Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 178: Mệt mỏi quá



Lúc Hạ Minh Duệ đi vào phòng bệnh, Lâm Thiển Y đã tỉnh lại, nhưng mà cô hình như cũng không chút để ý tới anh, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Thiển Y an tĩnh như vậy khiến cho anh có chút khó xử, vốn một bụng tức giận khi nhìn đến cô lúc này thì lặng lẽ xẹp xuống. Vết thương của cô thật sự không nhẹ.

Anh thậm chí cũng không biết hôm trước nữa cô đã nhập viện, càng không biết dạ dày của cô vậy mà bị thương nặng đến vậy.

Là bởi vì chính mình sao? Anh đã đối xử với cô quá mức thô bạo sao?

Nhưng mà nghĩ đến Ôn Hinh bị Lâm Thiển Y đẩy xuống, anh liền cảm thấy tức giận vô cùng. Trên thế giới này chỉ cần anh còn một ngày thì không ai có thể thương tổn đến Ôn Hinh, ngay cả Lâm Thiển Y cũng không được.

Lâm Thiển Y kỳ thật biết có người vào, nhưng cô vốn nghĩ là Lộ Phi trở về, nhưng mà chẳng phải như vậy cũng quá nhanh sao?

Có điều lúc này cô không muốn để ý tới chuyện đó, chỉ muốn một mình yên lặng.

Có gió thổi qua, hơi hơi thổi tung sợi tóc mềm mại của cô. Cô khe khẽ mở to mắt, tất cả giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Mệt! Cô thật sự mệt chết đi được, quan trọng nhất là tâm mệt rồi!

"Khụ khụ!"

Khi Hạ Minh Duệ thấy Lâm Thiển Y vẫn không nhúc nhích, không có chút động tĩnh gì, đành phải giả bộ ho khan vài tiếng, ý đồ gây sự chú ý của cô, nhưng mà anh thất vọng rồi.

Lâm Thiển Y cũng không bởi vì vậy mà quay đầu lại, vẫn như trước ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thái độ của Lâm Thiển Y như vậy khiến cho Hạ Minh Duệ có chút khó chịu, sắc mặt càng xụ xuống, người phụ nữ này sao lại không biết tốt xấu vậy chứ?

Hạ Minh Duệ đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiển Y.

Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng mờ, Lâm Thiển Y mở to mắt, rốt cuộc thu hồi tầm mắt. Khi nhìn thấy khuôn mặt trên đỉnh đầu kia, Lâm Thiển Y vẫn giữ im lặng.

Cô chỉ liếc nhìn Hạ Minh Duệ một cái, sau đó lại cụp mắt, đôi môi trắng xanh mím thật chặt.

Cô không biết mình nên mở miệng như thế nào, cô cũng không cảm thấy bản thân mình làm sai. Cô cùng Tề Diệu thật ra chỉ là bạn thân, cùng Mộc Nam nhiều lắm có thể xem như bạn bè thông thường, không thì là nhân viên và sếp cũ.

Cô không biết vì cái gì Hạ Minh Duệ lại tức giận đến như vậy, cũng không biết chính mình rốt cuộc đã đắc tội với anh ở chỗ nào. Lửa giận của người đàn ông này luôn luôn tới quá mức đột ngột, khiến cho cô hoàn toàn không chống đỡ được.

Sự vùng vẫy của cô, sự phản kháng của cô, sự cầu xin tha thứ của cô anh hoàn toàn không để ý, chỉ một mực phát tiết. Cô khóc cầu xin tha thứ, anh cũng hoàn toàn không để ý tới, sau cùng cô chỉ còn lại sự trầm mặc không nói, yên lặng thừa nhận lửa giận vô cớ của anh.

Cô không biết những ngày như vậy đến khi nào mới chấm dứt, cô chỉ hy vọng anh có thể sớm một chút buông cô ra, cũng buông tha chính mình.

"Nhìn anh!"

Giọng nói đông lạnh bá đạo không cho cự tuyệt của Hạ Minh Duệ từ trên đỉnh đầu Lâm Thiển Y truyền xuống.

Cô ở trong lòng hơi thở dài một cái, nhưng mà không có nhìn về phía anh. Bọn họ đã như vậy, anh lại còn muốn thế nào nữa?

Anh đem Ôn Hinh nâng niu trong lòng bàn tay, dịu dàng che chở, săn sóc quan tâm, còn cô thì sao?

Chẳng qua chỉ là một giao dịch anh bỏ tiền mua được, anh muốn thế nào thì là thế đó. Ai bảo cô nợ anh, cho nên cô xem như đã hiểu rõ rồi.

Con ngươi lạnh lẽo của Hạ Minh Duệ nguy hiểm nheo lại, đáy mắt tối đen ai cũng xem không rõ cảm xúc, bên trong đó có cái gọi là lửa giận đang âm thầm bốc lên.

Người phụ nữ này rốt cuộc muốn thế nào? Nghĩ tới cô bị thương thành ra thế này, anh liền không so đo chuyện cô đẩy Ôn Hinh xuống lầu, nhưng mà thái độ của cô là sao đây? Thế nên hiện tại anh muốn từ trong miệng cô nghe được đáp án.

"Ôn Hinh là do em đẩy xuống lầu ư?"

Giọng nói Hạ Minh Duệ trầm thấp, khiến cho người ta đoán không ra cảm xúc chân thật của anh.

Trái lại Lâm Thiển Y đã xoay đầu sang một bên sau khi nghe lời nói này đột nhiên xoay đầu lại, trừng lớn mắt nhìn Hạ Minh Duệ.

"Anh nói gì?"

Giọng nói Lâm Thiển Y rất nhẹ, giống như chỉ cần có cơn gió thổi qua sẽ thổi cô đi luôn vậy, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh gần như trong suốt càng thêm có loại ảo giác không chân thực.

Con ngươi hẹp dài tối đen như viên bảo thạch của Hạ Minh Duệ loé lên, cũng bình tĩnh nhìn Lâm Thiển Y.

"Ồ! Loại chuyện này cũng cần anh lặp lại lần nữa sao? Chẳng lẽ Ôn Hinh không phải do em đẩy xuống lầu?"

Hạ Minh Duệ nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y thật lâu, ánh sáng trong đôi mắt kia biến hoá chớp động kỳ lạ. Nhưng mà Lâm Thiển Y bây giờ không có chút ý định tránh né, ngược lại thẳng tắp đối diện với anh.

Cô nhìn cặp mắt đen nhánh kia, chỉ thấy trong đó là phẫn nộ cùng chất vấn.

Ha ha...

Là cô đẩy Ôn Hinh xuống lầu ư? Như vậy cô làm sao lại bị thương đến thế này? Chẳng lẽ là chính cô đem bản thân mình biến thành bộ dạng te tua này ư?

Cô vừa nghĩ tới liền đột nhiên bật cười châm biếm.

Cười cười, nước mắt cứ như vậy không hề báo trước chảy xuống. Người đàn ông này trong lòng chỉ có mỗi Ôn Hinh, mà cô Lâm Thiển Y chung quy cái gì cũng không phải. Cô cho rằng, cô có thể quật cường như vậy bởi vì nghĩ người đàn ông này có chút tình cảm với cô, một chút thôi cũng được. 

Nhưng mà hiện tại cô chỉ cảm thấy chuyện này thật nực cười. Trên đời này không có người thứ hai ngốc hơn Lâm Thiển Y cô.

Sao cô lại có thể ngu như vậy?

Đột nhiên, cô cảm thấy mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, liền ngay cả giải thích cùng bọn họ cũng cảm thấy dư thừa. Nếu tin tưởng, người đàn ông này làm sao có thể chạy tới chất vấn cô? Lâm Thiển Y cô là một kẻ ghê gớm vậy sao?

Cô tự thấy bản thân là người quang minh lỗi lạc, như thế nào tới chỗ anh, cô liền trở thành một cái người nhỏ mọn lén lút hại người khác?

Ha ha...

Thật sự là buồn cười.

"Anh đi đi!" Sau một lúc lâu, Lâm Thiển Y mới nghe được giọng nói của chính mình, mang theo chút khàn khàn cùng run rẩy.

Hạ Minh Duệ đứng im không nhúc nhích, chỉ là cặp mắt đen kia như lưu ly, con ngươi bình tĩnh nhìn bóng lưng cô, không biết suy nghĩ cái gì.

Cảm nhận thấy Hạ Minh Duệ không nhúc nhích, Lâm Thiển Y xoay người sang chỗ khác, nhắm chặt mắt, nước mắt không báo trước chảy xuống. Cô hít một hơi thật sâu, cả người mệt mỏi, cô nói.

"Em mệt rồi, muốn một mình yên tĩnh một chút!"

Hạ Minh Duệ vẫn như cũ không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt kia càng lúc càng đen kịt.

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!"

Nhìn Lâm Thiển Y lúc này, Hạ Minh Duệ cảm thấy trong lòng nặng trịch, trực giác cho anh biết hôm nay anh không thể cứ như vậy rời khỏi. Nhưng mà anh lại không biết giờ phút này nên nói điều gì, cho nên câu nói kia cứ như vậy không hề báo trước bật ra.

Vốn là yên tĩnh một lúc lâu.

Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy trong lòng thật đau, cô không khỏi nghiêng người đè ngực của mình, để cho bản thân có chút dễ chịu. Hạ Minh Duệ không hề biết giờ phút này lòng cô đau cỡ nào, anh cũng không biết mỗi câu nói của anh khiến lòng cô đau giống như bị kim châm, cảm giác đau âm ỷ này, giống như bị đâm mà không thấy máu vậy.

Lâm Thiển Y mở to mắt nhìn, muốn khiến cho cặp mắt mơ hồ trở nên rõ ràng, nhưng mà nước mắt vào miệng, đã đắng lại còn mặn. Cô cũng không thể nói rõ cảm giác của chính mình hiện tại là gì, thật giống như có một tảng đá lớn đặt trên ngực, ngột ngạt khó thở.

Thật lâu sau đó cô mới tìm về giọng nói của chính mình.

"Nếu em nói không phải em đẩy cô ấy xuống lầu, anh tin không?"

Trời biết cô đã phải dùng bao nhiêu dũng khí để nói ra những lời này, trời biết cô lúc này có bao nhiêu hy vọng có thể từ trong miệng anh nghe được một câu "Anh tin."

Nhưng mà trong lòng cô cũng hiểu được, Ôn Hinh người kia đã chiếm cứ một vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng anh, cô không thể so sánh được. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể ngầm thở dài một hơi, cười khổ một tiếng, từ sự trầm mặc của anh cô hẳn nên biết kết quả rồi chứ.