Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 220: Chịu trách nhiệm



Sau khi nói xong với Ôn Uyển Thiến, Ôn Hinh nói mình mệt rồi, muốn lên lầu nghỉ ngơi.

Hôm nay lúc ở trong văn phòng anh Vũ, anh Duệ nói đêm nay sẽ cho Lâm Thiển Y ăn thật no?

A, người phụ nữ kia phải dựa vào thân thể mình để giữ anh Duệ. Nhưng mà cô đã mang thai, cô ta lấy cái gì để đấu với cô?

Cô liền không cho cô ta như ý!

Ôn Hinh ở nhà ngâm nước tắm, làm cho toàn thân mình thơm ngào ngạt, mặc lên người một bộ váy mới mua, cả người thoạt nhìn vô cùng thanh thuần.

Sau đó cô vươn tay tinh xảo ra cầm lấy di động, bấm số Hạ Minh Duệ.

Mà lúc này Hạ Minh Duệ đang ở trong phòng làm việc xử lý chút chuyện.

Lúc điện thoại vang lên anh nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, khi thấy là Ôn Hinh gọi, anh không chút do dự bắt máy.

"Chuyện gì?"

"Anh Duệ, em..."

"Hử? Ôn Hinh có việc thì nói đi, anh đang bận!"

Ôn Hinh do dự cùng ấp a ấp úng khiến cho Hạ Minh Duệ hơi hơi nhíu mi.

"Anh Duệ, em mang thai rồi!"

Giọng nói Ôn Hinh thật thấp, thật mềm, cơ hồ nhỏ tới không thể nghe, nhưng Hạ Minh Duệ lại nghe rõ.

Khi anh nghe thấy tin này phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó chân mày hơi nhíu lại, phản ứng đầu tiên của anh là, đứa bé của ai?

"Ôn Hinh, em..."

Hạ Minh Duệ mấp máy khoé môi xinh đẹp, giọng nói mang theo chút nghiêm túc.

"Đứa bé của ai?"

"Anh Duệ! Đứa bé rõ ràng là của anh!"

Giọng nói Ôn Hinh trong điện thoại cực kỳ uỷ khuất, mang theo chút giọng mũi, giống như lời nói của Hạ Minh Duệ đâm cô bị thương thật sâu. Đứa bé này ngoại trừ là của anh còn có thể là của ai chứ?

Bên này điện thoại, Hạ Minh Duệ vẫn im lặng. Ngay tại lúc Ôn Hinh cho rằng anh sẽ không nói nữa, Hạ Minh Duệ đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng, không mang theo một chút ý tứ cho phép thương lượng.

"Phá thai!"

Hạ Minh Duệ không chút suy nghĩ thốt ra một câu như vậy.

"Không muốn!"

Ôn Hinh hét lên một tiếng, dường như là không chịu nổi đả kích này, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt chảy xuống.

"Anh Duệ, sao anh có thể như vậy? Đây chính là con của anh a! Anh sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em yêu anh mà! Anh không thể không cần em, càng không thể không cần con chúng ta...

A, đau! Đau quá! Anh Duệ, em đau quá!"

Ôn Hinh nói xong liền đột nhiên khom người, bưng kín bụng mình. Có thể do vừa rồi chính mình quá mức xúc động, bị động thai.

"Ôn Hinh, em ở đâu? Xảy ra chuyện gì?"

Hạ Minh Duệ sốt ruột hét trong điện thoại.

"Em ở nhà..."

Trong điện thoại truyền ra giọng nói suy yếu của Ôn Hinh cùng tiếng kêu bối rối của Ôn Uyển Thiến.

Hạ Minh Duệ ném hồ sơ trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, xoay người ra ngoài.

Lúc Hạ Minh Duệ chạy về nhà họ Hạ, Ôn Hinh đang nằm trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt, một tay che bụng. Ôn Uyển Thiến ngồi ở bên cạnh cô, vì cô cẩn thận lau mồ hồi trên trán.

Hạ Minh Duệ lạnh lùng liếc Ôn Uyển Thiến một cái, không có lên tiếng, mím môi ôm Ôn Hinh đang nằm trên ghế bồng lên.

"Anh Duệ, anh về rồi, anh vẫn để ý Ôn Hinh phải không? Đừng rời khỏi Ôn Hinh, Ôn Hinh không thể không có anh!"

Ôn Hinh vừa nói xong liền hôn mê bất tỉnh, chỉ là một bàn tay lại gắt gao nắm chặt áo Hạ Minh Duệ. Hạ Minh Duệ thở dài một hơi, cũng không dám chậm trễ, trực tiếp lái xe đưa người đến bệnh viện.

Hạ Minh Duệ lấy số cho Ôn Hinh, thời điểm có kết quả kiểm tra, Hạ Minh Duệ vội hỏi bác sĩ đứng ở một bên.

"Bác sĩ, cô ấy thế nào?"

"Anh là người nhà bệnh nhân ư?"

Vị bác sĩ tuổi trung niên hơi có chút trách cứ nhìn Hạ Minh Duệ.

"Vâng!"

Hạ Minh Duệ cũng rõ ràng trực tiếp thừa nhận.

"Vợ anh mang thai hơn một tháng, bình thường nhất định phải chú ý, cảm xúc không thể quá kích động!"

"Cô ấy không phải vợ tôi!"

Hạ Minh Duệ trưng ra khuôn mặt đen thui, môi mỏng mím thật chặt, ánh mắt có chút không tốt nhìn chằm chằm vị bác sỹ. Có điều tính tính thời gian, từ khi giữa bọn họ xảy ra quan hệ ngoài ý muốn kia, cũng là hơn một tháng.

"Mặc kệ có phải vợ anh hay không, anh có phải người nhà không?"

Ánh mắt vị bác sỹ có chút nghiêm khắc, đồng thời cũng có chút không tốt.

"Vâng!"

"Vậy thì chú ý nhiều một chút, lúc rảnh rỗi thì quan tâm vợ mình nhiều chút!"

Bác sỹ nói xong liền phủi tay áo bỏ đi, trong lòng cảm thán, giới trẻ bây giờ, chưa kết hôn mà đã có con là chuyện thường, nhưng mà làm bụng người ta lớn như vậy lại còn không muốn thừa nhận. Thật sự là thói đời bạc bẽo!

Hạ Minh Duệ trừng mắt nhìn bóng lưng vị bác sỹ rời đi, ánh mắt kia âm trầm như muốn giết người vậy.

"Anh Duệ!"

Lông mi dài của Ôn Hinh run rẩy vài cái, yếu ớt mở mắt ra. Anh nói cô không phải vợ anh! Trong lòng cô rất khổ sở. Có điều cô đã mang thai, nhất định sẽ trở thành vợ anh.

Không sao, cô chỉ bị động thai, không có gì trở ngại, nếu thật sự đứa bé không còn, như thế cô có lẽ thật sẽ mất đi anh Duệ rồi.

"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Hạ Minh Duệ quay đầu, vẻ mặt dịu dàng.

"Sao lại không cẩn thận như vậy, về sau chú ý một chút!"

"Anh Duệ, anh đồng ý giữ lại đứa bé này sao?"

Trong mắt Ôn Hinh nổi lên hy vọng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.

"Ý kiến của anh là bỏ đi, Ôn Hinh em còn trẻ, lúc này không nên có con."

"Không, em muốn giữ lại đứa bé này, bởi vì đây là đứa con của em và anh. Nếu anh Duệ không muốn nuôi con, như vậy Ôn Hinh tự nguyện nuôi con một mình."

"Em..."

Hạ Minh Duệ còn muốn nói chút gì, nhưng mà nhìn bộ dáng quyết tuyệt của Ôn Hinh, anh cũng chỉ biết thở dài một hơi. Từ nhỏ đến lớn, Ôn Hinh đều là cái dạng này, phàm là chuyện cô đã quyết định, chín trâu cũng không kéo được.

"Nếu em muốn sinh con, anh sẽ giúp em nuôi nấng. Anh đưa em về nhà!"

Lúc Hạ Minh Duệ ôm Ôn Hinh vào bệnh viện, Thẩm Phi Phàm vừa vặn từ trong bệnh viện đi ra. Nhà bọn họ tuy có công ty, nhưng anh không theo học chuyên ngành kinh tế mà ở đại học anh theo học y, mà nghề nghiệp hiện tại của anh cũng là bác sỹ. Mấy ngày trước anh mới vừa được bổ nhiệm đến bệnh viện đa khoa.

Cho nên lúc Hạ Minh Duệ ôm Ôn Hinh vào anh vừa vặn thấy được, nhưng mà tránh cho Ôn Hinh thấy khó chịu, anh chỉ trốn sau cây cột nhà. Thời điểm bác sỹ Trần chẩn đoán cho Ôn Hinh đi ra, anh liền ngăn cản bác sỹ Trần.

"Bác sỹ Trần!"

Thẩm Phi Phàm từ xa vội vàng gọi bác sỹ Trần một tiếng, bác sỹ Trần thấy là Thẩm Phi Phàm, lập tức nở nụ cười ôn hoà.

"A, Phi Phàm à, có việc gì thế?"

"Bác sỹ Trần, tôi muốn hỏi một chút cô gái vừa rồi bị bệnh gì vậy?"

"Hả, cô ấy ư?"

Bác sỹ Trần nhìn thoáng qua phương hướng Ôn Hinh rời đi, thở dài một hơi.

"Người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là, cô gái kia mang thai, mà còn mang thai hơn một tháng rồi!"

"Chú nói gì?"

Sau khi Thẩm Phi Phàm kích động kinh ngạc, lập tức kéo ống tay áo của bác sỹ Trần.

Bác sỹ Trần bị anh túm lấy liên tiếp bước tới trước vài bước, dường như nhận thấy sự khác thường của Thẩm Phi Phàm, bác sỹ Trần nói đùa nói.

"Sao thế? Cậu quen biết cô gái kia ư? Không phải cậu thích con người ta rồi chứ?"

Lời nói của bác sỹ Trần Thẩm Phi Phàm đã không còn tâm trí để ý tới, hiện tại đầu óc anh chỉ nghĩ tới một việc, đó là Ôn Hinh mang thai rồi ư? Nhưng lại hơn một tháng rồi sao? Anh nhớ rõ một tháng trước, bọn họ đã làm cái chuyện kia! Đứa bé đó có thể là con anh hay không?

Thẩm Phi Phàm càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Trong khoảng thời gian ngắn vừa sợ lại vừa mừng. Khi anh rốt cục tỉnh táo lại, bác sỹ Trần đã rời khỏi.

Ánh mắt Thẩm Phi Phàm thay đổi không ngừng. Anh có nên đi tìm Ôn Hinh hỏi cho rõ ràng không? Nếu quả thật là con của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm.