Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 150: Đi vào giúp em tắm rửa



Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm đã trở về được mấy tiếng, từ lúc Mộ Lăng Khiêm xuống lầu không được bao lâu, cô liền ghé vào trên giường ngủ rồi.

Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ mặt trời còn chưa ló dạng, không trung vẫn là một màu xám xịt, cô đã bị một hồi tiếng chuông ồn ào đánh thức.

Lúc tỉnh dậy, lại phát hiện thân hình của mình đang đè trên người Mộ Lăng Khiêm, hai cái đùi còn quấn ở trên eo anh ta, điểm chết người chính là, tối hôm qua lúc đi ngủ, cô không có mặc quần áo.

Cô ảo não cho chính mình một cái tát, rón ra rón rén dời đi chân mình, té ngã lộn nhào đi tìm di động, sợ đem Mộ Lăng Khiêm đánh thức lại phải đối diện với bản mặt lạnh lẽo của anh ta, cô cũng không thấy là ai đang gọi tới, vội vàng ấn nút tiếp điện thoại.

“Uy, là Hướng Dương sao? Tôi……”

Di động kia đầu truyền đến thanh âm nhảy nhót của Lý Lam Hi, lại làm tim của Ôn Hướng Dương khi nghe được giật munhf đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Coi luống cuống tay chân tắt điện thoại.

Nhưng là, bởi vì vừa rồi thanh âm Lý Lam Hi nói chuyện quá lớn, Mộ Lăng Khiêm vốn đang nằm ở bên cạnh Ôn Hướng Dương bên cạnh đã mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hướng Dương không biết trên mặt mình bây giờ có cái loại biểu tình nhe thế nào.

Mộ Lăng Khiêm liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, nhíu nhíu mày, trong mắt hình như có chút không vui, cũng không biết có nghe được thanh âm của Lý Lam Hi, liền đứng dậy, xuống giường, vào phòng tắm.

Ôn Hướng Dương ngồi ở trên giường nhìn cửa phòng tắm, qua một lúc mới khôi phục thần trí, vội vàng mặc quần áo vào.

Lúc cô đang muốn đi ra ngoài, trong phòng tắm truyền đến tiếng của Mộ Lăng Khiêm, “Đem quần áo của tôi vào đây.”

Ôn Hướng Dương, “……”

Cô cầm quần áo lấy được ở ngoài, gõ gõ cửa, “Mộ thiếu, tôi đem quần áo để ở cửa, anh tự ra mà lấy đi.” Nói xong, cô liền xoay người chạy ra khỏi phòng.

“Mang vào đây!” Trong phòng tắm lại lần nữa truyền ra thanh âm của Mộ Lăng Khiêm, cũng không biết Mộ Lăng Khiêm là có ý gì, chính là không muốn cho cô đi.

Ôn Hướng Dương lại cảm thấy bực, cô sợ Lý Lam Hi lại đến đây, rõ ràng người nên khẩn trương là Mộ Lăng Khiêm mới đúng, nhưng vì cái gì cô lại có cảm giác gióing như tội phạm?!

Ôn Hướng Dương dứt khoát "hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng", lập tức đem điện thoại tắt máy, mang quần áo Mộ Lăng Khiêm tiến phòng tắm đưa cho anh ta.

Cửa phòng tắm không khoá, Ôn Hướng Dương đi vào dễ như trở bàn tay: “Mộ thiếu, tôi đem quần áo của anh để ở đây nhé.”

Cách màn pha lê, cô có thể nhìn cơ bắp mạnh mẽ như hoa văn được chạm khắc của Mộ Lăng Khiêm, thân hình cùng cẳng chân thon dài, chỉ là, cô hiện tại căn bản không nghĩ tới việc thưởng thức, cô quả thật chỉ nghĩ đem quần áo vào xong liền đi ra ngoài.

Nhưng cô mới vừa nâng lên bước chân, liền nghe Mộ Lăng Khiêm nói: “Trong phòng của cô là một mảnh hỗn loạn, đồ vật xem ra cũng chưa sửa sang lại cho tốt, tối hôm qua cô tắm đã ngủ rồi, bây giờ cô vào đây, tôi cho cô rắm rửa sạch sẽ, miễn cho lại sinh bệnh.”

Ôn Hướng Dương: “!!!”

Ôn Hướng Dương hít sâu vài hơi, mới nhịn xuống được ý muốn đi vào đấm cho anh vài cú.

“Không cần, cám ơn!” Ôn Hướng Dương nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, xoay người liền rời khỏi phòng Mộ Lăng Khiêm.

Cô trở lại trong phòng chính mình, liền đem bản thân trong ngoài đều tắm giặt sạch sẽ vài lần, đem những đâu vết trên người tẩy đi hoàn toàn, xong mới mặc quần áo đi ra ngoài.

Lúc cô xuống lầu, Mộ Lăng Khiêm đã ngồi ở phòng ăn. Cô nhìn anh một cái, đặt mông ngồi xuống đối diện anh. Cô vẫn là muốn cùng anh ta nói chuyện rõ ràng.

“Mộ thiếu……”

“Đi nấu cơm trước.”

Ôn Hướng Dương mới vừa mở miệng, Mộ Lăng Khiêm liền lên tiếng.

Ôn Hướng Dương sửng sốt, vỗ bàn nói: “Không, tôi trước hết cần cùng anh nói rõ ràng!”

“Điện thoại cô vừa nghe là của Tiểu Lam gọi tới?” Mộ Lăng Khiêm không để ý tới tính tình nhỏ của Ôn Hướng Dương, mà ngước mắt nhìn cô một cái.

Ôn Hướng Dương: “……”