Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 49



“ Nói đi, có cái gì muốn nói với ta?” Gã trung niên tự nhiên ngồi lên sô pha, phảng phất như đang ở trong nhà mình, châm một điếu xì gà, cười không rõ dụng ý nhìn Raymond.

“Tôi vẫn chưa được biết….?” Raymond hỏi, người đàn ông chỉ khoát tay, thái độ kia hình như đang nói y không cần phải biết, đồng thời thúc giục y mau nói.

“ Được rồi, sếp —- nếu ngài không ngại tôi gọi như vậy.” Raymond cho mình một lối thoát, thấy đối phương cũng không phản đối cách gọi của “người nhà”, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. “Ngài trước tiên hãy xem.”

Raymond mở hộp ra, bày vật trang sức óng ánh lóa mắt kia trước mặt người đàn ông.

Nicole ở một bên hút một hơi mà gã trung niên thì thờ ơ búng tàn thuốc trên tay, mở miệng. “Một bộ trang sức thôi.”

“ À à, sếp chắc chắn nhìn ra giá trị vô giá của trang sức này.” Biết gã là đang giả nai, đã mua bán cổ vật lâu như vậy, không thể không nhìn ra giá trị bộ trang sức này, Raymond cười nịnh nọt nói. “Không dối gạt ngài, trang sức này là thuộc về Ramesses I. Tuy thế kỷ trước lăng mộ vị Pharaoh này đã bị trộm, nhưng lúc tôi có được bộ trang sức này, cũng lấy được một tin tức, lăng mộ còn giấu phòng bí mật chưa bị phát hiện.”

Raymond sau khi nói xong lại phát hiện gã vẫn hút xì gà không chút biểu tình, phản ứng ngoài dự kiến này làm y có chút lo lắng, y ho một tiếng ổn định cảm xúc tiếp tục nói —- tuy lời nói chỉ là chuyện bịa cùng truyền thuyết chưa được chứng thực.

“Sếp, ngài không cảm thấy hình tượng Ramesses I xuất hiện bây giờ, ngoại trừ tranh tường tượng đá to lớn, hầu như không có vật phẩm trang sức gì sao? Một vị Pharaoh sáng lập vương triều thứ mười chín như ông ta sao lại không có vàng bạc châu báo chôn cùng…”

Raymond thu tiếng chờ gã phản ứng, nếu tên này không có hứng thú, y cũng không cần lãng phí nước bọt nói tiếp nữa.

Người đàn ông thấy Raymond không lên tiếng, ngẩng đầu liếc y bảo tiếp tục.

Phát hiện biểu hiện không chút hứng thú của gã, trái tim đang treo của Raymond rớt xuống phân nửa.

“ Tôi đoán những bảo vật vô giá này đều còn bị chôn trong lăng mộ, mà tôi cũng từ hội trưởng kia có được vị trí cụ thể của lăng mộ.”

“ À? Nói như vậy ngươi cũng không biết quy củ nơi này, định bụng đi tìm kho báu sau lưng ta?” Gã mở miệng, chất vấn mang chút không hài lòng làm lưng Raymond rùng mình một trận, y cảm thấy người trước mặt giống như ác quỷ giết người không chớp mắt, nếu câu trả lời của y không hợp ý, sẽ hạ sát y ngay.

“ Ha ha, sếp nói gì thế? Tôi còn không phải muốn tìm được bảo vật sau đó chuyển toàn bộ cho ngài coi như quà ra mắt sao? Nếu không, loại ma mới không có quen biết gì như tôi…” Raymond đổ mồ hôi lạnh pha trò, vì để mình thoạt nhìn càng thêm có thành ý, y vừa nói mình vẫn muốn đưa bộ trang sức này qua, đáng tiếc không có cơ hội, vừa đẩy đẩy hộp trang sức về trước.

Người đàn ông hút xì gà trầm lặng, phảng phất như đang ngầm kiểm tra mỗi câu mỗi chữ Raymond nói ra, thậm chí mỗi lần dừng một chút. Qua một lúc lâu, gã mới chậm rãi mở miệng.

“ Việc này không nên chậm trễ, xuất phát đi!”

“ Xuất phát? Xuất phát đi đâu?” Raymond đối mặt với nụ cười sâu xa của gã, trong lòng nổi lên dự cảm không lành.

“ Lăng mộ kia, ngươi cũng sắp đi rồi mà?” Gã liếc thùng đồ ăn trong góc, hừ một tiếng. “Một khi đã như vậy, liền tiến hành kế hoạch trước thời hạn, để bọn ta mở mang tầm mắt thấy được phòng bí mật đầy bảo vật kia.”

Trong lòng Raymond hô to không ổn, y chỉ muốn lừa gã này trước, thoát được lần này rồi nghĩ cách sau! Họ là định đến lăng mộ Ramesses I, nhưng đó chỉ là vì trả cái bùa dính lời nguyền kia! Cái phòng bí mật đó quỷ tha ma bắt nó đi!

“ Vật tư còn chưa chuẩn bị…”

“ Ta có thể giúp ngươi, trong một giờ có thể xuất phát.”

“ Tôi, bạn tôi còn chưa trở về….”

“ Ta sẽ phái ba mươi mốt thủ hạ giúp ngươi.”

“…….”

Raymond đối mặt với người đàn ông cường thế, á khẩu không trả lời được, y theo bản năng liếc cửa, nghĩ thầm Penn chết tiệt đến bây giờ còn chưa trở về, nếu là Penn, chắc chắn có thể giỏi hơn thằng khốn này. “Còn một vấn đề lớn, bản đồ lăng mộ ở chỗ bạn tôi, không đợi anh ấy trở về e rằng…”

Không đợi Raymond nói xong, gã đàn ông vươn tay ngăn y lại, ánh mắt lộ ra hào quang rét lạnh rất phù hợp với đồng tử nhạt màu của gã.

“ Ha ha, cái này lại càng không phải lo lắng, bọn ta đã từng ‘vào’, vị trí lộ tuyến sớm đã quen đường. Duy nhất không biết chính là chỗ phòng bí mật, hay là…” Người đàn ông dừng một chút, tiếp tục nói. “Lời ban nãy của ngươi đều là hoang đường ngu xuẩn?”

Bảo tiêu vẫn ở một bên lại lấy súng ra chỉa vào Raymond, Chesil bảo vệ Raymond ở phía sau hạ giọng nói với y. “…. Dẫn bọn họ đi đi!”

“ Nhưng…” Raymond nhìn Chesil quá mức bình tĩnh, không hiểu ý nghĩ của hắn, mang chúng đến một lăng mộ căn bản không có phòng bí mật là đâm đầu vào chỗ chết! Nhưng đối diện với ánh mắt kiên định của Chesil, y do dự một chút rồi gật đầu, dù là đâm đầu vào chỗ chết, nhưng hiện tại đã đâm lao, họ phải theo lao thôi.

“ Như vậy xuất phát đi sếp.” Raymond quay đầu nhìn người đàn ông, cố gắng làm giọng nói mình không để lộ sự chột dạ của bản thân.

Raymond cùng Chesil bị xô ra khỏi cửa, ai cũng không chú ý thấy Chesil trước khi lên xe thả xuống một cục giấy bị vò từ trong tay áo. Mấy chiếc ô tô lần lượt hất lên một trận cát bụi rồi rời khỏi, cục giấy lăn vài vòng dưới chấn động từ dòng khí, dừng lại bên đường, lẳng lặng nằm đó cho đến khi được Penn nhặt lên lúc mặt trời xuống núi.

“ Penn, cửa không khóa.” Edy nhìn cửa nhà mở rộng nói. Penn mở cục giấy ra mới phát hiện tờ giấy này là câu thơ ám chỉ vị trí lăng mộ Pharaoh, mà đây là vật quan trọng Chesil luôn mang trên người.

Hai người đi vào nhà, mùi xì gà nồng nặc còn chưa tiêu tán làm Penn nhíu mày, đi đến trước bàn trà dùng ngón tay quẹt tàn thuốc trên mặt bàn, có chút đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ.

“ Ah, rất nhiều người đã đi vào.” Edy hô to gọi nhỏ. “Còn có phụ nữ!”

Penn liếc Edy đang cau mày nắm mũi, người này sau khi biến thành Vampire, khứu giác linh mẫn dị thường… Như chó săn, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Họ hẳn đã xảy ra chuyện! Chúng ta đi!”

“ Đi đâu?”

“ Nơi đó.” Penn ném tờ giấy nhăn nheo đi nhanh ra cửa trước, nếu đây là lời Chesil nhắn lại, như vậy họ hẳn là bị những kẻ không biết xuất phát từ mục đích gì bắt tới lăng mộ Pharaoh. Bất an nảy lên trong lòng Penn, hy vọng họ bình an trước kia y đuổi tới.