Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 30



Sau đó, họ cắm trại ở mỏm đá phong hóa, nước cất thu gom mỗi ngày miễn cưỡng duy trì sinh mệnh họ. Họ đi vào giấc ngủ lúc mặt trời ban ngày thiêu cháy mặt đất, khi tinh tú dâng lên là lúc lại cầm xẻng tiếp tục khai quật cửa vào đã mất đi trong thời gian vùi lấp.

Ánh trăng mất bóng trên màn đêm đen tối, ánh sao ảm đạm bao trùm quần đá tiêu điều, không khí xuyên qua xuyên lại giữa đá tảng phát ra tiếng the thé như sói tru hổ hú, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh lửa mỏng manh chập chờn bên trong như ma trơi, làm màn đêm càng thêm khủng khiếp.

Xuyên qua hành lang đá hư hại cực độ, cát vốn bằng phẳng bất ngờ xuất hiện một sườn dốc trũng xuống, tiếng công cụ sắt ma sát cát đá dừng lại, Raymond đầu đầy mồ hôi chạy lên theo sườn cát, lập tức cắm xẻng bên cạnh đống cát hưng phấn hô to.

“ Mẹ nó, tuyệt! Chết tiệt rốt cuộc cũng đào ra.” Thét xong, y cầm lấy ấm nước ừng ực uống mấy ngụm, Jim nghe thấy tiếng hô của Raymond, vội buông ván gỗ vận chuyển cát ra ngoài, chạy đến.

“ Đào ra rồi?” Jim thở hổn hển hỏi. Raymond, Penn cùng Chesil phụ trách đào hầm, Jim cùng Ammut phụ trách vận chuyển cát đá, nhưng hai người họ dường như vô cùng bất mãn với việc phải làm khuân vác, luôn lười biếng đi uống rượu lúc Raymond không chú ý.

“ Ừ!” Raymond không để ý tới câu hỏi của Jim, nhặt dây thừng thô trên mặt đất đi ra ngoài, y còn chuyện rất quan trọng phải làm – mở cửa đá ra. Tuy y không biết Penn làm sao biết được thông tin cửa đá là hướng ra ngoài và dùng dây thừng đóng mở, nhưng hình như là chính xác. Để mở cửa, họ lúc vừa đào ra đỉnh cửa liền đục lỗ, nhét dùi sắt cột dây thừng vào, may cho họ là cửa đá cũng không dày như đã tưởng, trải qua phong hóa hàng năm, muốn đục khoét cũng vô cùng thoải mái.

Raymond cẩn thận lái xe lách qua đá tiến vào cửa vào hành lang đá, sau đó cột một đầu dây nối cửa đá vào đuôi xe, chỉ cần tưởng tượng đến lúc ô tô khởi động có thể kéo cửa mở ra, y liền kích động đến độ ngay cả dây thừng cũng thắt không được. Mọi thứ thu xếp xong xuôi, Raymond ngồi vào phòng điều khiển hít sâu mấy lần làm mình bình tĩnh trở lại, ấn kèn, y đột ngột nhớ ra hình như không thấy Ammut đâu, nhưng đó cũng chỉ trong nháy mắt. Sau đó, tiếng tin tin chói tai đè lên tiếng gió hú buồn thảm quanh quẩn trong quần đá làm y lại khẩn trương mong đợi chuyện sắp sửa xảy ra.

[Xong chưa?] Nghe thấy tiếng kèn truyền vào, ánh mắt Penn hướng tới ký hiệu văn tự khắc trên cửa đá nối với sợi dây thừng, tuy bị bão cát xâm thực hết, lại vẫn có thể nhìn ra dấu vết tráng lệ đồ sộ trong quá khứ.

Đứng ở một bên cùng y chăm chú vào cửa đá, Chesil gật gật đầu, sau đó có chút không đành rời khỏi. Chờ bọn hắn rút đến nơi an toàn, Penn vươn tay dùng sức lắc lư dây thừng, nhắc Raymond có thể bắt đầu kế hoạch.

Ngồi trong xe, Raymond từ kính chiếu hậu thấy được tín hiệu có nghĩa là “bắt đầu”, nhịn không được nhịp tim tăng tốc, bàn tay đổ mồ hôi, y thở một hơi giẫm lên chân ga làm xe tiến tới. Không quá lâu sau, như bị một sức mạnh đột ngột tóm lại, xe dừng mạnh, Raymond thấy thế tiếp tục nhấn ga. Bánh xe không ngừng quay tròn tại chỗ, cát đá bị hất ra xếp thành một ngọn núi nhỏ phía sau bánh xe.

Ngay lúc Raymond cho rằng xe sẽ báo hỏng, xe liền xông mạnh ra, y cuống quít đạp mạnh phanh xe mới tránh tông vào đá phía trước. Cùng lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa cùng với bụi đất tứ tán từ phía sau đập vào mặt mà đến, Raymond theo bản năng che đầu, thậm chí có thể cảm thấy chấn động vô danh truyền đến thân xe.

Mở rồi?! Trong đầu Raymond nháy mắt hiện lên ý nghĩ này, y lao xuống xe bịt miệng mũi nhảy vào trong bụi cát mù mịt. Ánh lửa không ngừng lấp lóe dần khôi phục bình lặng, bụi cát cũng từ từ tiêu tán. Raymond nhìn cảnh tượng mờ nhạt dần trở nên rõ ràng dưới ánh lửa, không thể không thể há miệng. Cửa động màu đen mất đi cửa đá che lấp như một cái họng khổng lồ há ra trong đêm tối, phát ra từng trận gào thét hướng tới bọn họ, ở hai bên lối vào vẫn có thể mơ hồ thấy được hai pho tượng cổ xưa đứng sừng sững trái phải.

Raymond khẩn cấp hướng về phía trước, vươn tay vuốt lên pho tượng được bảo tồn hoàn hảo, cẩn thận quan sát. Một pho tượng nữ *** mỹ lệ đứng phía trên sư tử khắc đá, tay cầm rắn hổ mang, mà trong tay cô gái bên kia thì cầm hoa sen. Trong lòng Raymond nhịn không được cảm thán, y biết đây là nữ thần Qetesh trong thần thoại Ai Cập cổ, vị thần tượng trưng cho vẻ đẹp cùng tình yêu, mà pho tượng nữ thần này có thể trải qua năm tháng nung rèn mà vẫn hoàn hảo bảo tồn trông rất sống động, thậm chí ngay cả sắc thái cũng còn mơ hồ có thể thấy được, quả thực giống như có sự bảo hộ của thần.

“ Nhóc con, cậu cũng quá xúc động.” Penn giơ đèn dầu đi đến, y vừa phủi bụi đất trên người vừa chỉ trích Raymond xúc động. “Nếu có đá phong hóa rơi xuống đập trúng đầu cậu, tôi cũng không nhặt xác cho cậu đâu.”

“ Tùy ý, tùy ý! Chúng ta mau vào đi!” Raymond kích động giậm chân, hận không thể khẩn trương vọt vào trong xem rốt cuộc còn có cái gì. Đột ngột, tiếng thứ gì đó vỡ vụn phát ra dưới chân y hấp dẫn mọi người chú ý.

Raymond tiếp nhận đèn dầu đưa sát xuống chân, một cái sọ người hầu như bị đạp vỡ bất ngờ xuất hiện, làm y sợ hãi lảo đảo lui về phía sau. Raymond nương theo ánh lửa nhìn xung quanh, y đột ngột rùng mình một cái, lông tơ sau lưng từng sợi dựng thẳng lên, ban nãy chỉ lo quan sát tượng đá, Raymond hoàn toàn không chú ý tới trên mặt đất xung quanh y lại chất đầy xương trắng!

Còn thêm vải mục phủ đầy bụi đất, xương người có thể thấy được khắp nơi nổi ra sắc thái âm trầm dưới ánh lửa lay động, Raymond hầu như có ảo giác những hốc mắt tối om trên vô số cái sọ kia đang đồng loạt nhìn y, rốt cuộc… Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Raymond nín thở lui về phía sau, đầu gối nhịn không được phát run. Đồng thời, cánh tay chạm tới một người, Raymond ngẩng đầu, đập vào mắt chính là Chesil vẻ mặt kinh ngạc đồng dạng, ánh mắt ảm đạm chằm chằm nhìn đống xương trắng làm y cảm thấy bi ai. Raymond vươn tay bắt lấy bàn tay lạnh lẽo nắm chặt của Chesil, tăng lực nắm như để trấn an.

Y quay đầu lại nhìn đống xương kia, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn những linh hồn chết oan đó có thể ngủ yên. Không có hưng phấn phát hiện di tích, tâm tình Raymond giờ này phút này vô cùng nặng nề.

[ Rốt cuộc… Xảy ra chuyện gì?] Penn xoa cằm khó nén kinh ngạc trong lòng. Y đi đến trước một bộ xương trắng coi như hoàn hảo, ngồi xổm xuống, vươn tay gạt đất cát vàng cùng vải mục ra, cẩn thận quan sát trạng thái xương trắng. Không có vết thương, cũng không có dấu vết máu. Nhìn mấy lần đều là kết quả này, Penn trong lòng nhịn không được nghi hoặc, tại sao nhiều người như vậy phải tụ tập ở cửa? Nếu gặp phải hiểm họa gì, họ tại sao không trốn ra mà ở đây chờ chết?

[ Penn.]

Giọng nói bình lặng của Chesil truyền đến, Penn đứng lên quay đầu chằm chằm nhìn người “tận mắt thấy” kết cục bi thảm của tộc mình, kinh ngạc trên mặt hắn đã biến mất, nhưng từ sắc thái bi thương biểu lộ trong ánh mắt, vẫn có thể nhìn thấy được đau khổ nội tâm hắn.

[ Ngươi không sao chứ?] Penn lo lắng hỏi, Chesil lắc đầu, vươn tay chỉ vào chỗ sâu và tối hơn.

[ Chúng ta vào xem sao.]

[ Ngươi thật sự không có việc gì chứ?] Biểu hiện quá mức bình tĩnh của Chesil làm Penn nhịn không được lo lắng.

[ Có lẽ bên trong còn sót lại cái gì đó có thể giải đáp lý do họ chết.]

[………….]

[ Penn, ngươi yên tâm! Ta thật sự không có việc gì. Họ đã chết mấy ngàn năm rồi, ta ngoại trừ bi thương, cũng không làm gì được, cho nên, cho nên để ta biết lý do vì sao họ diệt vong.]

Chesil rũ mắt xuống, không đành lòng nhìn đống xương trắng dày đặc trước mắt nữa. Trước mắt chỉ là ảo ảnh mấy ngàn năm trước, tộc của hắn bị thứ gì đó không biết bức bách uy hiếp, họ tụ tập ở cửa từ từ hoặc đồng thời mất đi sinh mệnh, hắn dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con cùng phụ nữ, nhưng hắn có thể làm gì? Toàn thân Chesil bị cảm giác vô lực bao vây. Nếu hắn có thể trở về lại, có thể nghĩ cách cứu bọn họ chứ? Nhưng giả thiết này bây giờ cũng chỉ là lời nói vô căn cứ. Điều hắn có thể làm cũng chỉ là hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có cái này thôi.