[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Truy Tìm

Chương 1



Nắng ban ngày trên sa mạc Sahara chói chang đến nỗi mắt người nhức nhối. Trong quầng sáng gay gắt ấy, con mắt dưới hàng lông mày rậm của Andrew xoáy chòng chọc vào anh không khác gì một con sói đói nhìn từ trên cao, mang theo sự châm biếm dành cho một kẻ yếu thế, mỉa mai tận cùng. Ánh mắt ấy khiến Diệp Vũ Chân không sao giữ bình tĩnh nổi.

Chúa mới biết anh hận kẻ này tới nhường nào.

“Muốn cứu Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm không?!” Gã trưng ra một nụ cười tàn ác, “Được thôi, Vũ Chân… Lấy mình để trao đổi đi!”

Anh oán hận nhìn gã suốt hồi lâu mới hiểu, gã lưu manh này đang nói thật.

“Được!” Sau bấy lâu im lặng, sau cùng anh đáp, khản đặc.

Câu trả lời thẳng thừng của anh thực tình làm cặp lông mày rậm của gã nhíu tít, gã gãi gãi vùng giữa hai đầu lông mày hồi chốc mới bảo, “Ô kầy, vậy cảnh sát Diệp, cởi quần áo đi!”

Bàn tay cầm súng của anh run lên, Andrew bèn lanh lẹ tránh khỏi tầm nòng một cách cẩn thận, cái miệng gã nhếch lên đắc ý, “Cảnh sát Diệp, ta là dân buôn, bọn dân buôn luôn luôn chú trọng sự hồi báo, hãy mau mau hồi báo ta đi. Và nữa, ngươi đồng ý giao dịch với ta rồi… Thế xin buông súng hộ được không?”

Anh thật sự, thật sự muốn giết chết gã này.

Cõi lòng anh hò hét ngàn lần, vạn lần, giết gã, nhanh giết gã!

Giết gã rồi sẽ không ai biết, anh – một cảnh sát cấp cao, tổ trưởng của phân bộ Interpol Anh quốc, xuất thân danh giá, từ bé đến lớn sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời – lại bị người ta lợi dụng say rượu mà giở trò bỉ ổi.

Đã thế, ấy lại còn là một gã côn đồ, một gã lưu manh, một gã trùm sò mafia, lại còn là đối tượng tội phạm anh truy bắt.

Giết gã, sẽ không bị ai biết.

Nhưng…

Tay anh run bần bật, run kinh hoàng. Nếu làm vậy, có nghĩa là anh sẽ không còn được gặp lại Tăng Vũ Sâm lẫn Hứa An Lâm.

Không được gặp lại cậu trai có mái tóc dài, xõa phủ hai mắt, cậu trai vừa thông minh, vừa ranh mãnh, vừa xấu xa. Sẽ không còn được gặp cậu ấy nữa, dù cho chỉ là vờ đi lướt qua, chạm mắt qua cậu ấy, cũng chẳng thể.

Còn cả Hứa An Lâm. Là do anh lôi kéo cậu. Nếu không, Hứa An Lâm đâu có phải tách khỏi Tăng Vũ Sâm, cũng sẽ đâu phải đến nơi đây để rồi sống chết chưa rõ. Đây, rõ ràng là anh nợ cậu.

Andrew nhìn họng súng đen ngòm như mực chình ình trước mắt, nói không căng thẳng là nói dối.

Đùa chứ, nhìn là biết Diệp Vũ Chân đang trong tâm trạng không ổn chút nào, bất cứ lúc nào, chỗ nào, anh ta cũng có thể nổ súng, mà sợ rằng ngay cả chính anh cũng vô pháp kiểm soát được.

Nhưng Andrew đời nào chịu để mình biểu hiện ra nỗi thấp thỏm. Gã còn lâu mới chịu thua Tăng Vũ Sâm, mơ đi, mơ đi mà nghĩ gã thua Tăng Vũ Sâm, vậy nên gã tự nhủ mình phải thật khẳng khái dưới sự đe dọa này, tối thiểu cũng phải khẳng khái hơn thằng Tăng Vũ Sâm.

“Ngươi cân nhắc xong chưa? Ta không ép buộc ai buôn bán bao giờ. Ngươi, hoặc là nổ súng từ chối giao dịch, hoặc là bỏ súng xuống giao dịch với ta. Yes và No chỉ đơn giản thế thôi.” Andrew thõng tay, xởi lởi nói.

Lời gã chừng như đã kích thích đến anh. Nhác thấy bờ môi đầy đặn của anh hơi cong lên, gã ngấm ngầm hú trong lòng: Không hay rồi, tiếng súng đã bất thình rít xé.

Suốt nửa ngày, đầu gã như có trăm ngàn vạn con ong đang vo ve nhiễu loạn. Nòng súng trong tay Diệp Vũ Chân hẵng còn bay ra làn khói mỏng tang, viên đạn kia bay sượt qua vành tai Andrew tại một khoảng cách siêu gần.

Gã còn sống, hiển nhiên không phải do sơ suất của tay súng thiện xạ này, mà là anh vừa cố tình đùa dai với gã một trận.

Sau phát đạn ấy, anh liền hạ tay. Andrew bị dọa toát cả mồ hôi, tức tối chộp lấy cổ tay anh, vặn ngược nó ra sau.

“Cưng yêu dấu, ta mong lát nữa lên giường rồi ngươi cũng nóng bỏng như thế nhé!” Gã vừa cắn tai anh vừa nói, đoạn vận lực ở tay hơn, khẩu súng trong tay anh rớt xuống đụn cát sa mạc.

Trực thăng tuy không lớn, nhưng ghế sau vừa đủ để nằm.

Anh nằm trên ghế, nệm da mềm mại, song đối với anh lại không khác gì đang nằm trên bàn chông, nhọn tới độ từng phân từng tấc da thịt anh cũng phát đau khôn tả.

Gã kia đứng nơi cửa cabin, ngập ngà ngập ngừng, đánh giá từ đầu tới chân rồi lại từ chân vòng về đầu anh một lượt, do dự mãi, nửa muốn chén ngay bữa ăn ngon này, nửa lại lo lắng không tiêu hóa được.

“Muốn làm thì làm đi!” Anh cáu bẳn quát gã.

“Ngươi đang nói thật?” Andrew sờ sờ phiến cằm râu ria của mình. Phải nói rằng thực ra gã cũng khá đẹp trai, mỗi tội đường nét khuôn mặt quá cứng cáp, cười hay không cười cũng đủ mang lại những biểu cảm khác nhau trên gương mặt. Hễ Andrew lạnh tanh sẽ gây cho người khác cảm giác âm trầm rét buốt, nhưng chỉ cần thoáng cụp mí thì lại trở thành một nét mặt ngập đầy đểu giả và trào phúng.

“Ngươi hay hối hận lắm, ta đây chẳng mong bị ngươi ép mua ép bán xong thì bị ngươi đuổi giết!” Tiếp tục giở trò chế nhạo, gã tà tà cười mà nhìn anh.

Anh lại chỉ dửng dưng nói, “Ngươi sợ chắc?”

Andrew vắt tay lên ghế trước và cười, “Tất nhiên là không. Nhưng cứ bị ngươi đeo bám mãi, ta thế nào cũng có ngày xước sát cho coi!”

Anh hít sâu một hơi, “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi không muốn giao dịch?”

“Tất nhiên là không!” Andrew khẳng định chắc nịch.

“Vậy cần chi ăn nói mấy lời vô nghĩa đấy?!”

Gã bỏ tay khỏi ghế, mắt sáng quắc, “Thì đã sao? Giờ đứa đang gấp gáp phải là Tăng Vũ Sâm, còn ta chả có quái gì để mà gấp sất!”

Nhất thời nghẹn lời, anh đành nhắm mắt, hỏi, “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Muốn ngươi cam tâm tình nguyện.” Gã cười tủm tỉm.

Anh lặng yên suốt hồi lâu, rồi mới bải hoải đáp, “Ta cam tâm tình nguyện.”

Vừa nghe thấy thế, Andrew liền nhoài thân từ ghế trước tới, chống trên người anh.

Gã càng sát lại gần, anh càng run kinh khủng, quả thực cả người đều đang run rẩy.

“Diệp Vũ Chân, tại sao lại run?” Gã nhìn xuống. Gã hỏi.

Anh nhắm mắt, mạnh mẽ ra lệnh cho mình thôi run, và lại qua một lát, anh mới trấn định, “Được rồi. Nếu ngươi không hài lòng, cứ trói ta lại mà làm.”

Thế là gã kia nhíu mày bất mãn, “Cảnh sát Diệp, ta biết ngươi xuất thân thượng lưu, nhưng ta cũng là quý tộc, nam nữ thượng lưu muốn trèo lên giường ta đông vô số kể, ta chẳng khoái biến sự thân mật bậc nhất bị thành khung cảnh như cưỡng hiếp. Tuy rằng cưỡng hiếp một nhân vật như cảnh sát Diệp cũng high phải biết, có điều ta không muốn thứ lạc thú rẻ rúng đấy phá hỏng hình tượng của ta!”

Kiểu ăn nói trâng tráo này làm Diệp Vũ Chân giận dữ cười, “Vậy chứ ngươi nghĩ ta phải thế nào mới được tính là thân mật bậc nhất xứng với hình tượng của ngươi đây?”

Andrew trỏ tay vào chân anh, “Mở rộng chân ra, ngươi khép nép kiểu đó ta rất chi bất tiện!”

Anh lại run, thật lâu sau vẫn bất động, mà đằng này Andrew chỉ thản nhiên nhắc, “Là tự ngươi kéo dài thời gian đấy nhé. Trong lúc đó thằng Tăng Vũ Sâm kia mà bị đục dăm ba lỗ trên người, ngươi cũng chẳng thể trách ta đâu.”

Anh siết chặt nắm đấm, chậm chạp giạng rộng đôi chân…

Một giây ấy, ngay tại một giây ấy, anh chợt nhận ra… Thì ra bản thân anh đã yêu Tăng Vũ Sâm nhiều đến vậy, so với Hứa An Lâm tuyệt đối không ít hơn chút nào.

“Vũ Chân… Thấy rõ chưa, hiện giờ người đang ở trên ngươi là ta, là Andrew! Hơn nữa… ngươi tự nguyện… Là tự nguyện đấy…” Mặt Andrew càng lúc càng áp đến gần.

Anh hốt hoảng choàng tỉnh khỏi cơn mơ, vừa mở mắt đã đụng phải ánh nhìn không chớp lấy một lần của Andrew đang dừng lại trên mình.

Nhanh chóng ý thức được mình vừa gặp ác mộng, chẳng hay Andrew đã thấy được bao nhiêu rồi, anh ngại ngùng nâng tay che mắt, hỏi qua quýt, “Sao còn chưa ngủ đi?”

Gã giơ cuốn sách đang nằm cạnh một bên tay, trả lời, “Nãy ta có đọc một quyển sách rất thú vị. Ngươi biết gần đây ta rất chăm chỉ nghiên cứu nghệ thuật mà.”

“Ừm!” Anh hỏi, “Sách gì thế?”

“Giáo Sư Tình Dục!”(1)

“Ừ… Hợp với ngươi phết!”

Andrew bỏ cuốn sách sang một bên, đè một chân lên anh, bàn tay gã bắt đầu cuộc dạo chơi trên cơ thể nọ.

Nếu là bình thường, anh sẽ dứt khoát hất tay gã ra và tiếp tục giấc ngủ, song hôm nay, không rõ là dao động hay là nỗi sợ từ cảnh trong mộng hẵng còn vấn vít trong xác thân, anh cứ vậy nằm im, để mặc Andrew quấy nhiễu.

Andrew là tuýp người được đằng chân lân đằng đầu, dò la thấy anh không có ý kháng cự, gã liền mau lẹ xoay phắt người, đè bên trên anh.

Hôn tai anh, cởi dây áo ngủ của anh, vuốt ve làn da nhẵn nhụi trong đó.

Trò “mở đầu” của Andrew bao giờ cũng rất dài, nguyên nhân có hai như sau.

Một, vì Diệp Vũ Chân là một người cực kỳ lạnh lùng. Kể cả tính lạnh lùng đó của anh là do trời sinh hay chỉ lúc lên giường với gã thì anh mới thế, nhưng gã cũng không cần mắc công tìm tòi điểm này. Phương pháp của gã chỉ có một, đó là cố gắng hết sức để nhấn anh chìm vào nơi sâu nhất của ***.

Nguyên nhân thứ hai, vì Andrew thích sự chuẩn bị lê thê kiểu này, tựa như từng ly từng tý vuốt ve da thịt anh, cảm thụ độ ấm cơ thể anh chuyển hóa từ lạnh đến nóng dần. Cảm giác này có lẽ chỉ có những nhà sưu tầm đồ cổ khi có được tro cốt mới có thể thấu hiểu được sự hòa quyện diệu kỳ giữa niềm vui sướng và độc hưởng ấy mà thôi.

Nhẹ chạm vào nơi giữa hai chân anh, anh tỏ ra hơi cự nự như thường lệ, thế rồi hành động bài xích nho nhỏ này chả mấy chốc đã bị khoái cảm sinh lý lấn át. Andrew nắm rõ từng nơi mẫn cảm một trên tấm thân này, thậm chí còn biết nếu tiếp xúc chúng, Diệp Vũ Chân sẽ có phản ứng ra sao.

Người như Diệp Vũ Chân, tính tình cẩn trọng, từ công việc đến trên giường, rất ít đổi thay.

Dẫu vậy, Andrew vẫn ra chiều nghiền ngẫm lắm, vì rằng không phải ai cũng có thể định lực được như anh.

Thân thể anh dần dà nóng lên, anh đã bắt đầu ham muốn. Đôi chân cũng bởi dục vọng mà trăn trở, hết duỗi lại co.

Gã cười cười, cúi đầu xuống, lưỡi rê từ vành tai cho đến vòm ngực, đảo tròn. Mỗi một đường lướt qua, gã có thể tinh tường cảm nhận được cơ thể ấy bật lên những cơn run được khơi nguồn từ hưng phấn.

Anh quàng tay qua gã, nồng nhiệt trao nhau cái hôn. Andrew tự hiểu đó là tín hiệu cho thấy não anh đã tạm đình trệ, nhường chỗ cho dục vọng điều khiển cảm giác.

Gã duỗi tay ra, thò vào ngăn kéo nơi đầu giường lấy ra bôi trơn. KY này là hàng đặc biệt gã sai Short Als – nhà bào chế thuốc giỏi nhất thế giới – chế riêng cho mình.

Vị dược sĩ tội nghiệp này vốn dĩ chế ra được cả loại thuốc phiện nổi danh thế giới, ấy vậy mà giờ chỉ có thể tức tưởi làm chuyên gia bào chế thuốc dưới trướng Andrew, nhiệm vụ quanh đi quẩn lại chỉ mấy việc đại loại như chất thơm ngửi thôi là sẽ khiến Diệp Vũ Chân nảy sinh ham muốn làm chuyện ấy cùng Andrew, hoặc đơn cử là cái KY này đây chẳng hạn.

Không chỉ có tác dụng kích tình, nó còn có thể tăng độ thả lỏng của anh, để gã kia dễ dàng tiến vào hơn mà không làm anh bị thương.

Thuốc này được cất ở đủ chỗ, miễn là nơi đó Andrew có thể chạm vào anh là đều có mặt nó, nào phòng làm việc, nào nhà tắm, rồi xe của gã, ngay cả khu lô của một vài nhà hát opera mà Andrew đã bao trọn gói cả năm cũng không chừa.

Làm một tình nhân chưa đạt chuẩn chất lượng 100%, Diệp Vũ Chân khó bị tóm lắm, song một khi phân bố nhỏ lẻ “địa điểm” ra như thế rồi, Andrew đỡ nhọc hẳn.

Nhờ hiệu quả của KY, gã thuận lợi đi vào cơ thể anh.

Sự xâm nhập của dị vật đánh thức anh tỉnh dậy và phản kháng khỏi cơn đê mê của khúc dạo đầu mới nãy.

Gã ấn cổ tay giơ lên của anh xuống lại giường, thấp đầu ngắm anh. Lần nào lần nấy anh đến, gã chắc chắn sẽ đổi hết drap giường sang màu trắng toát.

Bởi lẽ chúng có thể tôn lên mái tóc đen nhánh của anh, và đôi ngươi kia, giữa mê man và bối rối, lại càng đen thẫm đến lạ.

Thẳng tiến là mấu chốt cuối cùng trong mỗi cơn cuồng quay lâu nay giữa họ. Nó tượng trưng cho xông tới, cho chiếm đoạt, và cho sở hữu. Andrew đè thật chặt tay anh, thúc đến không chút lưu tình, mà anh chỉ có thể bị động theo gã. Ít nhất khi ở trên giường, anh và gã chưa bao giờ là đối thủ ngang hàng ngang sức.

Rồi sau khi hết thảy chấm dứt, cả người anh vô cùng rệu rạo, như thể vừa bị tháo tung ra vậy.

Anh nhắm mắt, thầm quở bản thân điên mất rồi, vì điên nên nhân dịp được kỳ nghỉ hiếm hoi cũng phải đặt chân về lại nơi này đến tận lễ Phục sinh với gã lưu manh kia.

Cyclades… Hòn đảo Andrew từng giam nhốt anh, cũng là nơi anh đã gian khổ chạy thoát được. Mà nay, anh lại trở lại chốn này làm du khách.

Lúc Andrew đề nghị, anh nên gạt phăng đi mới phải.

Andrew giờ đã cường thế hơn xưa gấp bội, càng ngày anh càng thấy khống chế gã đã là việc cực kỳ khó khăn. Thế nhưng đối lập với mối bất hòa tại việc công, Andrew cư xử áp bách anh hẳn tại việc riêng.

Thái độ của gã cứng rắn trông thấy, tần suất đòi hỏi cũng tăng thêm nhiều. Khi anh tự mặc định thỏa mãn Andrew có nghĩa chỉ cần lên giường nằm yên ổn và nhắm mắt là đủ, anh vẫn tống cổ gã đi. Còn Andrew hiện giờ không phải chỉ nằm trên giường là đã đủ thỏa mãn.

Gã đưa ra rất nhiều đòi hỏi, ví dụ như phải được tán gẫu với anh, đánh tennis với anh, BBQ với anh, lại còn… nghỉ lễ nữa.

Lễ Phục sinh gần gần ngày với sinh nhật gã, thành thử anh cảm thấy nếu từ chối gã thì hơi ác quá, cứ như thỏa mãn vô vàn đòi hỏi vô lý của gã chính là nghĩa vụ của anh không bằng.

Thậm chí lúc Andrew vòi sợi dây chuyền hình nữ thần Báo thù trên cổ anh làm quà sinh nhật, anh cũng nhân nhượng.

Sợi dây chuyền có giấu một viên đạn, anh sẽ dùng nó với ông nội của anh để báo thù cho cha mẹ, có điều, chung quy nó vẫn chỉ là một món đồ trang sức trước sau không có lấy một công dụng mà thôi.

Viên đạn ấy đã mất trong lúc đối đầu cùng Lâm Long trên biển, bây giờ sợi dây chuyền càng trở thành món trang sức vô tác dụng. Anh vẫn đeo nó, với anh mà nói, chẳng qua là do thói quen.

Vấn đề là một món đồ luôn song hành bên mình như vậy, đến khi Andrew đòi, anh lại hoàn toàn chẳng có ý khước từ.

Tại sao nhỉ… Diệp Vũ Chân đoán định, chắc là do anh muốn hạn chế bị xảy ra xung đột chỉ vì mấy chuyện cỏn con với Andrew được chừng nào hay chừng ấy.

Nhưng…

Anh nhắm mắt, vẫn cảm thấy mình điên rồi.

Sáng nay trong lúc đang tản bộ bờ biển, bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi to anh, “Á, anh ơi, sao, sao anh lại ở đây?”

Diệp Vũ Chân ngoái đầu nhìn, bắt gặp một thiếu niên kháu khỉnh, tóc quăn tít thò lò, ngẫm nghĩ hồi lâu mới sực nhớ ra là Orderlys, thằng bé anh quen hồi anh bị còn bị giam lỏng, nó đã giúp anh thám thính tin tức và cho anh cả thanh sắt để anh sử dụng khi trốn chạy nữa kìa.

“Anh ơi, là gã ôn thần kia bắt anh về sao? Anh lại rơi vào tay gã ta rồi à?”

Nghi vấn tới tấp của Orderlys bất giác làm anh xấu hổ, chả biết tả đây là tình huống dạng gì.

Anh và Andrew, là cảnh sát và tội phạm, là người truy bắt và người bị truy bắt. Hiện thời, anh lại trở về nơi chốn quái quỷ này để hưởng kỳ nghỉ lễ cùng gã ta.

Anh quả nhiên điên mất rồi sao?

“À… Không, anh đến du lịch!” Đến cả chính anh cũng không ngờ sẽ có ngày anh chật vật trả lời những chữ này ra vậy nhường vậy.

Orderlys dứ dứ nắm tay con con, “Anh không cần giải thích đâu ạ, anh, em chả quan tâm lý do là gì. Anh vẫn bị bắt rồi.”

“Bị bắt ư?” Anh cúi gằm đầu, dời hướng về phía con đường.

“Sẽ có ngày em giúp anh thoát khỏi gã ác ôn, anh ơi!” Orderlys gọi với sau lưng anh.

Anh chỉ mỉm cười, rồi nhỏ nhẹ, anh đáp, “Cám ơn.”

Thoát… Diệp Vũ Chân bần thần phóng mắt nhìn mặt biển mênh mông, bốn bề đều là sóng dội. Đã bao lâu rồi, anh không còn gắn liền Andrew với từ này nữa?

Đây lẽ nào gọi là ‘Hội chứng Stockholm’(2) đó sao? Anh cười khổ.

Có thể vì sự cổ vũ của Orderlys, đêm nay anh lại gặp lại giấc mơ này. Là mơ, nhưng cũng là cuốn băng tua lại của sự thật, thậm chí mọi hèn nhát, khổ đau, căm phẫn, bất lực, sợ hãi… khi đó đều tái hiện không sót chút nào.

Anh trở mình, quay lưng về phía gã, dưới eo đau như gãy lìa. Anh không khỏi bực bội mắng nhiếc gã Andrew chết tiệt, đúng là không nên bị gã xỏ mũi đến cái nơi khỉ gió này mà.

Mà Andrew lại chỉ cười khẽ, vòng tay qua eo anh từ đằng sau, sợi dây chuyền nọ dính trên lưng anh. Từ khi có nó, Andrew vẫn luôn đeo nó trên cổ.

Như vậy, một tư thế chống đối của anh giờ lại thành ra như bị Andrew giam giữ trong vòng tay.

Tỏ thái độ giận dữ với Andrew chả khác gì đâm đầu vào chỗ chết, từ lâu anh đã sớm lĩnh ngộ được cách thức sống chung cùng Andrew.

Anh kín đáo buông tiếng thở dài se sẽ, nhắm mắt lại. Quả nhiên chưa qua bao lâu, đằng sau anh truyền đến tiếng hô hấp đều đặn của gã, vẻ chừng gã ta đang ngủ say.

Hơi thở nóng hổi phả trên gáy anh có phần nhột nhạt, anh nhẹ nhàng nhấc tay Andrew ra khỏi người mình. Thế nhưng mới đẩy được gã ra, gã đã lầu bầu vài câu, rồi tay lại vươn tới ôm chặt anh, chặt hơn cả lúc trước nữa.

Thôi ngủ đi vậy. Anh đầu hàng.

Rất nhiều người ngay ở cái nhìn đầu tiên trông thấy Diệp Vũ Chân đều thấy tự thẹn, họ cho rằng người như anh làm sao đến lượt mình làm bạn. Có cả những người thử tiếp cận anh cũng đều bị sự lạnh nhạt của anh xua đuổi một cách nhanh chóng, họ lại cho rằng thôi mình đừng đũa mốc mà chòi mâm son.

Tất cả họ chắc không bao giờ tưởng được, anh lại sa vào tay của một gã lưu manh giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.

Diệp Vũ Chân đang thiu thiu ngủ, đột nhiên chiếc di động đặt ở trên tủ giường lại vang lên một âm thanh kỳ lạ. Anh vừa nghe, đã mở bừng mắt ngay.

Âm thanh này chỉ dùng riêng cho cuộc gọi đến từ đường dây nóng khẩn cấp của tổ chức Interpol.

Anh cầm điện thoại định đứng dậy, song Andrew ôm chắc quá, anh bèn gắt, “Bỏ ra, ta đi nghe điện thoại.”

Lúc này Andrew mới thu tay về, giọng điệu lè nhè, “Đêm hôm khuya khoắt, thoại thiếc gì lắm thế!”

Anh khoác áo ngủ, cũng không quan tâm xỏ dép vào, chân trần cứ thế bước nhanh trên hành lang ra tới rìa biển, ngó quanh bốn phía mới nhận nghe.

“Vũ Chân, tôi là Miguel đây.” Từ trong loa vọng đến tiếng của Tổng cục trưởng Interpol đương nhiệm.

“Cháu nghe!”

“Tiện nói chuyện không?”

Anh thoáng ngập ngừng. Bản thân cái tình huống kỳ dị này ban đầu là xuất phát từ thỏa thuận ngầm của Interpol nên khá bí mật, tuy nhiên Miguel lại nắm rõ như lòng bàn tay.

“Dạ, tiện.”

“C chết rồi.”

Đột ngột vậy, anh tạm thời chưa tiếp nhận nổi, lặp lại máy móc một lần, “Gì ạ?”

“Một chuột chũi khác trong gia tộc Geoffrey đã xác nhận tin về: Nhân viên đặc công C chúng ta cử đi, tối nay đã chết.” (chuột chũi = gián điệp, từng chú thích ở Cát Cuồng rồi)

C là thành viên thuộc Interpol và cũng là một chuyên gia vũ khí sinh học thực thụ. Y là nhân viên đặc công do tổ chức phái đi đột nhập vào gia tộc Geoffrey thành công nhất và cũng ẩn náu tại nơi đó kín kẽ nhất, trong thời gian dài nhất, độ an toàn cao nhất. Nhận được tin y đã tử vong, trong một thời gian ngắn, anh không sao có phản ứng gì kịp.

“Đêm nay chỉ e bên phân bộ Trung Quốc đau lòng không ngủ được mất thôi.” Miguel gượng gạo cười, “Chắc cháu phải về đơn vị ngay, chúng ta cần kế hoạch cụ thể hơn.”

“Vâng ạ.” Anh cúp điện thoại, nhìn ra biển đêm đen mịt, lòng dạ rối ren. Đêm nay không chỉ phân bộ Trung Quốc mất ngủ, sợ rằng cả anh cũng sẽ mất ngủ.

Theo kết quả điều tra của các anh về Geoffrey, phát hiện một hiện tượng lạ lùng, hắn có sở thích đặc biệt dành cho Hoa Kiều, hoặc là nói hứng thú cũng được. Kết quả này gợi ý cho bọn anh nên cử một đặc công Hoa Kiều đi trước nhất.

Hiển nhiên Diệp Vũ Chân chính là người thích hợp nhất. Nhưng ý kiến này lại bị tổng bộ Interpol gạt bỏ trước tiên.

Căn bản, giả thiết gia tộc Geoffrey không biết anh là không tưởng. Hàng năm nay cuộc chiến giữa họ và phân bộ Anh quốc đã thành cuộc chiến dai dẳng, mặt mũi tổ trưởng Diệp Vũ Chân ra sao, nhất định họ biết rõ. Vả lại, nếu chỉ vì đi làm nội ứng ở gia tộc Geoffrey mà kích động đến Andrew – kẻ có vị trí quan trọng không kém – đương nhiên không thể tính là một giao dịch có lãi được rồi.

Tổ chức cần một cảnh sát hoàn toàn xa lạ với châu Âu, đồng thời phải có bằng cấp về vũ khí chuyên nghiệp cao, am hiểu về phương diện nghiên cứu vũ khí, và phải là người Hoa Kiều, giống Diệp Vũ Chân.

Nhiệm vụ này gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành nhất, bởi vì một nhân tài hy hữu như thế, phân bộ Trung Quốc đời nào chịu đề ra.

Tổng bộ Interpol phải chảy mồ hôi mẹ, rớt mồ hôi con mới thuyết phục được họ cử ra một người đáp ứng đủ các điều kiện trên. Người này, cả Diệp Vũ Chân cũng không biết họ gì tên gì, chỉ biết biệt hiệu của y là C.

C đến từ phân bộ Trung Quốc, đã từng trải qua bài sát hạch của Diệp Vũ Chân trước khi thâm nhập vào gia tộc Geoffrey.

Anh còn nhớ rất rõ ràng, bài sát hạch C năm năm về trước.

Địa điểm diễn ra trong một khách sạn, thời gian đã dự tính ổn thỏa, không hề sai lệch, đúng giờ chuông cửa vang lên.

Anh đứng dậy, đi ra mở cửa, ngoài cửa có đứng một Hoa Kiều trẻ tuổi vận đồ phục vụ, thái độ đoan chính thật thà. Y nho nhã lên tiếng, “Thưa anh, đây là cơm anh đã gọi.”

Dựa theo ám hiệu đã bố trí trước, Diệp Vũ Chân sẽ phải trả lời rằng: “Tôi muốn thêm một chai vang Pháp first class nữa.”

C sẽ phải đáp: “Vâng, đã chuẩn bị tốt cả rượu cho anh.”

Và Diệp Vũ Chân sẽ để y vào phòng, tiến hành cuộc nói chuyện tiếp theo.

Nhưng anh không làm vậy. Anh hờ hững nói, “Xin lỗi, tôi đâu có gọi cơm!”

Trong trường hợp này, C cần xác nhận lại ít nhất là ba chuyện.

Một, xác nhận số phòng có nhầm không.

Hai, xác nhận ám hiệu có nhầm không.

Ba, xác nhận người liên lạc có nhầm không.

Chưa hết, bắt buộc trong vòng mười giây, y phải đưa ra phản ứng phù hợp. Tổng bộ tốn không ít sức lực mới thuyết phục được phân bộ Trung Quốc keo kiệt cử ra một anh tài, nhưng nếu anh tài này dễ toi mạng quá, Diệp Vũ Chân nghĩ thà chờ thêm một thời gian nữa còn hơn.

“Thưa anh, mời anh xem, đây là ghi chép cuộc gọi gọi cơm là từ phòng anh.” C bình tĩnh chìa ra một tờ giấy cho Diệp Vũ Chân, “Thưa anh, và anh gọi cả một chai rượu vang first class.”

Không cần xác nhận thừa thãi, y đã quả quyết anh là người tới liên hệ. Anh âm thầm đánh giá, ngoài mặt lại đỡ trán, nói uể oải, “Hình như có chuyện đó thật, chắc sáng tôi gọi.”

“Thường xuyên có khách như vậy ạ, sáng ra nửa tỉnh nửa mơ gọi món, đến khi rời giường lại quên hết.” C cười rạng rỡ, “Tôi giúp anh đưa cơm vào rồi mở rượu cho anh được không?”

“Vậy còn gì bằng!”

Diệp Vũ Chân tránh mình sang một bên, để C đẩy xe ăn vào phòng.

Sau khi đi vào, C liền bày biện đồ ăn với rượu cấp sao và thức ăn hảo hạng ra, tiếp đó mở nút chai vang đỏ.

Diệp Vũ Chân khoanh tay quan sát toàn bộ, anh mở lời, “Do đâu mà anh khẳng định tôi là người tới liên hệ với anh?”

“Không chắc chắn tuyệt đối!” C điềm đạm rót rượu vào ly, “Kế hoạch yêu cầu tôi đưa cơm đến phòng này thì tôi cứ đưa. Nếu lầm lẫn cũng không thiệt gì cho tôi hết vì cơm này do phân bộ Anh các anh trả tiền… Còn nữa…” Đoạn y đứng dậy mỉm cười, “Tôi không làm những chuyện dư thừa, trong đánh giá của tôi, như vậy an toàn hơn.”

Anh hơi rũ mắt, tay duỗi ra, “Mời ngồi!

C đặt ly rượu trước mặt anh và nhắn, “Anh có thời gian năm phút tiến hành sát hạch.”

Trong khi anh nhíu mày, y lại cười nói, “Một phục vụ viên ở lại trong phòng khách quá năm phút dễ gây nghi ngờ, tôi sẽ mất an toàn.”

“Ừm…” Anh mỉm cười, “Tôi có thể thỉnh giáo anh một việc không? Nếu cho anh lựa chọn những điều sau đây: Nhiệm vụ – Trách nhiệm – An toàn, anh sẽ sắp xếp chúng theo thứ tự nào?”

“An toàn.”

“Tiếp đến?”

“An toàn?”

“Cuối cùng là…”

“An toàn.”

“Anh làm Interpol mà không đặt an toàn thế giới ở vị trí thứ nhất ư?” Diệp Vũ Chân hỏi.

“Dĩ nhiên là có, nếu tôi an toàn. Còn nếu ngay cả bản thân tôi cũng mất an toàn thì mọi thứ chỉ là lý luận suông thôi.”

Anh bật cười, tác phong làm việc của C rất nhanh đã được định hình trong nhận xét của anh: Tự tin, quyết đoán, trấn định, tính độc lập cao, biết cách tự bảo vệ mình. Xét về tính cách, rõ rành rành y hợp thâm nhập vào gia tộc Geoffrey hơn cả anh.

“Tôi vẫn hy vọng tại một số thời điểm tất yếu nào đó, anh sẽ đặt an toàn thế giới lên hạng đầu, có được không?” Diệp Vũ Chân cười bảo.

C chỉ cười đáp lại anh, nhưng không đưa ra hứa hẹn.

Anh cũng không mong chờ y sẽ hứa hẹn. Nguyên tắc cao quý nằm ở sâu bên trong mỗi một đặc công, không cần thiết đặt ra ngoài đầu môi chót lưỡi.

Diệp Vũ Chân đọc sơ qua tài liệu trong tay: Chuyên gia vũ khí sinh học. Láng máng, anh đã đoán được vai diễn của C, gián điệp hai mặt, chỉ sợ y chẳng phải một đặc công Interpol đơn thuần.

Cả C lẫn phân bộ Trung Quốc vẻ như cũng không cố giấu giếm điều đấy.

“Anh biết nguyên nhân chúng tôi tìm đến anh là vì hứng thú đặc biệt của Geoffrey không?” Diệp Vũ Chân trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Biết.” C điềm nhiên hồi đáp.

Anh trầm ngâm, lại đọc tài liệu. Diện mạo C rất trẻ, thoạt nhìn tưởng chừng mới chỉ mười bảy mười tám, mà trên tài liệu viết tuổi y đã là hai mươi sáu. Anh bèn hỏi, “Anh… là đồng tính sao?”

“Tôi không.” C vẫn hết sức trấn định.

Diệp Vũ Chân lại lặng yên, cửa ải này quả tình khó vượt qua quá đỗi, “Vậy thì…”

Lời còn chưa nói dứt, C bỗng sáp lại gần anh. Y đặt môi trên môi anh, dù không hề có ý định tiến sang bước đẩy lưỡi nữa, nhưng thực tế Diệp Vũ Chân cũng không thể ngăn y lại.

“Cũng không khó lắm, phải chứ?”

Anh cười hòa hoãn, “Thế mới chỉ chứng minh được việc anh hôn tôi không phải chuyện khó thôi.”

“À à!” C thẳng thắn nhoẻn cười.

Giây phút ấy, anh thật sự do dự. Sau cùng, anh mới nói, “Nếu chúng tôi thu nhận anh, tạm thời điều anh sang làm đặc công bên phân bộ Anh, anh có yêu cầu đặc biệt gì, cứ thoải mái đề đạt!”

C rút một tấm ảnh từ trong chiếc cặp ra, chậm rãi đẩy nó tới trước mặt anh và bảo, “Nếu tôi chết, mong anh hãy giúp tôi báo tin cho cô ấy.”

Nhấc ảnh lên xem, trong ảnh là một cô gái trẻ trung rạng ngời, anh hỏi, “Tại sao muốn tôi giúp anh báo tin cho cô ấy?”

“Vì tôi không thích bị vô duyên mất tích!” C cười cười, “Tuổi thanh xuân của người con gái là vô giá. Tôi hy vọng nếu tôi chết, có ai đó hãy báo sự thật cho cô ấy, để cô ấy có thể kịp tìm một người khác.”

Anh gật đầu, cất ảnh đi, “Tôi sẽ giao nó cho bộ phận hậu tục của kế hoạch. Nhỡ tôi có chết, vẫn sẽ có người chấp hành nhiệm vụ này.”

“Tôi tin anh, bù lại…” C nói chắc, “Tôi đáp ứng, tại một số thời điểm tất yếu, tôi sẽ đặt an toàn thế giới lên hàng đầu.”

Anh cười nhẹ. C liếc qua đồng hồ, kế đó đứng lên, “Xin lỗi, đã hết năm phút, tôi phải đi.”

Anh liền bày tư thế mời.

Đi ra cửa, bỗng C ngoảnh mặt lại cười nói, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, đọc tài liệu về anh thật nhìn không ra, hóa ra anh là mẫu người cảm tính. Anh thường xuyên lưỡng lự, đây không phải thói quen tốt cho một đặc công đâu.”

Nói xong câu đó, y mở cửa rời đi.

Chỉ còn Diệp Vũ Chân ở lại bật cười khe khẽ.

Một đặc công cẩn thận, một đặc công biết cách tự bảo vệ mình như thế… Vì sao y đã hy sinh mất rồi.

Anh dõi mắt nhìn biển rộng mịt mờ, thở dài não nùng.