Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng

Chương 27: Quyết chiến! (1)



Chỉ gần 30 phút cả đám người Đồng Nhan cùng Ngọc Tuệ đã về đến tổng bộ Bạch gia, bốn người ai nấy nhanh chân về phòng thay đồ, lấy những thứ cần thiết cho nhiệm vụ lần này rồi liền rời khỏi phòng ra máy bay riêng của Bạch gia lão đại đang chờ họ ở đó.

Lâm Nghiêm đứng cùng Tuyết Đan , nét mặt tỏ vẻ buồn bã vì không được đi cùng, anh nhìn mọi người lên tiếng dặn dò:

Các anh em lần này nhiệm vụ này rất đặc biệt, chúng ta phải lấy lại sự uy nghiêm của Bạch gia, phải cho những kẻ khác phải kính nể mỗi khi nhắc đến Bạch gia , các anh em phải cẩn thận và nhớ bảo vệ lão đại cho tốt, xong việc, sẽ thưởng lớn cho các anh em, thôi mọi người hãy xuất phát đi.

Lâm Nghiêm nói xong mọi người vỗ tay lớn, rồi tất cả chào Lâm nghiêm lên máy bay, Lâm Nghiêm quay sang bất ngờ anh ôm cả người Tuyết Đan vào lòng, hôn lên trán cô một cái miệng anh nói thầm bên tai cô:

Em phải bảo trọng sức khỏe của mình đó, đừng để bị thương có biết không?.

Tuyết Đan gật nhẹ đầu rồi liền quay lưng đi lên máy bay, theo sau là Gia Khiêm, Nguyên Khang, Đồng Nhan, Đinh Phúc, Ngọc Tuệ, bác sĩ Phúc Hiên cùng Lục Vỹ.

Chiếc máy bay lúc này cất cánh rời khỏi tổng bộ bạch gia , Lâm Nghiêm đứng nhìn mà miệng cười tươi, 20 phút sau một chiếc máy bay khác lại đáp xuống trong khuôn viên tổng bộ , Lâm Nghiêm cùng Hy Doanh và một trợ lý đắc lực, là cánh tay trái của anh, cô là Phùng Trúc An 24 tuổi, là một nữ hacker tài giỏi đứng nhất nhì quốc tế, cô giỏi võ, bắn súng rất chuẩn, hay e thẹn, nhưng là một sát thủ giết người không hề để lại dấu vết, là người được tính nhiệm trong lòng Lâm Nghiêm .

Lâm Nghiêm ra lệnh: " đi thôi! "

Chiếc máy bay liền cất cánh hướng nước Mỹ mà đến.

Máy bay của Tuyết Đan đã bay đến nước Mỹ và nó cũng đang nhằm hướng đến tổng bộ của Đặng Gia.

Về đến nơi trong tổng bộ đã chuẩn bị sẵn cơm tối cho mọi người, Tuyết Đan cùng mọi người tắm xong rồi dùng bữa.

Sau bữa ăn được nữa tiếng Tuyết Đan mở cuộc họp cùng các thành viên của hai gia tộc, phân rõ các vị trí cho từng nhóm, Gia Khiêm ngồi xe cùng Tuyết Đan , Tiểu Tuệ đi cùng Đinh Phúc đặt bơm chỗ của chúng , Đồng Nhan cùng Nguyên Khang phía sau tiếp ứng phòng rủi ro bất ngờ, sáng 8 giờ 30 xuất phát.

Tuyết Đan lên tiếng dừng cuộc họp cô nói mọi người về nghỉ ngơi sớm, mai phải thức sớm , cô nói xong mọi người liền đứng lên cuối đầu chào các lão đại rồi từng người êm ả rút lui , ai về phòng người nấy.

Trong phòng họp giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ, Tuyết Đan, Gia Khiêm, Đồng Nhan, Ngọc Tuệ, Đinh Phúc, cùng Nguyên Khang , mọi người cùng nhau uống cape trò chuyện. Tuyết Đan uống một ngụm cape cô nhìn Ngọc Tuệ dặn dò:

_ Đinh Phúc cùng Tuệ 5 giờ sáng dẫn theo vài thân tính đi đặt bom trước, và cứ chốt ở đó, để cùng tiếp ứng , nhưng nếu sau 20 phút lúc mọi người xuất phát đi mà vẫn chưa đến nơi đó, thì các người lần theo định vị ở máy của tôi mà tiếp ứng, nên phòng hờ trường hợp xấu, lúc đó Tuệ em cứ bấm nút kích hoạt cho bơm nổ nơi của bọn chúng đi nhé.

Đinh Phúc cùng Ngọc Tuệ liền gật đầu, Tuyết Đan nhìn sang Gia Khiêm cô nhẹ lời hỏi:

_ Vũ khí đã chuẩn bị ổn hết chưa anh Gia Khiêm?

Gia Khiêm đặt nhẹ tách cape xuống bàn giọng từ tốn đáp:

_Tất cả đều sẵn sàng, những vũ khí tối tân nhất đó em.

Tuyết Đan gật nhẹ đầu, cô uống hết ít cape còn lại trong tách, cô liền đứng lên, giọng nhẹ nhàng nói:

_ Thôi mọi người đi nghỉ ngơi đi.

Nói xong cô bước chân rời khỏi phòng họp, tất cả liền bước theo sau ai về phòng người nấy mà nghỉ ngơi, Ngọc Tuệ vặn nắm cửa xoay nhẹ bước vào phòng mình, bất ngờ vòng eo của cô có người ôm chặt, cô ngửi được mùi thơm quen thuộc nên cô không phản kháng, không ai khác vào đây đó chính là Đinh Phúc của cô.

Đinh Phúc bước vào theo cô, anh đưa tay chốt lại khóa cửa, rồi liền bế lên cả người Ngọc Tuệ đi đến giường lớn, anh đè lên trên cô, đôi mắt khao khát đầy yêu thương anh nhìn cô miệng cười tươi khẻ nói:

_ Bảo bối anh yêu em!......anh rất nhớ em đó.

Nói dứt lời môi của Đinh Phúc liền cuối xuống gặm nhấm đôi môi mềm mại của Ngọc Tuệ, màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu sáng hai thân thể đang hưởng thụ sự hạnh phúc bên nhau, tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái, cùng tiếng thở dốc lên đỉnh hạnh phúc của đàn ông tất cả hợp lại thành một điệp khúc mê hoặc lòng người.