Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 45



"Anh trả lại mẹ cho tôi, anh là hung thủ giết người, kẻ giết người!" Bạch Lạc giống như phát điên, xông lên túm cổ áo anh lắc mạnh.

BOSS lặng lẽ Bạch Lạc nhìn hai mắt đầy máu, anh chậm rãi bẻ từng ngón tay cậu ta xuống, hai mắt tràn đầy lạnh lùng. Một đôi mắt không giống mắt người, mà giống như mắt dã thú, lạnh lùng không có một chút nhiệt độ. Trong lòng Bạch Lạc đột nhiên sinh ra một dòng khí lạnh, mẹ cậu từng nói anh của cậu là người ưu tú nhất, lợi hại nhất, thiện lương nhất trên thế giới, tất cả đều là gạt người!

Anh ta phải là kẻ tàn nhẫn nhất trên thế giới mới đúng!

"Cậu nhìn kĩ lại đi, mẹ của cậu bị Diệp Hiên hại chết, cậu hận sai người rồi, người cậu nên hận không phải là tôi, cũng không phải là Diệp Hiên." Anh lạnh lùng nâng cái khóe môi. "Người cậu nên hận phải là bà ta." Ngón tay thon dài chỉ về hướng Bạch Liên vừa mới qua đời. "Bà ta vì lợi ích của bản thân mình mà từ bỏ cậu, đương nhiên, bà ta cũng là người đã vứt bỏ tôi, tại sao cậu không hận bà ta? Loại người như bà ta, cho dù chết cũng là trừng phạt đúng tội."

"Mẹ ——"

Bạch Lạc ngồi thụp xuống trên nền nhà, bi thương khóc. Tiếng khóc bất lực như vậy, cậu ta chỉ là một đứa bé, đối kháng với Ngôn Sóc cường đại, cậu ta chỉ đành bất lực. Cổ họng Nguyên Bảo có chút chua xót, cô tiến lên muốn đỡ đứa bé kia dậy, lại bị Ngôn Sóc kéo trở về.

"BOSS......"

"Mỗi người đều phải trải qua những chuyện bi thảm, thống khổ, đây là trưởng thành, đây là số mệnh, có thể đứng lên hay không hoàn toàn dựa vào chính cậu ta."

BOSS cũng trưởng thành như vậy sao?

Thậm chí, quá trình có lẽ còn thống khổ hơn Bạch Lạc nhiều, bị vứt bỏ, không có bất cứ cái gì, cô khe khẽ thở dài một hơi, đúng lúc đó, có hai ccảnh sát đi tới.

"Xin chào, cô là Kim tiểu thư?"

"Vâng". Nguyên Bảo đáp một tiếng, nói vài câu với Ngôn Sóc, rồi đi theo họ lấy lời khai.

Diệp Hiên đã chạy thoát, không, phải nói là đã biến mất khỏi thế gian, thậm chí không thể giải thích được sựu biến mất của hắn, cuộc sống những ngày sau đó trôi qua không một chút gợn sóng. Bạch Lạc trở lại Ngôn gia, sau khi ông Ngôn biết Bạch Liên đã chết, mặc dù nói là không quan tâm, nhưng thân thể lại càng ngày càng suy sụp.

Mùa đông sắp qua đi, mùa đông năm nay không quá lạnh, từng bông tuyết bay múa trên bầu trời, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.

"Vẫn còn ở đây chờ cậu ta sao?"

"Vâng." Nguyên Bảo hút một ngụm trà sữa, chóp mũi xinh xắn hơi hồng hồng.

"Để tôi đứng đợi cùng cô, bây giờ đã khuya lắm rồi." Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh cô. Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết biến đổi thành các màu sắc khác nhau. Nguyên Bảo thấy thú vị, vươn tay ra hứng, bông tuyết lành lạnh rất nhanh tan ra trong lòng bàn tay cô, một bàn tay lớn hơn đột nhiên nắm lấy tay cô.

"Như vậy sẽ lạnh."

"Cảm ơn đàn anh." Nguyên Bảo bất động thanh sắc rút tay về, trong lòng có chút không thoải mái.

Cô không phải kẻ ngu, mỗi lần gặp nhau ở tổ diễn xuất, Lâm Thiệu Huy luôn có chút quan tâm quá phận đối với cô. Cô sống rất hòa đồng với mọi người, ngay cả Minh Kiệt lúc đầu ghét cô, bây giờ cũng đã thành bạn thân, nhưng cô vẫn không thích giao du cùng Lâm Thiệu Huy, đứng gần anh ta có cảm giác rất kỳ quái, khiến cô không thoải mái.

Lâm Thiệu Huy cười cười, không nói gì.

"Đến rồi." Nguyên Bảo vứt ly trà sữa vào thùng rác, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng lại bên cạnh cô, BOSS mặc áo gió màu đen càng thêm anh tuấn phi phàm, ánh mắt anh nhàn nhạt lướt qua Lâm Thiệu Huy đứng một bên, rồi tiến lên ôm cô vào trong ngực.

"Chờ lâu chưa?"

"Không lâu lắm."

"Có lạnh không?."

"Không lạnh." Cô lắc đầu một cái, vòng tay ôm hông BOSS, nói: "Em đói bụng."

"Trở về sẽ làm món ngon cho em ăn." Đôi mắt đen thoáng qua một nụ cười, bàn tay đeo bao da màu đen khẽ ngắt gương mặt cô. "Vậy em lấy cái gì hối lộ anh?"

A?

Nguyên Bảo hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu ý của anh, vành tai phiếm hồng, đôi mắt lặng lẽ liếc nhìn Lâm Thiệu Huy: anh cố ý nói như vậy trước mặt người ta đi, như vậy thật không tốt...... Thật sự rất không tốt.

"Chúng tôi đi trước, cám ơn anh đã chăm sóc Nguyên Bảo." Ngôn Sóc lễ độ mà xa lánh nở nụ cười với Lâm Thiệu Huy, mở cửa xe, nhìn Nguyên Bảo chui vào, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, chậm rãi nói một câu.

"Có người anh có thể đụng, cũng có người cho dù xinh đẹp nhất cũng không thể liếc mắt nhìn."

Boss, nơi đó không thể cắm tại ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n

Câu này rõ ràng đang muốn cảnh cáo cộng thêm uy hiếp. Cơ thể Lâm Thiệu Huy cứng lại, bây giờ rõ ràng đang là tháng Mười Một, vậy cho phía sau lưng anh lại đang toát mồ hôi.

"Anh vừa nói gì với anh ấy vậy?" Nguyên Bảo thắt chặt dây an toàn, sau đó tháo khăn quàng cổ và mũ xuống, đưa tay xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì lạnh. "Em ghét mùa đông."

BOSS cúi đầu nở nụ cười, bàn tay ấm áp bao đôi tay nhỏ bé của cô lại. "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

" Anh vẫn chưa trả lời em, anh và anh ấy đã nói những gì."

"Muốn nghe thì hối lộ tôi đi."

Nguyên Bảo:"......" Đây là câu cửa miệng của BOSS sao?

"Ngày mai cùng tôi về nhà họ Ngôn."

"Bệnh của ông Ngôn đã đỡ hơn sao?"

"Ừ, tốt hơn nhiều." Ngôn Sóc chuẩn bị cho cô một bàn ăn phong phú. "Sau khi quay xong bộ này, em không cần làm nữa."

"A...... Biết rồi......" Nguyên Bảo nói một câu ứng phó qua loa, rồi vùi đầu mãnh liệt ăn.

"Còn nữa." Ánh mắt anh nhàn nhạt, đột nhiên nở nụ cười. "Em nên gọi ba."

Nguyên Bảo:"......"

......

Mùa đông, Ngôn trang càng thêm mỹ lệ, trên nền tuyết trắng, thi thoảng lóe lên ánh bạc, như có như không, như trong hư ảo. Trận bệnh kia hành hạ ông Ngôn không ít, khiến cả người ông gầy sọp, nhưng hai mắt vẫn sắc sảo, có hồn, thấy Ngôn Sóc và Nguyên Bảo cùng đi vào, trên khuôn mặt lạnh nhạt của ông thoáng qua một nụ cười vui vẻ.

"Ba, người có khỏe không?" Anh đưa đồ trên tay cho ông Vương, còn anh đứng vào bên cạnh ông Ngôn, nắm bàn tay có chút lạnh của ông.

"Tốt, thân thể ba tốt lắm, sao lại trở về?"

"Con cùng Nguyên Bảo trở về thăm người."

"Nguyên Bảo, tới đây, cho ba nhìn xem nào." Ông Ngôn vẫy tay gọi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo liền bước qua, ông Ngôn quan sát Nguyên Bảo từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.

"Nguyên Bảo trưởng thành rồi." Ông Ngôn ý vị sâu xa nói. Nghe vậy, khuôn mặt Nguyên Bảo ửng hồng: nửa năm nay, cô thật sự đã trưởng thành không ít, chỉ là gương mặt vẫn mũm mĩm, khiến người khác không nhịn được muốn đưa tay xoa bóp.

"Có thể sinh con rồi."

"A?"

Ngôn Sóc chỉ đứng một bên cười yếu ớt, ánh mắt lại rơi xuống bụng cô. Gần đây, anh bỏ rất nhiều công sức, nơi đó có lẽ đã có tiểu bảo bối của anh rồi cũng nên, tốt nhất là con gái, dáng dấp giống Nguyên Bảo một chút, nhưng mà đứa đầu tiên là bé trai cũng không tồi, sau này mới có thể bảo vệ được em gái và mẹ.

Nguyên Bảo không biết BOSS đang tiến hành kế hoạch đánh dài lâu, mà đúng lúc này, Bạch Lạc đi vào, nhìn thấy Ngôn Sóc và Nguyên Bảo, cậu ta hơi sửng sốt, đôi mắt màu xanh dương lóe sáng dần dần trở nên tĩnh mịch, chỉ biết đứng im tại chỗ, dường như đang không biết phải làm sao.

"Tiểu Lạc, tới đây."

"Cha già......" Cậu ta lạnh nhạt gọi ra hai chữ này, là ông Ngôn cố ý bảo Bạch Lạc gọi ông như vậy, bộ dáng Ngôn Sóc vẫn bình tĩnh như trước, giống như người đứng trước mặt không có quan hệ gì với anh.

"A Sóc, Bạch Lạc giúp ba rất nhiều chuyện, đứa nhỏ này rất thông minh, ba định để nó học quản lý mấy năm, đến lúc đó có thể làm trợ thủ của con."

"Con không đồng ý." Sắc mặt Ngôn Sóc lập tức thay đổi. "Đây không phải quyết định sáng suốt, ba, hiện tại ba cứ để cậu ta ở lại bên cạnh, nếu thật sự không có việc gì thì giao một gian hàng cho cậu ta quản lý, vừa học tập vừa rèn luyện."

Con ngươi Bạch Lạc hơi co lại một chút, ông Ngôn híp mắt trầm mặc, một hồi lâu sau, ông mới gật đầu. "Ý tưởng không tệ, nhưng mà đứa bé này còn quá nhỏ......"

"Không nhỏ!" Giọng Ngôn Sóc như đang chơi trò quyền thế. "Nguyên Bảo lớn hơn cậu ta một tuổi, nhưng ba đã muốn cô ấy sinh cháu nội cho ba rồi đấy thôi."

Nguyên Bảo: chuyện này cũng có thể so sánh?

"Được rồi, cứ như vậy đi, tiểu Lạc, con có ý kiến gì không?"

"Không có." Bạch Lạc khẽ lắc đầu một cái. "Con nghe theo lời anh cả."

Nhìn Bạch Lạc tỏ ra ngoan ngoãn, Ngôn Sóc khẽ cười: mục đích của anh rất rõ ràng, anh muốn ném bay tất cả những mối nguy hiểm đang rình rập, đương nhiên anh sẽ không hoàn toàn mặc kệ Bạch Lạc muốn làm gì thì làm, đây chính là một sựu dò xét. Tính tình Bạch Lạc vốn quật cường, về điểm này có chút giống anh, sau khi xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối cậu ta chưa từng mở miệng nói điều gì, nếu không phải là ghi hận trong lòng sau đó báo thù, thì là cậu ta quá đơn thuần, thiện lương.

Nếu như cậu ta thật sự có gì mờ ám, Ngôn Sóc sẽ có cả ngàn phương pháp khác nhau để khiến cậu ta hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

"Như vậy thì ở lại đây hết năm nay rồi đi, trong khoảng thời gian này,hãy chăm sóc ông cụ thật tốt." Ngôn Sóc vỗ bả vai Bạch Lạc giống như người anh cả thân thiết, nhưng trong lòng Bạch Lạc lại chỉ thấy lạnh lẽo. Cậu biết mình không phải là đối thủ của người đàn ông này, tâm tư của anh ta quá thâm trầm, làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, muốn vặn ngã người như vậy không phải là chuyện dễ dàng.

"Cơm nước xong ở lại một buổi chiều, ba gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Nguyên Bảo một chút."

Bác sĩ!

Thân thể Nguyên Bảo ccứng đờ, trong nháy mắt có cảm giác như gặp phải kẻ địch mạnh, hướng ánh mắt cầu cứu về phía người đàn ông kia, sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, không một chút dao động.

"Không cần đâu, con đã đưa Nguyên Bảo đi kiểm tra rồi."

"Lúc nào?"

"Một tuần trước." BOSS bình tĩnh đáp lại. "Huống chi Nguyên Bảo rất hay xấu hổ."

"Bác sĩ bảo sao?" Ông Ngôn không khỏi gấp gáp. Có lẽ, ông ấy thật sự rất muốn có một đứa cháu nội.

"Bác sĩ nói rất tốt." Khóe mắt anh hơi cong cong. "Ba yên tâm, trước lễ mừng năm mới, con sẽ tặng ba một đứa cháu trai."

Trước lễ mừng năm mới......

Nguyên Bảo lại quẫn bách lần nữa rồi, cô đưa tay sờ lên bụng nhỏ của mình. Chẳng lẽ anh nói có con liền có?

Sau khi cơm nước xong, vẫn còn sớm mới đến giờ đi ngủ. Sau khi trở về phòng, BOSS ôm hông cô từ phía sau, đầu lưỡi khẽ liếm động mạch màu xanh của Nguyên Bảo. "Bảo bảo......"

"Đừng...... Tối hôm qua đã......"

"Tối hôm qua là tối hôm qua, em không nghe thấy ba bảo chúng ta sinh con sao?" Nhấc bổng Nguyên Bảo lên, đè cô xuống chiếc giường mềm mại phía sau, anh gấp gáp cởi áo lông của cô ra. "Mùa đông thật đáng ghét."

Nguyên Bảo: "......" Bởi vì khó cởi quần áo sao?

"Em mang thai, ba vui mừng, thân thể sẽ tốt lên, cho nên con của em đại biểu cho sự khỏe mạnh của ba!" Ngôn Sóc nói đâu ra đấy, bộ dáng nghiêm túc của anh khiến Nguyên Bảo cũng có chút tin tưởng.

Nhưng mà, bây giờ cô có thai thật sự tốt như vậy sao?