Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 30: Minh chứng tình yêu



Editor: Du Bình.

Ánh nắng sớm tràn vào căn phòng tối tăm, lôi Nguyên Triệt từ đau đớn tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhận ra một người đang ghé vào bên giường say ngủ.

“Phương Nho…” Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, xúc cảm mềm mại mà ấp áp mang đến cho hắn cảm giác rất chân thật.

Em ấy, trở lại rồi…

Tầm mắt hắn dừng trên cổ tay cậu, những ngón tay đều nổi lên một mảng xanh tím.

Ánh mắt hắn hiện lên sự hối lỗi. Phương Nho chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Nguyên Triệt, ôn nhu cười với hắn: “Anh tỉnh rồi?”

Vết thương nơi khóe miệng hơi nhói đau khiến cậu nhăn mặt.

Nguyên Triệt nhìn vết bầm tụ máu trên mặt Phương Nho, hồi tưởng lại những gì đã phát sinh hôm qua. Hắn rơi vào trạng thái nóng nảy, ý thức hỗn loạn, tựa như một con dã thú phát cuồng đâm trái, đâm phải. Xung quanh có nhiều người như vậy nhưng ai cũng sợ, tránh né hắn. Duy chỉ có mình Phương Nho một lần lại một lần thụ thương, rồi lại tiếp tục đến bên hắn, cho dù thương tích cứ chất chồng cũng không buông hắn ra.

Phương Nho… xin lỗi em… Và cảm ơn em…

“Đừng rời xa anh nữa…” Nguyên Triệt lần đầu tiên để lộ sự yếu ớt của mình.

“Ừ…” Cậu giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng miết miết: “Đáp ứng anh!”

“Thật?”

“Đúng vậy!”

“Em biết nó có ý nghĩa gì không?” Nguyên Triệt yên lặng nhìn cậu.

“Ý nghĩa gì cơ?” Phương Nho mỉm cười.

“Nghĩa là, em sẽ trở thành của anh, cùng anh sống một đời cho đến già!”

“… Ừ!”

Nguyên Triệt ôm lấy thắt lưng Phương Nho, tựa đầu chôn trong ngực cậu.

Phương Nho chịu đựng đau đớn trên thân thể, ôn nhu ôm lấy bờ vai hắn, khẽ vuốt lên mái tóc kia.

Hai người lẳng lặng mà hòa hợp cảm thụ hơi ấm của nhau.

Cửa phòng bệnh đột nhiên hé ra một chút, bác sĩ khẽ ló đầu vào, ra hiệu cho Phương Nho.

Cậu nói với hắn: “Nguyên Triệt, em ra ngoài một chút rồi sẽ trở lại!”

“Em muốn đi đâu?!”

“Đi mua it đồ, rồi về nhà lấy ít quần áo, em cùng anh dưỡng thương!”

Nguyên Triệt gật đầu, buông cậu ra.

Nếu đã chiếm được hứa hẹn của cậu, hắn lựa chọn tin tưởng.

Phương Nho ra khỏi phòng bệnh, vào phòng làm việc của bác sĩ.

Ông đem một phần hồ sơ giao cho cậu, nói: “Hôm qua chúng tôi đã chụp CT não cho cậu chủ, não cậu ấy quá mức biến động, còn bị thương một phần rát nhỏ, có khả năng sinh ra ảo giác dẫn đến tinh thần phân liệt hoặc không thể kiểm soát bản xúc được ở một số vấn đề.”

Cậu cẩn thận lật xem tư liệu, biểu tình vô cùng nghiêm trọng.

“Chủ tịch Nguyên đã nói cho tôi biết thân phận của cậu!” Bác sĩ lại nói: “Bệnh viện chúng tôi chỉ có thể giúp cậu ấy hồi phục tổn thương cơ thể, còn về tinh thần cần đến cậu!”

Phương  Nho gật đầu: “Vâng, tôi biết!”

Cậu không thể ngờ chỉ một lần gặp tai nạn xe cộ, chẳng những bệnh cũ của Nguyên Triệt lại tái phát, hơn nữa còn có nguy cơ gia tặng tai họa ngầm.

Từ bệnh viện đi ra, Phương Nho gọi xe đưa cậu về nhà, thu thập quần áo, sau đó làm chút đồ ăn nhẹ, trở lại bệnh viện.

Phương Nho rất hiểu khẩu vị của hắn, cho nên để hắn ăn được nhiều hơn, cậu cố ý mua một ít kẹo ngọt và ô mai hắn thích ăn nhất.

Vào phòng bệnh, cậu đem ***g cơm bày ra trên bàn.

Nguyên Triệt nhìn đồ ăn thanh đạm, cổ họng bình tĩnh phun ra một câu: “Anh không thích ăn!”

“Vậy trước tiên ăn một viên ô mai!” Cậu cầm một viên ô mai đặt trước miệng hắn, Nguyên Triệt há miệng ăn, miễn cưỡng híp mắt tựa vào đầu giường, miệng lười biếng nhai nhai, tựa như một con sư tử đang nằm ườn phơi nắng.

Cậu cười cười, sắn một muỗng cơm: “Nào ăn một miếng!”

Hắn nghe lời, há mồm.

Cậu cứ vậy một viên ô mai, mấy thìa cơm cho hắn ăn, bất tri bất giác đã xử được hơn phân nửa.

“Anh no rồi!” Hắn nói.

“Khồng tồi! Thưởng cho anh một viên kẹo!”

Nguyên Triệt ngậm kẹo, đột nhiên kéo bàn tay chuẩn bị thu về của cậu, ánh mắt lóe sáng nhìn cậu: “Em đang tính chăm anh như thằng nhóc con sao?”

“Không đâu!” Vẻ mặt cậu thực vô tội. Nhưng thật ra cậu đang áp dụng phong cách nuôi… chó ngao khổng lồ…

“Hừ!” Nguyên Triệt vẫn giữ kẹo trong miệng, lỗ mũi hừ khí.

Cậu lại vào nhà tắm mang ra một cái khăn thấm nước ấm, cẩn thận lau mặt, lau tay cho hắn.

Nguyên Triệt nhìn các vết thương trên người cậu, phải thật lâu mới mở miệng: “Thương thế của em thế nào rồi?”

“Không sao đâu, anh đừng lo!” Cậu ôn nhu cười: “Em đã nói mình có luyện võ mà! Mấy cái này chẳng là cái gì!”

Hắn hấp hé miệng, nhưng không nói ra ba từ kia.

“Phương Nho! Về sau anh sẽ đối xử với em thật tốt! Em muốn làm gì đều có thể làm, kể cả… ra nước ngoài du học!” Hắn nguyện ý đáp ứng bất kể chuyện gì chỉ để cậu vui vẻ, chỉ cần cậu thủy chung bên cạnh hắn là được.

Phương Nho kinh ngạc nhìn hắn, sau đó thu hồi rồi cười: “Cảm ơn anh!”

Nguyên Triệt vì cậu mà thay đổi ư?

Cúi đầu cười nhẹ. Phần tâm ý này, cậu nhận!

Sau khi Phương Nho trở lại, bệnh trạng của hắn tất nhiên đã biến mất, không cần lo lắng đề phòng, không cần đau đầu suy nghĩ, lúc nào cũng hòa hảo như gió xuân.

Vệ sĩ của hắn nhìn cậu với ánh mắt như nhìn Jesus, sự sùng bái cùng kính ngưỡng hiện ra mồn một.

Nguyên Tĩnh và Nguyên Khê cũng đến bệnh viện mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ qua loa rồi về, căn bản là hắn không có bất luận tí hòa nhã nào nên hai đứa cũng nản. Mấy người bạn bên Anh cũng muốn đến thăm hỏi, nhưng ngại người nhà Nguyên gia nên chỉ có thể gọi điện ân cần.

Cùng lúc đó, bên ngài Nguyên cũng có chút tin tức, thế lực ngầm của Lôi Tử Trường từ từ hiển lộ. Nguyên Trạch bị cha lôi trở về, trở lại tiếp nhận sự vụ của công ty.

Hiếm khi có được thanh nhàn, hắn cùng Phương Nho đơn thuần hưởng thụ khoái hoạt cùng an tĩnh, bỏ hết những rắc rối bên ngoài ra khỏi tai.

Tuy hắn ngẫu nhiên nóng nảy, nhưng không quá áp lực nữa. Vô luận hắn có biểu hiện đáng sợ đến bao nhiêu, Phương Nho vẫn sẽ ở bên cạnh, cho dù qua đi đều để lại thương tích chất chồng.

Cậu tựa như bảo bối Thượng đế ban cho hắn, làm cho cuộc sống của hắn thêm phòn phú, xoa dịu nỗi đau linh hồn mà hắn từng phải chịu.

Bất tri bất giác hắn đã lấy bệnh viện làm nhà hơn một tháng. Bác sĩ báo cáo bệnh trạng của hắn đã hồi phục tốt đẹp, hắn không thể chờ đợi được nữa, vội vàng xuất hiện, mang Phương Nho trở về nhà.

Nguyên Triệt tùy ý ngồi lỳ trên salon, vẻ mặt thỏa mãn cực điểm.

Cậu bắt đầu bận rộn trước sau, thay quần áo, quét tước nhà cửa, lấy gạo nấu cơm.

Nguyên Triệt nhìn đến hưng trí dạt dào, tựa vào cửa bếp nhìn cậu cầm con dao. Phương Nho tủm tỉm hỏi hắn: “Nguyên Triệt à, ngồi yên dễ sinh chán! Hay anh lại đây giúp em được không?”

Đại lão gia thường ngày sẽ không bao giờ chịu nhúc nhích, chỉ thảnh thơi chờ cơm khiến cậu đôi lúc rất khó chịu.

“Ừ…” Nguyên Triệt bị nụ cười của Phương Nho làm cho mê muội, ngoan ngoãn tới bên hỗ trợ.

Cậu vừa lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó đã hối hận không nguôi!

Nguyên Triệt có chỗ nào giống người có thể làm việc nhà? Đem rau rửa thành dưa chua, đem đậu hũ trắng trẻo băm thành bã đậu, tỉnh bơ đem dưa chuột tiến bụng, còn tốt bụng đem nửa củ còn lại nhét vào miệng cậu.

Phương Nho uy nghiêm khoanh tay nhìn tên phá hoại: “Mời anh lượn cho nước nó trong!”

“Không!” Biểu tình hắn kiên quyết ôm lấy thắt lưng cậu, cọ cọ mặt Phương Nho.

Phương Nho đem vài củ hành tím đặt lên thớt, thành thục băm băm, hành tím nhanh  chóng được băm nhỏ, mùi hăng cũng theo đó từ từ bốc lên.

Nguyên Triệt bị sặc đến hai mắt chảy nước, mũi lên men.

Hắn yên lặng thu tay lại, ưu thương rời khỏi bếp.

Để mừng Nguyên Triệt xuất viện trong an lành, Phương Nho làm một bữa tiệc toàn những món hắn thích, người nào đó ăn hết híp cả mắt.

“Ai  da…” Cậu đột nhiên che má, nhíu mày.

“Em sao thế?” Hắn vội hỏi.

Cậu hé miệng, đem lỗ hổng vì bị hắn đánh rớt răng cho người nào đó nhìn.

Nguyên Triệt khụ một tiếng, nghiêm túc: “Buổi chiều đi khảm cho em một viên kim cương!”

Cậu ha hả cười lớn: “Nạm kim cương cơ á? Cười rộ lên sẽ khiến người khác mù mắt mất! Em chỉ cần loại răng giả phổ thông thôi!”

“Ừ, đều nghe theo em!”

Sau khi ăn cơm xong, hắn không trực tiếp đem cậu đi trồng răng ngay mà gọi điện hẹn với một vị bác sĩ tốt nhất.

Ngày hôm sau, hai người đến bệnh viện đã được đặt lịch trước.

“Em vào đi! Anh ở đây chờ!” Nguyên Triệt khoát tay, nhìn Phương Nho vào phòng khám.

“Chào cậu chủ!” Vừa lúc đó, một vị nha sĩ tầm bốn mươi đến trước mặt hắn.

“Được, bắt đầu đi!” Hắn theo nha sĩ đến một phòng khác.

Cậu không hề biết rằng, bác sĩ khảm cho cậu một chiếc răng do Nguyên Triệt đặt làm riêng, trên đó khắc ký tự “l.o.n” – viết tắt từ Lionel, tên tiếng Anh của hắn.

Còn hắn cũng để nha sĩ nhổ một chiếc răng cùng vị trí để trồng một chiếc răng có khắc “a.s.a”.

Mãi thật lâu sau Phương Nho mới biết được, đó là khi hai người đã cùng nhau đi gần đến đích của lời hứa. Hai chiếc răng đó cũng là minh chứng tình cảm cho bọn họ, đến khi chết thì cùng chôn xuống lòng đất, vĩnh viễn không biến mất.

Đêm đến, Phương Nho từ nhà tắm đi ra, thấy Nguyên Triệt đang thoải mái tựa trên thành giường.

“Lại đây! Anh giúp em ấm giường!”

“…” Phương Nho không lời gì để nói.

Khoảng thời gian ở bệnh  viện hơn một tháng, hắn bởi vì bị thương nên không thể áp dụng được mấy hành động gì gì kia, quả nhiên nhịn không nổi nữa rồi!

Vẻ mặt cậu chần chờ, tuy rằng quyết định cùng hắn ở một chỗ, nhưng đối với tính sự giữa hai người đàn ông vẫn sinh ra chút kháng cự.

Hắn không thúc giục, chỉ một mực chuyên chú nhìn cậu.

Cậu khẽ bình ổn nhịp tim, thong thả mà kiên định tới bên hắn.

Nguyên Triệt vươn tay đến, đem tay cậu đặt vào trong lòng bàn tay mình.

Hắn nắm chặt, đem cậu kéo vào ***g ngực, xoay người đè cậu xuống.

“Phương Nho! Em là của anh!” Hắn hôn cậu, nhiệt tình hút lấy lưỡi cậu.

“A…” Cậu để hai tay trước ngực hắn, cảm thụ độ ấm cùng nhịp tim đập. Khí tức bá đạo bao vây lấy, dẫn lối cậu vào nụ hôn triền miên nóng bỏng.

“Phương Nho… Phương Nho…”

“Em ở đây…”

“Anh yêu em…”

“…” Phương Nho hơi hơi sửng sốt.

“Anh yêu em…” Nguyên Triệt mãnh liệt động thân, tiến khát vọng vào sâu trong thân thể phía dưới.

“A…” Cậu cả người căng thẳng, không ngừng run rẩy.

“Anh yêu em… anh yêu em… anh yêu em…” Mỗi một câu tựa như một lời hát ru đằm thắm.

Ba từ kia, cùng với từng đợt khoái cảm như thủy triều ấm áp đánh úp tâm hồn cậu.

Phương Nho từ từ thả lỏng thân thể, phối hợp động tác với hắn, triệt để để hắn yêu thương…

Nguyên Triệt, em cũng… yêu anh…

——

Chó Ngao Tây Tạng – mười giồng chó quý và đắt nhất thế giới: