Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 20: Làm sao phân biệt đàn ông 2



"Tiểu Mễ, mình tìm được mùa xuân tối nay rồi, cậu cứ từ từ mà tìm nha!" Hạ Tử Vi đứng dậy.

"Cậu bỏ mình? Đi đâu?" Con người này, mê trai bỏ bạn!

"Đừng sợ, mình đi mới có người dám đến gần cậu chứ, chơi lớn mật, chơi buông thả, nhớ kỹ một điểm, tìm đàn ông có cơ bụng. Từ từ tìm kiếm, cao trào sẽ lại tới!" Vừa nói, cô hôn nhẹ trên mặt Tô Tiểu Mễ, lắc lắc eo nhỏ bỏ đi.

Cô mở to hai mắt, nhìn kẻ cơ bắp đó cũng đi về phía Hạ Tử Vi, hai người ăn ý nhìn nhau, chạm cốc, sau đó nhìn thấy Hạ Tử Vi kiều mỵ cười...

Tô Tiểu Mễ nắm ly rượu, không tự giác uống cạn, trừ uống rượu cô không biết nên làm cái gì.

Dõi mắt nhìn lại, bên trong quầy rượu lóe lên bổ nhào, những bộ quần áo thấp thoáng, gợn sóng di động, mùi mập mờ chỗ nào cũng có, chỗ như thế quá TMD! Thật thích hợp mua say tìm vui.

Bên trong quần bar, có một vị ca sĩ trẻ tuổi đang nhẹ nhàng hát, thanh âm khàn khàn có chút làm lòng người đau, hắn phối hợp đàn hát, nội tâm Tô Tiểu Mễ dâng lên một hồi chua xót và cảm động.

"Vừa là một người trôi giạt về bắc, vừa là một người tìm mộng." Cô có chút si mê nghe âm nhạc nhìn như hát cho mọi người nghe, thực chất hát cho mình nghe.

"Giọng hát của anh ta rất có chất, đúng không?" Thanh âm của một người khác phái vang lên ở bên cạnh cô.

"Anh ta là 1 người ca sĩ cô đơn." Tô Tiểu Mễ không quay đầu lại, trong ánh mắt tựa hồ có chút ít xúc động, không muốn xoay đầu, cứ như vậy si mê nhìn một điểm.

"Tên đó gọi Ngả Thuỵ, ở Bắc Kinh mười năm, lúc đầu vì yêu âm nhạc mà ôm mộng làm ca sĩ, về sau, hắn từ từ hiểu ra, yêu âm nhạc không nhất định phải trở thành ca sĩ, mình thích là tốt rồi, vì vậy, mỗi tuần ba buổi tối Ngả Thuỵ sẽ ở chỗ này ca hát, người nơi này cũng thích Ngả Thuỵ, cũng thích cả giọng hát của hắn." Người đàn ông ngồi vào vị trí bên cạnh cô, ánh mắt si mê ngắm nhìn.

Lực chú ý của cô ở nơi khác, mà sự chú ý của hắn đang đặt ở trên người cô.

Tô Tiểu Mễ từ từ lấy lại tinh thần, quan sát người bên cạnh, áo sơ mi màu đen và một cái quần tây đơn giản, tóc ngắn mà tinh thần, ôn nhu cười với cô, khóe mắt có nếp nhăn thật sâu, đó là một người đàn ông thích cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngay cả, thời điểm hắn cười, Tô Tiểu Mễ cảm thấy rất sạch sẻ, rất thoải mái, hắn cười thật ấm áp.

"Anh thật giống như rất quen thuộc với hắn?" Tô Tiểu Mễ có chút kinh ngạc.

"Tên đó là ông chủ của nơi này."

Hắn nói xong, đôi môi Tô Tiểu Mễ hiện lên hình O.

"Tôi tên là Đỗ Tử Hào." Hắn giơ ly rượu trên tay lên, chạm cốc với cô trên không trung, sau đó uống một hớp rượu to.

"Tôi tên là Tô Tiểu Mễ." Cô lễ phép trả lời hắn.

"Hôm nay là sinh nhật Ngả Thuỵ, nơi này có rất nhiều bạn cũ, cô là lần đầu tiên tới đây?" Thanh âm của hắn thấp mà êm ái.

Tô Tiểu Mễ mỉm cười gật đầu.

"Uống một ly, vì tiếng hát của Ngả Thuỵ!" Đỗ Tử Hào rót rượu đầy cái ly trong tay, sau đó cụng ly với cô, lại uống một hớp đầy.

Tô Tiểu Mễ có chút khó xử, uống như vậy quá mạnh đi.

Đỗ Tử Hào mỉm cười nhìn cô, hắn cười không có bất kỳ ác ý, ấm áp như gió xuân, ở trong không khí táo bạo mà mập mờ này thêm một phần lạnh nhạt.

Hắn không miễn cưỡng cô uống rượu, cô ngược lại ngượng ngùng, cũng chỉ có thể cùng hắn uống, trong lòng lại tự nói với mình uống vừa phải thôi.