Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 11



Gần đây cuộc sống của BOSS rất bận rộn, anh thường đến công ty làm việc với cái người tên Uất Trì Dung kia, hình như quan hệ giữa hai người là đối tác làm ăn, ở trong TV, Uất Trì Dung chỉ xuất hiện đúng một lần, lúc ấy là lúc tang lễ của BOSS đang diễn ra.....

"Nobel chính là một tác phầm mình dùng cả tâm huyết đời mình để dựng nên, mình cũng hy vọng Nobel của mình cũng có thể lấy được sự đại ngộ của họ giống như cô ấy!" Uất Trì Dung vuốt ve món đồ phụ kiện trang phục hoa lên trên tay, giống như đang đối đãi với báu vật của mình vậy!

"Dĩ nhiên, tôi sẽ trưng bày chúng trên những bộ trang phục hoàn mỹ nhất lần này!"

"Mình tin tưởng cậu!" Uất Trì Dung vỗ bờ vai anh, "COòn mười ngày nữa cuôc thi Supermodel Cup bắt đầu rồi, mình rất mong đợi màn trình diễn của K!"

BOSS nhẹ nhàng nhíu mày: "Mình biết rồi!"

"Như vậy......" Uất Trì Dung chớp chớp đôi mắt "Bọn mình đi ra ngoài uống một ly đi, lâu rồi chưa tụ tập một bữa cho ra trò!"

"Dĩ nhiên có thể!"

Đây là lần tụ tập đầu tiên của hai người từ sau khi tốt nghiệp đại học, nơi bọn họ chọn là một quán rượu theo kiểu Gothic, Uất Trì Dung ý vị theo dõi túi áo anh, đôi mắt đen sắc bén để lộ ra cái nhìn tò mò!

"Cậu đang nhìn gì?" BOSS ưu nhã thưởng thức ly Whisky, tầm mắt thâm thúy của anh thì thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ta!

"Chỉ là mình đang hiếu kỳ về chiếc điện thoại kia mà thôi!" Uất Trì Dung cười cười "Hôm đó cái tên nhóc kia bảo đây là chiếc điện thoại vô giá, nên mình đang nghĩ bên trong nó đang có bí mật gì không thôi!" Uất Trì Dung cười như không cười nhìn anh, lấy sự hiểu rõ của Uất Trì Dung đối với BOSS: tính tình Ngôn Sóc nhạt nhẽo, đối với thứ gì cũng không nóng không lạnh, có rất ít đồ vật có thể tạo cho cậu ta sự hứng thú nhất định, dĩ nhiên, công việc thì không tính, cậu ta là một người rất cố chấp, nhưng cũng là người không có tình thú!

"Chỉ là một cái điện thoại di động bình thường thôi!" BOSS cũng không tính để người khác biết được trong tay mình đang có một cái điện thoại di động "đặc biệt", cho dù đó là bạn bè thân thiết của mình thì vẫn không thể lấy!

Uất Trì Dung cười cười, không có nói gì!

Ngay thời điểm hai người đnag nói chuyện với nhau, một phục vụ không hề báo trước té lên chỗ bọn họ, rượu trong ly trước mặt đều đổ hết lên hai ngời, trong nháy mắt, BOSS và Uất Trì Dung trở thành hai người ướt nhẹp! Cũng may cho Uất Trì Dung, bi kịch nhất chính là BOSS, mái tóc gọn gàng của anh đều bị rượu làm cho ướt nhẹp, rượu theo sợi tóc chảy xuống, khiến âu phục đắt tiền của anh bị vấy bẩn!

Nhân viên phục vụ chợt đứng nguyên tại chỗ, không biết làm sao!

"Đáng chết!" Một người ưa thích sạch sẽ như BOSS thì...không cách nào chịu được việc khắp người toàn mùi rượu, đôi mắt thâm thúy của anh lướt qua người phục vụ đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh, anh chợt nâng lên một nụ cười lành lạnh, mỗi khi anh cười như vậy đều thể hiện cho việc tức giận cực đại.....

"Cô có con mắt của Nhị Lang Thần sao?"

"A...... Hả?" Cô gái kia không hiểu lời BOSS vừa nói, mờ mịt nhìn anh.

Uất Trì Dung bật cười: "Ý của cậu ấy là cô có thêm một con mắt trên đỉnh đầu!"

"......"

Lúc này thì Nguyên Bảo đang ngoan ngoãn ở trong túi áo của BOSS, cảm thấy cái gì đó nhớt nhớt mang theo mùi rượu nồng đậm dính vào cơ thể mình, hết sức khó chịu, cô không khỏi rung rung người, nhắc nhở BOSS mang cô ra ngoài......

BOSS cúi đầu, quần cũng bị ướt một mảng lớn, BOSS lấy điện thoại ra, thời điểm nhìn thấy BOSS lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nhân viên phục vụ đó hoàn toàn mê sảng, hai mắt cô ta đột nhiên ướt nhòa rồi chợt nhướn người tóm lấy điện thoại, sau đó cô ta quỳ trên mặt đất......

BOSS và Uất Trì Dung bị động tác quá nhanh của cô ta làm đứng hình!

"Xin ông đừng báo cảnh sát, tôi còn phải nuôi em trai và bà nội đang bị bệnh, cầu xin ông đừng báo cảnh sát, tiền đền bộ tây trang tôi sẽ trả cho ông, chỉ cần ông đừng báo cảnh sát......"

"......"

"......"

Tín hiệu điện thoại trên thân máy Nguyên Bảo chợt hạ xuất mấy vạch, bây giờ cô mà là thân người thì chắc hoàn toàn hóa đá rồi, xuất hiện —— tiểu thư nữ trư còn hơn cả cô nữa!

"Trả điện thoại cho tôi!" Nhìn cô gái kia đoạt điện thoại của mình, BOSS có chút không vui!

"Đừng! Chỉ cần ông đừng báo cảnh sát là được!"

"Đưa điện thoại!" BOSS không kiên nhẫn nhíu mày, đưa tay phải ra tính đoạt điện thoại!

"Đừng mà!" Cô gái giơ tay thật cao lên trên "Ông sẽ báo cảnh sát mất!"

Khóe mắt BOSS đột nhiên hẹp lại: "Tôi sẽ không báo cảnh sát! Trả điện thoại cho tôi!"

"Tiểu thư, nếu bây giờ cô không trả điện thoại lại theo lời của cậu ấy, thì cậu ấy sẽ báo cảnh sát thật đấy!" Uất Trì Dung dùng khăn giấy lau hết vết bẩn trên người, cười yếu ớt với bộ dạng nghiêm túc của mình!

Hai má cô gái nhỏ không khỏi đỏ lên, sau đó đưa điện thoại qua, BOSS đoạt lấy điện thoại di động, đứng dậy bỏ đi!

"Ngôn Sóc!" Uất Trì Dung vội vàng đi theo "Này, cậu đúng thật là không phóng khoáng chút nào....!"

"Câm miệng! Mình không muốn nói chuyện với cậu!" BOSS chán ghét nhìn bộ tây trang ướt nhẹp trên người, mở cửa xe mình ra, sau đó ngồi lên!

"Này, cái điện thoại đó rốt cuộc có cái gì chứ, quan trọng lắm sao?" Uất Trì Dung ngồi vào vị trí bên cạnh vị trí lái xe, đưa tay lấy cái điện thoại di động đang đặt phía trước!

"Cậu thử chạm vào nó đi!" BOSS lành lạnh nhìn anh ta, độ cong trên khóe môi rất cạn, Uất Trì Dung đột nhiên đưa tay ra, sau đó thu về!

"Cậu muốn đi đâu à?"

"Đưa mình về nhà là được!"

"......"

Được chủ nhân cho về nhà, thân máy Nguyên Bảo đột nhiên vui sướng búng lên, "BOSS, tôi muốn tắm!"

BOSS vừa lái xe vừa nhìn màn hình xanh mơn mởn: "Thứ nhất, đêm mấy thứ đáng ghét kia ngã xuống cho tôi, thứ hai, nếu như cô muốn tắm theo yêu cầu thì tôi sẽ ném cô vào bồn cầu, thứ ba, làm một cái điện thoại di động không nên có nhiều động tác như vậy!"

"......"

"......"

Sắc bén!

Con mẹ anh!

Điện thoại Nguyên Bảo lập tức đứng yên, rồi thân thể của nó chợt xoay tròn 360o: "A ~ A, từ nhỏ tôi đã muốn ra khỏi căn phòng tối này rồi ~~~ ừ a ~~~ tối quá a ~~~ a ~~ tối quá ~~"

Điện thoại di động Nguyên Bảo không ngừng hiện lên các dòng chữ trên màn hình, khiến cho người ta phát ốm.

BOSS chợt trở tay lái tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên đường, hai mắt anh bốc lửa nhìn cô: "Kim Nguyên Bảo!!!!"

"Ừ a ~~~BOSS, đây là cách rên rỉ thịnh hành nhất hiện nay. Tiếng thở dốc nữa nè, a ~~ người ta không được đâu ~ ừm a a ~ dùng chữ khó hiểu đâu nha ~~"

BOSS: "......"

Một cái gì đấy phát ra tiếng rên rỉ trên suốt đoạn đường đi về. BOSS lái những đường cong đẹp đẽ về nhà trong âm thanh ấy, về đến nhà thì chuyện đầu tiên chính là BOSS tắt máy đi, khiến cho nó thật sự rơi vào một màn đen tối tăm.

"Tiện!" BOSS nhìn cái điện thoại màu đen kia, hung hăng nói một chữ, một hồi lâu, tròng mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại ba mươi giây, cuối cùng, nhấn nút mở máy phía trên, sau đó ~~~

"Rầm Rầm ~ Rầm Rầm~~~BOSS~~BOSS em yêu anh~~~ a a a a~~ Ôm ấp đi a ~~BOSS BOSS là nhất a~"

BOSS: "......" Làm cách nào, có thể tắt máy đi, rồi ném cái điện thoại này từ tầng 48 xuống dưới?

"BOSS~~~ tôi biết ngay mà~ a ~~ tôi biết BOSS sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ tôi~~"

Cô đủ rồi đấy! Kim Nguyên Bảo!! Giá trị bị coi thường của cô sắp vượt qua Baidu rồi đấy!

"BOSS~ anh làm sao vậy ~ làm sao anh không nói chuyện với tôi~"

"Yên lặng cho tôi một lát!!"

BOSS dùng sức ném cô lên giường, điện thoại Nguyên Bảo lăn lộn nhào vài vòng trên giường, sau đó lăn đến gối ở đầu giường!

"Ghét ~~BOSS không dịu dàng chút nào ~~ người ta sẽ đau đấy~" Làm một chiếc điện thoại di động, nếu có thể quy thành một bộ phim truyền hình thì, có thể gọi là 《 Điện thoại Nguyên Bảo đùa giỡn cuộc sống hạnh phúc của BOSS》, bằng không thì làm một cái điện thoại di động bình thường cũng có điểm không thú vị cho lắm, rất dễ nhận thấy, bạn học Kim Nguyên Bảo của chúng ta đã tìm ra được một niềm vui nhỏ trong cuộc sống của mình—— đùa giỡn nhân vật phản diện BOSS, mà con bé đê tiện này không sợ hãi BOSS, bởi vì cô biết, BOSS không bao giờ quăng cô vào cống thoát nước!

Nhưng điện thoại Nguyên Bảo đã quên mất, cô là lưu manh giả tạo, BOSS mới thật sự là lưu manh!!

"Không dịu dàng......"