Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 44



Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu tối chậm rãi đi về hướng này, ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên, như nhìn thấy hi vọng.

Cô vẫy tay, hướng về phía chiếc xe phía trước. Chung Ly đang lái xe cảm thấy bóng dáng đang vẫy tay trước xe có chút quen thuộc, anh ta híp mắt lại, dừng xe bên cạnh Nguyên Bảo. Khi nhìn thấy cổ tay sưng đỏ của Nguyên Bảo, sắc mặt tái nhợt của Bạch Lạc và một người phụ nữ bị thương bên cạnh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị. Anh ta rút tai nghe ra rồi xuống xe, bước nhanh như gió, đi tới bên cạnh Nguyên Bảo đỡ Bạch Liên đứng lên.

"Sao lại thế này?"

"Anh mau đưa bọn họ đến bệnh viện đi, tôi không thể đi, tôi ở đây chờ cảnh sát!"

"Chờ cái gì chứ, mau lên xe, bây giờ cô phải đi bệnh viện với tôi!"

"Không được!" Nguyên Bảo lắc đầu, vừa rồi quá vội vàng, nếu ngay cả cô cũng đi, cảnh sát có đến đây cũng không biết phải bắt người ở đâu, huống chi Diệp Hiên cũng không bị cô trói chặt, nếu để hắn chạy thì không ổn. "Anh đưa bọn họ đến bệnh viện trước, cô ấy không chống đỡ được bao lâu nữa đâu."

"Lên xe cho tôi!" Chung Ly không quan tâm nhiều như vậy, lập tức kéo cô lên xe, đồng thời đẩy Bạch Liên cùng Bạch Lạc vào ghế sau.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Tôi không biết......" Cô lắc đầu một cái, nhìn về phía Bạch Lạc qua kính hiếu hậu, sắc mặt Bạch Lạc không tốt lắm, hai mắt cậu ta trống rỗng, cả người không có một chút sinh khí, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. "Bạch Lạc, cậu có khỏe không?"

"Mẹ...... Mẹ đừng chết...... Mẹ......" Bạch Lạc lúc này mới phản ứng kịp, trên tay cậu ta dính đầy máu của Bạch Liên, chất lỏng đỏ tươi đã khô lại, cậu thiếu niên bật khóc, giống như mất đi thứ quan trọng nhất trên thế giới.

"Cô ấy sẽ không sao đâu." Nguyên Bảo nhỏ giọng an ủi cậu ta, trên mặt Bạch Liên không có một chút huyết sắc, hơi thở cũng rất yếu ớt, nếu đến bệnh viện kịp thời cũng chưa chắc chống đỡ được. "Tại sao cậu lại ở cùng một chỗ với Diệp Hiên?"

Thân mình Bạch Lạc run run. "Khi ông đang ngủ, hắn ta tới, nói muốn dẫn tôi đi gặp mẹ, tôi rất vui mừng, liền đi cùng hắn, hắn không gạt tôi, tôi thật sự gặp được mẹ, nhưng......" Bạch Lạc cảm thấy thống hận chính mình, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt màu xanh dương thường ngày trong suốt hiện ra tia hận ý.

Chung Ly tăng tốc độ xe nhanh nhất có thể, đưa mắt nhìn cổ tay sưng đỏ của Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nhíu mày một cái. "Cô ổn chứ?"

"Không có việc gì." Cô ôm vết thương thật chặt, lúc trước không cảm thấy đau, bây giờ vết thương lại đau nhói từng trận, khiến cô cắn chặt môi dưới, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

"Tại sao Ngôn Sóc không tới?"

"BOSS đang họp!" Cô nhẹ giọng nói xong, bỗng nhớ tới tình huống vừa rồi, không khỏi có chút sợ hãi, hai mắt Chung Ly hơi trầm xuống, nhưng không nói gì.

Xe rất nhanh chạy đến bệnh viện gần đây, sau khi đưa Bạch Liên vào phòng cấp cứu, Bạch Lạc lo lắng đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Cậu ta không ngừng thì thầm, túm tóc chính mình, nước mắt cậu ta cơ hồ chưa từng ngừng lại quá một khắc, xem ra quan hệ giữa mẹ con bọn họ rất tốt, ít nhất Bạch Lạc thật sựu rất yêu mẹ của mình.

"Sẽ không có chuyện gì đâu." Nguyên Bảo đi qua ôm Bạch Lạc "Sẽ không có việc gì......"

"Mẹ sẽ không chết chứ!" Bạch Lạc khóc ôm cô, thân thể cậu thiếu niên run rẩy không ngừng, trong mắt Nguyên Bảo hiện lên sự thương xót, lúc này, cô cũng nhớ tới mẹ của mình, mẹ Kim và ba Kim nhất định cũng đang rất nhớ cô.

"Không sao đâu, mẹ cậu sẽ không có chuyện gì."

"Cô cũng đi tìm bác sĩ khám qua đi, tôi vừa gọi điện thoại cho Ngôn Sóc rồi, anh ta sẽ lập tức tới ngay."

Nguyên Bảo bình tĩnh nhìn Chung Ly, cô gật đầu rồi đi theo sau lưng y tá, Chung Ly nghĩ ngợi một chút, rồi cũng đi theo.

Mới vừa rồi không để ý, hiện tại mới cảm thấy thật là đau, một dao kia của Diệp Hiên dùng lực rất lớn, vết cắt vừa sâu vừa dài, lại thêm lúc trước cô bị quá sức, bên ngoài vết thương bị đông lạnh trong thời gian dài, khiến chỗ bị thương sưng vù lên, miệng vết thương không ngừng chảy ra mủ hòa lẫn với máu, khiến người bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

"Diệp Hiên......"

"Đừng lo lắng, một lát nữa cảnh sát sẽ tới." Như nhìn thấu tâm tư của cô, Chung Ly thấp giọng nói xong liền lại gần, nhìn lướt qua vết thương của Nguyên Bảo, tiến lên ôm vai cô, Chung Ly cảm nhận được cô đang sợ hãi, bàn tay to che mắt cô lại, không để Nguyên Bảo tiếp tục nhìn vào vết thương dữ tợn.

"Đừng nhìn, càng nhìn sẽ càng đau!"

"Ừm!" Lông mi thật dài hơi run rẩy, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Chung Ly cúi đầu nhìn cô gái đang bị mình che hai mắt lại, lúc này cô thật ngoan, cô chưa từng xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ này, Chung Ly khẽ cười, tình huống hòa hoãn như bây giờ thật sự rất khó khăn.

"Anh đi xem Tiểu Lạc đi, không cần phải để ý đến tôi."

"Cậu ta là nam giới, cô là nữ giới!"

Nguyên Bảo nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ chốc lát sau, trong hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng đột ngột bị người đẩy vào từ bên ngoài, tay bác sĩ đang khâu vết thương khẽ run lên, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người vừa tới. "Anh làm gì mà lỗ mãng như vậy."

Anh không liếc bác sĩ lấy một cái, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Chung Ly một lát, rồi tiến lên nắm bàn tay có lạnh như băng của Nguyên Bảo. Nguyên Bảo đột nhiên mở mắt, Chung Ly thấy vậy cũng nhẹ nhàng buông cô ra. Người đàn ông trước mắt hô hấp dồn dập, đôi mắt đen đầy vẻ gấp gáp, thân thể cô hơi run rẩy, cầm lấy tay Ngôn Sóc.

"BOSS......"

"Không sao." Ngôn Sóc thở hổn hển, tiến lên ôm cô vào trong ngực, khi chứng kiến vết thương thật dài trên tay cô, trong mắt anh thoáng qua một tia đau lòng. "Đau không?"

"Không đau......" Giọng cô có chút nghẹn ngào, lớn đến nhường này, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vừa rồi còn thấy không sao, nhưng vừa nhìn thấy BOSS, tất cả đều suy sụp, cô tựa vào trong ngực Ngôn Sóc, khe khẽ nghẹn ngào.

"Không sao rồi. Thật xin lỗi, tôi đang họp nên không biết, thật xin lỗi......" Lúc này, Ngôn Sóc cảm thấy thật tự trách, lúc ấy Nguyên Bảo nhất định có gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại không đếm xỉa đến, nếu Nguyên Bảo có mệnh hệ gì, anh nhất định sẽ rất khổ sở.

"Em biết......" Nguyên Bảo nhìn vết thương, cố nhịn đau. "Đừng lo lắng, hiện tại em tốt lắm."

"Nhớ không được để vết thương chạm nước!" Sau khi băng bó kỹ, bác sĩ vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò "Không nên vận động mạnh, chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút!"

"Tôi biết rồi." BOSS thay cô cầm lấy đơn thuốc, sau đó đi ra ngoài, Chung Ly đang ở phòng giải phẫu với Bạch Lạc, anh ta không nói một câu, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ.

BOSS khẽ mím môi, đi lên phía trước, nói: "Lần này, tôi nợ cậu một nhân tình, cám ơn cậu."

Chung Ly lạnh nhạt nâng khóe môi. "Nhân tình tôi nhận, cám ơn thì không cần, lúc ấy tôi thật sự rất muốn bóp chết người phụ nữ này." Ánh mắt quét qua gò má Nguyên Bảo, thấp giọng cười. "Nhớ trả tôi tiền chữa bệnh, tôi đi trước!"

"Bây giờ tôi liền trả cậu!" BOSS cầm chi phiếu nhét vào trong túi áo anh ta. "Số còn lại coi như là tiền boa!"

"Hừ!" Chung Ly hừ lạnh một tiếng, không khách khí cầm lấy chi phiếu, sửa soạn lại quần áo, rồi đi ra khỏi bệnh viện.

"Thật nhỏ mọn......"

"Đã xảy ra chuyện gì?" BOSS tiến lên ôm bả vai cô, liếc mắt nhìn vẻ mặt sững sờ của Bạch Lạc, nhẹ giọng hỏi.

Đến tận bây giờ Nguyên Bảo vẫn còn thấy sợ hãi, cô tựa vào trong ngực BOSS, khẽ nói. "Em không biết, em vốn muốn đến studio quay phim, sau đó em trông thấy Bạch Liên, em...... em liền đi theo cô ấy, em đi theo Bạch Liên vào một hẻm nhỏ, một lúc sau Diệp Hiên cũng đến......"

"Diệp Hiên?" Anh khẽ lên giọng. "Hắn mang Bạch Lạc đi gặp Bạch Liên, còn muốn giết chết bọn họ?!"

"Chuyện là như vậy?" Cô thận trọng liếc mắt nhìn sắc mặt BOSS đã biến thành màu đen, khe khẽ gật đầu.

"Vậy thì...... Sao em lại bị thương." Giọng anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Em muốn đóng vai người tốt đi giải cứu bọn họ? Tại sao không báo cảnh sát trước, nếu em có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ? Kim Nguyên Bảo, khi em hành động đã nghĩ đến sẽ có hậu quả gì chưa?"

"Em có báo cảnh sát mà, nhưng điện thoại không có tín hiệu, hơn nữa em không thể thấy chết mà không cứu, bọn họ là......"

"Sống chết của bọn họ không liên quan gì đến em, cho dù chết cũng là do họ tự làm tự chịu." Lời nói của Ngôn Sóc trở nên sắc bén, khí thế trở nên nghiêm túc trong nháy mắt, thân thể Nguyên Bảo cứng đờ, cúi đầu không dám nói gì.

"Anh trai......"

"Đừng gọi tôi là anh trai!" Ngôn Sóc quay về phía Bạch Lạc rống to một tiếng khiến Bạch Lạc kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt cũng dần dần ảm đạm. Cho dù là kẻ ngu cũng nhìn ra được Ngôn Sóc căm ghét bọn họ đến mức nào, nhưng...... Dù sao, mẹ cũng là mẹ ruột của Ngôn Sóc, tại sao anh ta không thấy khổ sở một chút nào?

Bạch Lạc không thể hiểu nổi điều này, cậu nhìn thấy trong ánh mắt anh trai chỉ có lạnh nhạt và chán ghét, không có một chút thân tình. Nếu trước kia Bạch Liên không đế ý đến cậu như thế, Bạch Lạc vẫn sẽ yêu mẹ của mình.

"Đinh!"

Đèn báo trước cửa phòng giải phẫu vụt sáng, Nguyên Bảo ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng giải phẫu, khi cửa mở, các bác sĩ lập tức đi ra ngoài, Bạch Lạc vội vã chạy lại. "Mẹ tôi thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân sẽ sống không quá đêm nay, hãy ở bên cạnh bà ấy."

Con ngươi Nguyên Bảo co rụt lại, nhìn về phía cậu bé chỉ mới mười lăm tuổi, nghe xong tin này, cậu ta tựa như đang nằm mộng, chỉ ngơ ngác đứng nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

"Các vị đưa bệnh nhân tới quá muộn, dao găm đâm trúng vào tim, không ử vong tại chỗ đã là vô cùng may mắn rồi."

Nguyên Bảo cắn môi dưới, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, gò má tuấn mỹ không có bất cứ biểu tình gì, đôi mắt đen phản chiếu vài điểm sáng, lạnh nhạt nhìn người đàn bà sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, giống như đang nhìn một người không có bất cứ quan hệ gì với mình.

"Tôi nói cho cô biết, Ngôn Sóc là một con cầm thú, hắn không có tâm, trong hắn chỉ có dục vọng và tiền bạc, hắn là một bộ máy, không có linh hồn và trái tim."

Nàng đột nhiên nhớ lại lời Chung Ly đã nói lúc trước, hai mắt trống rỗng nhìn Ngôn Sóc. Mẹ anh sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, BOSS không cảm thấy khổ sở sao? Tại sao ánh mắt anh lại lạnh lẽo như thế, anh thật sự...... không quan tâm một chút nào sao?

"Đi thôi." Trầm mặc thật lâu, anh chỉ lạnh nhạt mà nói ra một câu này.

"Tiểu Sóc......"

Bỗng, tiếng kêu khó khăn của người đang nằm trên giường bệnh truyền đến, cơ thể Ngôn Sóc hơi run lên, khi còn bé, Bạch Liên cũng gọi anh như vậy. Anh cười lạnh một tiếng, quay đầu lại đi đến. Trên giường bệnh, sắc mặt Bạch Liên tái nhợt, giữa hai lông mày bao phủ một tầng tử khí, đôi mắt đen của anh lạnh nhạt nhìn Bạch Liên, không nói gì.

"Thật xin lỗi...... Thật thật xin lỗi...... Tiểu Sóc...... Xin hãy tha thứ mẹ...... Tiểu Sóc......" Cả đời này bà đã làm không ít chuyện sai lầm, nhưng chuyện duy nhất khiến bà cảm thấy có lỗi chính là con trai của bà, Ngôn Sóc, một chàng trai ưu tú như vậy......

"Bà cho rằng tôi sẽ tha thứ cho bà sao?" Anh lạnh lùng nhìn bà. Bạch Liên có một đôi mắt rất đẹp, khi còn bé, điều anh thích nhất chính là có một đôi mắt như vậy, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy ghê tởm.

"Lên đường bình an, mẹ của tôi......" Ngôn Sóc cúi xuống, lạnh lùng nói một câu bên tai bà. "Cho dù đến ngày tôi chết, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà!"

Con ngươi Bạch Liên chợt co lại, ngón tay co giật, tiếp đó toàn thân cũng bắt đầu run rẩy!

"Anh là ma quỷ, tránh ra! Anh tránh ra! Mẹ!" Bạch Lạc chen ngang đẩy Ngôn Sóc ra, quỳ gối trước đầu giường Bạch Liên, ôm thân thể của bà khóc.

"Thật xin lỗi......" Cuối cùng, sau khi Bạch Liên nói ra ba chữ này, thân thể dần dần ngừng co giật, ánh mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Bà ta chết rồi, chết không nhắm mắt.