Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 37: Cách bọn họ xa một chút



Tô Tiểu Mễ cứ như vậy đứng ở trước mặt Lâm Khải, mang một nụ cười "lấy lòng" trên mặt.

"Cái đó... Lâm tổng, hiện tại tốt hơn rồi chứ?" Cô nhỏ giọng mang theo nụ cười áy náy nói.

Mắt Lâm Khải âm trầm, ánh mắt nhìn về phía cô một dạng hung thần ác sát, dường như muốn đem da của cô lột ra.

"Tô chủ quản, tôi nhớ là... ngày hôm qua, ở phòng làm việc này, tôi nhắc nhở cô tặng hoa có thể, nhưng xin không cần khoe khoang như vậy, đây dù sao cũng là ở công ty!" Thanh âm của hắn lạnh như băng không có một chút tình cảm.

"Đối với việc này... Lâm tổng, tôi rất xin lỗi. Bởi vì trước đó tôi cũng không biết, nếu như tôi biết tôi nhất định sẽ không nhận hoa này." Tô Tiểu Mễ có chút vô lực giải thích.

"Cái gì gọi là trước đó không biết?"

"A... Cái này...Là bởi vì tôi cũng không biết là người nào tặng." Thanh âm của cô nói đến vế sau lại càng ngày càng nhỏ. Việc này thật không thể trách cô, cô lại không biết Lâm Khải dị ứng với hoa bách hợp, càng không biết "Đỗ tiên sinh" đáng chết đó rốt cuộc đang giở trò quỷ gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"Khụ... Khụ..." Lâm Khải nhẹ giọng ho hai tiếng, lạnh lùng nói: "Tô chủ quản, tôi có ý kiến riêng muốn khuyên cô, có cuộc sống riêng phong phú tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không nên quá độ, đàn ông xa lạ gì cũng dám làm loạn."

Tô Tiểu Mễ vừa nghe đến lời như vậy, đại não chợt oanh tạc ra, cái gì gọi là cùng đàn ông xa lạ làm loạn. Má ơi! cô Tô Tiểu Mễ căn bản cũng không phải là người như vậy, TMD!!! Tại sao cô lại bị hiểu lầm cơ chứ???...

"Lâm tổng, ngài nói chuyện phải có căn cứ nha. Mặc dù tôi là cấp dưới của ngài, nhưng cuộc sống riêng của tôi không thuộc về phạm vi công ty quản lí, xin không cần tùy tiện vũ nhục người khác!" Tô Tiểu Mễ cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì ủy khuất.

"Tô chủ quản, tôi nói rồi, đó chỉ là ý kiến riêng của tôi. Còn về căn cứ, cô cảm thấy tôi cần nói ra sao?" Hắn đứng bên cạnh cô, nói cho cô biết, hắn chính là một ví dụ.

Tô Tiểu Mễ bị hắn làm giận đến mặt chợt đỏ bừng, trong lòng lại thầm mắng chửi.

"Cuộc sống riêng công ty không xen vào, nhưng cô bởi vì cuộc sống riêng mà ảnh hưởng đến công việc, thậm chí mang những thứ không cần thiết đó tới công ty. Những người đàn ông tặng hoa cho cô, cô lại nói không biết, ai biết có phải ở bên ngoài cô trêu chọc đàn ông, vừa quay người bỏ đi liền không nhớ người đó là ai. Tô chủ quản, cô nói xem tôi nói đúng không?" Lâm Khải trực tiếp bước đến trước mặt cô, sắc mặt lạnh như băng.

Tô Tiểu Mễ im lặng không nói, cô biết, coi như cô giải thích một ngàn lần, một vạn lần, người đàn ông này cũng sẽ không thay đổi cách nhìn đối với cô.

"Cho nên, Tô chủ quản, cách bọn họ xa một chút! Hảo hảo làm một cô gái tốt, sau đó tìm một người tốt để gả."

"Cám ơn ý tốt của Lâm tổng, tôi làm người thế nào không liên quan đến ngài. Tôi có tìm được người xứng đáng để gả hay không, Lâm tổng cũng không cần lo lắng. Hiện tại, tôi cũng muốn làm rõ một vấn đề, tôi nhớ công ty không có quy định nhân viên không thể nhận hoa, mà Lâm tổng lại lặp đi lặp lại nhiều lần khuyên tôi, tôi không biết có phải là vì Lâm tổng dị ứng phấn hoa mà ngăn chặn nhân viên nhận hoa hay không nha." Tô Tiểu Mễ cười ngọt ngào, từ từ bổ sung: "Vẻn vẹn chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi."

Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô tuyệt không sợ hãi, căn bản không sợ người lãnh đạo là hắn đây. Lại dám đối đầu với hắn, lá gan không nhỏ a.

"Ý kiến của Tô chủ quản tôi nhận, hiện tại cô có thể đi, có chuyện gì cần tôi sẽ gọi " Từ khi cô vào phòng làm việc đến giờ, lần đầu tiên trên mặt hắn lộ ra tươi cười, cười tươi đến mức khiến Tô Tiểu Mễ phải rợn cả tóc gáy.