Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 135: Gặp chuyện không may



Mộc Nam vừa xuất hiện nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt của cánh phụ nữ, cũng có không ít người thu hồi tầm mắt từ viên kim cương, ùa về hướng Mộc Nam.

Mộc Nam ưu nhã tháo mắt kính xuống, ngón tay trắng nõn thon dài, ngay cả Lâm Thiển Y nhìn thấy cũng có chút ghen tỵ.

Động tác này được Mộc Nam làm đặc biệt chậm, cho đến khi người khác theo dõi việc anh ưu nhã tháo mắt kính xuống có thể thấy được chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo ở ngón giữa tay anh.

Không thể không nói, một chiếc nhẫn kim cương ưu chất như vậy đeo ở trên tay Mộc Nam thật sự là vật họp theo loài, ít ra tay của anh sạch sẽ không tìm được một chút tỳ vết nào.

"Anh Nam, xin hỏi chiếc nhẫn trên tay anh và Mộng Ảo Thuỷ Tinh là cùng một bộ sưu tập sao?"

Cánh nhà báo rối rít đem micro đưa tới trước người Mộc Nam, chen lấn cướp lời hỏi.

Tròng mắt xinh đẹp của Mộc Nam chớp chớp, nhất thời làm say mê số đông người, đưa tới vô số tiếng thét chói tai. Anh gài mắt tính vào túi áo trước ngực, xoè hai bàn tay với mười ngón tay thon dài ở trước mặt mọi người xoay một vòng.

Màu trắng của kim cương ở dưới các loại đèn cùng máy quay phim rọi xuống tản ra ánh sáng ngọc chói mắt, hết sức rực rỡ, duy mỹ.

Ánh mắt của anh dò xét toàn sảnh, đôi mắt lấp lánh dưới sự phản xạ của kim cương cũng phát ra hào quang bốn phía. Sau đó Lâm Thiển Y liền nghe được giọng nói trầm thấp ưu nhã của anh vang lên trong đại sảnh huyên náo.

"Vâng, đây cũng là chiếc nhẫn trong bộ sưu tập Mộng Ảo Thuỷ Tinh, do một chế tác gia nổi danh thế giới Andrew thiết kế, hơn nữa đây cũng là phiên bản có hạn. Những ai yêu thích kim cương hoàn toàn không thể bỏ qua, nếu không thật sự sẽ tiếc nuối cả một đời, chiếc nhẫn này là do tôi đã đặt trước đấy!"

Mộc Nam cười như gió xuân ấm áp, chậm rãi nói. Chiếc nhẫn kim cương trên tay cùng bản thân anh đều chói mắt giống nhau, có vài người chính là như vậy, dựa vào vẻ bề ngoài xuất sắc, đi tới chỗ nào cũng đều là tiêu điểm để mọi người chú ý.

Thời điểm ánh đèn chiếu tới, Mộc Nam phối hợp gật đầu mỉm cười, một bộ dáng ngôi sao quốc tế tầm cỡ.

Lâm Thiển Y đứng ở phía sau đám người, hướng về phía Mộc Nam giơ lên ngón giữa, mà ánh mắt của Mộc Nam lại như xuyên thấu qua vậy, cách xa như vậy cũng có thể thấy cô trong đám người.

Cách một đám người đông đúc cùng đám nhà báo, Mộc Nam vẫn không quên rướn cổ, hướng về phía Lâm Thiển Y nghịch ngợm nháy mắt. Lâm Thiển Y trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn xem như không thấy anh.

Rất nhanh đã tới 9 giờ mà mọi người đang mong đợi.

"Xin mọi người giữ im lặng!"

Cũng như Mộc Nam, một người dáng mạo đẹp trai, trưởng thành chững chạc như Hạ Trí Vũ vừa xuất hiện cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về đài phát biểu.

Nơi đó Hạ Trí Vũ một thân âu phục được cắt may khéo léo màu xám tro, ưu nhã mà đứng, đoan trang khí phách.

"Vô cùng cảm ơn mọi người có thể bỏ chút thời gian quý báu tới tham gia buổi đấu giá hôm nay. Món vật phẩm tôi muốn đấu giá hẳn mọi người đều đã biết. Tiếp theo đây tôi xin mời nhà thiết kế Andrew giải thích một chút cho mọi người cùng biết về Mộng Ảo Thuỷ Tinh!"

Hạ Trí Vũ lui sang một bên, dẫn đầu vỗ tay, Andrew rốt cuộc xuất hiện trước mặt mọi người.

Trái ngược với Hạ Trí Vũ đẹp trai thành thục, Andrew tương đối kém cỏi hơn nhiều. Anh thoạt nhìn đã hơn 40 tuổi, dáng dấp hơi thấp, hơn nữa lại còn mập mạp, thoạt nhìn rất có thiện cảm.

Sau khi anh giải thích về Mộng Ảo Thuỷ Tinh xong, toàn sảnh liền trở nên cuồng nhiệt, rất nhiều người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương đang an tĩnh nằm trưng bày ở nơi nào đó nhưng vẫn phát sáng bốn phía.

Sau đó Hạ Trí Vũ lại nói thêm vài lời cảm ơn, mời Andrew xuống chỗ ngồi, lúc này mới lại đứng ở giữa đài phát biểu.

"Không biết mọi người còn thắc mắc gì không? Nếu như không có vấn đề gì vậy kế tiếp chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là 10 vạn."

"Tôi ra 20 vạn."

"30 vạn."

"100 vạn."

Cái thế giới này cho tới bây giờ đều không thiếu người có tiền, lại càng không thiếu người vì muốn có được một nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác.

Cũng đúng lúc này, trong sảnh đột nhiên tối đen, sau đó liền "đùng" một tiếng súng nổ, tiếp theo đó là tiếng thuỷ tinh bể tan tành.

"Lẻng xẻng" rơi đầy đất, vốn là vì lý do anh ninh, hộp trưng bày đã được qua xử lý đặc biệt, vậy mà hôm nay lại bị người một súng bắn bể.

"A!"

Nhất thời hiện trường trở nên hỗn loạn, tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng gào thét khắp nơi.

Đột nhiên xuất hiện biến cố không chỉ khiến cho mọi người có mặt trong lòng hốt hoảng, ngay cả luôn luôn trấn định Hạ Trí Vũ cũng u ám.

Vì buổi đấu giá hôm nay, anh đã làm vài khâu chuẩn bị. Trước lúc bắt đầu đấu giá, anh rõ ràng đều cho người kiểm tra không sót một phương diện nào, bảo đảm không có bất kỳ sai sót nhầm lẫn nào mới yên tâm, nhưng mà bây giờ?

Anh nuôi một đám nhân viên phế vật hay sao?

Trên tay Hạ Trí Vũ cầm một ly rượu sớm đã bị anh vì tức giận mà bóp nát bấy. Mảnh thuỷ tinh ghim vào trong lòng bàn tay, máu tươi giàn giụa, anh cũng không cảm thấy đau.

"Người đâu?"

Hạ Trí Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, sau lưng liền có mấy người vệ sĩ mặc tây trang đen xuất hiện.

"Các người nói xem chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Không phải đã bảo đảm không có sơ sót gì sao?"

"Cậu chủ, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước khi bắt đầu chúng tôi đã đi kiểm tra một vòng, không có dấu vết hư hại gì!"

"Một đám phế vật."

Hạ Trí Vũ giậm chận, tức giận nói.

"Các người tốt nhất nên cầu nguyện Mộng Ảo Thuỷ Tinh không bị trộm đi. Nếu không hậu quả các người tự biết!"

"Toàn bộ không được nhúc nhích, nằm xuống!"

Một đám người che mặt tay cầm súng, dùng súng chỉa vào đám người tay ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Lâm Thiển Y giờ phút này cũng nghe lời ngồi chồm hổm trên đất, hai tay ôm đầu, mặc dù toàn bộ đèn nơi này bị tắt, nhưng là vì ban ngày nên cũng không ảnh hưởng tới ánh mắt.

Một đám thanh niên trên mặt đeo mặt nạ, trong tay cầm súng, dùng súng chỉ vào đám người đang ngồi ôm đầu như hổ rình mồi.

Bỗng nhiên một phát súng khiến đèn chùm thuỷ tinh trên trần nhà bị bắn bể tan tành, đám người đứng dưới đèn chùm nhao nhao thét chói tai né tránh.

Rất không đúng lúc, Lâm Thiển Y đang ở phía dưới đèn chùm thuỷ tinh, khi đèn chùm rơi xuống đất, Lâm Thiển Y bị vây ở giữa căn bản là không kịp tránh né.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh vụn của đèn hướng về phía cô.

Giờ phút này trong đầu Lâm Thiển Y trống rỗng, chỉ có thể nhắm chặt mắt, hai tay gắt gao bảo vệ đầu, cố gắng dùng lưng mình hứng chịu tai nạn bất thình lình.

Trong chớp mắt đèn chùm rơi xuống, cô đã hối hận đến ruột gan trống rỗng, sớm biết cô đã trốn đi chỗ khác. Lần này thì hay rồi, rất có thể cái mạng nhỏ này liền để lại đây.

Đau đớn như trong dự đoán cũng không có đến, Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy thân thể của mình nhẹ đi, bị một cái ôm ấm áp kiên cố lại vô cùng quen thuộc của người nào đó ôm vào trong lòng.

Khi mọi thứ hết thảy dừng lại, cô rõ ràng nghe được tiếng người nọ rên đau đớn. Còn có tiếng rên hừ trầm đục khiến trái tim cô cũng chùng xuống.

Lâm Thiển Y bỗng chốc mở to mắt, đập vào mắt là con ngươi đen thâm thuý lại lộ ra chút quan tâm của Hạ Minh Duệ, trong lòng nhất thời ấm áp, có loại cảm giác vô cùng an tâm, dường như mỗi một lần cô gặp phải khó khăn, người trước mắt này cuối cùng đều bất ngờ xuất hiện ở bên người cô, cho cô hy vọng.

Lâm Thiển Y nuốt một ngụm nước bọt, thời điểm trái tim hoảng sợ khôi phục lại bình tĩnh, cô mới phát hiện sắc mặt Hạ Minh Duệ không tốt lắm.

"Hạ Minh Duệ, anh không sao chứ?"

Lâm Thiển Y len lén liếc nhìn sắc mặt Hạ Minh Duệ, có chút chột dạ.