Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 23



Ôm Nguyên Bảo về phòng, BOSS khổ não nhìn Nguyên Bảo đang ngủ mê man, mày nhíu càng chặt, sau đó hai con mắt nhìn từ trên xuống dưới người Nguyên Bảo: hết điện rồi, phải sạc điện, nhưng cắm chỗ nào? Quá nhức đầu.

BOSS thở dài, thân thể cao lớn phủ lên trên, gương mặt của con gái vừa trắng hồng, lại mềm nhũn, thoạt nhìn rất nắn bóp, BOSS đưa tay bóp mấy cái, sau đó cười nhè nhẹ: bản thân Ngôn SÓc là người không thú vị, anh lại không giỏi nói chuyện, càng không thích tiếp xúc với nhiều người, anh yêu thích yên tĩnh, không thích ồn ào. Trong từ điển của phụ nữ anh chính là đại biểu của hai từ: điềm tĩnh và nóng nảy.

Ngôn Sóc là chủ tịch của công ty Supermodel, theo lẽ tự nhiên cũng có nhiều phụ nữ ngầm định, nhưng thì anh ghét loại phụ nữ như vậy, trong lòng không phải là không có tưởng tượng qua, nhưng trong cảm nhận của thì người con gái anh muốn phải vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, chung sống cả đời......

Dường như có chút lệch đề, BOSS mở to đôi mắt, hơi cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên vầng trán của Nguyên Bảo, anh mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra máy sạc điện, BOSS gặp khó khăn, cắm vào chỗ nào đây?

Nhìn cái sạc điện trong tay, rồi nhìn qua Nguyên Bảo, sau đó một cỗ phiền não dâng lên trong đáy lòng.

"Kim Nguyên Bảo, đứng lên nói cho tôi biết cắm vào chỗ nào mau?"

"......"

Được rồi, không có phản ứng.

Tư tưởng trong BOSS vẫn đang đấu tranh kịch liệt: bây giờ nếu như anh mở quần áo của con gái người ta ra có phải là không lễ nghĩa, nghĩ đến cái dáng vẻ khóc lớn của cô gái ấy khiến cho anh lại nhức đầu, nhưng nếu như không mở ra thì không tìm được chỗ cẵm USB, cho nên......

BOSS bồng Nguyên Bảo lên, ngó đỉnh đầu, ngó tứ chi, rất là bình thường, chỗ cắm USB của điện thoại đặt ở chỗ ngồi, như vậy người......

Ánh mắt BOSS sáng lên, sau đó tầm mắt từ từ hạ xuống: chỗ cái mông thì không sai đúng không?

BOSS lật người cô lại, sau đó anh khẩn trương vén váy cô lên, lộ ra cái quần lót màu hồng, anh nhẹ nhàng kéo nó xuống dưới, nửa cái mông trắng nõn vô cùng chói mắt, BOSS trợn tròn mắt, sau đó nhìn thấy một lỗ cắm bằng kim loại......

Quả nhiên không sai.

Nhẹ nhàng cong khóe môi, sau đó hướng về phía lỗ cắm vào......

【 Ting! Máy sạc điện đã kết nối, có mở máy hay không?】

{Hay không? Tôi muốn thấy Baidu.}

【Hệ thống lập tức tiếp nhận không gian, xin hãy chờ hệ thống tiếp nhận không gian xong. 】

Nguyên Bảo tiến vào một mảnh không gian trắng xóa, cô mơt to hai con mắt tức giận: "Baidu, cái tên lừa đảo chết tiệt này!! Tôi muốn giết cô!"

"Xin gọi tôi là Thống Mẹ, cám ơn."

Nguyên Bảo: "......"

"Khốn kiếp! Tại sao trên mông tôi lại có lỗ cắm USB?"

【Hệ thống bị lỗi, xin lỗi vì gây bất tiện cho cô. 】

"Xin lỗi?" Nét mặt Nguyên Bảo tươi như hoa "Tôi có thể giết chết cô không?"

【Khách hàng, người đừng vội. 】âm thanh ngọt ngào của Tiểu thư hệ thống thay thế Baidu【 Người đi tới nơi này là có nguyên nhân của nó, hiện tại thời cơ chưa tới, chờ đến thời điểm, tất cả những gì không bì thường sẽ hoàn toàn biến mất, người hãy bình tĩnh mà chớ nóng nảy, vậy, còn cái gì cần giúp một tay nữa không? 】

"Không có." Tiểu thư hệ thống đã nói như vậy rồi, cô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể mang theo cái lỗ cắm USB này đi tới chân trời.

Nguyên Bảo chầm chầm mở mắt ra, rồi ngồi dạy, cô sờ lên mông mình, quả nhiên mò đến đầu cắm sạc, sắc mặt Nguyên Bảo đen hơn phân nữa, một giây kế tiếp, lòng Nguyên Bảo như hồ nước đang dao động.

Nơi này chỉ có mình cùng với BOSS, cho nên, BOSS cởi quần nhỏ của mình xuống rồi căm sạc điện USB vào mông cô?

A ~BOSS quả nhiên là người đàn ông tốt!

"Lại đang ngồi đoán mò cái gì đó?" BOSS bưng thức ăn đi vào, nhìn Nguyên Bảo như kẻ ngốc một dạng, anh lớn tiếng nói với cô.

"BOSS——" vừa định muốn nhào tới, nhưng máy sạc điện trên mông khống chế đi lại của cô.

"Ăn đi, đói bụng chưa?"

Thế mà được ăn bồ tự tay BOSS làm?

Nguyên Bảo ngập tràn hạnh phúc BOSS: "Anh quả nhiên là người đàn ông tốt."

"Đồ ngốc." BOSS không có chút cảm kích với cô, đặt thức ăn lên bàn "Ăn đi rồi ngủ."

"Còn anh?" Nơi này là phòng của BOSS? Vậy buổi tối BOSS ở đâu?

"Tôi phải đến công ty một chuyến, phương án hợp tác của chưa chỉnh sửa xong."

"Nhưng đã muộn rồi." Nguyên Bảo bất mãn chu cái miệng lên, Kim Thành tuyệt đối sẽ hợp tác cùng với K, mặc dù đến phút cuối xảy ra chút chuyện, nhưng Kim Thành vẫn nhờ vả K.

"Không có chuyện gì, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Ngôn Sóc đi ra ngoài, Nguyên Bảo bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cái miệng nhỏ thưởng thức đồ ăn của BOSS: tài nấu nướng của BOSS rất là được, sắc lẫn vị đều chuẩn, Nguyên Bảo ăn sạch sành sanh, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ một giấc.

Đã từng vô số lần cô ước mơ mình ngủ cùng với BOSS trên một cái giường, nằm trong lồng ngực BOSS, sau đó cánh tya cường tráng của anh ôm lấy cô, đấy nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trên trần gian này. Mặc dù BOSS không ở đay, nhưng ngửi được mùi vị thuộc riêng vê BOSS cũng là chuyện quá tốt rồi.

......

Ngày hôm sau Nguyên Bảo mới tỉnh dậy, cô một người đi quay căn biệt thự, đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo quan sát đầy đủ không gian sinh hoạt của BOSS, đơn giản, trừ đơn giản chính là đơn giản, không dư bất cứ đồ vật nào, biệt thự này rất lớn, có chỗ còn không có hơi thở của con người.

BOSS có cô đơn không?

Nguyên Bảo tự hỏi mình: thật ra thì cô khó có thể tin được mình gặp một người có cuộc sống đơn điệu như vậy, công việc, về nhà, canh chừng những căn phòng trống không.

Nguyên Bảo đau lòng vì BOSS, đau lòng vì Ngôn SÓc của mình.

A ~ của mình, ngại ngùng quá~

Nguyên Bảo bị ba chữ kia làm lay động.

Quá nhàm chán, Nguyên Bảo đến công ty tìm Ngôn Sóc, nhưng đến cửa chính, Nguyên Bảo bị người ta chặn lại.

"Xin lỗi, cô có hẹn trước chưa?"

"Ai?" Nguyên Bảo ngó cô bảo vệ "Tôi tìm BOSS."

"Xin mời lấy thẻ nhân viên ra."

Nguyên Bảo: "......"

"Tôi không có thẻ nhân viên, cũng không có hẹn trước, nhưng tôi muốn thấy BOSS."

"Lại người hâm mộ BOSS." Người bảo vệ bất mãn nhíu mày, sau đó không thương hoa tiếc ngọc đuổi người ta ra "Con nít mà theo đuổi thần tượng làm gì hả, mau mau đi về nhà đi."

Nguyên Bảo: "......" CÔ mới theo đuổi minh tinh, cả nhà cô mới vậy.

Nguyê n Bảo giận dữ nhìn bảo vệ, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, mà đúng lúc này, cô nhìn thấy BOSS và một người trung niên đang sóng vai đi ra.

BOSS tận mắt chứng kiên cảnh đằng sau thì hơi kinh ngạc, tiếp theo anh nói cái gì đó với người bên cạnh, sau khi hai người bắt tay, người đàn ông trung niên kia đi ra cùng với người khác.

"Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé, tổng giám đốc Ngôn."

"Dĩ nhiên rồi."

Nguyên Bảo trốn sang một bên, nhìn người đàn ông kia lên xe rời đi, cô mới đi ra ngoài.

"Sao em lại tới đây?" Đôi mắt BOSS mang theo ý cười nhìn cô, nắm lấy tay Nguyên Bảo dắt vào tòa cao ốc.

Nguyên Bảo hung hăng trừng mắt với cái người bảo vệ đang đứng sững sờ bên kia, sau đó nhéo bàn tay khô cằn của BOSS: "Người mới vừa rồi là ai vậy?"

"Tổng giám đốc của Kim Thành, hợp đồng đã ký kết, đang chờ kịch bản của ông ta." Tâm trạng của BOSS nhìn có vẻ tốt. mặt mày cũng nhu hòa không ít.

Nhìn một người như BOSS chưa từng có phụ nữ bên cạnh giờ lại dắt theo một cô bé xinh xinh, vẻ mặt của mọi người cực kỳ quỷ dị. Nguyên Bảo liếc quanh một vòng, sau đó nợ nụ cười ngọt ngào.

"BOSS, chúng ta đi hẹn hò đi." Hai mắt Nguyên Bảo lóe sáng nhìn khuôn mặt đẹp trai của BOSS, cô thật vất vả mới thoát khỏi số mạng của một chiếc máy, còn có rất nhiều việc cô chưa từng làm, ví dụ như ngủ một giấc với BOSS......

Nguyên Bảo một lần nữa lọt vào trí tưởng tượng của mình.

"Lại đang nghĩ gì đó?" Đưa tay cốc một cái lên đầu cô, sau đó vươn tay véo cái mã cô "Vậy muốn đi đâu?"

Nguyên Bảo lấy lại tinh thần, cảm thấy động tác kia như cưng chiều cái mặt mình, hai má cô chợt đỏ ưng.

"Sao nào?" BOSS không hiểu nhìn gò má đỏ ửng của cô, sau đó đưa tay véo lần nữa, nhưng màu sắc trên ấy lại đỏ hơn.

"Đồ ngốc." Không nhìn được mắng thành tiếng, sau đó đi vào thanh máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

"Buổi tối đi hẹn hò đii, em cho tôi một lát, công việc còn bận đấy ngập đầu, có thể không?"

Nguyên Bảo gật đầu, sau đó nhìn BOSS tràn đầy yêu thường: "Ngài thật là cực khổ."

Cái ánh mắt yêu thương như mẹ nhìn con ấy khiến BOSS rùng mình một cái.

Ngôn Sóc hết bận cũng đến 4 giờ chiều, Nguyên Bảo ngồi chờ mà chán nản cực kỳ, nên lăn ra ngủ trên ghế salon. Căn phòng làm việc to như vậy nhưng chỉ còn âm thanh của tiếng đầu bút máy chạm trên mặt giấy, Ngôn Sóc cảm thấy tay mình mệt lả đi, anh bẻ bẻ cái cổ, rồn nhìn thấy cái bóng hình nho nhỏ đang cuộn trọn trên ghế salon bên kia......

Giống như một chú mèo nhỏ vậy, thoạt nhìn vô hại.

Anh chống lấy cằm, nhìn dáng ngủ dễ sợ của Nguyên Bảo, anh nhẹ nhàng đứng dậy, cầm theo chiếc áo trên giá móc đi tới, phủ chiếc áo khoác lên trên người cô, rồi anh ngồi chồm hổm trên mặt đất ngưng mắt ngắm cô.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Sóc anh nhìn chăm chú một người như thế này; Nguyên Bảo đổi với anh như một đứa trẻ con, quan chừng ấy thời gian lâu như vậy, anh không cho rằng trong cuộc đời mình sẽ cuất hiện thêm người nào, canh cũng đã cho mình sẽ sống đến già qua nhưng năm tháng dài đằng đẳng, có lúc rất mệt mỏi, có lúc rất cô độc, Ngôn Sóc cũng đã quên cái lúc nhìn thấy chiếc điện thoại quái lạ kia là biểu hiện như thế nào......

Sau đó dường như không gian của anh đầy ắp tiếng nói chuyện huyên náo.

Anh đính trán mình lên vầng trán của cô, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang cảm thụ nhiệt độ cô vậy.

Nguyên Bảo mở mắt thì thấy ngay khuôn mặt phóng đại kia khiến cô hết hồn, nhưng biết người trước mắt là người mình thích nhất - BOSS, tâm tình của cô từ từ bình tĩnh lại.

Chỉ là, BOSS cách cô gần như vậy thật là ngại, nhiệt độ da cô từ từ tăng lên rồi cả nhịp tim cũng tăng lên cực nhanh: Nguyên Bảo mà đúng là cái người có sắc tâm mà không có gan, người ta thân mật với mày một chút là chân tay mày luống cuống rồi.

"Sao vậy?" Hơi thở nóng hỏi phả lên mặt cô, cô không khỏi muốn tránh né.

Thấy cô gái nhỏ xấu hổ, BOSS có ý xấu, thân thể của anh từ từ phủ lên tren, sau đó đem cô cố định dưới thân mình.

"Ngôn...... Ngôn Sóc......" BOSS cách cô gần như vậy là muốn làm cái gì? A ~ là muốn thực hành việc bất chính ao? Nhưng quá qua loa phải không? Nguyên Bảo cô nương hoảng loạn.

"Am đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy?" NGôn Sóc nháy mắt nhìn cô, trong ánh lấp lánh, con ngươi màu đen đảo vòng phát ra anh dạ quang, rất là đẹp mắt.

Nguyên Bảo nuốt nước miếng, giống như đang chịu chết vậy, cô run run rẩy rẩy mở miệng: "BOSS làm gì với em thì em cũng đều nguyện ý!"

Nói Sóc không khỏi vui vẻ, đưa tay nhéo khuôn mặt nõn nà của cô "Cái người này ngốc quá."

Chẳng lẽ không đúng như cô nghxi sao?

Thật thất vọng......

Các loại thất vọng......

"Tỉnh chưa?"

"Bây giờ đi sao?" Nguyên Bảo cúi xuống nhìn đồng hồ, mới 4 giờ chiều, bên ngoài hình như vẫn còn sáng.

"Không muốn đi?" BOSS nhíu mày, đùa giỡn nhìn cô.

Được rồi.

Nguyên Bảo đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, sau đó cùng anh đi ra khỏi phòng làm việc.

Đầu tiên là Ngôn Sóc mang cô tới một cửa hàng trang điểm, rồi giao cô cho thợ trang điểm, còn mình thì ngồi lên ghế sofa một bên.

Nguyên Bảo nhìn mình trong gương, cô thật sự không biết đến một ngày mình cũng thương nghiệm cuộc sống của ngân vật trong tiểu thuyết: nữ chính ăn mặc xinh đẹp, sau đó nam chính lộ ra ánh mắt ngạc nhiên......

Tưởng tượng khi BOSS thấy mình sẽ hiện lên đôi mắt tươi đạp ấy, cô bắt đầu rung động.

"Được rồi......"

"Hả? Nhanh vậy?" Nguyên Bảo có chút không kịp phản ứng, dưới tình huống bình thường không phải mấy tiếng đồng hồ sao? Nguyên Bảo nhìn mình trong gương, chỉ là nhẹ nhàng điểm xuyến trang sức trang nhã, ngũ quan càng thêm xinh đẹp một chút nữa, nhưng...... Không có cái loại cảm giác gây kinh diễm kia, vẻ mặt Nguyên Bảo lập tức thay đổi.

"Váy chuẩn bị xong chưa?"

BOSS đứng dậy nhìn cô từ trên cao, thợ trang điểm bên cạnh gật đầu một cái rụp: "Đều chuẩn bị xong, quý cô đi cùng tôi."

Không sai, còn váy mà, mình có thể tươi đẹp bên cạnh BOSS.

Nguyên Bảo vui vẻ đi thay váy.

Đây là một chiếc váy màu tím nhạt, váy không rườm rà, đường cong ưu nhã, lại không mất sức sống. Màu tím cao quý tôn vẻ đẹp cô lên mức chín chắn, làn da cô đã trắng nõn, cộng thêm nụ cười rực rỡ trên mặt, càng nhìn càng khiến người ta khong thể rời mắt......

Anh ngưng mắt nhìn, sau đó nở ra một nụ cười nhàn nhạt: "Thật là đẹp."

Đây là lần đầu tiên cô nghe Ngôn Sóc nói như vậy về mình, ba chữ ngắn ngủn, nhẹ nhàng nhàn nhạt, nghĩ đến con người anh là dạng không chịu nổi tình tiết lắc léo, nhưng lòng của Nguyên Bảo vì ba chữ này là dao động.

"Đi nào." KHông biết từ nơi bào anh tìm được một bông hoa Violet, đưa tay cài lên mái tóc cô, màu Violet hào cùng màu váy càng khiến cô đẹp rạng ngời.