Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 23: Tôi bảo đảm



Giọng nói của Hạ Minh Duệ mang theo mị hoặc giống như lực hút của nam châm, đôi mắt lúc này trông rất giống với ánh mắt chàng trai bao đêm đó.

“Thầm thương trộm nhớ cái đầu anh! Đồ điên!”

Lâm Thiển Y tức giận trừng mắt, nói chuyện cũng không khách khí nữa.

“Thật là thô lỗ!”

Hạ Minh Duệ nhíu mày khó chịu. Bộ dáng Lâm Thiển Y xem ra có chút kỳ quặc.

Gặp quỷ! Tại sao có thể như vậy? Ghét bỏ cô thì liền tránh xa một chút, nhưng ngược lại thì sao? Chặn đường đi của cô làm gì chứ?

Một giây trước còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cả người toát ra khí phách mạnh mẽ, hung hăng ép cô đến tận cửa thang máy khiến cô ngay cả thở cũng phải thật cẩn thận, sợ chọc anh tức giận, nhưng còn bây giờ?

Anh có chỗ nào khí phách chứ? Cô nơi nào thì tỏ ra lạnh lùng chứ? Cô có tài cán gì khiến người ta không dám thở mạnh?

Biểu tình cùng điệu bộ lúc này rõ ràng chính là của trai bao hôm đó, khí chất của một người làm sao có thể có biến hoá lớn như vậy chứ?

Thời điểm anh nghiêm mặt lạnh lùng, đường nét khuôn mặt giống như đao khắc, thâm thuý sắc bén, cả người vừa xuất hiện liền tản ra khí chất mạnh mẽ. Khí thế này là từ bên trong phát ra, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng còn bây giờ?

Lâm Thiển Y thực sự muốn khóc mà!

Đây có thể xem như báo ứng không? Cô hiện tại trăm phần trăm xác định rằng anh chính là trai bao đêm đó, hơn nữa anh còn biết rõ cô là ai.

“Cái, cái đó, tôi còn có việc phải đi trước, Tổng giám đốc hẹn gặp lại!”

Đôi mắt to của Lâm Thiển Y đảo qua đảo lại, cái đầu nhỏ cúi thật thấp, cô chột dạ. Vừa nghĩ tới tối hôm đó người ngủ cùng cô cư nhiên lại là lãnh đạo trực tiếp của cô bây giờ, Tổng giám đốc đại nhân, cô liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Thế là Lâm Thiển Y tranh thủ khe hỡ cùng thân hình thấp bé, liền chuẩn bị chui qua dưới cánh tay của Hạ Minh Duệ chuồn đi.

Ý tưởng tốt đẹp là thế nhưng hiện thật lại quá mức tàn nhẫn!

“Trêu chọc tôi xong giờ còn muốn chạy trốn?”

Lời này vừa nói ra làm cho Lâm Thiển Y trong nháy mắt tóc gáy dựng đứng, thân thể cứng đờ, dường như máu toàn thân trong lúc này đã đông lại.

Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là muốn thế nào đây?

Thời điểm Lâm Thiển Y bị người xách trở về như xách một con gà, cô ở trong lòng vụng trộm suy nghĩ đưa ra một cái kết luận cho người đàn ông trước mắt. Người này tính cách thì cực đoan, tâm tình bất định, khẳng định lúc nhỏ có chịu đả kích gì đó mới có thể có hai tính cách như vậy, nói không chừng người này chính là gay! 

Lâm Thiển Y thật sự cảm thấy rất có khả năng, nhưng liên tưởng đến anh có thể xuống tay được với mình, Lâm Thiển Y liền cảm thấy anh nhất định nam nữ đều ăn, cho nên mới có loại tính cách này.

Lúc ở cùng với đàn ông, anh hẳn có điệu bộ đẹp đẽ quyến rũ giống như tối hôm đó. Lúc ở cùng phụ nữ, anh chính là bộ dạng lạnh lùng ác liệt.

Đối với kết luận này của mình, Lâm Thiển Y tán đồng sâu sắc! Về việc bọn họ cùng một chỗ đêm đó có lẽ là việc ngoài ý muốn.

Nàng muốn khóc a!

“Sao có thể chứ?”

Lâm Thiển Y mặt cười, đôi mắt trong suốt vô tội chớp chớp, điệu bộ như kiểu làm gì có ý như vậy, nói như thế nào ấy nhỉ, à, đúng rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Vậy cô vừa rồi muốn đi đâu?” Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, thoải mái ném ra một câu.

“Đi toilet không được à?”

Lâm Thiển Y âm thầm ném cho anh ánh mắt xem thường. Tổng giám đốc có vẻ quan tâm hơi nhiều, vượt qua phạm vi của lãnh đạo đối với nhân viên nha.

Cô cũng không đến nỗi tưởng bở cho rằng anh thích cô. Cô đúng là cô bé lọ lem, cho dù người đàn ông trước mắt chính là hoàng tử mang theo giày thuỷ tinh, nhưng đôi giày ấy cũng không phải chuẩn bị cho cô.

“Tính đi vệ sinh rồi chuồn? Chủ ý này không tệ!”

“Sao có thể chứ!”

Lâm Thiển Y cười như đoá cúc nhỏ, bộ dáng muốn có bao nhiêu nịnh nọt liền có bấy nhiêu có nịnh nọt.

“Thật không?”

Hạ Minh Duệ giọng nói lành lạnh, ung dung hỏi.

“Đương nhiên, tôi bảo đảm!”

Lâm Thiển Y cam đoan chắc nịch.