Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 196: Trùng hợp trong trùng hợp



Lãnh Tĩnh Thi tự nói với mình, đánh cuộc một lần với số mạng, nếu như ông trời bảo cô buông tay trả thù, cô liền nghe theo, nhưng nếu như Tô Tiểu Mễ xuất hiện, nếu như cho cô cơ hội, vậy xin lỗi rồi, cô nhất định phải làm như vậy.

Cô lái một chiếc xe chạy nhanh hướng đường có trụ sở của Dung Khoa quốc tế, chờ Tô Tiểu Mễ ra ngoài, yêu cầu của cô không tính là cao, không muốn mạng của cô ấy. Cô chỉ muốn biết, nếu như Tô Tiểu Mễ bị tàn phế, Lâm Khải có phải sẽ không có chút nào so đo cùng cô ấy ở chung một chỗ, chiếu cố cô ấy cả đời hay không!

*********

Điện thoại của Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa vang lên.

"Các người ở đâu? Tôi đã xuống lầu!" Cô hướng về phía điện thoại lo lắng nói.

"Mày hướng bên trái ra ngoài, có một con đường cái, chúng ta ở đường đối diện, xe Audi màu đen, mẹ mày đang ở trong xe!" Thanh âm của người đàn ông kia âm lãnh giống như tới từ địa ngục.

Miệng của mẹ Tiểu Mễ bị dán lại, nhưng ánh mắt của bà hoảng sợ trợn to, bà nghĩ muốn phát ra thanh âm, bà muốn nói với con gái mình không nên tới, ngàn vạn không nên tới, nhưng là thanh âm phát ra cũng cực kỳ yếu.

"Tôi đã ở đường đối diện rồi, tôi hiện tại sẽ đến chỗ các người."Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu tìm, liền nhanh chóng tìm thấy chiếc xe Audi màu đen.

Ở đường phố bên kia, Lãnh Tĩnh Thi không nghĩ tới ông trời cư nhiên như vậy nể mặt cô, không uổng công cô chờ đợi. Tô Tiểu Mễ trùng hợp như thế hiện ra trước mặt cô, nếu như cơ hội này cô không nắm lấy, vậy cả đời này cô sẽ phải hối hận.

Ở đường phố bên kia, một chiếc xe hàng cũng dừng ở đối diện, sau khi nghe được điện thoại chỉ thị, hắn khởi động xe, hướng về phía Tô Tiểu Mễ.

Lãnh Tĩnh Thi cũng khởi động xe, hướng Tô Tiểu Mễ lao tới.

Hai chiếc xe, ai cũng không ngờ rằng sẽ vọt tới cùng một người, Tô Tiểu Mễ cầm điện thoại di động đang chuẩn bị đi tới, lại chỉ nghe được tiếng va chạm ầm ầm, điện thoại di động của cô bay ra ngoài.

Cô nhắm lại hai mắt, cứ ngỡ là mình chết chắc. Hai chiếc xe đồng thời đụng tới, quá ngoài ý muốn. Khi cô cho là mình sắp tiêu đời bỗng cảm giác được thân thể của mình bị người dùng lực kéo, cả thân thể ngã vào trong ngực của người đó, cô ngửi thấy mùi vị cô đã quen thuộc và mê luyến, quay đầu lại thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, ánh mắt đầy khẩn trương và nhu tình, một khắc kia, cô cảm thấy chính là có chết tại trong ngực hắn cô cũng cam lòng.

Xe hàng lăn mấy cái đụng vào xe của Lãnh Tĩnh Thi, phá vỡ cửa sổ xe, một mảnh vụn của cửa kính đâm vào đầu Lãnh Tĩnh Thi, còn có vài mảnh vụn khác đâm vào trong da thịt cô, mà thân thể của cô khi bị xe hàng đụng phải, đầu chợt đụng vào trên tay lái, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, cô ngất xỉu tại chỗ.

Lúc tai nạn xe cộ phát sinh không tới một phút sau, cảnh sát cũng đã chạy tới.

Tô Tiểu Mễ hoảng hốt, lớn tiếng kêu lên: "Khải, em muốn đi cứu mẹ, mẹ em bị bắt cóc rồi!"

"Không cần lo lắng, hết thảy đều đã không sao, không tin em xem xem!"Hắn ôm cô đứng dậy, để cho cô có thể nhìn về phía đối diện.

Tô Tiểu Mễ thấy mẹ từ trong xe đi ra, còn có hai người đàn ông khác bị cảnh sát mang đi, mẹ của cô cũng nhìn thấy cô, hai người hướng đối phương đi tới thật nhanh.

*********

Đây hết thảy đều là trong dự liệu của Đoàn Chính Kiệt, Lãnh Tĩnh Thi cuối cùng vẫn không bỏ được cái gai trong lòng cô, cô còn chưa cam tâm, lựa chọn mạo hiểm, lại chưa từng nghĩ đến trùng hợp như thế.

Bác sĩ nói cho hắn biết, tay phải của Lãnh Tĩnh Thi bị tàn phế, gân tay của cô bị thủy tinh ghim hư hết, đừng nói đàn dương cầm, ngay cả khí lực cầm đũa cũng không còn.

Bác sĩ còn bảo đầu của cô bị thương nghiêm trọng, thủy tinh ở bên trong mặc dù đã được lấy ra ngoài, nhưng có nguy hiểm hay không sẽ phải đợi cô tỉnh lại, mà hắn cũng một mực ngồi ở bên giường bệnh chờ cô mở mắt.

Hai mươi giờ sau, Lãnh Tĩnh Thi tỉnh, cô mờ mịt nhìn tất cả, ánh mắt trong veo không có một tia tà niệm, cô mở miệng nói câu đầu tiên không ngờ rằng lại là: "Anh là ai? Tại sao tôi lại ở nơi này?"

"Tĩnh Thi..." Hắn gọi tên cô "Rốt cục em đã tỉnh, có đau ở đâu không?"

Đoàn Chính Kiệt vẫn như cũ không khống chế được mình, vẫn muốn đi quan tâm cô.

"Tĩnh Thi? Anh đang gọi tôi sao?" Lãnh Tĩnh Thi nhìn hắn, tại sao cô không nhớ gì hết? "Tôi là ai? Anh nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Tôi tại sao lại ở chỗ này? Anh là ai?"

"Tĩnh Thi, anh..." Đoàn Chính Kiệt kinh ngạc nhìn cô "Anh là Chính Kiệt, em không nhớ anh sao?"

"Chính Kiệt...Chính Kiệt? Tôi có biết anh sao? Tôi là ai? Tôi không nhớ gì hết, tại sao lại như vậy? Anh nói cho tôi biết, tôi là ai, tôi làm nghề gì, nhà ở đâu?" Lãnh Tĩnh Thi nâng tay định ôm đầu nhưng tay phải không hề có phản ứng, cô có chút thống khổ kêu "Tay của tôi... Tay phải của tôi tại sao một chút khí lực cũng không có? Tại sao lại như vậy? Tôi sẽ bị tàn phế sao?"

Lãnh Tĩnh Thi khóc, thống khổ nhìn hắn.

Đoàn Chính Kiệt ôm cô, để cho cô tỉnh táo lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một lát sau, bác sĩ đi vào, cho cô thuốc an thần, đồng thời cũng xác định Lãnh Tĩnh Thi mất trí nhớ, những gì đã trải qua, toàn bộ không nhớ rõ.

Đoàn Chính Kiệt nhìn cô đang ngủ say, đây hết thảy đối với Lãnh Tĩnh Thi mà nói có lẽ là tốt. Cô không nhớ gì liền có thể buông tha trả thù, bắt đầu cuộc sống mới đơn giản đầy hạnh phúc.

Hắn thậm chí tự ôm mộng đẹp chính là đợi Lãnh Tĩnh Thi khá hơn, hắn muốn nói cho cô biết hắn là vị hôn phu của cô, bọn họ vô cùng yêu nhau, bọn họ sẽ chuẩn bị kết hôn...

*********

Khi Lãnh Tĩnh Thi tỉnh lại lần nữa, Đoàn Chính Kiệt liền nói cho cô biết mọi chuyện trước đó dựa theo ý nguyện của chính hắn, Lãnh Tĩnh Thi từng chất vấn, nhưng cô ở trên giường bệnh cũng chỉ có mình hắn bên cạnh chăm sóc. Không có một thân nhân nào khác đến thăm cô, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Đoàn Chính Kiệt che giấu Lãnh Tĩnh Thi, bởi vì hiện tại các tờ báo lớn cũng đang đăng tin cha của Lãnh Tĩnh Thi tham ô, mẹ cô lạm dụng chức quyền, mà cha mẹ cô mười giờ trước bị trục xuất trở về nước, ở đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.

Hắn nhìn cô, nói cho cô nghe quá trình bọn họ quen biết nhau, yêu nhau, cô ở một bên nghe một hồi liền nguyện ý tin lời hắn, từ từ tiến vào câu chuyện xưa của bọn họ, yêu nhau rất gian khổ nhưng cũng rất ngọt ngào.

Đoàn Chính Kiệt nhẹ nhàng hôn môi cô, mà cô từ từ nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn của hắn, mềm mại mang theo hương thơm ngọt ngào, loại mùi vị này là hắn đã mong ước từ lâu rồi.

Giờ phút này, hắn rất cảm kích trời cao. Ông đã đem một Lãnh Tĩnh Thi hoàn toàn khác tới bên hắn.