Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 201: Mộng mị



Chiếc xe thể thao phong cách của Hạ Minh Duệ lướt gió vượt qua!

Cũng chính lúc này, Hạ Minh Duệ cuối cùng thở dài một cái, thắng gấp xe rồi quay đầu xe lại.

Khi chiếc xe của Hạ Minh Duệ một lần nữa dừng ở bên đường, gió đêm phần phật, Hạ Minh Duệ tao nhã mở cửa xe, sải bước chân dài xuống, thân hình cao lớn kia vừa đứng lên, cho dù là con đường vắng lặng nhất thời cũng có cảm giác khác đi nhiều.

Lâm Thiển Y trong giấc mộng chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, không kiên nhẫn xoay người, có chút lạnh. Cô không khỏi run lên một cái, cả người hướng đến nguồn nhiệt gần đó, một chân không khách khí gác lên người Trần Hi đang nằm ngủ bên dưới chân cô và Lâm Na, một tay ôm chặt lấy thân cây, gắt gao nằm sát vào Lâm Na.

Hạ Minh Duệ tối sầm mặt, bước tới sát phía trước, lúc này anh mới trăm phần trăm xác định cô gái này chính là Lâm Thiển Y.

Cũng chính khoảnh khắc cô lật người qua anh nhìn thấy mặt cô vô cùng rõ, rõ ràng là Lâm Thiển Y không sai vào đâu được!

Người phụ nữ này lại dám chạy ra ngoài uống rượu, uống thành cái bộ dạng gì không nói, thế nhưng lại còn can đảm ngủ ở ngoài đường. Cái này mà để người có ý đồ bất chính thấy, không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì!

Một đôi mắt phượng hẹp dài nguy hiểm nheo lại, mặc dù vậy Hạ Minh Duệ vẫn cởi áo vest sang trọng của mình xuống khoác lên người Lâm Thiển Y, cẩn thận ôm cô lên.

Anh lạnh lùng chăm chú nhìn gương mặt nhỏ vì say rượu mà ửng hồng của Lâm Thiển Y, trong lòng còn suy nghĩ lúc trở về nên trừng phạt cô thế nào mới có thể làm cô nhớ lâu một chút!

Gương mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ ở dưới ánh đèn đường tản mát ra ánh sáng âm u, làm cho người ta không rét mà run.

Khi Lâm Thiển Y đột nhiên tiếp xúc được với cái ôm ấm áp mà quen thuộc, khiến cho cô thoải mái thở dài một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng chu lên, tươi tắn tròn đầy, cực kỳ mê người.

Sắc mặt Hạ Minh Duệ tối sầm lại, thầm mắng một tiếng, người phụ nữ này không có giờ phút nào mà không dụ dỗ anh.

Biểu tình trên gương mặt càng âm u khó hiểu, thâm sâu khó dò!

Lúc Lâm Thiển Y chu cái miệng nhỏ, thoải mái rúc vào trong lòng Hạ Minh Duệ, vô thức nỉ non lên tiếng, sắc mặt Hạ Minh Duệ liền thay đổi.

“Hạ Minh Duệ, tên khốn kiếp nhà anh! Bà đây muốn đánh chết anh!”

Hạ Minh Duệ nghiến răng, tiếng răng trên dưới va vào nhau trong đêm hết sức âm trầm kinh khủng. Người phụ nữ này ngay cả trong giấc mộng cũng muốn đánh anh? Anh thấy cô chắc là bị ngứa da rồi phải không?

Nhất là khi bàn tay nhỏ bé của Lâm Thiển Y gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực Hạ Minh Duệ, bộ dạng dùng lực giống như thật hận không thể đem anh ra ăn tươi nuốt sống vậy!

Ánh mắt Hạ Minh Duệ lóe lên, nổi lên cuồng nộ đáng sợ giống như phong ba bão táp vậy, nhưng câu nói tiếp sau đó của Lâm Thiển Y lại làm nộ khí khắp người anh tan rã hầu như không còn.

“Hic hic, Hạ Minh Duệ, anh là đồ khốn kiếp nhất trên đời này! Nhưng sao em lại yêu anh a?”

Lâm Thiển Y cau mày, hàng mi không ngừng lay động, một giọt nước mắt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống.

Hạ Minh Duệ chỉ cảm thấy cả người chấn động, trái tim cũng run lên một nhịp.

Cô nhóc này yêu anh, anh biết. Lần trước trong game anh đã biết, nhưng chính tai nghe cô nói ra điều này, đó là sự rung động không cách nào diễn tả bằng từ ngữ.

Ánh mắt anh đen sâu thâm thúy, bình tĩnh đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng màu bạc bao trùm toàn thân anh, ngay cả gương mặt bất an mang theo nước mắt của cô ở dưới ánh trăng và đèn đường cũng phá lệ nhu hòa khiến người yêu thương.

Hạ Minh Duệ mím chặt môi, ánh mắt mang theo sự yêu thương dịu dàng mà chính anh cũng không biết, còn có chút tìm tòi nghiên cứu, mê mang!

Yêu sao?

Anh cũng yêu cô sao? Anh không biết, chẳng qua là khi cô nói muốn rời khỏi anh, anh sẽ hoang mang tức giận. Chỉ là nghĩ lại nếu có một ngày không có cô bên cạnh, có lẽ anh sẽ nổi điên mất, nhưng thời điểm cô nói cô yêu anh, tại sao anh lại không khỏi vui vẻ nhảy cẫng lên? Hay giống như ăn mật ngọt?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng yếu đuối nhỏ bé khác.

“Anh Duệ, đừng rời bỏ Ôn Hinh được không? Ôn Hinh không thể không có anh!”

Gương mặt nhỏ mang theo nước mắt kia, Ôn Hinh hai mắt tràn đầy chờ đợi nhìn anh chằm chằm khiến cho lòng anh chấn động, sự đau lòng lan tràn ra toàn thân.

Đó là Ôn Hinh mà anh vẫn luôn âm thầm yêu thương và bảo vệ, sao anh có thể để Ôn Hinh thất vọng đây?

Hạ Minh Duệ thu lại tất cả tâm tình trong lòng, cẩn thận đặt Lâm Thiển Y vào vị trí ghế phụ, sau đó ánh mắt hung ác nham hiểm lần lượt bế Lâm Na và Trần Hi ra chỗ ngồi phía sau xe.

Xe lao trong gió như gào thét mà đi, lưu lại chỉ là bóng xe tuyệt đẹp cùng tiếng xé gió.

Buổi tối Ôn Hinh ghé thăm Hạ Trí Vũ cùng Hoa Tiểu Mạn, tặng món quà chân thành cùng chúc phúc cho bọn họ!

Cô thật tâm hi vọng anh Vũ cùng chị dâu Tiểu Mạn có thể hạnh phúc suốt cuộc đời.

Nhưng còn cô thì sao?

Mắt nhìn hoàng hôn buông xuống, Hạ Minh Duệ ra ngoài cả buổi chiều một chút tin tức cũng không có, mãi đến buổi tối vẫn chưa quay về. Ôn Hinh nhịn không được mới lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Minh Duệ. 

Nhưng cô liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại cho Hạ Minh Duệ, âm thanh phát ra đều là ‘Số máy quý khách đang gọi hiện đang bận!’

Ôn Hinh rầu rĩ nghĩ ngợi, chẳng lẽ anh Duệ lúc gọi điện thoại quên tắt máy sao? Vì thế điện thoại mãi cũng không gọi được?

Đêm lạnh như nước, Ôn Hinh một mình đứng trên boong thuyền đón gió biển, trái tim một mảnh thê lương. Anh Duệ của cô đang ở cùng Lâm Thiển Y chăng? Bọn họ đang làm gì thế? Có khi nào làm chuyện giữa nam nữ với nhau không?

Nghĩ đến đây, vẻ đơn thuần trên khuôn mặt Ôn Hinh không còn nữa, thay vào đó là sự dữ tợn.

Cô đã mất đi anh Tứ, không thể tiếp tục mất anh Duệ nữa. Như vậy cô sẽ điên mất. Trên đời này người từng đối xử tốt với cô chỉ có anh Tứ và anh Duệ, nhưng bây giờ anh Tứ đã không còn ở đây, cô cái gì cũng không có, cô chỉ có anh Duệ thôi.

Cô tuyệt đối sẽ không cho phép người nào cướp mất anh Duệ của cô, người nào cũng không được!

Lâm Thiển Y, sao cô lại xuất hiện bên cạnh anh Duệ? Tại sao lại muốn giành với cô?

Ôn Hinh ôm lấy đầu mình khó chịu ngồi xổm trên mặt thuyền, không ngừng thở gấp. Chỉ cần nghĩ đến Lâm Thiển Y cùng Hạ Minh Duệ ở cùng một chỗ, những hình ảnh hỗn độn trong đầu lại làm cô thở không được.

Không muốn! Anh Duệ là của tôi!

Ôn Hinh không ngừng nắm tóc của mình, ba năm trước cái chết của Hạ Minh Tứ là một đả kích rất lớn đối với cô. Sau khi cô hồi phục lại tinh thần lại biết được Hạ Minh Duệ đã xuất ngoại, cô tìm kiếm giống như phát điên vậy, nhưng Hạ Minh Duệ giống như bốc hơi khỏi cuộc sống này, có tìm thế nào cũng không thấy.

Cũng chính đêm đó, cô trước giờ chưa từng uống rượu lại chạy đến Bất Dạ Thành mua say, ở nơi đó cô quen một người đàn ông!

Những hình ảnh lung tung kia thỉnh thoảng nhắc nhở cô, cô đã không còn là một thiếu nữ thuần khiết nữa, mà là một người phụ nữ có quan hệ nam nữ với một người đàn ông xa lạ. Khi cô nhận thức được hết thảy thì đã muộn rồi, chuyện đã phát sinh mãi mãi không thể quay lại.

Hạ Minh Tứ chết, còn sự xuất hiện của người đàn ông kia đối với cô mà nói giống như một cơn ác mộng cứ mãi quấn lấy cô.

Đợi cho tâm tình của mình bình ổn lại không ít, Ôn Hinh quay trở lại phòng mình lấy ra một chai Laffey năm 82, chậm rãi uống. Có những lúc cô bắt buộc phải chuốc say bản thân, nếu không cô sẽ mất ngủ, trong đầu nghĩ đến toàn những thứ lộn xộn bát nháo mà cô cực lực muốn né tránh.