Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chương 40: Thiên Băng



- uyển Nhi đáng lí ra anh không nên cho em diễn cùng họ tránh xảy ra sựrắc rối này. - Hàn Phong mỉm cười gian xảo khóe môi nhếch lên tạo thànhmột đường cong mê hoặc. Thân hình to lớn che khuất đi ánh trăng vằng vặc chiếu vào từ khung cửa sổ từ từ nhướng lên về phía tôi.

- Em...em có làm gì đâu. - Tôi bắt đầu cảm thấy hoang man vội vã chối.

- Em không làm gì mà hình, rồi báo chí ngay cả video cũng được đưa lêntruyền thông em nghĩ anh không biết sao? - Hàn phong vẫn giữ nguyên tưthế đó nhếch một bên môi không lùi về cũng không nhướng thêm nữa lạnhlùng cất giọng.

- Thật sự là em không có làm gì thật đó Phong. - Tôi nhẹ giọng nói, ánh mắt ánh lên một tia không vui.

- Thật vậy sao?.

Hàn phong đột nhiên đứng lên bế tôi đặt vào trong lòng nó một tay ôm gọn cả thân hình nhỏ nhắn. Tôi ngước mặt nhìn hắn ánh mắt long lanh đẹp nhưánh trăng ngoài trời im lặng không nói gì. Bất giác đưa một tay lênchạm vào gương mặt cương nghị đẹp như tượng khẽ vuốt ve nhẹ nhàng. Chópmũi cao thẳng, đôi mắt ưng thăm trầm đồng tử đen láy tất cả đều khiếntôi cảm thấy thích thú mà chạm vào. Tôi vùi mặt vào lòng hắn bờ ngực rắn chắc khắp mũi tôi đều xộc lên một hương thơm nam tính làm tôi say...

Hàn Phong cúi người xuống, gương mặt bé xinh đang dụi vào bờ ngực hắn nhắmhờ đôi mắt che đi đôi đồng tử xinh đẹp như lưu ly yên tâm mà ngủ khiếnhắn lúc này cảm thấy mình như người bảo vệ của cô. Cánh tay săn chắcnâng lên chạm vào làn tóc mượt mà óng ả như làn nước ấm cuối thu trượtdài trên cánh tay hắn. Mượt đến thếsao? Hàn Phong nhìn cô chăm chăm hai gò má ửng hồng khiến hắn cảm thấyrất thích thú mà véo một cái làm cô ngọ nguậy trong lòng. Hắn sợ cô thức giấc liền xoa xoa đôi má vừa chạm vào hắn liền tưởng tượng ra gương mặt non nớt này có lẽ sẽ búng ra được sữa da mặt rất mịn.

Mỗi điểm trên gương mặt cô hắn đều rất thích nhưng hắn thích nhất là đôimắt long lanh và bờ môi đỏ hồng của cô, cho dù không trang điểm thì vẫnrất đẹp. Hắn hôn nhẹ lên bờ môi cô, vị ngòn ngọt khiến hắn thích thúnhắm mắt lại mà tận hưởng... Bầu trời đêm nay rất sáng sáng như tronglòng của hắn hiện này. Bây giờ hắn không còn cô đơn nữa vì nơi đó đã cócô, cô sẽ là người mãi mãi ở bên cạnh là món đồ của hắn.

___________________________________________________________________

- Gia Khang cũng khá lâu rồi tôi với ông mới đi chơi nhỉ. - Tôi mỉm cười nhìn về phía Gia Khang.

- Phải. Dạo này bà sao không nói chuyện với tôi? - Gia Khang có chút buồn bã nói.

- Ông cũng thấy đấy lần này tôi đã vào ngành giải trí nên khó có thể gặpmặt ông. - Tôi cười buồn, chỉ khi nào đi cùng Gia Khang tôi mới có thểvui vẻ mà bộc lộ.

- Hay là bà suốt ngày bên cạnh hắn. - Gia Khang đột nhiên đứng lại, ánhmắt trở nên lạnh lùng mà hiếm khi nào tôi thấy. Tôi biết từ hắn ở đây là Gia Khang chỉ về ai có lẽ tôi nên thường xuyên gặp cậu ấy nhiều hơn.

- Không đâu Hàn Phong rất bận. Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa chúng ta đi ăn kem đi. - Tôi cảm thấy như có gì đó đang nghẹn là trong giọng cảm giác này tôi không hình dung được như thế nào có chút lo âu lại có chút buồn bã.

- Được rồi.

Tại Hoàng Nhật....

- Dạo này ông thế nào rồi? - Tôi nhìn về phía Gia Khang, tay múc một thìa kem bỏ vào miệng. Mùi vị ngọt ngào lành lạnh tan ra từng chút một khiến tôi cảm thấy thoải mái.

- Cũng bình thường thôi, còn bà với Hàn phong thì sao đã đến đâu rồi? - Gia Khang nhếch một bên môi lạnh lùng nói.

- Chúng tôi đã quen nhau rồi, Hàn Phong rất tốt.

- Vậy à. - Gia Khang ngồi nhìn tôi, ánh mắt của cậu ta toát lên một vẻ buồn buồn.

Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Gia đã công khai quan hệ tình cảm cùng với ca sĩUyển Nhi ngay trong buổi yến tiệc để chúc mừng buổi biểu diễn thành công tốt đẹp đây là hình ảnh thân mật của hai người họ.

Gia Khang ngước nhìn lên màn hình ti vi to lớn ở góc độ của tôi có thể thấy được toàn cảnh chụp trên màn hình. Gia Khang nhếch môi mỉm cười nhưngdưới gầm bàn là một bàn tay đang nắm chặt sự tức giận đang khiến tay hắn nắm chặt đến nổi tỏa ra một màu xanh.

Tôi không cam tâm Uyển Nhi em phải là của tôi.

- uyển Nhi bà có biết người yêu trước đó của Hàn Phong không? - Gia Khang lạnh lùng nói, tay khuấy cốc cafe trên bàn.

Tôi nghe Gia Khang nói thì nhìn về phía cậu ta trong lòng bất chợt run sợ.

- Có phải là cô gái tên Thiên Băng không?

- Phải. - Gia Khang nhìn gương mặt đang dần tái mét lại thì nhếch môi mỉm cười.

- Ông biết gì về cô ấy? - Tôi nhìn Gia Khang tỏ vẻ ngờ vực hai tay bất giác nắm chặt lại.

- Cô ấy sống trong nhà Hàn Phong từ lúc mười tuổi, họ cùng nhau ăn cơmchơi đùa có thể gọi là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Hàn phong đã rất lạnhlùng không nói chuyện với ai sống khép kín với người bên ngoài nhưng từkhi gặp đựơc Thiên Băng hắn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn luôn dịu dàng với cô ấy lo lắng mọi thứ thật chu toàn, nếu có ai dám bắt nạt Thiên Băngthì sẽ không yên với Hàn phong có thể nói rằng họ như hình với bóng.

Nghe đến đây nước mắt không ngừng tuôn rơi cho dù tôi cố đến thế nào thìcũng không ngăn được dòng nước mắt ấy. Từng giọt rớt xuống như một xâuchuỗi rời ra ngấm sâu vào tận trong lòng tôi khiến tôi đau đớn. Cố nhăntiếng nấc sắp sửa trào ra tôi nghẹn ngào nói:

- Vậy Thiên Băng thành là lấy tên của Thiên Băng sao?

Đáng lí ra tôi phải nên biết chứ phải nên biết từ khi ghe thấy cái tên Thiên băng rồi chứ nhưng vẫn phải muốn xác định lại.

- Cái này, Uyển Nhi về hỏi hắn đi.

- Được rồi ông kể tiếp đi. - Tôi quệt một dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má nức nở nói.

- Sau khi lớn lên Hàn Phong đã yêu Thiên Băng rất yêu Thiên Băng khôngchút nào rời xa nhưng cho đến một ngày hắn thay ba tiếp nhận tổ chức D.H lúc đó bọn họ trong tổ chức đều không phục nội bộ đều loạn cả lên,nhiều tổ chức khác cũng muốn giết Hàn phong. Họ cho một lái xe tông vàoHàn Phong nhưng Thiên Băng vì cứu hắn đã là người bị tông mà chết đi.Nhưng có người cho rằng cô ấy còn chưa chết...

- Thiên Băng chưa chết sao? Tại sao ông lại biết?

- Tại sao tôi biết thì bà đứng thắc mắc.

- Ông nói dối. - Tôi hét lớn lên bịt chặt hai tai lại.

- Đó là sự thật. Ba hãy về Thiên Băng thành mà tìm kiếm di vật của cô tađi rất có thể Hàn Phong vẫn còn giữ. - Gia Khang nhướng người kéo haitay đang bịt chặt của tôi ra nhíu mày nói

- Tại sao ông lại nói với tôi chuyện này. - Toàn thân không ngừng run lên bần bật , chiếc muỗng trong tay đã sớm rơi ra tôi đứng lên loạng choạng làm ngã cả chiếc ghế đè lên bàn chân nhưng tôi không thấy đau thântrong lòng sớm đã nguội lạnh.

- Tại vì bà cần biết những điều nên biết.

__________________________________________________________________

Thiên Băng thành...

Cạch. Tôi mở cửa nhè nhẹ bước vào trong phòng Hàn phong cố gắng không để aiphát hiện. Tôi đóng cánh cửa lại đi đến chiếc bàn kéo ra từng ngăn xemxét.

- Sao lại không có?

Tôi đi đến phía bên kia ngăn bàn kéo ra ngăn thứ nhất không có ngăn thứ hai không có cho đến ngăn thứ ba.

- Quái lạ sao ngăn này lại không đừa gì hết.

Tôi đưa tay sâu vào trong sờ sờ nhưng không chạm vào được gì vội rút tay ra xem xét ngăn tủ này. Nó hoàn toàn trống không duy chỉ có một cái gì đóđen đen tròn tròn nhỏ bằng hạt đậu nằm sâu trong ấy. Tôi chạm vào nóđịnh lấy ra nhưng khi chạm vào thì nghe tiếng tách. Mặt trong của ngănkéo liền hiện ra thêm một ngăn tôi đưa tay vào và cuối cùng đã tìm thấy. Một cái khung hình đã cũ. Hình một cô gái dịu dàng đang mỉm cười tươitắn bên cạnh khung cửa sổ, mái tóc dài xoăn xoăn được vén qua một bên. Nước da trắng ngần, ngũ quan và đường nét đều hài hào xinh đẹp như tiên nữ.

- Cô gái này là Thiên Băng sao?

Nước mắt một lần nữa như vỡ òa trong tôi, tôi ngồi khụy người xuống ôm lấygối mà cứ thể khóc nhưng lạ một điều hoàn toàn không có tiếng động chỉlẳng lặng khóc một mình. Nước mắt như từng đợt thủy triều không ngừngdâng cao rồi tuôn trào khiến tôi đau đớn, toàn thân không ngừng run lênbần bật.

Cạch. Hàn Phong mở cửa bước vào theo thói quen đi đến chiếc bàn và ngồixuống. Hắn nhìn qua một ngăn tủ đã được mờ toang liền vội vàng cúi xuống đưa tay lục lọi ngăn tủ trống không. Theo phản ứng bình thường đảo mắtkhắp phòng rồi chợt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang run bần bật.

Hắn đi đến gần nhìn về phái cạnh cô là bức hình mà hắn đang tìm kiếm.

- Uyển Nhi, sao em lại khóc.

Tôi ngước mắt lên, thân hình cao lớn đang chắn trước mặt tôi nhưng tất cảđều nhòe đi theo nước mắt. Không một tiếng nấc nào tôi chỉ nhếch môi mỉm cười khinh quệt nước mắt đang rơi nhìn thằng vào mắt Hàn Phong khôngtrả lời.

- Đứng lên. - Hàn Phong đưa một tay ra trước mặt tôi mỉm cười dịu dàng nói.

Tôi nhìn hắn bằng một ánh nhìn lạnh lẽo nhếch hờ một bên môi không nói gì đứng lên gạt ngang bàn tay hắn.

- Uyển Nhi em sao vậy, đừng giận. - Hàn Phong vội vàng ôm lấy tôi vào lòng giọng nói ấm áp vòng quanh đỉnh đầu tôi.

Tôi không nói gì gạt tay hắn ra nhưng sức lực không đủ thật không thể khiến hắn buông tay.Tiếng nói lạnh lùng khiến tôi còn phải phát sợ mà tiếngnói lạnh ấy phát ra từ miệng tôi.

- Buông.

- Anh xin lỗi. - Hàn phong càng ôm chặt tôi vào lòng, tôi cắn mạnh vàocánh tay hắn đến tuôn cả máu vẫn lạnh lùng gạt tay hắn ra và bước đikhông một lần quay đầu

- PHải làm sao em mới chịu tin anh.

Hàn Phong nhìn cánh tay đang rướm máu thì chẳng có động thái gì, trong lòng đang đau đớn vì hành động lạnh nhạt của cô đã làm hắn thật sự hoangmang.