Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 131: Không gấp gáp



Được rồi, cô đại nhân đại lượng không chấp nhặt với một người say rượu, cô cũng không phải chưa từng thấy qua cơ thể anh.

Mặc dù như vậy, Lâm Thiển Y vẫn đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, vất vả lôi lôi kéo kéo quần anh. Không hay biết, Hạ Minh Duệ đang hớn hở chớp mắt, khoé miệng đắc ý khẽ nhếch.

Cô không biết bản thân làm thế nào lột sạch anh ra, càng không biết cô như thế nào dùng sức chín trâu hai hổ, chịu đựng bàn tay không ngừng làm loạn của anh mới có thể đưa anh vào trong bồn tắm.

Thật vất vả khi nước trong bồn tắm che lại bộ vị quan trọng, cô mới thật dài thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dưới làn hơi nước dày đặc càng khiến người trìu mến.

"Em giúp anh tắm..."

Hạ Minh Duệ híp mắt quan sát, nằm ngửa ở trong bồn tắm, làn da trắng mịn như ẩn như hiện.

Bộ dáng biếng nhác thích ý đó làm cho Lâm Thiển Y cảm thấy một dòng hơi nóng như muốn trào ra từ lỗ mũi. Thật may là vào thời điểm quan trọng cô kịp bóp mũi mình, kịp thời dời mắt đi, một tay nhỏ bé cầm khăn tắm không ngừng lau lung tung trên người anh.

Người nào đó thoải mái nhắm hai mắt, thỉnh thoảng từ trong miệng phát ra vài tiếng than nhẹ.

"Aiiiiiii, thật thoải mái..... lên trên một chút!"

Tiếng than nhẹ du dương mị hoặc làm cho Lâm Thiển Y nhức đầu. Cái tên yêu nghiệt này sao có thể hấp dẫn cô như vậy? Phải biết ở trước mặt Hạ Minh Duệ say rượu cô hoàn toàn không có sức chống cự. Vì vậy, người phụ nữ nào đó hung tợn quát lớn.

"Im miệng! Không cho phép lên tiếng!"

"Tại sao?"

Đôi mắt hẹp dài lấp lánh của Hạ Minh Duệ đáng thương nhìn cô. Đôi môi mỏng khẽ mím, đáng yêu vô cùng.

"Không tại sao cả, không cho lên tiếng!"

Lâm Thiển Y cầm khăn tắm vỗ vỗ trên người anh, nhất thời bọt nước văng tứ tung khắp nơi.

"A, vào trong mắt rồi, khó chịu quá!"

Người đàn ông nào đó một tay dụi mắt, môi mỏng cũng vểnh lên, uỷ khuất lẩm bẩm.

Lâm Thiển Y nản lòng thở dài một cái, có cần phải bày ra cái bộ dạng này không chứ? Cô có cảm giác muốn bổ nhào lên!

"Khó chịu, thổi một chút!"

Người đàn ông nào đó vừa dụi mắt vừa uỷ khuất nhìn Lâm Thiển Y, giọng nói vô cùng ai oán còn có chút làm nũng.

Thật là chịu thua anh, cô thật muốn đem khăn tắm quăng trên mặt anh, nhấc chân bỏ đi ngủ một giấc. Hơn nửa đêm không được ngủ lại còn phải phục vụ một tên đàn ông khốn tắm rửa.

Thiệt là, không phải anh điên mà là cô điên. Đây là thói đời gì thế?

"Thổi... thổi một chút..."

"Lấy tay thối của anh ra."

Lâm Thiển Y tức giận đẩy tay đang dụi mắt của Hạ Minh Duệ ra, tiến tới trước mặt anh. Da tay của anh thật trơn mịn, đơn giản là hơn cả cô. Thử nói xem một người đàn ông bảo dưỡng da tốt như vậy để làm gì? Đây không phải là muốn đả kích người sao?

Lâm Thiển Y kéo mí mắt Hạ Minh Duệ, người đàn ông đúng lúc nháy mắt một cái, Lâm Thiển Y choáng váng. Người đàn ông này không quyến rũ cô sẽ chết à. Vì vậy hung tợn nhấn mạnh.

"Không cho nháy mắt!"

"Tại sao?"

Người đàn ông nào đó với khuôn mặt ngây thơ không hiểu. Người phụ nữ nào đó bó tay chịu thua.

Lâm Thiển Y phù má, ‘phù phù’ thổi cho anh.

"A! Em thổi mạnh như vậy làm gì?"

Người đàn ông nào đó khó chịu nhắm mắt lại, một tay trong lúc vô tình ôm eo Lâm Thiển Y. Lâm Thiển Y vốn định ngồi dậy, bất đắc dĩ bị trượt chân, cả người ngã vào trong bồn tắm. Toàn thân ướt sũng.

Sau lại sau lại... Chính là tình cảnh ướt át cẩu huyết ban đêm chớ nhìn!

Hôm sau khi Lâm Thiển Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên là một trận mê man.

Cô giật giật thân thể, rõ ràng bị người ôm vào trong ngực, da thịt hai người dán sát vào nhau. Cô chợt đỏ mặt, tình cảnh điên cuồng tối hôm qua xông thẳng lên đầu.

Lâm Thiển Y giùng giằng muốn đứng dậy, lại bị người nọ dây dưa chặt hơn.

"Đừng động đậy, ngủ thêm chút nữa đi!"

Người đàn ông nào đó đang mơ màng ngủ, quệt miệng làm nũng. Gương mặt tuấn tú không chút đề phòng, Lâm Thiển Y lại bị ma xui quỷ khiến cúi đầu, hôn trộm một cái. Khi cô phản ứng kịp mình mới vừa làm gì, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Cô không hề phát hiện, khoé miệng người đàn ông nào đó khẽ cười.

Lâm Thiển Y đành phải nằm xuống lần nữa, suy nghĩ một chút cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, liền lục lọi tủ đầu giường lấy điện thoại. Không xem thì thôi, vừa nhìn liền giật mình.

Gì chứ, đã hơn 9 giờ. Nếu như cô nhớ không lầm, giờ đi làm của cô và Hạ Minh Duệ là 9 giờ.

Hiện tại cũng không phải như lúc trước khi Hạ Minh Duệ làm Tổng giám đốc, bây giờ Hạ Minh Duệ chỉ là một quản lý nho nhỏ, đi trễ, chuyện này cũng không phải chuyện đùa. Huống chi là thư ký cho quản lý, cô cũng đi trễ theo.

Trời ơi!

Lâm Thiển Y xột xoạt vén chăn lên, đang muốn tìm kiếm quần áo của mình lại bị cảnh tượng trước mắt khiến cho máu mũi chảy giàn giụa.

Trời ơi, mới sáng sớm liền thấy một màn này thật khiến cho người ta huyết mạch phun trào, có để cho người sống hay không vậy hả?

Sau đó xoạt một tiếng, Lâm Thiển Y đem chăn lần nữa đắp lên trên người hai người, một tay nắm lỗ mũi, chuẩn bị xuống giường.

Không ngờ nửa đường lại bị người đàn ông nào đó kéo vào trong chăn.

"Làm gì? Có biết mấy giờ rồi không? Không tính đi làm à?"

Lâm Thiển Y nổi giận đùng đùng chất vấn. Anh dù sao cũng là cậu ấm nhà họ Hạ, không cần phải lo lắng vấn đề tiền lương, nhưng còn cô? Một người thư ký nho nhỏ, tới lúc đó không có tiền lương, cô hứng gió tây bắc à?

"Gấp làm gì? Tiếp tục ngủ một chút đi!"

Hạ Minh Duệ biếng nhác lật người, vừa vặn đem cô ôm vào trong ngực.

Lâm Thiển Y trợn to mắt, gương mặt không thể tin, người này thế nào kể từ khi về nhà họ Hạ liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác?

Cô nhớ trước kia khi bọn họ chưa trở về nhà họ Hạ, mỗi ngày đều là Hạ Minh Duệ rời giường trước. Nhiều lần khi cô còn chưa thức dậy, Hạ Minh Duệ đã sớm tới công ty. Nhưng bây giờ?

Thật chẳng lẽ giống như lời đồn bên ngoài, Hạ Minh Duệ là cậu ấm con nhà giàu lêu lổng? Không thể nha!

Trong ấn tượng của cô, bất kể là lúc nói chuyện làm ăn hay thảo luận hợp tác một hạng mục nào đó, cách nói năng của Hạ Minh Duệ rất ưu nhã, khôn khéo, xảo quyệt, mỗi lần đều khiến cô bái phục. Tại sao có thể là một cậu ấm cơm tới thì há mồm?

"Nghĩ gì mà ngây ngô vậy?"

Hạ Minh Duệ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩn ra của Lâm Thiển Y lên, ở trên trán cô hôn cái chụt. Lâm Thiển Y sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nóng bừng.

Đúng rồi, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người bọn họ đang yên lành nằm trên cỏ ngắm trăng, nửa đêm cô lại nằm ở trên giường, còn anh lại uống say bí tỉ? Trên mặt còn có thêm dấu hai bàn tay?

Tối hôm qua lúc tắm cho anh không phát hiện hai dấu tay này, hiện tại thì tốt rồi, còn sưng nữa.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy dấu hai bàn tay rõ ràng kia trên mặt anh, tim cô có chút đau, không khỏi đưa tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve.

"Đau không?"

Có lẽ ngay cả Lâm Thiển Y cũng không phát hiện bản thân giờ phút này, giọng nói của cô lại dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng như nước.

"Đau!"

Người đàn ông nào đó hí mắt, thích thú nhìn cô một cái. Lâm Thiển Y cứng đờ, người đàn ông nào đó lại lên tiếng, giọng nói vẫn nũng nịu như trước.

"Xoa xoa!"

Lâm Thiển Y ngẫm nghĩ, có thể là tối hôm qua uống nhiều quá vẫn chưa tỉnh rượu, vì vậy với tay lấy áo ngủ khoác vào, vào trong tủ lạnh lấy một cục đá, tỉ mỉ lăn trên má anh. Hiệu quả rõ ràng rất tốt.

Lúc Lâm Thiển Y mặc quần áo tử tế xuống lầu, vừa lúc đụng phải Ôn Uyển Thiến. Bà hình như muốn ra ngoài, vì lễ phép, Lâm Thiển Y liền bày ra vẻ mặt tươi cười, gọi một tiếng.

"Bác gái!"

Ôn Uyển Thiến dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Thiển Y, tư thái ưu nhã, phong cách quý tộc mười phần. So với Lâm Thiển Y căn bản là không cùng một đẳng cấp.

"Ôi giời, cho rằng vào được nhà họ Hạ chúng tôi là có thể không đi làm sao? Đã vậy còn chưa chính thức vào cửa, càng không có đính hôn, lại tự đem mình làm bà chủ ư?"