Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 20



Tân Tú thiên kiêu rốt cuộc đã bắt đầu rồi. Đệ tử của các tông môn đều chạy tới Triều Tiên Đài. Trong đó có các tông môn lớn của Tu chân giới như Xích Dương Tông, Linh Tê Tông, Bạch Hồng Đảo. Nhưng là lần này không ai nhờ được Linh Tê Tông mời được cả Phật tông.

Được xếp ở bảng thiên kiêu lần này có Giang An Lan đại diện Xích Dương Tông, Nghiêm Phong Trạch của Linh Tê Tông, Phó Vân Thụy của Bạch Hồng Đảo. Lần này không có đệ tử của Phật tông chắc họ chỉ đến để xem đại hội. Người được mong chờ giành giải nhất lần này là Nghiêm Phong Trạch của Linh Tê Tông nhưng một chiêu kia của Giang An Lan lại làm mọi người phải suy nghĩ lại.

Chỉ bằng một chiêu đã phá hủy nửa ngọn núi, ai mà chịu nổi chứ! Nghe nói cậu làm vậy để trút giận cho vị đạo lữ xinh đẹp của mình. Lúc Tân Tú thiên kiêu còn chưa chính thức bắt đầu, có nhiều đệ tử khi được nghe kể lại chuyện đó đã rất tò mò, vị đạo lữ kia rốt cuộc xinh đẹp đến thế nào mà có thể khiến cho thiếu tông chủ củ Xích Dương Tông bảo vệ y đến vậy.

Thân là vai chính của sự kiện lúc nãy, Yến Trì không có chút cảm giác nào. Y và Giang An Lan đã đi tới điểm thi đấu, Từ Từ đã chuẩn bị xong mọi thứ đang chờ bên cạnh để hầu hạ. Yến “Nhu nhược”- tuyệt mỹ- đạo lữ- Trì vẫn đang dựa vào người Giang An Lan, hưởng thụ sự chăm sóc của cậu.

Các đệ tử của môn phái khác cũng lục đục xuất hiện, ngồi vào vị trí được định sẵn cho tông môn mình. Yến Trì ăn xong một trái linh quả, bắt đầu nhìn mọi người xung quanh. Đời trước y không giao tiếp nhiều với các tông môn, cũng chẳng bao giờ tham gia các đại hội thế này, ai dám cản trở thì y sẽ dùng bạo lực cho người đó biết thế nào là lễ độ, cho dù lúc ấy Giang An Lan có thể nói được vài lời với y, y cũng không quá để tâm đến những người khác của Xích Dương Tông.

Linh Tê Tông được xếp ngồi cạnh Xích Dương Tông, cũng không biết mấy người của Linh Tê Tông nghĩ cái gì, rõ ràng không ưa nhau vậy mà cứ muốn xếp gần nhau là sao. Nghiêm Phong Trạch dẫn theo các đệ tử Linh Tê Tông ngồi xuống bên cạnh, lúc nhìn qua chỗ Yến Trì và Giang An Lan còn nở một nụ cười và gật đầu xem như chào hỏi. Đương nhiên Giang An Lan không thèm nhìn lại, cậu đang rất cẩn thận lột vỏ linh quả cho Yến Trì, căn bản không chú ý đến việc gì khác.

Từ lúc Nghiêm Phong Trạch trở thành người dẫn đầu của đệ tử Linh Tê Tông đến giờ, có rất ít người không nể mặt hắn như vậy. Đại hội lần trước, đại diện của Xích Dương Tông -Ngọc Cảnh, rất khách khí với hắn.

Tức muốn chết nhưng Nghiêm Phong Trạch cũng chỉ có thể cố nuốt cục tức này xuống.

Mạnh Dĩnh thong thả đi tới, bên cạnh có một cô gái áo xanh đi cùng, hai người vừa nói vừa cười có vẻ khá thân thiết.

Đi đến gần chỗ Yến Trì và Giang An Lan đang ngồi, Mạnh Dĩnh liền kéo cô gái áo xanh đứng lại, “Thanh Nhàn, nhìn xem, đây là đạo lữ của thiếu tông chủ, người mà ta đã nói đó, đẹp lắm đúng không, mỗi lần thấy y ta rất ghen tị đó.”

Yến Trì và Giang An Lan nhìn Mạnh Dĩnh đi tới liền cùng nhau đứng lên, Giang An Lan nhìn cô gái áo xanh, hành lễ gọi một câu: “Gặp qua Vân chân nhân.”

“Đã vài thập niên không gặp, năm đó con chỉ là một đứa nhỏ.” Vân chân nhân ôn nhu cười, “Trưởng thành rắn rỏi rồi xem ra Giang Kiếm Tôn nuôi dạy rất tốt.”

Mạnh Dĩnh bỗng nhiên nghĩ đến đây là lần đầu tiên Yến Trì gặp Nhàn Nhàn nên đã giới thiệu cho y: “Đây là trưởng lão Hóa Thần kỳ của Bạch Hồng Đảo, cẩm lý tiên tử Vân Thanh Nhàn.”

“Cái gì cẩm lý, đừng nói nữa! Chừa cho ta chút thể diện trước mặt tiểu bối đi.” Vân Thanh Nhàn nghe Mạnh Dĩnh nói, có chút ngượng ngùng, vỗ Mạnh Dĩnh một cái, ý bảo nàng đừng nói nữa.

“Sao da mặt ngươi lại mỏng vậy chứ, nếu da mặt ngươi dày hơn không chừng đã theo đuổi được Nguyên Thanh từ lâu rồi.” Mạnh Dĩnh vươn ngón tay chọc chọc mặt của bạn tốt.

“Ta không muốn khiến hắn khó xử.” Nhắc đến Thù Nguyên Thanh mắt Vân Thanh Nhàn có chút buồn bã, “Nếu là ta, ta cũng không muốn tha thứ.”

Nhìn Yến Trì và Giang An Lan có vẻ tò mò, Mạnh Dĩnh mở miệng nói: “Lúc đó chuyện này rất nổi tiếng, người biết chuyện này không ít đâu. Đôi mắt của Thù trưởng lão chính là do Thanh Nhàn làm hư.”

Không đợi Yến Trì kinh ngạc, Mạnh Dĩnh tiếp tục nói: “Bất quá chuyện này không trách Thanh Nhàn được. Lúc đó Nguyên Thanh bị tà ám bám vào người, tà ám quá mạnh, Nguyên Thanh không có thể khống chế được thân thể. Ngày nào tà ám đó cũng gào lên bản thân là chân mệnh thiên tử, nhưng lại làm những chuyện hết sức hèn hạ.”

“Năm đó ta mời Thanh Nhàn đến Xích Dương Tông làm khách, ta dẫn nàng đến suối nước nóng nổi tiếng của Xích Dương Tông kết quả tà ám kia lại đi nhìn lén! Bị bắt còn nói cái gì mà muốn Thanh Nhàn về làm thiếp của hắn, nói cái gì về sau hắn trái ôm phải ấp, mỹ nhân đều là của hắn bảo Thanh Nhàn không được ghen ghét.”

“Lúc ấy Thanh Nhàn không quen biết Nguyên Thanh, tưởng hắn là lưu manh nên trong lúc tức giận đã chém vô mắt hắn.” Nói tới đây trên mặt Vân Thanh Nhàn liền lộ ra vẻ áy náy, Mạnh Dĩnh vội vàng vỗ vỗ nàng, an ủi nói, “Nhưng mà cũng nhờ bị thương nên tà ám kia không chịu nổi đau đớn, Nguyên Thanh mới có cơ hội lấy lại thân thể, đuổi tà ám đi.”

“Nhưng mà sự thật vẫn là vì ta nên Nguyên Thanh mới không nhìn được nữa.” Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Vân Thanh Nhàn, “Nếu lúc đó ta không vội vàng như vậy thì Nguyên Thanh đã không...”

“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa.” Mạnh Dĩnh nhìn Vân Thanh Nhàn buồn bã nhớ đến mình không nên nhắc tới đề tài này, nàng nhìn chỗ của Yến Trì đã được sắp xếp xong hết, “Chúng ta lâu lắm rồi mới gặp nhau, Bạch Hồng Đảo đã có sư huynh của ngươi lo, ngươi qua đây ngồi với ta đi. Nói cho ngươi biết nha Từ Từ làm đồ ăn rất ngon đó, chúng ta ngồi cùng biết đâu lại được ăn ké.”

Yến Trì kéo Giang An Lan về lại chỗ ngồi, y nhìn về hướng của mấy đệ tử Phật tông.

Đời trước, không lẽ Tiểu Kiếm Tu biết ngậm miệng thiền từ chỗ ngày?

Nghĩ một hồi Yến Trì lấy tay chọc chọc ngực Giang An Lan, ý bảo cậu lại gần một chút, lại chỉ về phía Phật tông: “Lan Lan, còn nhớ rõ những gì ta đã nói không?”

Giang An Lan nhìn Yến Trì đang chỉ về phía Phật tông, “Phật tông đều gạt người, phải tránh xa bọn họ.”

Yến Trì vừa lòng gật đầu, đang chuẩn bị nói gì đó với Giang An Lan, bỗng nhiên một thanh niên đi đến trước mặt bọn họ. Yến Trì ngẩng đầu lên nhìn thấy một thanh niên khá tuấn tú đang nhìn Giang An Lan, trong ánh mắt toàn là vẻ vui mừng.

“Giang đại ca, quả nhiên là ngươi!” Thanh niên hình ngư biết Giang An Lan, hắn có chút hưng phấn, “Ta nghe nói có kiếm tu chỉ bằng một chiêu đã hủy được nửa ngọn núi, ta đã nghĩ chỉ có Giang đại ca mới có thực lực như vậy, quả nhiên là ta đã đoán đúng.”

Giang An Lan nghe được giọng nói của người thanh niên, ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới mở miệng: “Là ngươi?”

“Giang đại ca còn nhớ ta à!” Thanh niên gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Lúc trước nhờ có Giang đại ca, nếu không ta cũng không biết ta có còn mạng để về nhà không, ta luôn muốn cảm ơn Giang đại ca thật đàng hoàng đó.”

Không biết Yến Trì bị gì, khi nhìn thấy người thanh niên nói chuyện vui vẻ với Giang An Lan đối thoại vui vẻ, thấy đôi mắt của đối phương trong mắt tràn đầy sùng bái kính trọng, làm trong lòng y có chút không thoải mái. Y nghiêng người dựa lên người Giang An Lan, quả nhiên Tiểu Kiếm Tu cũng thuần thục điều chỉnh tư thế để Yến Trì dựa càng thoải mái, “Lan Lan, vị này là?”

“Lúc trước khi ta chém giết ác giao ở Nam Hải có vớt được một người từ dưới biển lên.” Giang An Lan nghe Yến Trì hỏi liền thành thật trả lời, “Trước kia ta đã nói với A Trì rồi chính là cái người vì tiện đường nên đã theo ta về đó, là con cháu của Cố gia.”

“Cái gì mà vớt lên một người chứ.” Thanh niên có chút không vui khi Giang An Lan gọi hắn như vậy, “Ta đã nói với Giang đại ca rồi, ta tên Cố Tùy An. Giang đại ca có thể gọi ta là Tiểu An.”

Nghe thấy tên của Cố Tùy An, mắt Yến Trì chợt lóe. Bởi vì quan hệ của mình và Cố gia, cho nên y có tìm hiểu một chút tình hình của Cố gia. Cố Tùy An chính là cháu đích tôn của Cố gia là gia chủ tương lai của Cố gia.

Tiểu Kiếm Tu nhà mình đúng là lợi hại, vớt đại một người từ dưới biển lên vậy mà cũng vớt trúng tiểu thiếu gia của Cố gia!

“Ta đã nói sao mà quen mắt vậy, thì ra là Cố thiếu gia.” Mạnh Dĩnh nghe Cố Tùy An nói, nghĩ đến thân phận của hắn, “Năm đó lúc ngươi sắp chào đời, ông nội của ngươi đã bỏ rất nhiều linh thạch để luyện một Linh Khí hộ thân cho ngươi đó.”

“Linh Khí do Mạnh chân nhân luyện ra ta vẫn đem theo đây, dùng rất tốt!” Từ nhỏ Cố Tùy An đã là bảo bối nhỏ của Cố gia, miệng rất ngọt, nói chuyện khiến người khác rất vui vẻ.

“Khó trách Cố gia chủ thương ngươi như vậy, nói chuyện thật ngọt, ta thích nghe!” Luyện khí sư thích nhất là người khác khen Linh Khí do bọn họ luyện ra, lời nói của Cố Tùy An làm Mạnh Dĩnh rất vui, nàng được khen nên thấy cực kỳ thoải mái.

Cố Tùy An lại nhìn về phía Giang An Lan, “Giang đại ca, lúc trước đã nói rằng sẽ đến Cố gia làm khách để ta tận tâm chiêu đãi vậy mà mỗi lần ta phái người đi Xích Dương Tông tìm ngươi, ngươi đều không ở.”

“Ta phải đi làm nhiệm vụ của tông môn.” Trên mặt Giang An Lan không có gì thay đổi, chỉ là cảm nhận được hình như Yến Trì có chút không vui, nghĩ rằng do mình quên lột linh quả, vì thế lại cầm lấy một trái linh quả cẩn thận lột bỏ vỏ ngoài, cẩn thận đưa linh quả đã được lột sạch đến bên miệng Yến Trì.

Cố tùy an nhìn Giang An Lan không coi ai ra gì, thoải mái hầu hạ người kia, nhịn không được cắn chặt răng. Lúc trước hắn đã nghe nói, thiếu tông chủ Xích Dương Tông vì trút giận cho đạo lữ xinh đẹp của mình mà chém bay nửa ngọn núi. Hắn nhớ đến lúc gặp Giang An Lan, nhớ đến khuôn mặt lạnh tanh ấy cảm thấy là người khác nói quá.

Hiện giờ nhìn thấy Giang An Lan mà hắn sùng bái cẩn thận chăm sóc cho một tu sĩ tu vi chẳng ra gì, chỉ có gương mặt xem như cũng được vậy mà được Giang An Lan lột linh quả còn tự mình đút cho y, ánh mắt ôn nhu kia quả là khác biệt một trời một vực với người mà hắn gặp lần đầu.

“Giang đại ca thật vất vả.” Cố Tùy An lén trừng mắt nhìn Yến Trì, hắn đã hỏi thăm rồi, Giang An Lan thường làm hai phần nhiệm vụ vì muốn đem điểm cống hiến chia cho vị đạo lữ suốt ngày ăn không ngồi rồi này. “Lần trước Cố lão gia cần gấp một phần huyết tím quả, chính là Giang đại ca nhận nhiệm vụ rồi đưa tới đã giải nguy cho Cố gia cũng không biết làm gì để cảm ơn Giang đại ca.”

“Không cần cảm ơn ta, nhiệm vụ là do A Trì nhận, huyết tím quả cũng là do A Trì tìm được.” Giang An Lan nghĩ một chút, nói với Cố Tùy An. “Ngươi cảm ơn A Trì là được rồi.”

Yến Trì nghe thấy huyết tím quả bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Giang An Lan vì làm nhiệm vụ của hai người mà nhiệm vụ nào cũng phải nhận. Sau y sợ Tiểu Kiếm Tu mệt, ăn cơm mềm có chút bất an nên Yến Trì liền chủ động lựa chọn nhiệm vụ cho Giang An Lan.

Trong đó có một cái nhiệm vụ cần huyết tím quả, điểm cống hiến rất cao, thù lao cực kỳ nhiều. Làm xong nhiệm vụ này làm, Giang An Lan có thể ở Xích Dương Phong một tháng. Vì thế Yến Trì liền lấy huyết tím quả tìm được ở tiểu bí cảnh ra đưa cho Giang An Lan để cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Tùy An nhịn không được giật giật khóe miệng, tính sai rồi, một hồi lâu sau hắn mới miễn cưỡng nhìn Yến Trì nói lời cảm ơn, trong giọng nói có bao nhiêu thành tâm cũng không biết.

Yến Trì thấy thật buồn cười, y đã nhìn ra được Cố Tùy An định làm gì rồi. Nhìn thôi đã biết chắc chắn là động tâm với Tiểu Kiếm Tu của y rồi. Đáng tiếc người này nói cả buổi, cũng không biết Giang An Lan thật sự không hiểu hay là giả vờ lảng tránh, một câu cũng không thèm trả lời đàng hoàng làm cho người biết ăn nói nhất Cố gia cũng phải xấu hổ.

Nhưng mà có người muốn đụng tới đồ của y thì y phải thể hiện một chút, từ trước đến giờ Yến Trì đều không thích có người dòm ngó đồ của y. Nghĩ như vậy, y dựa càng sát Giang An Lan, nắm lấy tay Giang An Lan tay, nhận một cái khăn tay từ trong tay của Từ Từ, lau ngón tay đang dính nước linh quả của Tiểu Kiếm Tu. “Không cần cảm ơn, chỉ là huyết tím quả mà thôi, đồ mà Lan Lan đưa cho ta cũng không chỉ nhiêu đó.”

Cố Tùy An nhìn chằm chằm động tác của Yến Trì, càng nhìn càng thấy giận, lúc mở miệng lần nữa, trong lời nói đã đầy sự ghen tuông: “Giang đại ca, rốt cuộc ngươi tại sao ngươi lại thích đạo lữ của ngươi vậy?”

Tu vi của y thấp lại muốn người ta hầu hạ, cả ngày không làm việc gì, hoàn toàn không có chỗ nào coi được. Nghe nói là đến từ Phàm Nhân Giới, căn bản không thể so được với cháu đích tôn của Cố gia như hắn? Tại sao Giang đại ca lại thích người như vậy.

Không chờ Giang An Lan trả lời, Yến Trì đã nhìn về phía Cố Tùy An. Y giơ tay chỉ vào mặt mình, chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ đắc ý với Cố Tùy An, “Đương nhiên là vì ta đẹp đó! Có phải hay không Lan Lan?”

Giang An Lan nhìn Yến Trì quay đầu lại, mi mắt cong cong, nở một nụ cười với cậu, rực rỡ như ánh mặt trời ở biển Nam Hải ngày đó. Làm cậu đắm chìm trong đó, như người bị câu mất hồn chỉ biết lẩm bẩm mở miệng trả lời: “Ừm, A Trì đẹp nhất.”