Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 26



Sau khi vết thương sau lưng Raymond khỏi hẳn, vẫn để lại một vết sẹo dài, bác sĩ đề nghị y có thể nhờ người bạn kia kiếm chút thuốc mỡ nhập khẩu, mỗi ngày kiên trì bôi lên là có thể có cơ hội xóa đi, nhưng Raymond lại nhẹ nhàng từ chối ý tốt kèm giá cả xa xỉ của bác sĩ. Đối với Raymond mà nói, vết sẹo này là tội lỗi mang trên lưng y. Dù y còn sống có thể làm những chuyện mình muốn làm, dù thời gian đang tiếp tục, y cũng sẽ không quên Charlotte, lại càng không quên tội lỗi mình phạm phải.

Trong lúc Raymond tháo bỏ băng vải, tài chính, trang bị cần thiết, manh mối thu thập, mọi thứ đều đã chuẩn bị và thu xếp ổn thỏa. Sau khi ra khỏi phòng khám cũ nát kia, họ liền vó ngựa không dừng xuất phát đến mục tiêu thứ nhất – chỗ ở của bộ tộc còn sót – các nghệ nhân cổ đại. Họ sẽ phát hiện cái gì? Y đã không thể chờ đợi được.

Vượt qua hữu ngạn sông Nile, sau khi lòng vòng qua Thung lũng các vị vua, ô tô động lực tràn đầy chạy trên sa mạc, đường đi xóc nảy cùng cát bụi thường xuyên tung lên làm Raymond cách khẩu trang ho khan vài tiếng, liên tục lắc lư nhìn bản đồ cũng khiến mắt y bắt đầu khô khốc.

Tài xế đương nhiên là Penn đảm đương, nhưng kỹ thuật lái xe quá mức cuồng dã của y khiến người ta không thể chịu đựng.

“ Hướng đúng không? Theo dấu hiệu trên bản đồ, xuống phía nam bốn năm ngày nữa chính là ốc đảo Kharga.” Raymond thu hồi bản đồ, y lần đầu tiên ngồi xe vượt sa mạc, trong mắt và cổ họng giống như bị một lớp cát thật dày bám vào, vô cùng khó chịu. Y quay đầu nhìn Penn, người đàn ông đeo kính râm tự nhiên cực kỳ sang quý tới Raymond còn biết – điềm nhiên như không lái xe một tay, hơi kích động vào chỗ nào đó trong tự tôn Raymond, làm y liều mạng nhẫn nhịn xúc động muốn ho ra.

“ Chúng ta đi lên chân núi Ajouz hướng bắc.” Penn giọng điệu biếng nhác trả lời, bộ dạng tuyệt đối không giống tài xế lái xe, càng như một con ma men bị đánh thức từ giấc ngủ.

“ Gì? Nhưng mục tiêu trên bản đồ phải…” Raymond lại mở bản đồ ra, tấm bản đồ này là phiên bản viết tay của bản đồ cổ cực kỳ quý báu, dựa theo nghiên cứu của họ trước đó mà suy ra địa điểm, không phải là đến ốc đảo Kharga phía bắc hay sao? Raymond chưa từng đến đó thật ra cũng ôm ý nghĩ tiện thể đi thăm đền thờ Isis nơi ấy.

“ Kharga trước kia quả thực là khu tụ tập nghệ nhân, nhưng cái cậu muốn tìm không phải một trong số đó.”

“ Sao anh biết?” Raymond nhíu mày nghi hoặc hỏi, hơn nữa, dù Penn nói đúng, tại sao lúc thảo luận trước kia không nói ra? Bây giờ trong sa mạc lại tự tiện thay đổi lộ trình không đến ốc đảo… Raymond đột ngột lo lắng, vật dụng họ mang có đủ hay không.

“ Trước không nói việc này!” Penn rõ ràng nói sang chuyện khác, dùng ngón cái chỉ chỉ kính chiếu hậu. “Hai người bạn của cậu sao lại thế này.”

Câu hỏi của Penn làm Raymond quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính xe phía sau, trong thùng xe dùng vải bạt căng phủ, ánh sáng tuy ảm đạm, nhưng vẫn có thể thấy rõ mấy người đàn ông ngồi ba góc đang nhìn nhau chằm chằm.

Chesil đương nhiên muốn theo sát y cùng đi, nhưng hai người còn lại — Jim cùng Ammut lại xuất hiện rõ ràng làm Raymond lấy làm kinh hãi.

Từ sau lần đến phòng khám trách cứ Raymond, Jim liền mất bóng, Raymond cũng thử nhờ người hỏi thăm tung tích gã, nhưng không thu hoạch được gì. Không ngờ một đêm trước khi y chuẩn bị xuất phát, Jim đột ngột xuất hiện trước mặt y, nói rất hối hận vì những lời nói quá đáng khi đó, hy vọng Raymond có thể tha thứ cho gã. Vốn ôm cảm giác bứt rứt, Raymond vẫn hết sức vui sướng vì người bạn theo mình từ Anh quốc băng biển này có thể trở về, cũng lập tức mời Jim gia nhập lần thám hiểm này của họ.

Bất quá làm y để ý chính là Jim hình như thay đổi thành một người khác? Cả người nặng nề không còn nói chuyện với y như hồi trước. Rõ ràng cảm thấy giữa hai người có sự ngăn cách, Raymond chỉ có thể âm thầm thở dài, hy vọng về sau có thể chậm rãi khôi phục quan hệ ngày trước.

Còn một người nữa… Raymond vừa đối diện ánh mắt đối phương liền nhịn không được quay đầu qua một bên, dù nhìn nhiều đến bao nhiêu, y cũng không thể quen với gương mặt xấu xí phá nát kia. Lính đánh thuê ở tầng hầm dưới đất hầu như bị y quên mất này, cũng không biết làm sao tìm được y đòi lấy thù lao, bất kể có giúp y làm được gì hay không, chỉ cần hết thời gian hợp đồng liền phải trả thù lao đáng kể cho gã kia – chuyện này bị Penn biết được cười nhạo thật lâu, nói tất cả những nhà thám hiểm ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi lại học người khác dùng nhiều tiền tìm lính đánh thuê đều là kẻ ngu ngốc.

Raymond vốn định giải trừ hợp đồng lúc đó, nhưng Penn cười nhạo lại làm y cảm thấy xấu hổ tức giận dị thường, y thẳng thắn gạt bỏ ý niệm đó, bảo Ammut gia nhập đội, nghĩ ít nhất để quái vật này phát huy chút tác dụng trên đường, như vậy chẳng những có thể lấp kín miệng Penn, hơn nữa tiền trả đến bây giờ cũng không tính là hoàn toàn lãng phí.

Từ kính chiếu hậu thấy được ba người như mối quan hệ chuỗi thức ăn sinh học, Raymond thật sự có chút lo lắng không biết dọc đường có thể xuất hiện chuyện gì hay không.

“ Aizz, Penn, lời anh vừa nói có ý gì?” Không muốn lại đi suy nghĩ những quan hệ giữa cá nhân đáng ghét đó, Raymond vươn tay bịt khẩu trang trên mũi, hận không thể chặn không khí lại để cát bụi đừng tiến vào trong phổi, nhưng không quá một hồi liền ngạt không chịu nổi.

“ Họ vô cùng kỳ quái.”

“Tôi thấy, cái tôi hỏi chính là mục đích.”

“…. À, được rồi, ai kêu cậu là con nít chứ!” Penn dùng giọng điệu châm biếm, sau khi nói xong nhún nhún vai, tiếp đó, một tay lanh lẹ châm điếu thuốc cho mình, không khí vốn tràn ngập hơi bụi trong xe lại bị ô nhiễm, Raymond trừng mắt nhìn người đàn ông thoải mái tự đắc kia, đáng tiếc đối phương lại làm lơ y.

“ Anh sao lại chắc chắn nơi chúng ta phải tìm ở đó?”

“ Vì có Chesil.” Penn tiếp tục nuốt sương nhả khói, câu trả lời của y cùng sương khói vờn quanh trong không khí như khiến người ta càng không hiểu.

“ Tôi đương nhiên biết! Chúng ta hiện tại không phải đi tìm bộ lạc của Chesil sao? Lúc suy đoán địa điểm trước đó, anh không phải nói Chesil cũng không nhớ rõ đi như thế nào sao?”

“ Tôi không nhớ tôi có nói thế!”

“ Chết tiệt! Đây là một câu có thể lấy tay phủi được sao? Nếu lúc trước anh sớm nói chỗ cụ thể, chúng ta cũng không cần chạy loạn trong sa mạc như bây giờ!” Raymond nhịn không được có chút phẫn nộ, hồi tưởng lúc mình cùng Hawass cố gắng suy đoán chỗ ở bộ tộc sống sót, đồ đểu này đề xuất gì cũng không đưa ra, chỉ cười quái dị một bên. Raymond lập tức kết luận Penn là cố ý! Như nhìn thấu phẫn nộ của y, Penn cười ha hả như chắc chắn Raymond sẽ phản ứng như mình đã đoán. Raymond cảm thấy ngay cả bộ dạng thở sâu đều đặn của người này cũng có thể làm lửa giận mình mạnh hơn.

“ Cậu biết không? Chesil là người cuối cùng của bộ lạc, thật ra di chỉ bộ lạc cậu nói kia rốt cuộc còn tồn tại hay không, cũng là một câu hỏi.”

“….Người cuối cùng?”

“ Đúng, những người khác đều đã chết!” Penn nhếch miệng cười kiểu không liên quan tới mình. Lời Penn nói không tính là thật cũng không tính là giả. Bộ tộc còn sót gì đó vốn chính là lời bịa đặt, mà thành viên bộ lạc Chesil ba ngàn năm trước quả thật cũng sớm đã biến thành bụi đất. Bất quá, từ phương diện nào đó mà nói, Chesil quả thực được xem là người sống sót duy nhất trong năm tháng dài đằng đẵng của “bộ tộc người còn sót lại”, giọt máu thuần huyết Ai Cập cổ lưu lại.

Không biết sự mù mờ trộn trong lời Penn, trong đầu Raymond lập tức xuất hiện tình cảnh toàn bộ gia tộc Chesil bị diệt vong, chỉ còn lại có một mình hắn lưu lạc đến Luxor. Tức giận trước đó nháy mắt tan thành mây khói, Raymond trầm lặng không còn truy vấn, mà trong ánh mắt lộ ra trên khẩu trang cũng biểu lộ sự thương hại cùng tội nghiệp đối với Chesil thân thế đáng thương.