vợ của mình có mối liên quan.

Vì không muốn tin điều đó, nên anh mới quyết định đến Xuyên Nhiên trước, với hy vọng muốn chứng minh suy đoán của mình là sai.

Cố Diễn Trạch cầm chiếc hộp, đi ra phòng khách. Anh đặt nó lên bàn uống nước, hai tay không ngừng run rẩy. 

“Không phải… Nhất định không phải thế! Chìa này không thể mở được nó…”. 

Anh không ngừng tự nhủ. 

Thế rồi, anh cầm chìa khóa, tra vào ổ khóa của chiếc hộp. Mồ hôi từ trên trán chảy xuống từng giọt, tim đập thình thịch trong lồng ngực. 

Cố Diễn Trạch nuốt khan, sau đó anh xoay chìa khóa. 

Một tiếng “tạch” khe khẽ vang lên. Nắp hộp bật ra. 

Gần như lập tức, anh rút chìa khóa trở về. 

Anh ấn nắp hộp đóng lại như cũ, rồi lao ra khỏi nhà trong bộ dạng hồn bay phách lạc. 

Lúc Sơ Ảnh về đến nhà, cô nghe người quản lí chung cư nói: “Chị Cố, vừa nãy tôi thấy chồng chị chạy ra khỏi nhà, sắc mặt trắng bệch, không biết đã xảy ra chuyện gì”.

Sơ Ảnh sửng sốt, vội vàng gọi điện về nhà hỏi La Hinh xem ở nhà có chuyện gì không. Nhận được câu trả lời của mẹ chồng, cô mới cảm thấy yên tâm phần nào, qua loa nói vài câu kiếm cớ để bà khỏi lo lắng. 

Lúc đứng trong thang máy, Sơ Ảnh không ngừng tự hỏi rốt cuộc Cố Diễn Trạch làm sao. Nếu vị quản lí kia không nhìn nhầm thì nhất định là có chuyện lớn. Trước giờ, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng xen lẫn sợ hãi của anh, anh luôn tỏ ra điềm tĩnh và bình thản, giống như chẳng có một ai có thể khiến anh kích động. Vậy mà hôm nay anh lại mặt mày trắng bệch? Rốt cuộc là chuyện gì? 

Vào nhà, không thấy có gì lạ, nhưng cô vẫn không tránh khỏi lo lắng. Cô tự trấn tĩnh bản thân có lẽ người quản lý nhìn nhầm, sau đó mở một bộ phim ra xem, cố gắng đè nén sự bất an. 

Hồi lâu, Cố Diễn Trạch vẫn chưa về, Sơ Ảnh cảm thấy không còn hứng thú xem tiếp bèn tắt ti-vi, vào phòng ngủ. Bây giờ, cô mới phát hiện ra có gì là lạ. Cô là một người nhạy cảm, nên dễ dàng nhận ra căn phòng bị người khác động vào. 

Sơ Ảnh vội chạy tới kéo ngăn tủ ra. Chiếc hộp này, cô nhớ rõ ràng mình đặt nó nằm ngang, còn lúc này, nó đang nằm dọc. 

Cơ thể cô thoáng chốc trở nên mềm nhũn, cô khuỵu xuống nền nhà. 

“Vì sao? Vì sao lại ra nông nỗi này? Vì sao khi em tưởng rằng cuộc sống sẽ bình yên thì tia hy vọng cuối cùngcũng biến mất? Vì sao một con đường lui em cũng không có?” 

Bàn tay siết chặt, những ngón tay bấm vào da thịt nhưng chẳng có lấy một chút cảm giác đau đớn nào. 

Chẳng trách anh lại mặt mày trắng bệch. 

Liệu có phải anh đã biết rồi không? 

Nếu đây là những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em…. 

Câu nói của Tưởng Phương Vũ lại văng vẳng bên tai cô. 

Cuối cùng thì, cô chẳng còn gì nữa cả. 

Tưởng Phương Vũ, nếu đây là sự trừng phạt của anh đối với em, vậy thì nó đã ứng nghiệm rồi. 

Ngay đến cọng rơm duy nhất có thể cứu vớt cô cũng đã không còn, giờ đây, dù có vươn tay ra cô cũng chẳng thể cảm nhận được sự ấm áp nữa rồi. 

Sơ Ảnh ngồi bó gối dưới nền nhà. Nước mắt ướt đẫm khiến mái tóc dài lòa xòa dính trên mặt. 

Cô không biết mình tựa vào ngăn tủ mà ngủ thiếp đi từ lúc nào. 

Hôm sau, Mạc Khả không khỏi ngạc nhiên khi lại nhận được điện thoại của Bùi Sơ Ảnh. Hiện giờ Cố DiễnTrạch đang đi ăn cùng với La Vân, cô thật sự luống cuống không biết nên làm gì. 

Mạc Khả ấn nút nghe, cẩn trọng nói: “Xin chào, đây là…”. 

“Cố Diễn Trạch đâu?”. Sơ Ảnh cắt ngang lời đối phương. 

Chẳng hiểu sao Mạc Khả có cảm giác khẩu khí này rất giống đang hỏi tội. Nhưng sau đó cô nghĩ, rốt cuộc cũng tới ngày này, rốt cuộc cũng sắp được diện kiến dung nhan phu nhân của tổng giám đốc. Trước giờ cô vẫn luôn tò mò về người phụ nữ tên Bùi Sơ Ảnh này. 

“Giám đốc hiện tại không ở…”. 

“Thế lúc nào anh ấy về?”. Sơ Ảnh sốt sắng hỏi, nhất định cô phải gặp anh hôm nay. 

“Chuyện này, tôi không rõ lắm…”. 

Sơ Ảnh thở dài: “Được, vậy tôi lên đó chờ”. 

Mạc Khả sững sờ nhìn cuộc gọi đã kết thúc. Chẳng lẽ cô ấy ở dưới công ty? Mạc Khả định gọi cho Cố Diễn Trạch nhưng lại thôi, chút chuyện cỏn con này mà không thu xếp ổn thỏa thì sao xứng làm trợ lí của anh? 

Sơ Ảnh vào thang máy, bên trong chỉ có một mình cô. Đột nhiên cô nhớ ra lúc này là giờ ăn trưa, có lẽ anh không ở văn phòng thật? 

Ra khỏi thang máy, cô quan sát xung quanh. 

Lần đầu tiên tới đây khiến cô không khỏi căng thẳng, cô không biết gặp anh rồi cô nên nói gì, làm gì. Nhưng đã đến rồi thì không thể chùn bước. 

Suy nghĩ đầu tiên của Mạc Khả khi nhìn thấy Sơ Ảnh đó là: Sinh viên thực tập đi lên nhầm tầng. Vì thế, cô đi tới lên tiếng: “Xin hỏi…”. 

Sơ Ảnh quan sát người phụ nữ trước mặt một lát, nhanh chóng đoán ra thân phận của đối phương. Cô bình thản nói: “Tôi nghĩ, chị đang chờ tôi”. 

Mạc Khả cả kinh. Rất nhiều lần cô thử đoán già đoán non về Bùi Sơ Ảnh, cho rằng đó hẳn là một cô gái xinh đẹp và đoan trang, đồng thời sành sỏi cuộc đời. Nhưng giờ nhìn thấy rồi, Mạc Khả lại cảm thấy Sơ Ảnh rất hợp làm tình nhân của Cố Diễn Trạch, đáng để anh nâng niu, chiều chuộng. 

“Phu nhân, giám đốc thật sự không có ở văn phòng”. 

Sơ Ảnh nhíu mày, đi thẳng vào phòng của Cố Diễn Trạch. Mạc Khả biết rõ Cố Diễn Trạch không thích có người vào phòng làm việc của mình, nên vội đuổi theo: “Phu nhân, hay là cô sang phòng khách ngồi chờ được không?”.

Gọi một cô gái kém mình nhiều tuổi như vậy, Mạc Khả không tránh khỏi cảm thấy mất tự nhiên. 

“Không cần phiền phức như thế!”. Sơ Ảnh nhìn Mạc Khả: “Chị cho tôi biết Cố Diễn Trạch ăn trưa ở đâu để tôi qua đó tìm anh ấy. Hay là chị mong sau khi anh ấy về, cả công ty sẽ được chứng kiến tôi và anh ấy cãi nhau?”. 

Mạc Khả lúng túng, lát sau vẫn nói: “Nhà hàng đối diện công ty”. 

Sơ Ảnh đi được mấy bước lại quay đầu: “Chắc chị sẽ không gọi điện báo cho anh ấy để tôi đi mất công một chuyến đâu nhỉ?”. 

Mạc Khả vội bỏ điện thoại xuống. 

Mãi đến khi Sơ Ảnh đã rời khỏi công ty rồi, Mạc Khả mới hoàn hồn. Ngay từ lúc thấy Sơ Ảnh, cô dường như hiểu ra vì sao Cố Diễn Trạch lại cưới người con gái này. Cho dù chỉ là cưới về nhà để ngắm cũng khiến tinh thần người ta thoải mái và nhẹ nhõm hơn nhiều. Hơn nữa, bằng trực giác của mình, Mạc Khả cảm thấy quan hệ giữa họ chắc chắn không đơn giản. 

Sơ Ảnh có phần căng thẳng nhưng cô không cho phép mình bỏ chạy. Cảm giác lúc này giống như năm xưa ở quán bar, Cố Diễn Trạch cố tình trêu chọc khiến cô lâm vào đường cùng, chỉ có thể đối mặt. 

Quả nhiên, cô nhìn thấy anh đang ngồi trong nhà hàng, đương nhiên còn có một cô gái nữa. Cô ta mặt mày tươi tắn, nụ cười rạng rỡ khiến Sơ Ảnh run rẩy. Mỗi lần thấy báo chí đưa tin, cô đều tự an ủi mình nhưng giờ phút này, cô thừa nhận: Mình ghen tị. 

Sơ Ảnh đi tới bàn họ: “Có quấy rầy hai người không?”. 

Cố Diễn Trạch lập tức đứng dậy. Anh nhìn cô hồi lâu. Cô cũng nhìn thẳng anh, không hề tránh né. 

“Sao em lại ở đây?”. Cuối cùng Cố Diễn Trạch cũng chịu lên tiếng. Giọng điệu bình thản, chẳng hề có một biểu hiện nào của người đàn ông bị vợ bắt gặp đang đi cùng người tình cả. 

Hóa ra chỉ có mình cô căng thẳng. Sơ Ảnh chợt thấy nực cười.

“Chuyện này không quan trọng”. 

La Vân một mực im lặng quan sát họ. Lúc hai người nhìn nhau, dường như trong mắt chỉ còn thấy duy nhất đối phương, cảm giác này khiến cơ thể cô cứng ngắc. 

Sơ Ảnh mỉm cười, nói tiếp: “Vừa nãy em thấy dưới phố có một cửa hàng bán đĩa, anh lúc nào cũng chê phim em xem vô vị, giờ anh xuống chọn giúp em vài bộ phim được không?”.

Cố Diễn Trạch ngây người, vô thức gật đầu. Nếu tỉ mỉ suy nghĩ cho kĩ, anh sẽ phát hiện ra bản thân chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của cô. Cô không thích bị anh đụng chạm, anh liền sang ngủ phòng khác; cô không muốn có con, anh nhận hết trách nhiệm trước mặt bố mẹ; lúc này cũng không ngoại lệ, anh vẫn làm theo yêu cầu của cô. Chỉ có điều, vì quá luống cuống mà anh quên mất rằng, dưới phố không hề có cửa hàng băng đĩanào. Anh thật sự không hi vọng cô và anh gặp nhau trong tình huống như thế này. 

Sơ Ảnh nhìn theo bóng dáng vội vã của Cố Diễn Trạch. Anh đúng là rất nôn nóng, thậm chí chẳng thể đợi được tốc độ của cầu thang cuốn mà phải bước nhanh xuống. 

Cô quay đầu lại, nhìn người con gái trước mặt. La Vân lúc này có phần sợ hãi. Cô mỉm cười nói: “Chào cô, tôi là Bùi Sơ Ảnh, vợ của Cố Diễn Trạch”. 

La Vân cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ánh mắt hốt hoảng nhìn Sơ Ảnh như muốn chứng thực lời nói của cô. 

“Chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi nói chuyện được không?”. Sơ Ảnh nói. 

La Vân cuống quýt đứng dậy. Cô ta không ngừng tự hỏi rốt cuộc vợ của Cố Diễn Trạch là người con gái như thế nào. 

Lúc này, dù da mặt Sơ Ảnh có phần nhợt nhạt nhưng không hề ảnh hưởng tới nhan sắn của cô. La Vân tự ti cúi đầu, quả thật Sơ Ảnh đi bên cạnh Cố Diễn Trạch rất đẹp đôi. Ngay đến cả bản thân La Vân từng rất hài lòng về vẻ ngoài của mình cũng phải đố kị. 

Nhìn Sơ Ảnh đi phía trước, La Vân nuốt khan đang định lên tiếng thì chợt thấy Sơ Ảnh bước hụt một bước. Cô ta giơ tay muốn giữ nhưng không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn Sơ Ảnh lăn xuống cầu thang. 

Cố Diễn Trạch lúc này mới tỉnh táo lại, biết Sơ Ảnh chỉ kiếm cớ muốn anh rời đi. Anh không biết cô muốn hỏi gì La Vân và La Vân sẽ trả lời thế nào. Anh vội vàng quay lại nhà hàng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh chính là vợ mình đang lăn xuống trên cầu thang cuốn. 

Cố Diễn Trạch có cảm giác hồn lìa khỏi xác. Anh muốn hét lên nhưng không tài nào mở miệng. anh lao tới bằng tốc độ nhanh nhất, ôm lấy cơ thể yếu ớt kia. 

“Sơ Ảnh, Sơ Ảnh…”. 

Anh dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô, nhưng chợt phát hiện tay mình toàn là máu. anh bế cô ra khỏi tòa nhà, lên một chiếc taxi. 

Bấy giờ La Vân mới giật mình lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng bắt xe đuổi theo hai người họ. 

Đứng ngoài hành lang, Cố Diễn Trạch không rời mắt khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, cảm giác bầu không khí xung quanh đều u ám. 

La Vân ấm ức nói: “Lúc nãy, chị ấy tự…”. 

“Đi đi!”. Cố Diễn Trạch không buồn quay đầu lại. 

La Vân càng thấy tủi thân. Cố Diễn Trạch từng nổi giận trước mặt cô nhưng chưa bao giờ anh nói chuyện với cô bằng thái độ lạnh lùng như vậy cả. Cô bật khóc: “Chị ấy bước hụt nên bị ngã, em hoàn toàn không đẩy chị ấy. Anh nhất định đã hiểu lầm em…”.

Cố Diễn Trạch ngoảnh lại, ánh mắt lạnh băng nhìn La Vân. 

“Anh đừng như vậy. Bác sĩ cũng nói chỉ là ngoại thương, không có gì nguy hiểm. Chỉ lăn xuống từ cầu thang cuốn mà thôi…”. 

“Chỉ lăn xuống từ thang cuốn?”. Cố Diễn Trạch lặp lại, bỗng anh như nổi điên bóp lấy hai vai La Vân: “Cô đứng bên cạnh cô ấy, vì sao không giữ cô ấy lại? Vì sao?”. 

Đôi mắt anh hằn lên tia máu đỏ thẫm. La Vân càng nghĩ càng thấy mình oan ức: “Nếu em bị ngã, anh có đối xử với chị ấy như đối xử với em lúc này…”. 

“Thế vì sao cô không ngã?”. Cố Diễn Trạch trừng mắt nhìn La Vân: “Vì sao không phải cô bị thương, vì sao không phải cô nhập viện, vì sao, vì sao…”. 

Anh vừa dứt lời, cửa phòng cấp cứu liền mở ra. 

Cố Diễn Trạch vội vàng chạy lại: “Bác sĩ, cô ấy thế nào?”. 

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là toàn thân bị trầy xước khá nặng. Hơn nữa, thói quen ăn uống của bệnh nhân rất thất thường, dường như rất lâu chưa ăn cơm…”.



“Chúng tôi đang truyền nước cho bệnh nhân”.

… 

“Anh là gì của bệnh nhân? Vì sao bình thường không chăm sóc cho tốt?”. 

Cố Diễn Trạch đã không còn nghe được gì nữa. Cửa phòng bệnh bị mở ra, người ta đang đẩy giường bệnh của cô sang một phòng khác. 

Hàng Vĩnh Tịch lúc này ở đâu đi đến, nhìn thấy Sơ Ảnh và Cố Diễn Trạch, tập tài liệu trên tay anh rơi xuống. Anh vội vàng hỏi thăm về tình hình của cô, chẳng trách hôm nay cô không đi làm. 

Cố Diễn Trạch ngăn một y tá lại hỏi: “Sao cô ấy chưa tỉnh? Chẳng phải đã nói không có gì nghiêm trọng rồi ư?”. 

Y tá nói: “Bệnh nhân bị ngất do thiếu máu”. 

Cố Diễn Trạch bấy giờ mới yên tâm một chút, anh ngồi xuống cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn cô. 

“Khiến một người phụ nữ bị đày đọa đến thế rồi, giờ còn ở đây giả vờ tốt…”. Y tá bĩu môi nói. 

“Cô nói gì?”. Cố Diễn Trạch định thần lại. 

“Trên đùi vợ anh có bao nhiêu vết dấu cứa, chẳng lẽ anh không biết?”. 

Cố Diễn Trạch nắm chặt tay: “Vì sao?”. Anh nhấc tấm chăn mỏng lên, vén quần cô lên cao, từng chút, từng chút. Những vết thương chi chít trên đùi cô đập vào mắt anh. 

Anh ngây ngốc nhìn cô, rốt cuộc là vì sao? Vì sao cô ấy lại làm thế? Không ai có thể trả lời anh, anh chỉ có thể ngồi bên cạnh, chờ cô tỉnh dậy.