Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 11



Raymond chạy khỏi chợ, đến tiệm bánh mì mua bánh mì cùng pho mát, lại dạo đến một hẻm nhỏ mua quà vặt y rất thích ăn: “ Kanawa” – loại bánh ngọt dùng táo, chanh hạnh nhân chế thành, đồ ngọt luôn có thể làm tâm tình y vui sướng.

Trở lại chỗ ở, cùng Chesil chia sẻ bữa trưa đơn giản trên giường, tuy ngôn ngữ không thể câu thông, nhưng không chút cảm giác lúng túng.

“ Bánh mì.”

Raymond chỉ vào bánh mì, phát âm rất chậm như dạy con nít, sau đó lặp lại, sau khi Chesil học theo chỉ vào bánh mì phát ra âm tiết không quá chuẩn xác, Raymond cười, cẩn thận không chạm trúng chỗ bị thương, sờ sờ đầu hắn coi như khen ngợi.

Nhìn Chesil cố gắng cầm bánh mì phát âm, Raymond đột ngột nghĩ khi y còn bé, cha cũng là dạy y biết chữ như vậy sao? Bất quá, chữ đầu tiên người cha điên cuồng mê luyến Ai Cập của y dạy là “Pyramids” – kim tự tháp. Raymond phì cười, thấy Chesil vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, y vội khoát khoát tay, ý bảo y cũng không phải cười nhạo hắn.

Raymond cầm lấy món tráng miệng, đột ngột nhớ cái mình dạy cho Chesil không phải tiếng Ả rập mà là tiếng Anh mẹ đẻ của y, như vậy được không? Nghi vấn ngắn ngủi này lập tức biến mất khi Chesil chủ động chỉ chỉ món tráng miệng hỏi phải gọi như thế nào.

“ Bánh ngọt.” Cố ý không nói từ Ả rập kanawa kia, Raymond đột ngột có loại khoái ý độc chiếm đồ vật nào đó.

Đúng lúc này, Chesil đột ngột cảnh giác xoay đầu, như một con báo phát hiện kẻ địch. Raymond nhìn theo hướng hắn nhìn chăm chăm, cánh cửa vốn đóng chặt lúc này lộ ra một khe hở nhỏ hẹp.

Raymond đi qua mở cửa, thấy Charlotte đứng ở ngoài cửa vẻ mặt hoảng loạn.

“ Charlotte, em đã về rồi?” Raymond hôn tóc vị hôn thê một cái, cô gái lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng, nhìn suốt vào căn phòng mở rộng.

“ Ray… Người đàn ông kia…” Charlotte không biết phải hỏi ra sao mới có thể khiến Raymond giải thích tại sao y cùng người Ai Cập nửa thân trần kia ngồi trên giường nói chuyện phiếm.

“ Anh ta là Chesil. Tuy lúc ban đầu có chút hung bạo, nhưng không phải người xấu.”

“Nhưng…” Charlotte lộ ra vẻ mặt hoài nghi, trong mắt cô, người đàn ông Ai Cập kia chính là một kẻ điên thích tấn công người khác. Cô không hiểu Raymond thiếu chút nữa bị giết tại sao lại ung dung như vậy, hình như… Còn cùng người kia có quan hệ không tồi?

“ Quấy rầy một chút.”

Từ giữa cầu thang truyền đến giọng nói già nua lại chững chạc, Raymond thấy người tới lập tức hưng phấn lên.

“ Hawass!”

“ Bây giờ có tiện không? Ta muốn nói chuyện với cậu!”

“ Đương nhiên là tiện!” Raymond gật mạnh đầu, dặn Charlotte pha trà tiếp khách, y liền lôi Hawass vào khách phòng của Chesil.

Hawass nhìn căn phòng lộn xộn, tuy cảm thấy đạo đãi khách của Raymond có chút vấn đề, nhưng cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt lão lập tức rơi vào thanh niên vẻ mặt cảnh giác.

“ Hawass, đây là Chesil.”

Chesil nghe thấy Raymond gọi tên hắn, giật giật thân thể, nhưng vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm lão già xa lạ trước mắt.

“ Hawass, ngài đã xem ghi chép cháu để lại sao?”

“ Ừ, ta tới tìm cậu chính là vì việc này!”

Hawass trả lời, nhưng ánh mắt lão lại không rời khỏi Chesil, lão tương đối tò mò với chàng trai tên là Chesil trước mắt, diện mạo không thể nói rõ, nhưng nhìn màu da sậm kia hình như là người Ai Cập, nhưng nam giới Ai Cập theo tín ngưỡng Hồi giáo lưu hành mà để tóc dưỡng râu, người ngay cả lông mày cũng cạo như hắn cơ hồ không có. Mà loại tập tục này, hình như chỉ có thể ngược dòng đến xã hội Ai Cập cổ xưa, chẳng lẽ đối phương là một phần tử cuồng nhiệt mê luyến văn hóa Ai Cập cổ?

“ Thế nào?” Thấy Hawass lâm vào trầm tư, Raymond vội vàng hỏi. Hawass lúc này mới lấy lại tinh thần, nói với Raymond phát hiện của lão.

“ Ta rất kinh ngạc, kỹ thuật này đã thất truyền từ ba trăm năm trước, lúc đế quốc Ottoman (*) chiếm lĩnh Ai Cập. Ta chỉ từng thấy một phần hiện vật bị phong hóa trong đám vật chôn theo được khai quật. Nguồn gốc cái khố váy này của cậu…?”

“ Thật sự đúng như vậy!” Raymond nghe thấy chuyên gia khẳng định ý kiến của mình, không khỏi vỗ tay. “Chesil, Chesil.” Y hưng phấn cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể chỉ vào Chesil vẻ mặt mờ mịt.

“ Cậu là nói… Anh ta mặc khố váy?”

Raymond vì hưng phấn mà vẻ mặt ửng hồng liều mạng gật đầu, nói với Hawass toàn bộ ý nghĩ của y, cũng trưng cầu ý kiến lão. Hawass không trả lời, quay đầu dùng tiếng Ả rập hỏi Chesil.

Vẻ mặt mờ mịt của Chesil làm Hawass nhíu mày, lão thay đổi tiếng Coptic (ngôn ngữ Ai Cập đương đại), nhưng đối phương vẫn không phản ứng.

“ Hình như anh ta không hiểu, hơn nữa, ngôn ngữ của anh ta, từ trước tới giờ cháu chưa từng nghe qua loại ngôn ngữ nào phát âm kỳ lạ như vậy.” Raymond thấy thế vội bổ sung giải thích, dù y đã cảm thấy phát âm hàm ngữ rất quái lạ, nhưng ngôn ngữ như ngậm trong miệng, ngâm nga trong cổ họng của Chesil lại càng thêm kỳ quái.

“ Có thể khiến anh ta nói mấy câu không?” Hawass tò mò hỏi.

“ Để cháu thử xem!” Raymond nói xong liền bắt đầu khoa tay múa chân ra dấu, thậm chí mượn dụng cụ ném tới ném lui, hành vi cơ hồ có thể so sánh với tấu hài của y rốt cuộc làm Chesil mặt không chút biểu tình mở miệng nói một câu.

“ Thế nào?”

“ Anh ta nói không hiểu ý cậu là gì.” Hawass vuốt chòm râu màu trắng vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

“ Gì! Hawass, ngài có thể hiểu lời anh ta nói? Thật không hổ là học giả đệ nhất Ai Cập!” Raymond vẻ mặt sùng bái nhìn Hawass, cảm thán sự thông thái uyên bác của lão.

“…… Khục, con trai, cậu thật sự không có óc hài hước, ta là nhìn vẻ mặt anh ta mà đoán.” Hawass giả ho một cái, sau đó nhìn Chesil lại lâm vào trầm tư, phát âm của Chesil quả thực bất đồng với ngữ hệ hiện có, nhưng lại không có vật đối chiếu, lão cũng không có cách nào khẳng định, liên hệ đến cái khố váy và tập tục cạo tóc của Chesil, lão cũng nhịn không được nghiêng về suy đoán lớn mật của Raymond.

“ Tuy suy đoán của cậu rất có khả năng, nhưng… Không hiểu ngôn ngữ của anh ta, chúng ta cũng không có cách nào tìm ra chỗ của bộ tộc sống sót kia.” Hawass nói ra vấn đề rất thực tế, nháy mắt dập tắt phân nửa hưng phấn của Raymond.

“ À? Vậy cháu cùng anh ta có thể câu thông là được sao? Tối hôm qua cháu bắt đầu dạy anh ta không ít từ đơn!”

“ Vậy cậu học xong ngôn ngữ của anh ta chưa?”

“ Cái này…”

Hawass nhịn không được thở dài, vươn tay vỗ vỗ chàng trai suy nghĩ ngây ngô trước mắt, làm y tỉnh táo lại.

“ Hazz, đợi đến khi anh ta có thể hiểu được ý của cậu, bao gồm việc chuyển đổi ý nghĩ thành lời nói nói ra, phải là chuyện rất lâu về sau.”

Nhưng, cái bây giờ Raymond thiếu nhất chính là thời gian. Bị hắt một chậu nước lạnh quá thực tế, Raymond như bóng cao su xì hơi, lập tức xẹp xuống, nhưng vẻ mặt lại không cam lòng.

“ Đáng ghét! Vậy giấy Papyrus? Có tiến triển không?”

“ Cậu biết cái đó cũng cần thời gian.”

“ Chết tiệt, chẳng lẽ cháu chỉ có thể chờ bị trục xuất hay sao?”

Thấy Raymond hiện giờ tương phản với hưng phấn trước đó, trở nên nóng nảy như sấm sét, phẫn nộ đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt Hawass nghiêm túc lên, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

“ Raymond, cậu có trực giác rất tốt, nhưng cậu vẫn cần một trái tim luôn luôn bình tĩnh.”

“…………!” Lời Hawass làm Raymond dừng lại, y cố gắng muốn hạ cảm xúc nóng nảy xuống, nhưng hình như không có hiệu quả gì, chỉ có thể cắn ngón tay trút giận.

“Ta vẫn muốn hỏi, tại sao cậu chấp nhất Ai Cập như vậy?”

Raymond ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo của Hawass làm y rùng mình một cái, y đột nhiên nhớ ra thứ ông lão trước mắt thống hận nhất chính là kẻ trộm mộ, người ngoại quốc mua bán cổ vật cùng học giả mượn danh khảo cổ phá hoại di tích, mà y hình như cũng dính vào. Raymond cũng rất tò mò, dù là lãnh sự giới thiệu, nhưng Hawass hận thấu xương ba loại người này chẳng lẽ không phải thà xé mặt cũng không hỗ trợ sao? Nhưng Hawass chẳng những giúp đỡ, đối với hành vi thăm dò phòng bí mật lần đó của y cũng không ngăn lại. Raymond chằm chằm nhìn ông lão thần sắc nghiêm túc trước mắt, y đoán không ra ý nghĩ của lão.

“…. Bắt đầu từ một giấc mộng thời thơ ấu!”

Raymond rất thành thật nói ra tiếng lòng, nhưng tránh né sự thật giấc mộng của y là khai quật kho báu sau đó thu danh đạt lợi, vì nó sẽ chọc đến đối phương. Nhưng Hawass có thể đoán được đại khái không? Raymond liếc ông lão, đối phương quả nhiên nhíu mày.

Qua một lúc lâu, Hawass mới mở miệng.

“ Vậy cậu có thể nói cho ta biết, nguồn gốc của cuộn giấy Papyrus kia không?”

Raymond xoay đầu, lấy trầm lặng từ chối yêu cầu của đối phương, Hawass thấy thế thở dài, không còn ép hỏi, chỉ nói lão sẽ tìm kiếm tư liệu lịch sử ghi lại về bộ cổ xưa, liền xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng ông lão rời khỏi, Raymond cắn cắn môi. Nếu y có thể thẳng thắn với lão là được rồi, tiếc là y không thể, bảo y làm sao có thể nói với ông lão thống hận kẻ xâm lược kia cha y thật ra là một kẻ trộm mộ, tự mình trộm lấy phần giấy Papyrus nghe nói có ám chỉ kho báu, mà thằng con trai là y bây giờ muốn kế thừa ý nguyện khai quật kho báu?

Cánh tay đột ngột bị chạm vào, Raymond quay đầu, thấy Chesil vẻ mặt lo lắng nhìn mình, không khỏi cười gượng lên tiếng.

“ À à, quên đi, nghĩ biện pháp khác đi, nữ thần may mắn chắc chắn sẽ lại giáng xuống, đúng không?”

Raymond vừa an ủi bản thân vừa vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay Chesil, người nọ lại cầm một khối kanawa đưa tới bên miệng Raymond.

“ Bánh ngọt.”

Nghe Chesil phát âm trúc trắc, Raymond đột ngột cảm thấy những thứ phát sinh gần đây cũng không phải đều là chuyện xấu, mũi có chút chua chát, y hé miệng cắn bánh ngọt.

“ Cám ơn.”

“ Nghỉ nghỉ?”

Hương vị ngọt ngào khuếch tán trong miệng, Raymond bật cười, y phải làm sao giải thích cho Chesil loại tình cảm ấm áp lại chữa khỏi lòng người này đây? Quá khó khăn!

(*) Đế quốc Ottoman hay Đế quốc Osman (tiếng Thổ Nhĩ Kỳ: Devlet-i Âliye-i Osmâniyye, dịch nghĩa “Nhà nước Ottoman Tối cao”; tiếng Thổ Nhĩ Kỳ hiện đại: Osmanlı İmparatorluğu), cũng thỉnh thoảng được gọi là Đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, là một quốc hiệu Thổ Nhĩ Kỳ đã tồn tại từ năm 1299 đến 1923. Thời đỉnh cao quyền lực ở thế kỷ XVI và thế kỷ XVII, các lãnh thổ của Đế quốc Ottoman gồm các vùng Tiểu Á, Trung Đông, nhiều phần ở Bắc Phi, và đa phần đông nam châu Âu đến tận Kavkaz. Đế quốc Ottoman chiếm một vùng có diện tích khoảng 5,6 triệu km², dù vùng ảnh hưởng thực tế của đế quốc rộng hơn nhiều, nếu tính cả các vùng lân cận do các bộ lạc du mục cai quản, nơi quyền bá chủ của đế quốc này được công nhận. Đế quốc Ottoman tương tác với cả văn hóa phương Đông và phương Tây trong suốt lịch sử 624 năm của nó.