Bức Vẽ Từ Máu

Chương 1



Tiếng súng vang lên trong không gian tĩnh mịch…

Máu lênh láng chảy, lại một cái xác ngã vật xuống nền đất lạnh, đôi con ngươi vẫn trợn tròn lên kinh hãi. Chết mà không thể kịp kêu lên một tiếng…

Khu nhà hoang u ám càng trở nên lạnh lẽo. Mùi máu bốc lên tanh nồng khiến người khác phải khó chịu.

Một người đàn ông trung niên lặng đứng nhìn, tay vừa thu lại khẩu súng. Chiếc mũ tròn vành che đi khuôn mặt nham hiểm và sắc sảo.

Giọng nói lãnh đạm vang lên như một lời cảnh báo:

- Tất cả những đứa nào phản bội tao thì đều phải lãnh hậu quả như thế này.

Những tên mặc áo đen cúi dạp mặt xuống, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Nỗi sợ hãi đang bủa vây quanh chúng…

8h tối tại trung tâm thành phố…

Không gian trong ngôi biệt thự như chẳng vương lấy một chút tiếng động. Trong căn phòng có ánh điện màu vàng sánh được trang trí bắt mắt bởi những tủ đồ cổ quý giá, Thiên Lộ đang ngồi trên chiếc ghế sopha giáp cửa sổ, đôi mắt bồ câu đen láy hướng về bầu trời đầy sao.

Dường như xung quanh chẳng còn gì có sức hấp dẫn đối với đôi mắt tinh anh kia nữa. Cánh cửa phòng mở, rồi lại được nhẹ nhàng đóng lại chỉ phát ra tiếng động nhỏ. Thanh Thanh bước khẽ vào trong, giọng nói vừa nhỏ vừa ấm áp vang lên:

- Thiên Lộ, trung tâm thành phố đang có một đoàn xiếc. Chị muốn đi xem cùng em chứ!

- Không, hôm nay tôi sẽ ở nhà. Tôi không muốn đi đâu cả, em thích thì cứ đi đi. – Thiên Lộ nói bằng chất giọng nhẹ tênh, cái giọng nói này đã khiến cho bao nhiêu người mê mệt. Đôi mắt vẫn giương lên phía bầu trời đêm.

- Chị không đi thật sao. Tiếc thật, hôm nay hình như có góp mặt của Jonl thì phải. – Thanh Thanh thở dài nhẹ liếc mắt nhìn sắc mặt của Thiên Lộ. Quả như cô nghĩ, cuối cùng Thiên Lộ cũng đã có chút bận tâm. Đặt đôi chân nhỏ xuống đất, Thiên Lộ đứng dậy sửa soạn trang phục một lúc rồi bước ra phía cửa. Thanh Thanh thì mừng rỡ reo lên.

Vừa bước qua phòng bếp, đám nữ giúp việc cúi người chào kính cẩn:

- Tiểu thư định ra ngoài ạ? – người quản lí cất tiếng nhỏ nhẹ.

- Ta sẽ ra ngoài với Thanh Thanh, mấy người cứ về nói với ba ta như vậy. – Thiên Lộ vừa nói, đôi chân vẫn sải những bước đều đều, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.

Tiếng bước chân cồm cộp vang lên đều trên hành lang vắng, ông chủ Lâm Dương đã trở về, đi theo hai bên là hai vệ sĩ mặc áo vest đen.

- Chào ba. – Thiên Lộ khẽ cúi người rồi ngước lên nhìn tấm áo sơ mi trắng nhuốm máu đỏ. – Lại một người chết nữa sao. – đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một hình bán nguyệt.

- Lâm Dương Thiên Lộ, mau vào phòng làm việc gặp ta một chút. – ông Lâm Dương nhíu mày nói, vẻ mặt nghiêm nghị của người cha tuổi trung niên có chút sắc lạnh, đi thẳng vào phòng.

Thanh Thanh cúi người chào, Thiên Lộ chỉ đứng nhìn một lúc rồi bước theo sau ba mình.

Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng đen – trắng với không gian khép kín và cách âm yên ắng, ông Lâm Dương tiến tới bàn làm việc, kéo chiếc ghế ngồi, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn thẳng con gái của mình đang đứng trước mặt…

- Con có biết mình là ai hay không? - khuôn mặt ông Lâm Dương bỗng trở nên nghiêm khắc hơn.

- Là đương kim tiểu thư. Con của ông trùm Mafia, người kế nhiệm công ty Lâm Dương. – Thiên Lộ dửng dưng trả lời, khuôn mặt không lấy một biểu hiện.

- Vậy đã là con gái của ta thì con đã biết mình phải làm gì rồi chứ. – Ông Lâm Dương nhìn Thiên Lộ khẽ cười khểnh.

Thiên Lộ lấy cây súng Sig Sauer P226 trên mặt bàn thủy tinh nhắm bắn về tấm bảng phi tiêu cách xa 5 mét. Xác định mục tiêu… bắn!

Một viên đạn bắn thẳng vào giữa bảng, xuyên vào bức tường cách âm. Thiên Lộ hạ súng, đặt lại súng ở vị trí như lúc đầu trên mặt bàn.

Ông Lâm Dương vỗ tay cười…

- Con đã làm rất tốt. Ít nhất một đương kim tiểu thư của nhà Lâm Dương cũng phải làm được những việc như thế này. Cách nhắm mục tiêu của con rất chính xác, hãy tập luyện nhiều hơn. Ta trông chờ ở con.

- Vậy giờ thì con có thể đi rồi phải không? – Thiên Lộ nhìn cha mình với ánh mắt vô cảm.

- Được, cứ đi bất kì đâu con muốn. – ông Lâm Dương trả lời thản nhiên.

Cô chỉ trông chờ có thế, cánh cửa phòng mở ra, Thanh Thanh chạy lại…

- Chị không sao chứ?

- Tôi không sao, em đừng lo. – Cô bước đi không ngoái đầu nhìn lại

Thanh Thanh cứ lẽo đẽo theo sau. Bước ra cách cổng lớn, một đám vệ sĩ đi đằng sau Thiên Lộ, khẽ nhíu mày quay lại nhìn tên đầu đàn.

- Các người đang định làm cái gì vậy? – cái giọng nói nhỏ nhẹ mà trong trẻo vang lên như khúc hát mùa xuân vừa êm tai lại vừa cảm nhận được sự băng lãnh ẩn chứa trong đó.

- Thưa tiểu thư, là ông chủ muốn chúng tôi đi theo để bảo vệ cô, cho nên... – Không để tên vệ sĩ nói hết câu, Thiên Lộ chặn ngang...

- Thôi được rồi, mau đi. Ta không muốn dài dòng. – Cô mở cửa chiếc xe BMW trắng bước vào. Thắt dây an toàn cẩn thận, sau khi Thanh Thanh cũng đã bước lên xe, chiếc xe lao nhanh đến nhà văn hóa trung tâm thành phố. Theo sau là hai chiếc xe hơi của vệ sĩ.

Dừng lại trước cửa nhà văn hóa, ai cũng nhìn Thiên Lộ với ánh mắt xăm xoi và kinh hãi vì thấy mười mấy tên vệ sĩ đằng sau.

Thiên Lộ không muốn mình bị chú ý và càng không muốn người khác cứ nhìn chằm chằm mình, quay lại nói với tên đàn anh trong nhóm:

- Các người cứ ở đây, ta và Thanh Thanh sẽ vào trong. Không cần các ngươi theo sau.

- Nhưng thưa tiểu thư... – tên đầu đàn ấp úng.

- Đây là mệnh lệnh. – Thiên Lộ nói lạnh, đám vệ sĩ, cúi người rồi vội lui đi chỗ khác.

Thanh Thanh kéo tay Thiên Lộ đi vào trong...

- Nhanh lên chị, sắp bắt đầu rồi. – Thanh Thanh có vẻ đang rất hào hứng.

- Em đi chậm lại đi, đừng chạy nữa. – Thiên Lộ hoảng ra mặt khi bị Thanh Thanh kéo chạy.

Thanh Thanh dửng dưng như không nghe thấy, hai người tranh được vị trí đầu tiên, nới giáp với sân khấu nhất.

Các tiết mục còn chưa bắt đầu, cả khán phòng đã đông nghẹt người, các tiếng rì rầm to nhỏ, tiếng cười nói chói tai khiến một cô gái ghét ồn ào như Thiên Lộ khẽ nhíu mày khó chịu. Định bụng đứng dậy thì Thanh Thanh túm lấy cổ tay Thiên Lộ:

- Chị không định xem hay sao. Sắp bắt đầu rồi còn đi đâu?

- Tôi vào nhà vệ sinh một chút. – Thiên Lộ nói bằng giọng khá yếu ớt và mệt mỏi, Thanh Thanh buông tay Thiên Lộ ra.

Thiên lộ bước đi, khẽ lay lay hai bên thái dương, đứng trước chiếc gương lớn. Cô nhìn kĩ khuôn mặt mình. Khuôn mặt vô cảm cả đời không có lấy một nụ cười. Cuộc đời của cô chưa bao giờ biết niềm vui nó có nghĩa lí như thế nào. Xả nước vào tay vỗ nhẹ lên mặt, lấy chiếc khăn giấy trong túi lau sạch nước, Thiên Lộ cảm thấy khoan khoái và đỡ mệt mỏi hơn. Vừa mở cửa bước ra chưa kịp định hình mọi thứ thì chạm trán với một người con trai có tóc màu vàng óng. Thiên Lộ ngã phịch xuống đất đau điếng, vội đứng dậy phủi bụi trên quần áo, cô ngẩng mặt nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình...

- Mù à? – Thiên Lộ khó chịu cau có rồi bước đi chưa kịp để người kia nói một câu xin lỗi.

Đại Phong xưa nay chưa từng bị cô gái nào mê hoặc, giờ lại đắm chìm cứ đứng ngây người nhìn nhan sắc của Thiên Lộ...

- Cậu đang nhìn gì thế Đại Phong? – Hàm Thúy nhìn Đại Phong như sinh vật lạ khi thấy cậu cứ đứng tần ngẩn nhìn về phía cánh cửa.

- À, không có gì. – Đại Phong khẽ nở nụ cười, nụ cười ngọt ngào như kẹo, ấm như nắng khiến người nhìn phải mê mệt, nhấc chân bước vào trong để chuẩn bị cho buổi diễn.

Thiên lộ vừa ngồi xuống ghế thì Thanh Thanh đã càu nhàu và trách cứ.

- Sao chị đi gì mà lâu thế.

- Bây giờ tôi cũng đã về rồi đấy thôi. – Thiên Lộ thản nhiên trả lời, mắt hướng về phía sâu khấu, giọng nói dạo đầu của một MC vang lên, tất cả mọi người vui mừng hò hét cổ vũ. Thiên lộ không hề có chút cảm xúc, vẫn im lặng, mắt vẫn chăm chăm nhìn sân khấu, não vẫn như đang tiếp nhận mọi thông tin. Tấm rèm đỏ đô được mở ra các trò ảo thuật đặc sắc hiện ra trước mắt, trong khi mọi người đang hứng thú thì Thiên Lộ tỏ ra khá nhàm chán quay sang Thanh Thanh đang phấn khích:

- Em nói có Jonl mà, tôi không thấy.

- Em lừa chị thôi. Không có Jonl, chỉ có cá sấu. – Thanh Thanh gãi gãi đầu.

- Em dám lừa tôi? – Thiên Lộ mặt biến sắc, giọng nói vốn đã lạnh lại càng lạnh thêm.

- Xin lỗi chị, em... – Thanh Thanh cúi gằm mặt xuống, Thiên Lộ đang định đứng dậy trở về nhà nhưng có một luồng suy nghĩ nào đó đã thâm nhập vào tâm trí khiến Thiên Lộ quay lại chỗ ngồi.

- Chị không về sao. – Thanh Thanh rơm rớm nước mắt nhìn Thiên Lộ.

Thiên Lộ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thanh Thanh:

- Đừng khóc, tôi không về nữa. Mất công đến đây rồi xem hết tôi mới về. – Thiên Lộ nói bằng giọng ấm áp hơn bao giờ hết, khuôn mặt không cười nhưng cũng khiến cho người đối diện trở nên ấm lòng và tin tưởng.

Giọng nói của Mc lại vang lên khắp khán phòng...

- Tiết mục cuối cùng của hôm nay chắc cũng là tiết mục mà các bạn mong chờ nhất. Màn trình diễn với sự góp mặt của chú cá sấu.

Tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, sân khấu vừa trở nên tối om lại được bật sáng, Thiên Lộ hướng mắt nhìn về sân khấu, hình ảnh một anh chàng huấn luyện viên khoác chiếc áo màu đen với mái tóc vàng bảnh bao đeo mặt nạ, cậu đang điều khiển con cá sấu cùng với một huấn luyện viên khác. Lời nói của Mc vẫn cứ thế vang lên một cách thất thanh, Thiên Lộ cảm giác như không hề nghe thấy bất kì tiếng động nào. Bộ não như cũng đang trống rỗng dần, mắt không rời hướng về hình ảnh của Đại Phong.

Lần này Đại Phong phải nhét bàn tay của mình vào miệng con cá sấu, giọng Mc vang lên khiến cho mọi người đều lo lắng, có những người còn không dám nhìn...

- Nếu không thành công thì cậu ấy sẽ mất đi bàn tay mãi mãi.

Trong khi Thanh Thanh đang phải run lên khiếp sợ thì Thiên Lộ khuôn mặt vẫn tỉnh bơ.

Đại Phong môi vẫn nở nụ cười, không hề có chút biểu hiện của run sợ, vậy tại sao Thiên Lộ lại phải sợ?

Nhét tay vào miệng con cá sấu, tay kia cầm que vỗ nhẹ nhàng lên đỉnh đầu con cá sấu như một thuật thôi miên, con cá sấu há to miệng nhưng cũng không hề khép miệng lại. Mọi người hò reo cổ vũ, màn cuối Đại Phong phải nhét đầu với chú cá sấu đáng gờm kia. Những lời nói của Mc cũng gay gắt hơn trước khiến mọi người không khỏi bàng hoàng. Tim Thiên Lộ cũng bỗng chốc đập mạnh, đặt nhẹ bàn tay lên ngực, Thiên Lộ có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy khó thở, tim như bị ai bóp nghẹt lại.

Những cảm giác hoang mang lo sợ bỗng thường trực trong lòng Thiên Lộ.

Đại Phong trên sân khấu đang định chui đầu vào miệng con cá sấu thì nó ngậm miệng lại, khiến cậu giật mình lùi ra xa, chiếc mặt nạ tuột dây rơi xuống, mồ hôi lấm tấm rơi trên mặt.

Mọi người từ những tiếng thét sợ hãi thì sau đó lại tỏ ra thái độ thích thú với khuôn mặt điển trai của Đại Phong.

Thiên Lộ ngồi dưới khán phòng nhìn Đại Phong trên sân khấu mà mắt không chớp, trong đầu đang mông lung điều gì đó. Đại Phong thì lại đánh liều tính mạng của mình lần hai, cậu gõ gõ chiếc gậy nhỏ lên đầu con cá sấu, con cá sấu cũng đã hiền hơn trước, chiếc miệng mở ra đầy những răng nanh nhọn, cậu táo bạo từ từ cho đầu của mình chui vào trong. Có nhiều cô gái đang khóc thét, Thanh Thanh run cầm cập ôm chặt lấy tay Thiên Lộ:

- Nếu mất đi khuôn mặt điển trai kia thì tiếc lắm. – Thanh Thanh dúi mặt vào cánh tay của Thiên Lộ sợ hãi.

Thiên Lộ vẫn im lặng nhìn mọi thứ, khuôn mặt không hề có chút biểu hiện nào.

Đại Phong đã chui đầu vào thành công, con cá sấu cũng đã không ngậm miệng lại, tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, tiếng huýt sáo vang lên, Thiên Lộ cũng chẳng lấy gì làm thích thú, khuôn mặt vẫn lạnh tanh vô cảm, tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc nhưng con cá sấu như đang dần ngậm miệng lại, Đại Phong không rút đầu ra được, mồ hôi trên trán của cậu ngày càng nhiều, cây gậy trên tay vỗ về con cá sấu nhẹ hơn, người huấn luyện viên kia xoa xoa lên lưng con cá sấu nhưng vô tác dụng. Tiếng ầm ĩ bắt đầu nổi lên...

- Không phải là một phần nằm trong tiết mục đấy chứ!

-...

Tay Thiên Lộ khẽ run lên, cô đứng dậy mà chẳng nói chẳng rằng tiến lên sân khấu, tiến lại gần chỗ con cá sấu, hôn nhẹ lên mõm nó, lập tức chiếc miệng mở to ra, Đại Phong nhanh chóng rút đầu ra một cách an toàn... Đúng là “ anh hùng không qua được ải mĩ nhân”.

Trước sự trầm chồ của mọi người, Thiên Lộ thấy khó chịu, Thanh Thanh thì ngỡ ngàng suốt từ nãy giờ, Thiên Lộ kéo tay Thanh Thanh đi nhanh ra cửa, né tránh những ánh mắt những lời bàn tán xôn xao.

Bước lên xe, Thiên Lộ thấy thiếu thứ gì đó, thoáng nhíu mày lo lắng rồi quay sang Thanh Thanh ngồi ghế bên cạnh:

- Này, em thấy cái túi sách của tôi đâu không?

- Em không thấy.

Thiên Lộ suy nghĩ một lúc rồi bước xuống xe lao nhanh vào trong nhà văn hóa để lại dấu hỏi chấm to đùng trên đầu Thanh Thanh. Tiết mục cũng đã kết thúc, người người chen đẩy nhau đi ra, Thiên Lộ ghét chen lấn nhưng lần này phải hòa vào đám đông để tìm túi vì trong đó có rất nhiều thứ quan trọng. Đi nhanh đến nhà vệ sinh, Thiên Lộ thở phào nhẹ nhõm vì thấy nó vẫn còn ở đó, cầm chiếc túi xách trên tay ung dung bước ra ngoài. Đại Phong đứng sau lưng Thiên Lộ từ bao giờ, khiến Thiên Lộ thoáng giật mình:

- Muốn gì? – Thiên Lộ hếch mặt, môi khẽ nhếch thành một đường cong hình bán nguyệt.

- Cô không nhớ tôi sao. – Đại phong cười hiền với Thiên Lộ.

- Dĩ nhiên là... Không. – Thiên Lộ trả lời dửng dưng rồi bước đi trước tầm mắt của Đại Phong.

- Này cô... – Đại Phong lẽo đẽo theo sau.

Thiên Lộ lôi khẩu súng trong túi xách chĩa thẳng về phía Đại Phong:

- Đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ giết cậu đấy. – khuôn mặt Thiên Lộ không cảm xúc, cô đang nói chuyện một cách nghiêm túc.

- Cô đang đùa tôi đấy à. – Đại Phong trong lòng có chút hoang mang nhưng vẫn mạnh dạn lên tiếng.

- Tôi không đùa. – Thiên Lộ chĩa súng lên trần nhà, bóp cò, tiếng súng vang lên khiến mọi người giật mình. Lúc này Đại Phong cứ ngớ người nhìn, đứng yên như tượng, Thiên Lộ quay gót bước đi.