Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 225: Muốn cô rời khỏi



"Bà, bà không thể làm như vậy!"

Lúc này trên mặt Ôn Uyển Thiến không còn sự dịu dàng cao quý trước đây nữa, một tia bất an cùng hoảng sợ lẳng lặng xuất hiện trên đôi má được bảo dưỡng kỹ càng của bà.

"Tôi vì sao không thể làm như vậy? Chẳng lẽ bà quên trước kia bà đã làm những gì với tôi sao?"

Tề Khả nhu hoà cười, quả nhiên là rõ ràng vô cùng!

Ôn Uyển Thiến há miệng thở dốc, lúc bà còn muốn nói chút gì thì Tề Khả đã cầm túi xách của mình lên, nhấc váy, dáng vẻ kiêu kỳ đi lướt qua bà. 

Sau khi Tề Khả đi, Ôn Uyển Thiến uống liên tục 2 ly cà phê mới có thể khiến trái tim bất an của mình khôi phục trấn định.

Thật lâu sau, bà mới run rẩy cầm lấy di động trong túi, bởi vì kích động, điện thoại thiếu chút nữa liền rơi xuống đất.

"Mẹ, có chuyện gì? Con đang bận!"

Nhìn thấy màn hình điện thoại, Hạ Trí Vũ phiền toái mở miệng. Mấy ngày này, cổ phiếu Hạ thị không ngừng tụt dốc, nếu cổ phiếu không tăng trở lại, rất có thể sẽ có khả năng phá sản. Anh cũng không biết đây là chuyện gì, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên anh gặp phải.

"Trí Vũ à, chúng ta mau nhanh chóng thu quyền quản lý tập đoàn Hạ thị vào tay thôi!"

"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con hiện tại không phải là Tổng giám đốc sao?"

"Nhưng mà, Trí Vũ, hiện tại tuy con là Tổng giám đốc nhưng trên thực tế đại phần lớn cổ phần trong công ty đều nằm trong tay ba con, mà con chỉ là..."

Ôn Uyển Thiến nóng ruột tới đổ mồ hôi trên trán, bà muốn nói con trai bà chỉ có chức danh tổng giám đốc hữu danh vô thực, chỉ có đem toàn bộ cổ phần trong công ty chuyển tới tay mình mới thực sự danh chính ngôn thuận!

Huống chi hiện tại tập đoàn Hạ thị ngoài mặt đã lỗ vài trăm triệu rồi, cứ tiếp tục như vậy bà thật sự sợ bọn họ sau cùng không có cái gì, ngược lại dễ dàng cho tên tiện chủng Hạ Minh Duệ kia. Còn có kẻ tiện nhân Tề Khả.

"Mẹ, hiện tại con thật sự rất bận, nếu không có chuyện gì thì con cúp máy trước đây!"

Ôn Uyển Thiến còn muốn nói chút gì đó để con trai nhanh chóng đem toàn bộ cổ phần công ty dưới danh nghĩa Hạ Tử Ngang chuyển đến danh nghĩa mình, nhưng mà nhìn thấy di động bị ngắt, bà uể oải cụp mí mắt.

Không được, chuyện này rất cấp bách, nếu Tề Khả thật sự nói ra chuyện này, như thế bà sẽ không còn đất dung thân ở nhà họ Hạ nữa.

Bà thế nào cũng không nghĩ tới kẻ tiện nhân Tề Khả kia lại không chết, còn ra nước ngoài, thuận lợi sinh đứa bé, điều này đối với bà mà nói quả thực là tai hoạ đột ngột.

Buổi tối, Ôn Uyển Thiến trở lại nhà họ Hạ, lần đầu tiên cảm thấy đứng ngồi không yên.

Lúc Hạ Tử Ngang tr về, nhàn nhạt liếc bà một cái, đi đến bên người Ôn Uyển Thiến.

"Bà à, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái ư?"

"À, không phải, có thể do thời tiết nóng quá!"

Ôn Uyển Thiến lau mồ hôi trên trán, yếu ớt cười trả lời.

Hạ Tử Ngang nhíu mày, nhìn thoáng qua cửa sổ. Rõ ràng đã sang thu, ông mặc áo sơ mi tay dài cũng cảm thấy có chút lạnh, làm sao có thể nóng được chứ?

Hạ Tử Ngang thân thiết sờ trán Ôn Uyển Thiến, không nóng.

"Tôi không sao!"

Ôn Uyển Thiển đẩy tay Hạ Tử Ngang đặt trên trán ra.

"Không có việc gì thì tốt rồi!"

Hạ Tử Ngang cầm ly trà trên bàn uống một ngụm.

"Đúng rồi bà, tôi tính đợi một thời gian nữa, sau khi Tiểu Mạn sinh cho chúng ta một đứa cháu béo tròn, chúng ta liền ra nước ngoài an hưởng tuổi già, bà thấy thế nào?"

Ôn Uyển Thiên nghe xong lời này, trước mắt sáng lên, đây chính là cơ hội tốt, thừa dịp Hạ Tử Ngang ra nước ngoài đem cổ phần trong công ty chuyển cho Hạ Trí Vũ, như vậy cho dù về sau thật sự xảy ra chuyện gì, trong tay bọn họ cũng có cái để dựa vào không phải sao?

Nhưng mà bụng đứa nhỏ Tiểu Mạn này cho tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì, như thế nào mới tốt đây?

Vì để cho Hạ Tử Ngang mau chóng đem cổ phần công ty chuyển cho Hạ Trí Vũ, bà cũng không trông nom được nhiều như vậy rồi.

"Ông à, bây giờ Tiểu Mạn còn không có động tĩnh gì, trái lại đứa nhỏ Ôn Hinh này đã có đứa bé của Minh Duệ, ông xem..."

"Hừ, tên nhóc này, chuyện tốt không làm được gì, loại chuyện vô liêm sỉ như vậy lại làm không ít. Chờ một lát nó trở về tôi sẽ nói chuyện này với nó!"

"Ông à, hiện tại Trí Vũ tuy là Tổng giám đốc, nhưng mà cổ phần công ty vẫn còn không nằm trong tay nó, mấy lão già trong công ty kia lúc nào cũng có chút không thuận theo, ông xem?"

Ôn Uyển Thiến thuận thế dựa vào lòng Hạ Tử Ngang, hơi có chút làm nũng. Đừng nhìn Ôn Uyển Thiến đã đến tuổi trung niên nhưng dáng người kia, làn da kia vẫn còn tốt đến có thể nhéo ra nước.

Hạ Tử Ngang cũng thuận thế ôm Ôn Uyển Thiến vào lòng, con ngươi loé lên, cuối cùng thở dài một hơi.

"Bà yên tâm, những thứ này sớm muộn đều là của Trí Vũ, đứa nhỏ Minh Duệ kia không khiến cho tôi bớt lo chút nào, đem Hạ thị giao cho nó sớm hay muộn cũng bị nó huỷ. Những chuyện này tôi sớm có tính toán rồi, tương lai tập đoàn Hạ thị tôi sẽ giao cho Trí Vũ, đứa nhỏ này luôn luôn làm việc trầm ổn. Tôi chỉ hy vọng tương lai anh em bọn nó đều hoà thuận, còn về Minh Duệ, trong tay tôi cũng có chút sản nghiệp nhỏ, bình thường có thể kiếm chút đỉnh tiền, đến lúc đó cho cái tên phá của kia tiêu xài cũng đủ rồi!"

Lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt. Huống chi Hạ Minh Duệ là con trai của người phụ nữ ông yêu nhất, nói gì ông cũng sẽ không thiệt thòi anh, chỉ tiếc Hạ Minh Duệ không tốt, ngoại trừ chỉ biết sống phóng túng, cái gì cũng không làm.

Ôn Uyển Thiến vuốt ve ngực Hạ Tử Ngang, Hạ Tử Ngang thoải mái thở dài một hơi.

"Ừ, vậy ông nhanh chóng đem cổ phần công ty chuyển giao cho Trí Vũ đi, dường như gần đây trong công ty còn xảy ra một chút chuyện, cần vốn khẩn cấp để quay vòng!"

"Bà đó!"

Hạ Tử Ngang thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn nói.

"Thôi, chờ thêm thời gian, đợi Hạ Minh Duệ cùng Ôn Hinh kết hôn, tôi liền đem cổ phần trong tay chuyển toàn bộ cho Trí Vũ, bà thấy vậy được chưa?"

"Ừ, ông xã, ông thật tốt!"

Giờ phút này Ôn Uyển Thiến giống như một cô gái hồi xuân, gắt gao rúc vào trong lòng Hạ Tử Ngang. Hôm nay bất an rốt cuộc tiêu tan, hiện tại chính yếu là ổn định Tề Khả trước, để cho bà ta không đem chuyện năm đó nói cho Hạ Tử Ngang.

Hạ Minh Duệ là cùng Ôn Hinh còn có Lâm Thiển Y, ba người cùng nhau trở về.

Hạ Tử Ngang sâu xa nhìn ba người bọn họ liếc mắt một cái, không biết vì sao ánh mắt này khiến cho Lâm Thiển Y có chút mất tự nhiên.

"Lâm Thiển Y, cô theo tôi một chút!"

Hạ Tử Ngang đứng lên, lạnh lùng bỏ lại một câu, liền đi lên trên lầu.

Lâm Thiển Y sửng sốt một chút, mấp máy môi, sau đó im lặng nhìn Hạ Minh Duệ, thành thật đi theo Hạ Tử ngang lên lầu.

Hạ Minh Duệ nhìn Lâm Thiển Y ý nói an tâm, Lâm Thiển Y rũ mắt, tâm tình có chút phức tạp. Kỳ thật bọn họ có thể đoán được Hạ Tử Ngang tìm cô có chuyện gì.

Sau khi Lâm Thiển Y rời khỏi, Ôn Hinh liền ngọt ngào gọi một tiếng.

"Anh Duệ, anh muốn uống gì, em đi lấy cho anh!"

"Ôn Hinh à, người mang thai phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng, chú ý thân thể!"

Ôn Uyển Thiến có thâm ý khác nhìn Hạ Minh Duệ liếc mắt một cái.

"Cô! Con không sao a, lại nói cũng mới mang thai, không phải vấn đề gì lớn a!"

Ôn Hinh xinh đẹp thè lưỡi, lúc Hạ Minh Duệ không để ý tới cô còn chạy nhảy lung tung, Ôn Uyển Thiến bất đắc dĩ thở dài, đã là phụ nữ có thai lại vẫn giống như đứa bé. Bà đang chuẩn bị tận tình khuyên bảo Hạ Minh Duệ một chút, liền phát hiện Hạ Minh Duệ đã sớm rời khỏi.

Ôn Uyển Thiến nghẹn họng, không trên không dưới, thực là cực kỳ khó chịu. Bà không khỏi trừng mắt nhìn hướng Hạ Minh Duệ rời đi, trong lòng khinh thường nghĩ, con hoang đúng là con hoang, vĩnh viễn không được trò trống gì. 

Lâm Thiển Y yên lặng đi theo sau lưng Hạ Tử Ngang vào phòng làm việc của ông, dọc theo đường đi Lâm Thiển Y đều giữ im lặng, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.

Hạ Tử Ngang thoải mái ngồi vào trên ghế sofa, con mắt sắc bén chăm chú nhìn Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua một lúc lâu, Hạ Tử Ngang đều không có ý định lên tiếng, Lâm Thiển Y ở trong lòng thở dài một hơi, gia đình những người có tiền thật sự phiền toái, ngay cả nói chuyện cũng phải thâm sâu đến như vậy?

"Bác trai, bác tìm con có chuyện gì không?"

Lúc này Lâm Thiển Y không tiếp tục lùi bước, mà trực tiếp ngẩng đầu, hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng tầm mắt sắc bén của Hạ Tử Ngang.

"Trong lòng cô chẳng lẽ không đoán được, tôi tìm cô có chuyện gì sao?"

Giọng nói Hạ Tử Ngang trầm thấp, mang theo vẻ hời hợt xa cách, thậm chí còn có một tia khinh thường.

Lâm Thiển Y ở trong lòng trợn trừng mắt, cô chẳng lẽ nên biết sao? Cho dù trong lòng cô đã mơ hồ có suy đoán.

"Là vì chuyện Ôn Hinh sao?"

Lâm Thiển Y thẳng thắn nói khiến cho Hạ Tử Ngang có chút giật mình, không khỏi nhìn Lâm Thiển Y lâu một chút. Đứa nhỏ này cũng thật thẳng thắn, có lẽ cô cũng không phải loại phụ nữ như trong tưởng tượng của ông chăng?

Giọng nói Hạ Tử Ngang có phần dịu đi, gọn gàng dứt khoát nói.

"Tôi mặc kệ trong lòng cô đang nghĩ gì, Ôn Hinh mang thai đây là sự thật! Hạ Minh Duệ cùng Ôn Hinh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện này cô biết chứ?"

Hạ Tử Ngang nói đến đây liền liếc nhìn Lâm Thiển Y một cái, Lâm Thiển Y trầm mặc không nói khiến cho Hạ Tử Ngang xem như là ngầm thừa nhận, vì thế ông nói tiếp.

"Từ nhỏ, nhà chúng tôi không có con gái, tôi nhìn Ôn Hinh lớn lên, cũng coi nó như con gái mà đối đãi. Hạ Minh Duệ đối với con bé tốt, tôi đều xem ở trong mắt, khi đó tôi nghĩ nếu tương lai hai đứa nhỏ này có thể kết hôn coi như là chuyện tốt.

Nhưng mà tôi không nghĩ tới, sau chuyện xảy ra ba năm trước kia, bọn họ hai người đều giống như đã thay đổi, ào ào đi nước ngoài. Lúc trở về bên người Hạ Minh Duệ lại có cô, nhưng mà tôi thấy tình cảm hai đứa nó rõ ràng vẫn như trước kia, huống chi Ôn Hinh mang thai, cho nên tôi hy vọng cô có thể rời khỏi. Cô biết ý của tôi chứ?"

Có thể cùng lúc nói quá nhiều lời, Hạ Tử Ngang uống mấy ngụm trà nhuận cổ, sau đó ngẩng mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y, dường như ông cũng sớm có quyết định, mặc kệ Lâm Thiển Y đồng ý hay không đồng ý, chuyện này không phải chuyện cô có đủ khả năng quyết định.

Cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà mãi đến khi chính tai nghe được là hai việc khác nhau.

Lâm Thiển Y muốn giả bộ phóng khoáng một chút, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười mỉm, nhưng vì sao cô lại muốn khóc? Trong lòng chua xót khó chịu.

"Đương nhiên, tôi cũng sẽ bồi thường cho cô, đây là một ngàn vạn, trên cơ bản đủ cho cô sinh sống được một thời gian!"

Hạ Tử Ngang tiện tay viết một tờ chi phiếu để trước mặt Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho chính mình biểu hiện bình thường nhất, sau đó cô cố gắng chớp mắt vài cái.

"Lời của bác Hạ, con đã nhớ kỹ, con sẽ rời khỏi Hạ Minh Duệ!"

Lâm Thiển Y nói xong liền cũng không quay đầu lại rời đi, còn về tờ chi phiếu kia cô nhìn cũng không nhìn đến.

Cho dù là một mình cô cũng có thể sống rất tốt, không cần nhận bố thí của người khác, hơn nữa lại là hình thức vũ nhục người khác như vậy. Cô không cách nào tiếp nhận được.

Lâm Thiển Y rõ ràng cùng thẳng thắn khiến cho Hạ Tử Ngang có chút ngoài dự đóan, ông vốn cho là số tiền này đủ để cho một người phụ nữ động tâm. Nhưng Lâm Thiển Y lại cư nhiên cự tuyệt, nhưng mà mặc kệ thế nào, mục đích của ông đã đạt được.

Chỉ cần cuối cùng Hạ Minh Duệ và Ôn Hinh ở bên nhau, những thứ khác đều không quan trọng!

Thời điểm Lâm Thiển Y đi ra, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường. Cô không nhìn đến Hạ Minh Duệ, ngược lại Ôn Hinh tinh tế nhìn cô một lúc lâu, không lên tiếng, mà Lâm Thiển Y cũng lười phản ứng lại cô cùng Ôn Uyển Thiến. Dù sao đã hạ quyết tâm phải rời khỏi, cô cũng không tất yếu đối người khác giả bộ tươi cười.

Thấy Lâm Thiển Y từ trước mặt mình đi qua, ngay cả chào cũng không chào một cái, Ôn Uyển Thiến hừ mạnh một tiếng, quả thật là không có giáo dục, không biết tốt xấu.

Ngược lại Ôn Hinh săn sóc xoa bóp cho Ôn Uyển Thiến, ý bảo bà không cần vì người như thế mà khó chịu.

Lâm Thiển Y trở lại phòng Hạ Minh Duệ, trong lòng vô cùng nặng nề, đối với cái ôm đột ngột từ phía sau của Hạ Minh Duệ, cô hoảng sợ.

"Anh làm gì vậy?"

Lâm Thiển Y tức giận trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ, ý bảo anh buông tay.

"Anh nhớ em làm sao bây giờ?"

Hạ Minh Duệ cắn lỗ tai Lâm Thiển Y, mơ hồ không rõ hỏi.

Lâm Thiển Y ra sức đẩy cánh tay đang ôm eo cô của Hạ Minh Duệ, nhưng mà làm cách nào cũng không đẩy ra được, sau cùng rõ ràng bị Hạ Minh Duệ ôm đến trên giường.

Lâm Thiển Y vốn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến chính mình lập tức liền phải rời khỏi, có lẽ về sau sẽ không còn gặp lại người đàn ông này nữa, mà người đàn ông này sẽ lấy một người phụ nữ khác, cô liền mặc kệ nhắm mắt lại, tuỳ ý người đàn ông này muốn làm gì thì làm.

Coi như đây là lần phóng túng sau cùng đi.

Lúc Hạ Minh Duệ ôm cả vòng eo của Lâm Thiển Y chầm chậm đi xuống lầu, Ôn Uyển Thiến hừ mạnh một tiếng.

Đương nhiên Hạ Tử Ngang cũng nhìn thấy, không khỏi đem ánh mắt hỏi nhìn về phía Lâm Thiển Y. Ánh mắt Lâm Thiển Y loé lên, không có hé răng, cô có nói qua sẽ rời khỏi nhưng cũng không phải là ngay lập tức. Cô phải vỗ về Hạ Minh Duệ, bằng không liền không một lời rời khỏi như vậy, ai biết Hạ Minh Duệ có nổi điên hay không?

"Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy tôi sẽ tuyên bố một tin tức!"

Lời này của Hạ Tử Ngang nói ra, phòng khách to lớn liền yên tĩnh trở lại, ngoại trừ Hạ Minh Duệ không chút để ý thưởng thức tóc Lâm Thiển Y, trên cơ bản những người khác đều nhìn Hạ Tử Ngang.

"Trong tháng này, tôi đã xem qua, là ngày tốt, chọn một ngày nào đó cử hành hôn lễ cho Hạ Minh Duệ cùng Ôn Hinh đi. Dù sao con cũng đã có rồi!"

Lời này của Hạ Tử Ngang nói ra có người vui mừng có người ưu thương.

Ôn Hinh vui sướng nhìn về phía Hạ Minh Duệ, đáng tiếc trên mặt Hạ Minh Duệ không có nửa phần vui mừng, ngược lại vẻ mặt trầm xuống.

Trái lại toàn thân Lâm Thiển Y run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt. Tuy đã biết chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng mà không nghĩ lại tới nhanh như vậy.

"Con không đồng ý!"

Phút chốc Hạ Minh Duệ từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng.

"Con sẽ không kết hôn với Ôn Hinh! Nếu cô ấy muốn sinh đứa bé ra, vậy con sẽ chịu trách nhiệm, nếu cô ấy muốn bỏ đi, vậy thì không còn gì tốt hơn!"

Hạ Minh Duệ lạnh lùng nói xong, kéo Lâm Thiển Y vẫn ngồi ở chỗ kia không biết làm gì, biểu thị công khai ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

"Anh Duệ...."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh trắng xanh, gắt gao cắn môi, mắt to treo một bên nước mắt.

Cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới anh Duệ sẽ cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Việc này làm cô sau này phải xử sự như thế nào?

"Hạ Minh Duệ, sao anh có thể làm như vậy?"

Hoa Tiểu Mạn đứng bật dậy, duỗi thẳng cánh tay chỉ vào Lâm Thiển Y.

"Chỉ vì một người phụ nữ không đứng đắn như vậy sao? Nhưng mà Ôn Hinh yêu anh, sao anh có thể?"

Hoa Tiểu Mãn nổi giận đùng đùng chất vấn, lại bị Hạ Trí Vũ quát lớn dừng lại.

Hoa Tiểu Mạn uỷ khuất ngồi xuống, vẫn còn không quên oán độc trừng mắt nhìn Lâm Thiển Y, đối với cô làm một khẩu hình miệng ‘Cô hay lắm, tôi liền chờ xem cô bị đuổi ra khỏi nhà như thế nào! Hạ Minh Duệ là của Ôn Hinh! Còn cô Lâm Thiển Y bất quá là miếng giẻ rách người ta chơi xong liền vứt bỏ."

Tâm tình Lâm Thiển Y vốn không tốt, nhưng mà lúc này người phụ nữ Hoa Tiểu Mạn này cư nhiên còn dám nhảy ra nói cô không đứng đắn?

Lâm Thiển Y nhất thời nổi giận, mấy ngày liên tiếp tức giận rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết.

"Hoa Tiểu Mạn, cô nói ai không đứng đắn chứ? Người không đứng đắn chỉ sợ là cô nha. Đừng quên trước kia cô từng có không ít đàn ông, huống chi cô lại còn có thai với người khác?"

Lâm Thiển Y cười lạnh một tiếng, cô đang lo không có cơ hội trị cô ta nha, thật đúng là tưởng cô là quả hồng mềm để Hoa Tiểu Mạn cô muốn cầm thì cầm sao?

"Cô nói cái gì?"

Lời nói này của Lâm Thiển Y không thể nghi ngờ là tử huyệt của Hoa Tiểu Mạn. Cô như thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Thiển Y cư nhiên liền gọn gàng dứt khoát nói ra trước mặt mọi người trong nhà.

Cô cơ hồ run rẩy đưa tay chỉ vào Lâm Thiển Y, giận đến không nói ra lời.

"Như thế nào? Dám làm còn không dám cho người ta nói hả? Hơn nữa muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!"

Lâm Thiển Y lạnh lùng liếc Hoa Tiểu Mạn một cái, trước kia cô cũng không nghĩ muốn tuyệt tình như vậy nhưng Hoa Tiểu Mạn hết lần này tới lần khác tới khiêu khích cô, tìm mọi cách ngáng chân cô, cũng đừng trách cô không khách khí.

"Cô, cô muốn chết hả!"

Hoa Tiểu Mạn nổi điên nhào qua người Lâm Thiển Y, muốn kéo tóc Lâm Thiển Y, lại bị Hạ Minh Duệ ôm lấy Lâm Thiển Y xoay một vòng. Hoa Tiểu Mạn chụp hụt, thế là lập tức bổ nhào vào trên bàn trà, hình tượng rất chật vật.

Cô lúc này vẻ mặt hung dữ, làm gì còn hình tượng mị hoặc cùng con chim nhỏ nép vào người ngày thường chứ?

Sắc mặt Hạ Trí Vũ cũng thay đổi mấy lần. Nghĩ tới vết máu lần đầu, thần sắc anh lóe lên! Chẳng lẽ anh bị người phụ nữ này lừa?

Bình thường anh còn tưởng rằng bản tính Hoa Tiểu Mạn là tràn trề nhiệt tình, lúc cùng anh làm chuyện đó cũng nhiệt tình lớn mật, hết sức khiêu khích. Nói thật, lúc đó anh cực kỳ hưởng thụ, cũng không có nghĩ tới phương diện khác, có lẽ...

Là anh nhìn nhầm rồi chăng?

Sắc mặt Hạ Trí Vũ có chút âm trầm, không khỏi lườm Lâm Thiển Y đang được Hạ Minh Duệ bảo vệ trong ngực.

"Đừng náo loạn nữa, còn thể thống gì!"

Thời điểm mấu chốt, Ôn Uyển Thiến lớn tiếng quát một câu, Hoa Tiểu Mạn mới từ từ phục hồi lại tinh thần. Lúc cô ý thức được chính mình làm cái gì, lập tức hoảng loạn cả lên, lúc cô cầu cứu nhìn về phía Hạ Trí Vũ, lại phát hiện anh đang âm trầm nhìn về phía Lâm Thiển Y, trong lòng nhất thời khủng hoảng.

"Trí Vũ, anh đừng nghe người phụ nữ kia nói bậy, cô ta vẫn luôn đối nghịch với em, phỉ báng em khắp nơi, anh ngàn lần..."

"Được rồi, việc này sau này hãy nói!"

Hạ Trí Vũ không kiên nhẫn cắt ngang lời Hoa Tiểu Mạn, trong mắt toàn bộ là không nhẫn nại.

Hoa Tiểu Mạn uỷ khuất đứng ở một bên, trong lòng đối với Lâm Thiển Y phẫn hận đến tột đỉnh.