Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 116: Đi nước Mỹ, chỉ vì muốn ở cùng phòng?



Nước Mỹ.

Rolls-Royce đang chạy trên đường cái, lúc này đã là 9 giờ tối, ngoài cửa sổ xe đèn nê ông lập loè, loang lổ bên trong xe bóng người. Ôn Hướng Dương ngồi ở bên cạnh người Mộ Lăng Khiêm, không còn có tâm tư, tư tưởng nào khác, Mộ Lăng Khiêm mới vừa bức cho ba cô ký xuống đơn làm cho Thiệu Kiệt có thể chuyển viện, Cách Cách liền đem Thiệu Kiệt chuyển đi. Không còn có cái gì so với điều này làm cô lo lắng hơn cả.

Ôn Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài.

Xe cuối cùng ngừng ở trước một khách sạn năm sao cao cấp, Ôn Hướng Dương đi theo Mộ Lăng Khiêm xuống xe, đi vào khách sạn. Lúc tiến vào khách sạn, Mộ Lăng Khiêm lập tức lên lầu, Ôn Hướng Dương nhìn tình hình trước mắt, chỉ có thể theo sau. Diệp Ảnh không ở đây, Trương trợ lý cũng không có mặt, cô chính là muốn tìm người để dò hỏi tình huống đều không có khả năng. Mộ Lăng Khiêm mở cửa phòng, đi vào. Ôn Hướng Dương còn đứng ở cửa.

Mộ Lăng Khiêm dùng dư quang liếc mắt nhìn cô một cái, thanh âm mang theo khuynh hướng cảm xúc mở miệng nói, “Lại đây, đừng ở chỗ đó thất thần nữa.”

Ôn Hướng Dương không dám trì hoãn, trong lòng dù có nhiều nghi hoặc cùng lo lắng, đều chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn đi vào phòng. Nhưng là, anh ngồi phi cơ mười mấy giờ, ngàn dặm xa xôi mang cô tới nước Mỹ, cũng chỉ là vì muốn cùng cô ở nước Mỹ trong một phòng? Ôn Hướng Dương thật sự hông thể có biện pháp suy đoán ý tưởng của Mộ Lăng Khiêm. Ôn Hướng Dương đi vào phòng, Mộ Lăng Khiêm liền không để ý tới cô, anh xoay người vào phòng tắm. Ôn Hướng Dương ở trong phòng, nhìn căn phòng xa hoa, an tĩnh, có thể rõ ràng nghe được tiếng nước trong phòng tắm truyền đến.

Duỗi đầu một đao, quay đầu cũng là một đao. Ôn Hướng Dương dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, an vị ở chỗ này, nhìn xem Mộ Lăng Khiêm rốt cuộc là có ý tứ gì, cùng lắm thì lại bị anh trói lại lăn lộn một lần, tính ra như vậy làm trong lòng cô run sợ hơn. Ôn Hướng Dương hít sâu một hơi, làm tốt mọi chuẩn bị thấy chết không sờn. Không biết qua bao lâu, Mộ Lăng Khiêm từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô giống như ếch xanh phồng lên quai hàm, một bộ muốn tìm người liều mạng, anh nhàn nhạt quét cô liếc mắt một cái, đem khăn lông ném cho Ôn Hướng Dương, “Lại đây giúp tôi sấy tóc.”

Ôn Hướng Dương, “……”

Ôn Hướng Dương tiếp nhận khăn lông Mộ Lăng Khiêm ném lại, hướng phía Mộ Lăng Khiêm đi qua. Mới vừa tắm gội xong nên Mộ Lăng Khiêm chỉ mặc một cái áo tắm dài, ngực rắn chắc ẩn hiện ở trong áo tắm dài màu trắng, mới vừa gội đầu cong nên đầu tóc cũng không lãnh ngạnh, nhưng lại mang theo một tia mềm mại hiếm thấy, giọt nước trên tóc theo gương mặt một đường nhỏ giọt, chảy vào ngực anh, biến mất ở hỗ cô không thể nhìn thấy.

Mộ Lăng Khiêm an vị ở trên sô pha, Ôn Hướng Dương đứng ở trước mặt anh, giúp anh sấy tóc, chỉ cần tầm mắt hạ xuống, là có thể có thể rõ ràng nhìn đến ngực anh, còn mang theo thanh hương độc đáo tản ra hơi thở nam tính của anh. Người nam nhân này, không hút thuốc lá, không uống rượu. Nếu không phải tính tình quá kém, không biết sẽ làm biết bao nhiêu nữ nhân ngã xuống, người sau tiến lên. Không, mặc dù tính tình của anh không được tốt, cũng như cũ sẽ có vô số nữ nhân vì anh như thiêu thân lao đầu vào lửa. Ôn Hướng Dương tư tưởng không tập trung, một chút không giúp Mộ Lăng Khiêm sấy tóc, Mộ Lăng Khiêm tự nhiên đã nhận ra cô thất thần, anh ngước mắt liền bắt được cổ tay cô, nhìn đến chính là cô như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, khuôn mặt nhỏ dần dần khôi phục lại.

“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Anh hỏi. Ôn Hướng Dương đáy mắt hiện lên một tia né tránh.

Liền nghe Mộ Lăng Khiêm tiếp tục nói, “Cô nghĩ thử xem tôi vì sao mang cô tới nơi này? Tôi vì sao không trừng phạt cô?”

Anh đứng dậy, nâng cằm cô lên, đem cô để ở giữa ngực cùng vách tường, thanh âm trầm thấp hồn hậu ở bên tai cô vang lên, “Cảm thấy tính tình của tôi kém? Hỉ nộ vô thường? Còn có gì nữa?”

Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, ngạc nhiên ngẩng đầu.