Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 53: Gọi tên anh!



Phương Nho ngủ li bì trong sáu giờ, Nguyên Triệt cũng ở bên cậu chừng đấy thời gian. Khi tỉnh lại thì đã là hai giờ chiều.

Phương Nho đã nhiều ngày không được thư giãn như vậy, cậu tẩy rửa một chút rồi thư thả kéo Nguyên Triệt ra khỏi phòng kiếm cái ăn. Lúc này ông ngoại không nói gì, đại khái là thấy biểu hiện của Nguyên Triệt không tồi.

Hai người trước tiên ăn cho no bụng, sau đó cùng nhau chầm chậm đi dạo dọc bờ sông, thưởng thức phong cảnh của trấn nhỏ. Nơi này tĩnh lặng và xinh đẹp, đầy lãng mạn, Nguyên Triệt nắm tay Phương Nho, vẻ mặt thản nhiên, khi thì nghiêng qua nhìn cậu, hầu hết là lẳng lặng nghe cậu giới thiệu về vùng này.

Gió nhè nhẹ thổi mang theo hương thơm ngát của cỏ cây cùng khí trời lành lạnh. Tóc cậu khẽ bay bay, đôi mắt sáng ngời, thanh âm như tiếng nhạc cụ cổ điển, khí chất ôn nhu mang theo vài phần dương quang. Một Phương Nho như vậy khiến lòng Nguyên Triệt ngưa ngứa, cảm giác nhìn bao lâu cũng không đủ.

Đi đến một quảng trường, vừa vặn gặp được một đám người đang biểu diễn, vài đôi phụ huynh mang con cái đến chơi đùa. Phương Nho mua mười mấy quả bóng bay, lôi kéo Nguyên Triệt cùng mình phát cho những em bé có mặt ở đó. Không cần biết các bé là ai, không cần khách sáo, cậu chỉ cần nhận lại niềm vui là đủ.

Nguyên Triệt chưa từng làm mấy hoạt động dư thừa này. Nhưng từ khi Phương Nho bước vào cuộc đời của hắn, thì hắn đã được trải qua rất nhiều chuyện mới mẻ. Cậu tựa như một người hoạ sĩ tài ba, tô đủ mọi sắc màu rực rỡ vào cuộc sống đã từng chỉ có một màu đen tẻ nhạt của hắn.

“Nguyên Triệt! Bồ câu kìa!” Phương Nho chỉ vào đàn bồ câu trắng vỗ cánh bay lên trời cách đó không xa, quay đầu lại, sáng lạn cười tươi với hắn.

Nguyên Triệt vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, nồng nhiệt hôn môi Phương Nho, không để ý xung quanh mà chiếm lấy hô hấp của đối phương.

“Tách!” Một nhiếp ảnh gia ấn tay xuống nút chụp ảnh, đem hình ảnh hai người ôm hôn nhau trước quảng trường thu vào ống kính.

Sắc mặt Phương Nho ửng đỏ nhưng không nhăn nhó, thản nhiên giao mười ngón tay với Nguyên Triệt. Ở đây khác với Trung Quốc, phần lớn người dân có thái độ khoan dung với đồng tính luyến ái. Không khí như vậy khiến cậu không thấy băn khoăn.

Nhiếp ảnh gia đưa bức ảnh vừa chụp cho hai người rồi nói lời chúc phúc, tặng cho hắn và cậu một cái kết hoàn mỹ cho hành trình ngắn ngủi này.

Hai người tâm tình vui vẻ trở về nhà, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm nước.

Bữa cơm đầy đủ mỹ vị, ông ngoại Phương Nho hiếm khi có được sắc mặt hoà hảo, chậm rãi cùng Nguyên Triệt nói một ít chuyện vụn vặt trong sinh hoạt, biết thêm về bối cảnh của hắn, không khí mười phần hữu ái.

Ăn cơm xong, trước đôi mắt theo dõi gắt gao của ông, Nguyên Triệt quang minh chính đại chiếm phòng cậu, còn mang toàn bộ hành lý xếp vào trong đó luôn.

Ông ngoại hừ hừ vài tiếng, nhưng không phản đối.

Phương Nho vô cùng cảm ơn sự săn sóc cùng bao dung của ông, ôm ông rồi thơm má ông không ngừng lại được. Ánh mắt hắn sắc bén đảo qua, bước vài bước tới, ôm lấy Phương Nho hôn sâu rồi quay qua hôn má ông khiến lông tơ ông ngoại dựng thẳng. Phải biết biểu tình của hắn rất lạnh lùng, cộng ghêm khí chất cường thế rất không thích hợp làm mấy hành động ôn nhu. Ít nhất là không thích hợp với ai ngoài Phương Nho, khiến người ta đau tim đấy biết không!!

Nguyên Triệt ôm cậu đi ngủ, ngoại trừ hôn môi thì không “làm”. Hắn tỏ vẻ mình vẫn biết tự chủ!

Ngủ yên đến nửa đêm, Nguyên Triệt cảm giác người bên cạnh xoay người rời giường. Vốn tưởng cậu muốn đi WC, nhưng lại một đường ra khỏi phòng.

Hắn bật dậy, nhanh chân đuổi theo.

Phương Nho đi chân trần vào phòng để đàn dương cầm, đèn cũng không mở, nương tho ánh trăng mờ tỏ đến ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu múa trên những phím đàn.

Nguyên Triệt nhẹ nhàng khép cửa, tựa vào tường lẳng lặng nghe. Những thanh âm trầm bổng, du dương cứ trôi chảy theo những ngón tay của Phương Nho, khiến đêm tĩnh lặng nhuốm phần thần bí cùng đau thương.

Lúc đầu hắn cho rằng cậu đột nhiên nổi hứng muốn chơi đàn nên không làm phiền. Nhưng cậu liên tục hai, ba lần chơi lại y nguyên một bản nhạc thì hắn mới ý thức có chuyện không ổn.

“Phương Nho?” Nguyên Triệt đi đến bên cạnh cậu, khẽ gọi.

Phương Nho như không nghe thấy, tiếp tục đánh đàn, những ngón tay như không ngừng lại được, nhanh nhanh bay trên phím đàn.

“Đủ rồi! Phương Nho!” Hắn một phen kéo tay cậu lại, kéo cậu ra khỏi ghế: “Em bị làm sao vậy?!”

Phương Nho ngẩng đầu, ánh trăng hôn ám chiếu vào gương mặt vô cảm của cậu.

“Phương Nho?” Nguyên Triệt ôm lấy mặt cậu, lặng im nhìn.

Cậu lạnh lùng đẩy hắn ra, giãy dụa muốn ngồi lại vị trí nhạc công.

Trong mắt hắn ánh lên sự nôn nóng cùng tức giận, rung bờ vai Phương Nho, quát: “Em tỉnh lại cho anh!”

Phương Nho càng dùng sức giãy dụa, giọng run rẩy kháng cự: “Thả ra… tôi muốn đi…”

“Buông em ra? Em hay thật đấy!” Nguyên Triệt ôm gáy cậu, hung hăng hôn xuống.

“A…” Phương Nho bị đặt trên đàn dương cầm, đầu lưỡi không ngừng bị quấn lấy.

Nguyên Triệt nắm cằm cậu, cường ngạnh mút mát.

“A… không…” Phương Nho mạnh mẽ đẩy hắn ra, xoay người muốn chạy.

Nguyên Triệt túm cậu, dùng sức đặt cậu ở trên tường, chế trụ hai tay cậu, tiếp tục làm càn hôn.

“Đừng mong trốn được!” Hắn mười phần không thích ánh mắt ban nãy cậu nhìn hắn như đang nhìn người xa lạ.

“Phương Nho! Mau gọi tên anh!” Hắn khẽ cắn cổ cậu, ra lệnh.

Biểu tình Phương Nho hờ hững, một lời cũng không thèm nói.

“Đáng chết!” Nguyên Triệt kéo quần cậu xuống, đem thứ to lớn đặt giữa hai chân cậu, không ngừng cọ xát.

“Anh… anh đang làm… cái gì…” Hô hấp Phương Nho dồn dập, thanh âm run rẩy.

“Em còn hỏi sao?” Nguyên Triệt cắn răng: “Anh mới là người cần biết em đang bị làm sao? Phương Nho! Gọi tên anh! Anh là ai?”

“Anh là… ai…” Biểu tình cậu mê mang, thân thể được Nguyên Triệt vỗ về trở nên mềm nhũn, nóng bỏng.

Hai mắt hắn rực lửa, nâng một chân Phương Nho lên, ngón tay khẩn trương sát nhập đũng đạo, không ngừng kích thích điểm mẫn cảm của cậu.

“A…” Sắc mặt Phương Nho ửng hồng.

“Phương Nho… gọi tên anh!” Nguyên Triệt rút ngón tay ra, hạ thân mạnh mẽ đâm vào.

“Đau… không cần…” Phương Nho đẩy hai vai hắn, nhưng không làm cách nào để hắn dịch chuyển dù chỉ một chút.

Nguyên Triệt cố định thắt lưng cậu, không ngừng tiến công.

“Gọi tên anh… mau gọi tên anh…” Hắn không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, cường ngạnh muốn nhận được đáp án.

“A… a..” Ánh mắt vô cảm của cậu từ từ tích tụ tình cảm, khoái cảm chạy thẳng lên não bộ, khiến cậu giật nảy mình.

“Gọi tên anh!” Thanh âm khàn khàn của Nguyên Triệ rót thẳng vào tai cậu.

“Nguyên… Triệt…”

Động tác hắn ngừng lại, nhìn thẳng vào cậu: “Gọi lại lần nữa!”

“Nguyên Triệt!”

“Tốt lắm!” Nguyên Triệt động thân lần thứ hai.

“Đủ rồi… em…” Phương Nho cảm giác cả người rã rời, lưng ma sát với mặt tường thô ráp, đau.

Nguyên Triệt ôm cậu, chuyển qua ghế salon mềm mại bên cạnh.

“Nói đi! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Ngay bây giờ anh phải được biết chân tướng!” Loại trạng thái vừa rồi của Phương Nho không thể do ác mộng tạo thành!

Cậu hơi hơi thở ra, nắm lấy vai hắn, ánh mắt đảo nhìn bốn phía.

“Phương Nho! Nói!” Nguyên Triệt nhìn thẳng vào mắt cậu, không cho phép cậu trốn tránh.

“Cứ như vậy nói?” Phương Nho ngồi xếp bằng trên người hắn, cái thứ kia còn đang ở trong cậu đây!

“Cứ nói đi!” Ngữ khí Nguyên Triệt cường ngạnh.

Phương Nho không dám động, nhịn xuống cảm giác khác thường từ hạ thân, khàn khàn nói: “Được rồi, em sẽ nói.”

Nguyên Triệt gật gật, điều chỉnh tư thế cho thoải mâi, làm bộ chăm chú lắng nghe.

Phương Nho âm thầm cười khổ, người đàn ông này đúng là thích ây sự, không cho người ta trốn.

Cậu chậm rãi bình ổn cõi lòng, hỏi: “Chắc hẳn anh đã điều tra lại thân phận của em?”

“Ừ.”

“Vậy anh biết cha mẹ em mất như thế nào?”

“Biết.”

Cậu nói nhỏ: “Người ngoài đều nói là thảm kịch vợ chồng bất hoà, nhưng đâu có ai biết cha mẹ em cho đến lúc ra đi vẫn yêu nhau.”

Chân mày hắn nhăn lại, biểu thị không hiểu.

“Cha mẹ em là bạn thời đại học, tốt nghiệp xong liền đăng ký kết hôn. Hai người cùng gây dựng sự nghiệp, giúp đỡ đối phương, mưa gió cùng chịu, lúc nào cũng rất hạnh phúc. Thẳng đến khi em chín tuổi, mẹ em bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, yêu cầu phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Nhưng lấy kỹ thuật ngành y thời đó thì xác suất thành công rất nhỏ, hơn nữa còn phải ký đơn tự chịu hậu quả. Mẹ em ở bệnh viện chịu biết bao đau đớn, sau khi thương lượng với cha liền đồng ý phẫu thuật.

“Lịch phẫu thuật được an bài vào nửa năm sau. Trong thời gian này, cha vẫn luôn tận tâm chăm sóc mẹ, không ngừng cổ vũ bà, không dời một ly. Nhưng toàn bộ tinh lực của ông đều đặt trên người vợ mình mà xem nhẹ sự vụ công ty, kết quả bị người ta lợi dụng hổng mất một khoản tài chính lớn, dẫn đến nguy cơ phá sản. Cha không nói cho mẹ nghe, một mình trụ vững. Khi đó, tóc mẹ em rụng sạch, khuôn mặt tiều tuỵ, nhưng nhờ có cha ở bên nên vẫn không ngừng hy vọng. Em mặc dù chỉ mới chín tuổi, nhưng luôn khắc ghi tình cảm sâu đậm của ông bà.”

“Có lẽ ông trời cũng cảm động, ca phẫu thuật rất thành công. Trừ bỏ bắt buộc phải ở viện điều dưỡng một thời gian thì thân thể bà bắt đầu khá hơn, ở công ty cũng khởi sắc trở lại. Nhưng khi em tưởng gia đình mình khổ tận cam lai, thì cha giết mẹ, ngay trước mặt em.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nguyên Triệt hỏi.

Phương Nho che mặt, khàn giọng nói: “Từ lúc mẹ em bệnh cho đến khi giải phẫu thành công là hai năm, cha em thuỷ chung không buông tay bà, tình yêu với cha là động lực để mẹ sống tiếp. Lúc đó bác sĩ nói ý chí của mẹ em phi thường mãnh liệt, quá trình làm phẫu thuật có lúc rất nguy kịch nhưng mẹ em vẫn chiến thắng. Bà trải qua hết thảy đau đớn, vậy mà cuối cùng lại chết trong tay người đàn ông mình yêu nhất. Em còn nhớ rất rõ ánh mắt của mẹ khi ấy, là nghi hoặc và không tin nổi.”

Phương Nho ôm lấy tay mình, ánh mắt trống rỗng, như là cảnh tượng trong quá khứ lại ùa về.

Nguyên Triệt vươn tay ôm lấy cậu, không tiếng động an ủi.

“Cha sau khi giết mẹ em thì như kẻ ngốc, dùng hai tay dính đầy máu tươi ôm lấy thân thể vợ mình, thất thanh khóc rống, tê tâm phế liệt, tuyệt vọng đến nỗi khiến em sợ run. Em không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn cha bị cảnh sát dẫn đi còn bản thân bị đưa đến một nơi xa lạ, bị những người lạ lẫm tra xét. Vài ngày sau, cha em dùng một khối thiết phiến cắt cổ, tuyệt quyết rời xa thế giới này.”

“Bởi vì chuyện này mà em mắc chứng trầm cảm. Ông ngoại nhận nuôi em, mời bác sĩ tâm lý, từng bước lôi em ra khỏi chứng trầm cảm, một lần nữa đối mặt với nhân sinh. Cũng nhờ được bác sĩ chỉ dạy, em từng bước tìm ra nguyên nhân cha hại mẹ. Trong thời gian khó khăn kia, cha em luôn sống chung với áp lực, một ngày ngủ không đủ bốn tiếng, hết bệnh tình của vợ rồi lại còn chuyện công ty, vấn đề tài chính, đối thủ cạnh tranh bức bách khiến ông gần như tuyệt vọng. Cha không tìm được phương pháp điều tiết, cũng không dám biểu lộ cảm xúc, cuối cùng suy sụp tinh thần. Em còn nhỏ, đôi khi nhìn thấy ông lầm bầm nói với không khí, cử chỉ quái dị, cũng không rõ xảy ra chuyện gì. Sau đó tiếp xúc với tâm lý học, mới hiểu rõ đây là bệnh trạng bị ảnh hưởng từ áp lực. Thần kinh của ông yếu đi, phân không rõ hư thực, thậm chí còn xuất hiện khuynh hướng bạo lực. Bình thường thì không khác mọi người, nhưng khi phát bệnh thì vô pháp điều khiển bản thân.”

“Dưới sự giúp đỡ của thầy, em tự vượt qua chứng trầm cảm, nhưng cha không có cơ hội làm lại. Hai người rõ ràng là rất yêu nhau, nhưng cuối cùng kết thúc mạng mình bằng cách như vậy. Em luôn tự trách mình, nếu em biết về tâm lý học sớm hơn thì sẽ có thể ngăn bi kịch này lại…” Phương Nho tựa vào đầu vai Nguyên Triệt, nước mắt trào ra, nóng hổi rơi xuống da hắn.

“Đồ ngốc… không phải là lỗi của em…” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Phương Nho khóc không thành tiếng, giọng run run: “Em luôn gặp ác mộng, trong mộng không phải là hình ảnh cha sát hại mẹ, mà là sau khi cha xuống tay xong, biểu cảm tự trách, thống khổ cùng tuyệt vọng, cả tiếng khóc thê lương của ông cũng như lưỡi dao cứa vào trái tim em…”