Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 120: Tự nguyện



"Tại sao?"

"Cái gì tại sao?"

Hạ Minh Duệ lạnh lùng liếc cô một cái.

"Tại sao người phụ nữ khác có thể mà em lại không?"

"Em nói là như vậy ư?"

Khoé miệng Hạ Minh Duệ nở nụ cười lãnh khốc, anh đi tới trước mặt Lâm Thiển Y, nâng cằm cô lên, dứt khoát hôn xuống.

"Hay nói như vậy?"

Hạ Minh Duệ mặc dù trên mặt mang nụ cười nhưng Lâm Thiển Y nhìn ra trong mắt anh không có nửa phần vui vẻ.

Lâm Thiển Y càng thêm xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô muốn đẩy người đàn ông đang tạo áp lực vô hình trước mặt ra, nhưng cho dù cô có làm thế nào người đàn ông này vẫn vững như Thái Sơn.

"Đừng động đậy! Đừng ép tôi muốn em ở chỗ này!"

Lâm Thiển Y tránh không thoát, người đàn ông kia lại mập mờ ở bên tai cô nói nhỏ, cười lạnh uy hiếp.

Thân thể của cô trong nháy mắt cứng ngắc, mặc cho người đàn ông kia ở trên người cô muốn làm gì thì làm, cũng không dám nhúc nhích chút nào.

Cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt phẫn hận giờ phút này của Cố Hiểu Kha.

Có lẽ Hạ Minh Duệ không phải không quan tâm Cố Hiểu Kha, mà là muốn dùng loại thủ đoạn này ép cô rời đi, có lẽ đây chính là một cách bảo vệ của anh, mà cái giá chính là làm nhục cô.

Cuối cùng Hạ Minh Duệ dứt khoát ôm lấy cô, đi lướt qua người Cố Hiểu Kha.

Nếu như nói Hạ Minh Duệ ở trước mặt Cố Hiểu Kha tuỳ ý làm nhục cô để khiến cô ấy cảm thấy khó chịu, như vậy ở trước mặt Tề Diệu càng khiến cô không đất dung thân, hận không thể vì xấu hổ mà lập tức chết đi.

Hạ Minh Duệ ôm cô mới vừa đi tới cửa công ty, Lâm Thiển Y liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Lâm Thiển Y!"

Sáng sớm thức dậy, Tề Diệu gọi điện cho cô, hỏi thăm cô tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?

Lâm Thiển Y trả lời không có. Tề Diệu muốn cô cách xa Mộc Nam một chút, Lâm Thiển Y cười nói cô tối hôm qua đã nghỉ việc, hôm nay lại lần nữa tới công ty Hạ Minh Duệ làm.

Nhưng cô không nghĩ tới Tề Diệu sẽ đến tìm cô, còn là vào lúc này.

Tề Diệu có chút do dự, mặc dù trong lòng có suy đoán, nhưng khi nhìn đến người đàn ông kia ôm cô trong ngực, anh vẫn cảm thấy đau mắt.

Anh vốn muốn như không nhìn thấy, cũng không biết tại sao lại gọi cô.

Hạ Minh Duệ ôm Lâm Thiển Y xoay người đối mặt với Tề Diệu.

"Tề Diệu?"

Hạ Minh Duệ tà tứ nhếch miệng, liếc Lâm Thiển Y trong ngực một cái, lại đưa mắt nhìn Tề Diệu.

"Phải!"

Tề Diệu gắt gao nhìn người đàn ông đối diện với nụ cười tà tứ, từ trên người anh anh cảm nhận được địch ý cùng tức giận.

"À, tôi nghe Tiểu Y nhắc đến anh. Nói anh là người anh em tốt của cô ấy!"

Hạ Minh Duệ cúi đầu hôn trán Lâm Thiển Y một cái, nụ cười càng phát ra sự tà ý. Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy mình rơi vào hầm băng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, gắt gao cắn môi, cô không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Với tính khí nóng nảy của Tề Diệu, hai người họ sẽ không đánh nhau chứ? Đây chính là địa bàn của Hạ Minh Duệ, Tề Diệu sẽ thua thiệt!

"Anh là ai? Có quan hệ gì với cô ấy?"

Thật ra Tề Diệu đại khái đã đoán được thân phận người đàn ông này, dù sao không phải ai cũng có thể ở lại một nơi như Cẩm Tú Hoa Đình vậy, hơn nữa còn là tầng trên cùng.

"Tôi? Tôi là người đàn ông của Lâm Thiển Y! Anh chẳng lẽ không biết trước đây rất lâu cô ấy đã bán mình cho tôi sao?"

Liếc mắt một cái nhìn người trong ngực sau khi nghe lời anh nói thì sắc mặt khẽ biến, ánh mắt một lần nữa chuyển sang Tề Diệu. Quả nhiên sau khi nghe anh nói như thế, hai mắt anh tức giận đến phun lửa.

"Lâm Thiển Y! Anh ta nói đều là thật ư?"

Tề Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng nói mang theo thương xót.

Lâm Thiển Y rũ mắt xuống, gắt gao cắn môi, phía trên là tầm mắt lạnh như băng của Hạ Minh Duệ, khiến cô phảng phất bị rơi vào hầm băng. Đối diện lại là ánh mắt mong đợi của Tề Diệu, mà giờ phút này cô không thể phản bác được chút nào!

Mặc dù Hạ Minh Duệ nói không nể nang gì khiến cô khó chịu dị thường, nhưng đó cũng là sự thật.

Lâm Thiển Y trầm mặc khiến Tề Diệu gắt gao nắm chặt tay, trên tay gân xanh nổi lên, chỉ cần cô nói một chữ không, anh lập tức mang cô rời đi.

"Là anh ta cưỡng bức em?"

Tề Diệu nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y, hy vọng có thể từ trong miệng cô lấy được đáp án hài lòng.

"Em nói xem, là tôi cưỡng bức em ư? Hử?"

Hạ Minh Duệ cúi đầu, tuy mặt mày mỉm cười nhưng trong mắt một mảnh lạnh băng.

"Không có! Là em tự nguyện! Tề Diệu anh trở về đi, đừng xen vào chuyện của em nữa!"

Khoé miệng Lâm Thiển Y run rẩy, rốt cục nhắm mặt lại cắn răng nói, nước mắt trong lúc đó chảy xuống.

Chưa bao giờ có lúc nào cô cảm thấy khó chịu như vậy. Một câu nói tựa hồ dùng hết sức lực của cô.

"Nghe thấy chưa? Đều là cô ấy tự nguyện, tôi cũng chẳng yêu thích gì việc cưỡng bức người khác!"

Hạ Minh Duệ cười nhìn Tề Diệu một cái, ôm Lâm Thiển Y xoay người.

Lâm Thiển Y bị Hạ Minh Duệ đặt ở trong xe anh.

Khi thân thể anh áp xuống, trong nháy mắt đó, Lâm Thiển Y rõ ràng thấy được Tề Diệu còn đứng sau lưng bọn họ không xa, từ chỗ anh đứng có thễ rõ ràng thấy động tác của bọn họ.

Trong xe, Hạ Minh Duệ không chút nào thương tiếc gặm cắn môi cô.

"Đừng, đừng như vậy, Hạ Minh Duệ!"

Giọng nói Lâm Thiển Y mang theo nức nở.

Hạ Minh Duệ cắn cắn cô, dừng lại, giọng nói mị hoặc vang ở bên tai cô.

"Thế nào? Không muốn để cho người đàn ông kia thấy bộ dáng lẳng lơ của em?"

"Đừng!"

Mắt cô chảy xuống hai hàng nước mắt nóng hổi, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, ánh mắt kia mang theo chút cầu khẩn.

"Muốn anh ta không nhìn thấy cũng được, em cầu xin tôi đi!"

Nước mắt dính trên hàng mi run rẩy, tựa hồ không dám tin người đàn ông này sẽ nói ra những lời như vậy.

"Không nói đúng không?"

Hạ Minh Duệ hung hăng di chuyển, Lâm Thiển Y không tự chủ được kinh hoảng kêu thành tiếng.

"A! Đừng!"

"Tôi cầu xin anh, đừng như vậy!"

"Em cầu xin ai?"

"Hạ Minh Duệ, van xin anh, đừng như vậy!"

Lâm Thiển Y run rẩy cầu khẩn, khóc thút thít.

"Đừng như thế nào?"

Giọng nói từ tính như đầu độc, khiến người không khỏi tự chủ bắt kịp nhịp điệu của anh.

"Đừng đối xử với tôi như vậy!"

"A!"

Váy của cô hoàn toàn bị xé rách, từ góc độ của Tề Diệu vừa vặn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn như ẩn như hiện của cô.

"Xin anh, Hạ Minh Duệ, tha cho tôi đi!"

Lâm Thiển Y khóc thút thít cầu xin, không ngừng lắc đầu, nhưng người đàn ông kia vẫn như cũ không thay đổi.

Cửa xe Hạ Minh Duệ mở rộng, phía ngoài Tề Diệu gắt gao nắm chặt quả đấm, trơ mắt nhìn người đàn ông kia muốn làm gì cô thì làm. Anh hận không được xông lên đem người đàn ông kia túm lấy, hung hăng đánh cho một trận.

Anh ta tại sao có thể đối với cô như vậy? Tại sao có thể làm nhục cô như vây?

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Tề Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, thừa dịp bây giờ còn không ai nhìn thấy, anh nhất định phải ngăn cản anh ta.

Nhưng khi đến trước xe, cửa xe lại cộp một tiếng, cùng lúc đó, cửa sổ xe cũng đóng lại. Tình cảnh trong xe anh không nhìn thấy được nữa, chỉ có thể phẫn hận dùng quyền đánh vào sườn xe một cái.

Bên trong xe, Hạ Minh Duệ vừa liều mạng vận động, vừa ung dung nhìn người ngoài cửa xe, khoé môi cười như có như không.

Khi trận cuồng phong bão táp này chấm dứt, anh không chút thương tiếc mở cửa xe rời đi, thậm chí nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ lưu lại cô một người lẳng lặng nhìn mui xe ngẩn người.

Khoé mắt chính là nước mắt đã khô, đôi mắt sáng tỏ giờ phút này chỉ còn lại một mãnh tịch mịch.