Bỗng Dưng Muốn Chết

Chương 2



Tô Liễu choáng luôn.

Một hồi lâu sau, thiếu nữ trên màn hình mới mỉm cườivà trên đầu hiện lên hàng chữ (lời trong một bài hát): “Ơi đóa hoa thủy tiênxinh đẹp…”

Nhìn thấy dòng chữ này, hiệp sĩ áo đen hiển thị biểutượng toát mồ hôi.

Đã từ rất lâu, hội Long Đằng không chiêu mộ các gamethủ dưới cấp 80, lần đặc cách gần đây nhất là cô em kết nghĩa của Khâu KiêuDương. Cô ả gửi ảnh tới trung tâm mạng để tham gia thi tuyển mỹ nữ và lọt thẳngvào top 10, được gia nhập hành hội nhờ vào nhan sắc.

Sau nửa năm trời, nay lại có Tô Liễu được nhập hộiLong Đằng khi chỉ mới đạt đến cấp 7. Đương nhiên khiến giang hồ nổi sóng.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi (hỏi giọng cớtnhả): Đại ca ơi, đây là tẩu tẩu ạ?

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Có lẽ đâuthế, ca ca ta còn chưa có bạn gái.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Còn íttuổi thế, hẳn là cháu gái rồi!

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Còn lâu…

Lúc khiêu chiến, Tô Liễu dùng nick và khi hệ thống hỏinàng có công khai kết quả không thì nàng đã từ chối. Do đó, giang hồ dần sóngyên bể lặng, đồng thời khi nàng gia nhập hành hội, không ai mảy may liên tưởngtới kẻ khiêu chiến ban nãy.

(Hành hội) (Người chơi) Lịch sử tiến hóa nhân loại:Đại ca thuộc hàng trâu già mê cỏ non đó!

(Hành hội) (Người chơi) Nha sĩ Aibolit: Cỏ non đỡ đaurăng.

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Chỉđau lưng thôi.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Để xemđã….

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Cái lũ dêgià này, đừng làm em nó sợ.

(Hành hội) (Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng:Người mới post ảnh đi, kèm số đo 3 vòng nữa nhá!

Kênh chat của hành hội nhao nhao bàn tán lai lịch củaTô Liễu, khiến Khâu Kiêu Dương đâm ra khó xử. Gã không biết phải giới thiệu làmsao cho phải. Vì nói thực thì sẽ dẫn tới trận PK khi nãy, mất mặt là chuyệnnhỏ, song sẽ mất cả chỗ đứng chứ chẳng chơi. Nếu giang hồ biết gã bị tiểu cônương này làm cho điên đảo, trời ơi, hình tượng anh minh đĩnh ngộ mà gã bấy lâugây dựng sẽ bị sụp đổ mất.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiêu Dương cắn răng chịu trận.

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Yêu Yêu,không được vô lễ với đại tẩu!

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Ca cakhông phải là…

Tô Liễu dửng dưng,chán ngán nhìn đám hành hội lời quatiếng lại, chợt nhận thấy cơ hội phát ngôn của mình.

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Khôngphải là gì? Không phải là đàn ông á?

(Hành hội) (Người chơi) Lịch sử tiến hóa nhân loại:Há, ca ca không phải vậy chứ……

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum:……

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: ……

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên:……

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa (nghiến răngken két): Ái thiếp à, việc này chúng mình bàn riêng nhé!

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Thúc thúcxấu tính, đâu biết thương hoa tiếc nguyệt ……

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Vậy takhông giúp nàng nâng cấp nữa nhé.

(Hành hội) Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Đoạn…phim…

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Ta đưa áithiếp đi luyện level đây, các ngươi đừng nhí nhéo nữa!

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Muội cũngmuốn đi.

Tô Liễu vươn vai, lướt qua màn hình và trả lời: “Hômnay ta bận, out đây, bi.”

Nàng đóng cửa sổ, mở một trang web ca nhạc rồi bước raban công.

Hôm nay là thứ bảy, sân trường thưa thớt người. Nàngnhoài người qua thành lan can, lim dim mắt nhìn xa xăm, rồi quay lại phòng vànhấc máy điện thoại.

“Tiểu Triệt a, cuối tuần sau có rỗi không?”

……

“À, hôm đó là ngày Chị em.”

……

“Không sao, không phải là người yêu thì chúng mìnhcũng vẫn là chị em mà.”

…….

“Ừ, thế nhé, 8h sáng thứ bảy tuần sau nhé!”

Gác máy rồi mà Tô Liễu cũng chẳng biết nên cười haykhóc.

Mừng vì đã phá tan cuộc hẹn của Khâu Kiều Nhan và TiểuTriệt, song buồn vì phải kiếm cớ chị em này nọ để dụ cậu.

Tô Liễu quăng di động sang một bên, lau sạch bàn viết,quét sạch sạch sàn nhà, liếc nhìn đồng hồ rồi cầm hộp cơm xuống nhà ăn. Nhưngvừa bước xuống cầu thang thì đập ngay vào mắt nàng là một bóng người cao lớn.

Người đó đứng dưới gốc trúc đào chênh chếch phía bêntrái cổng ký túc, dáng người to cao, mạnh khỏe. Vẻ tay chơi hiển hiện trênchiếc áo sơ minh trắng lóa vốn mang tính chất thư sinh.

Chàng một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, trôngrất amatơ.

Tô Liễu định quay người lui bước thì giọng nói quenthuộc đã cất lên “Liễu Liễu”. Vốn người dễ giật mình, Tô Liễu suýt quăng luônhộp cơm.

“Anh Thịnh Hoan, em chào anh ạ.” Tô Liễu e dè tiến lạigần, ngước mắt nhìn người con trai cao hơn mình hẳn một cái đầu và lí nhí chào.

Phút chốc, đôi mắt nàng in trọn khuôn mặt tuấn tú màkiêu hãnh của chàng trai.

Rồi nàng ngại ngùng lui lại, cúi đầu nhìn điều thuốc:“Anh lại đến ạ?”

“Ừ, anh tới chỗ người bạn có chút việc, nhân tiện ghéthăm em.” Thịnh Hoan làm ra vẻ không nhận thấy sự ngượng ngập của Tô Liễu, thảnnhiên bảo: “Đi nào, anh mời em ăn cơm.”

“Em ăn rồi.” Sắc mặt không đổi, Tô Liễu nín thở nóidối.

“Thế em cầm theo hộp cơm làm gì?” Sở Thịnh Hoan nhướnmày.

“Úi, cái này á?” Nàng giơ hộp cơm lên, “Hôm nay em dọnđồ, thấy cái hộp này đã lâu không dùng tới nên mang xuống vứt.”

“Thế à?Cho anh cho, anh đang cần một cái hộp cơm.”Thịnh Hoan chìa tay ra.

Tô Liễu thản nhiên đưa luôn cái hộp nhưng Sở ThịnhHoan lại thôi không lấy. Anh nhìn Tô Liễu chằm chằm, rồi đột nhiên thở dài bảo:“Liễu Liễu, anh có chút việc phải đi cái đã. Cái hộp này tạm để chỗ em, khi nàorỗi anh qua.”

Nói rồi, Thịnh Hoan quay người rảo bước, thoáng chốcđã khuất bóng.

Tô Liễu cắn môi đứng chôn chân tại chỗ.

Sự xuất hiện đột ngột của Sở Thịnh Hoan khiến tâmtrạng vui vẻ của Tô Liễu vụt tan biến. Nàng ăn quấy quá bữa cơm, mau chóng quaylại với chiếc máy tính, đăng nhập trò chơi.

“Nàng có ở đó không?” Trong hộp nhắn có tin của KiêuDương Tự hỏa.

Nàng “ừ” một tiếng rồi thôi.

“À này, nhân tiện hỏi thăm, muội muội của ta đắc tộigì với nàng thế?” Kiêu Dương Tự hỏa hỏi một cách chân thành.

Tô Liễu tinh nghịch đáp “Quên rồi”. Sau đó có tin nhắnmời kết bạn của Kiêu Dương Tự hỏa, nàng ngập ngừng chọn phím “chấp nhận”.

Khâu Kiêu Dương thật biết giữ chữ tín, đã hứa giúp TôLiễu luyện đến level 100 là vứt hết mọi việc, chăm chăm đưa nàng đi khắp nơilàm nhiệm vụ, đánh yêu quái. Có điều đẳng cấp hai người quá chênh lệch, nên hễKiêu Dương ra tay là Tô Liễu chẳng thể làm được gì, việc nâng cấp vì thế rấtchậm. Khâu Kiêu Dương chẳng làm được gì nhiều, đành cam phận dẫn đường và đứngcanh chừng mỗi khi Tô Liễu giết yêu quái. Mà Tô Liễu chỉ ngoan ngoãn giết quáiđể tăng cấp những lúc vui vẻ, chứ mà không vui thì…..

“Tử hỏa, đưa ta đi tham quan, tìm chỗ nào đèm đẹp tí,ta muốn chụp ảnh. “Bỗng dưng muốn chết” giờ đã đạt được cấp 50, lại bắt đầu nìnèo.

“Là Tự hỏa chứ không phải Tử hỏa, làm ơn type đúng cáitên đi mà.” Kiêu Dương cưỡi trên lưng bằng điểu, tay vẫy vẫy chiếc quạt xếp.

“Như nhau cả thôi.” Nàng thả bước trên con đường nhỏ,ngó ngó nghiêng nghiêng, hễ thấy chỗ nào đẹp là dừng ngay lại, thể hiện mấyđộng tác yểu điệu thục nữ rồi chụp ảnh roẹt roẹt.

Kiêu Dương rỗi rãi, cũng lao vào dùng chức năng “chụphình” giúp Tô Liễu một tay mỗi khi nàng tạo dáng xong.

Mới chụp được vài kiểu thôi mà Kiêu Dương đã không kìmnổi sự thán phục “Động tác cuả nàng phong phú thật đấy!”

“Đương nhiên” Tô Liễu kiêu kỳ: “Khiêm tốn mà nói, takhông có xèng đi thẩm mỹ hay mua trang phục đẹp nhưng cả giới Anh Hùng này,không một đứa con gái nào bén gót ta đâu.”

Và như để minh chứng, thiếu nữ mặc váy xanh nghiêngđầu mỉm cười với chàng trai rồi khẽ nâng cao chân váy, nàng duyên dáng cất bướctrên con đường lát đá xanh xuyên rừng.

Đường nhỏ quanh co, trúc xanh rì rào, gió nhè nhẹthổi. Vạt áo tung bay, thiếu nữ nhún nhảy bước đi.

Hiệp sĩ áo đen bật cười nhảy xuống làm nhiệm vụ hộgiá. “Ta thấy nàng thao tác thuần tục, đặc biệt xử lý tiết tấu rất tốt. Giá mànàng bỏ một nửa công sức mày mò mấy cái động tác này vào việc luyện đẳng cấpthì các đại hành hội hẳn phải tranh nhau đón rước đó.”

“Vô nghĩa lí, ta là gogirl, phải tìm con đường đi đặcbiệt cho riêng mình chứ!”

Đọc những lời này, hiệp sĩ áo đen giật nảy mình, suýtngã.

Thành công lớn nhất trong lĩnh vực thiết kế của tròchơi Anh Hùng là động tác và nét mặt của các nhân vật, có điều thao tác điềukhiển rất phức tạp. Người chơi thông thường chỉ luyện kỹ năng chiến đấu hay dichuyển, thi thoảng học thêm vài trò đơn giản như cười, ôm, xô ngã, ngồi bó gốihoặc vài mệnh lệnh đơn giản. Ấy vậy mà Tô Liễu – một game thủ mới toe lại thôngthuộc hết các thao tác phức tạp vốn đòi hỏi tốc độ nhanh và tính phối hợp cao,nào thì nét mặt biểu cảm, nào thì nghiêng đầu xoay người, lại còn nâng váy nhúnnhảy.

Khâu Kiêu Dương thấy tiếc, vì ngôn ngữ cơ thể biểu đạttốt đến thế thì hẳn khả năng điều khiển bàn phím của người chơi hẳn thuộc hàngsiêu cao thủ. Giá biết vận dụng vào việc luyện cấp và đấu tay đôi, nhất định sẽtiền đồ vô lượng

Lần đầu PK, Kiêu Dương đã thấy ở Tô Liễu khả năng tiềmtàng, nên mặc dù rất tức giận, gã vẫn đồng ý giúp nàng luyện công. Có điều, sauvài ngày cùng nhau, Kiêu Dương tự nhận mình đã nhầm to. Vì “cô nương” này thỉthích đuổi hoa bắt bướm, săn lùng cảnh đẹp, chứ chẳng có tí tẹo nào cốt cáchluyện võ. Cô ta quả thực khiến gã “bỗng dưng muốn chết”, khi ngọn lửa nhiệttình cứ dần dần nguội lạnh.

Level 100 giờ xem ra xa xôi quá! Dõi theo thiếu nữđang đùa nghịch giữa vườn hoa tựa một cánh bướm xanh, chàng hiệp sĩ áo đen bấtgiác thở dài não nề.

Bỗng xuất hiện mật tín “Đại ca, hỏng rồi, do thám bênnước Triệu gửi tin cấp báo, tư nguyên nước này đã lên tới 8000 vạn, các huynhđệ mời đại ca mau chóng trở về tổng đường nghị sự.”

Hiệp sĩ áo đen đành cắt ngang cuộc vui, chàng nghiêmgiọng: “Này cô nương, ta không thể lãng phí thời gian hơn nữa. Bởi theo nguồntin đáng tin cậy, một trận chiến quốc sắp sửa bùng nổ. Trong mấy ngày tới nhớphải luyện đến cấp 100 đấy nhé!”

Theo luật chơi, khi ngân khố của một nước đạt tới consố 100 triệu, nước này được quyền khiêu chiến với các nước khác. Chiến quốc nổra, bên tấn công cùng các lực lượng trợ giúp cần phải phá vỡ cổng thành, mởtoang đàn tế ở trung tâm đô thị, tiến vào địa đồ sơn thánh của đối phương vàgiết chết thú thần hộ quốc, giành chiến thắng trọn vẹn. Đứng trong địa đồ sơnthánh là các game thủ cấp 100 trở lên, đồng nghĩa với việc những người này sẽbị tấn công sau cùng.

Khâu Kiêu Dương quyết định cố gắng lần cuối, nhằm rènluyện lòng nhiệt tình và độ trung thành của Tô Liễu, bằng cách cho phép nàngtham gia chiến đấu.

Người chơi bình thường muốn luyện đến cấp 100 phải mất2~3 tháng, nhưng nếu dùng tiền thì có thể rút gọn xuống còn 3, 4 ngày. Trướclúc từ giã, Kiêu Dương đã triệu tập Thịnh Thế Hoan Đằng – một chiến hữu quảcảm, đồng thời là hội phó hội Long Đằng, căn dặn người này dùng chiêu pháp bítruyền của hành hội giúp Tô Liễu nâng cấp.

Tô Liễu bỏ ra 20 giây ngắm nhìn cái tên Thịnh Thế HoanĐằng trong lúc chàng này kéo thanh đại đao bước tới, vẻ mặt lạnh lùng, mìnhkhoác khôi giáp thánh quang. Nàng chợt nghĩ, phải chăng đây chính là anh ThịnhHoan và bất giác cảm thấy lạnh hết cả người.

Tự khiếp sợ với sự suy đoán của mình, Tô Liễu trở nênngoan ngoan lạ thường sau khi Khâu Kiêu Dương đi khỏi. Nàng nghiêm túc và máymóc tấn công con quái vật “tâm quỷ” vốn được Thịnh Thế Hoan Đằng đổi bằng kimbảo. Tô Liễu muốn nhanh chóng đạt cấp 100 rồi xả thân bảo vệ sự tôn nghiêm vàdanh dự của Tề quốc.

“Tâm quỷ” quả rất đáng đồng tiền bát gạo!Chỉ trongvòng một buổi chiều mà level của Tô Liễu tăng đến chóng mặt, đạt cấp 70.

Đến buổi tối, đám người trong hành hội bắt đầu tụ tậpbàn ra tán vào, xoay quanh chủ đề Tô Liễu.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Úi, “bỗng dưngmuốn chết” đã đạt cấp 70 rồi kìa, chắc là nhờ Tâm quỉ, đại ca rộng rãi với phunhân quá há, ngưỡng mộ ngưỡng mộ ~~

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Chiến Ngựchàng hỡi, vợ cũng muốn được đánh tâm quỷ.

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Mua tấttrang phục cho vợ rồi còn gì, hết kim bảo rồi.

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: = =

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Thôi đượcrồi, để vợ kiếm cho chồng Tâm quỷ.

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: ……

(Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Này này, đạitẩu mở UT đi, số hiệu hành hội chúng ta là 1314419, cho cả nhà được nghe giọngtỉ với!

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Khôngđược.

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Sao thế,lẽ nào ngươi là PD?

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Hay là caca lấy phải phu nhân đực rựa!!!

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm:……

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tuyệt quá đi,tình hai chàng như pha lê trong suốt.

Tô Liễu buồn rầu nhìn Tiểu Triệt và Yêu tinh công chúatình tứ với nhau trên kênh chat của hành hội. Nàng càng nhìn càng tức, càng tứclại càng nhìn, nhận thấy không thể chán hơn nữa, liền quay ra giá vẽ.

“Muội lên UT đi.” Đến lượt Khâu Kiêu Dương cũng âmthầm đề nghị.

Dẹp bút lông và giá vẽ sang một bên, Tô Liễu gõ thậtnhanh: “Không muốn lên.”

“Muội là con trai thật sao?” Khâu Kiêu Dương buồn rầu.

“Không phải.” Tô Liễu tặng gã một cái mặt cười rồichuyển sang kênh hành hội, nàng làm cho một tràng dài.

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tất cảnghe này! Bản cô nương mà lên UT là ối kẻ “bỗng dưng xin chết” đó nha. Vì giọngta tuyệt vời trên cả tuyệt vời luôn ^-^

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Đồngthời, bản cô nương cũng sẽ không tham gia bất cứ một cuộc họp mặt nào, bởi dungmạo ta sẽ khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!

Lời nàng vừa ban ra, kênh chat đột nhiên im bặt cảđám, và một loạt dấu chấm lửng bay đến tới tấp.

Khâu Kiêu Dương gửi tin nhắn bí mật: “Muội…nổ giỏiquá!”

Quạ quạ quạ, ba con ô điểu bay qua, khiến cả kênh chatbừng tỉnh.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Choáng vãi linhhồn…

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đúng là đồthần điêu, có giỏi thì post ảnh xem nào.

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Quả là tacó con mắt tinh đời…

(Hành hội) (Người chơi) Thịnh Thế Hoan Đằng: Trai tàigái sắc.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Trời ơi!Vậy là trước lúc nhắm mắt, ta đã được nghe Thịnh Hoan ca ca lên tiếng!

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Bahồn bảy vía…

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tiếp tụcchoáng…

Tô Liễu trợn tròn mắt nhìn chuỗi lời nói của Nhất thủtrụ thiên mà tim đập thình thịch.

Thịnh Thế Hoan Đằng là ……Thịnh Hoan ca ca ư?

Bất giác, nàng tuôn trào nước mắt.

Sở Thịnh Hoan có một vị trí rất đặc biệt trong cuộcđời 21 năm của Tô Liễu. Bởi quả thật, đây là cả một thiên sử với rất nhiều tìnhhuống eo le, thú vị, kịch tính.

Trước khi lên 5, Tô Liễu luôn cùng Lập Triệt bám lẵngnhẵng theo anh.

Cho đến một ngày, Tiểu Triệt hỏi: “Anh Thịnh Hoan ơi,sao anh toàn đánh em mà chẳng bao giờ đánh Tô Liễu?”

Thịnh Hoan trả lời: “Vì Liễu Liễu là con gái.”

Tô Liễu đắc ý vênh mặt.

Tiểu Triệt bĩu môi, đi tiếp một đoạn, lại hỏi: “AnhThịnh Hoan ơi, thế con gái và con trai thì có gì khác nhau?”

Ừ nhỉ, Tô Liễu chớp chớp mắt tò mò.

Thịnh Hoan ngoái đầu lại và giải thích rất nghiêm túc:“Con gái không có chim, nên không chịu được đòn. Không tin, mày lật váy nó lênmà xem…”

Và thế là, dưới sự chỉ huy của Thịnh Hoan-8 tuổi, TôLiễu-5 tuổi đã bị Lâm Lập Triệt-5 tuổi vén váy và nhìn – thấy – hết.

Sự việc xảy ra, Tô Liễu chẳng cảm thấy gì nhưng mẹnàng nổi giận khóc ầm ĩ. Lập Triệt và Thịnh Hoan đều bị bố mình đánh cho mộttrận. Kể từ đó, Tô Liễu chuyển sang chơi với các chị trên tuổi, bỏ không chơivới Thịnh Hoan nữa.

Một thời gian sau, Tô Liễu và Lập Triệt lại quay lạibám đuôi Thịnh Hoan, bám nhì nhằng suốt 8 năm, cho đến khi nàng học lớp 10.

Đến bây giờ Tô Liễu vẫn nghĩ, nếu không có sự vụ nămđó, nếu nó không làm thức tỉnh trong nàng cơn ác mộng vốn đã ngủ yên, thì hẳntình cảm giữa nàng và Thịnh Hoan còn sâu sắc hơn nhiều so với Lập Triết.

Lúc Tô Liễu vào lớp 10, Thịnh Hoan đã tốt nghiệp cấp3. Những năm đó đang có mốt Teddy boy, nên những chàng trai có vóc dáng caolớn, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng lại biết đánh nhau kiểu như Sở ThịnhHoan vô cùng hot. Quản ca của lớp Tô Liễu chính là một trong số các bạn gái củaanh.

Lưu ý nhé, “một trong số” tức là Sở Thịnh Hoan có vôsố bạn gái.

Tô Liễu chẳng tơ vương gì Thịnh Hoan, cũng như chẳngbao giờ bắt chuyện với những người con trai khác. Vì một lẽ nào đó, nàng có vẻkhông thích bạn khác giới, từ nhỏ chỉ quen chơi với Thịnh Hoan và Tiểu Triệt.

Nào ngờ, đã xảy ra một sự cố đáng tiếc, làm tan biếnniềm tin yêu và mối tình cảm anh em suốt bao năm giữa hai người.

Vào một tối mùa hè đẹp trời, Tô Liễu rời khỏi lớp saugiờ tự học và tại góc khuất chỗ nhà để xe của trường, nàng đã bị một người caolớn ép vào chân tường và…cưỡng hôn. Dù nàng giãy giụa thế nào, kẻ kia vẫn mútchặt môi nàng, lại còn dùng răng vập vạp suốt hơn hai phút. Trong bóng tối chỉcòn lại hơi thở hổn hển của gã và tiếng đạp chân sợ hãi của nàng. Nhưng khi vừathoát ra khỏi, Tô Liễu còn chưa kịp hô hoán “đồ mất dạy” thì đã nghe thấy giọngnói quen thuộc: “Tại sao lại là em?”

Ngước nhìn lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh.“Liễu Liễu, anh bị nhầm.” Sở Thịnh Hoan ngượng ngùng quay đầu ra phía khác.Chưa đầy một giây sau, chẳng hiểu nghĩ ra điều gì, anh trở mặt độc ác, lạnhlùng đe dọa: “Cấm mách bố mẹ đấy, bằng không tao đánh chết!”Nói xong sải bướcđi luôn.

Tô Liễu còn chưa kịp hoàn hồn đã lại thất thần trướcvẻ hung tợn của Sở Thịnh Hoan.

Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng đáng sợ.

Trên dãy hành lang u tối, một bóng đàn ông nhìn khôngrõ mặt đánh một người đàn bà túi bụi cho tới khi con người đáng thương mềm oặtnhư cọng bún và rớt xuống đất.

“Mẹ mày chứ, đã không biết đẻ lại còn cấm ông mày rangoài kiếm mụn con hả?”

“Tao đánh chết mày, con đàn bà thối thậy!”

“Cô ta đang mang thai, mày lại còn cầu xin hãy rời xatao, đồ đầu óc bã đậu!”

Trong tiếng chửi bới điên cuồng, người đàn bà nằm phủphục dưới đất, một dòng máu đỏ tuôn chảy chỗ bụng dưới. Phía sau cánh cửa sắtcủa căn nhà đối diện, cô bé Tô Liễu tròn mắt khiếp hãi nhìn.

Đây là cảnh bạo lực gia đình đầu tiên mà Tô Liễu vô tìnhchứng kiến, trong lúc đến chơi nhà người chị họ năm lên 6. Lúc đó, nàng đã sợđến nỗi khóc lặng người và một thời gian dài sau đó, không dám đi cầu thang bộ,không dám nhìn nắm đấm tay của người lớn, không dám đi ngủ. Phải mất một nămtrời, mẹ mới giúp nàng quên được tấn thảm kịch này. Vậy mà, một lời đe dọa củaSở Thịnh Hoan, dù rất vô tình, đã khơi lại cơn ác mộng.

Từ đó, nỗi ghét bỏ đám con trai của Tô Liễu lại chuyểnlên một nấc mới. Nàng thậm chí thấy sợ những ai có vóc dáng cao lơn, ví như SởThịnh Hoan.

Dù cho anh có tặng bao nhiêu quà, có nói bao lời xinlỗi cũng như âm thầm làm cho nàng vô số việc, cũng không thể nào thay đổi tìnhhình.

Lần xa cách thứ hai giữa Tô Liễu và Thịnh Hoan kéo dàitừ lúc nàng 15 tuổi cho đến khi 21 tuổi. Trong 6 năm trời, chứng ghét đàn ôngcủa nàng đã giảm nhiều. Duy đối với anh, Sở Thịnh Hoan ca ca, người lúc nàocũng chăm lo cho nàng, Tô Liễu luôn tiềm ẩn nỗi mặc cảm, xa lánh. Mà nàng cũngđau lòng lắm chứ!

Buồn bã nhìn màn hình, Tô Liễu lặng lẽ thao tácoffline.

Một tuần sau đó, tân thủ “Bỗng dưng muốn chết” đượctân vương Tề quốc Kiêu dương tự hỏa giữ miết trong hậu cung, luyện level đêmngày.

Tới tối thứ 6, Tô Liễu cuối cùng đã đạt tới cấp 117,chính thức bước sang giai đoạn đỉnh cao.

Cùng lúc, Triệu quốc đã gom đủ ngân khố và tuyên chiếnvới Tề quốc qua hệ thống, trận quyết đấu được định vào tối thứ 7.

Ngày cuối tuần đã tới, Tô Liễu dạy sớm, trang điểmxinh đẹp đợi Lâm Lập Triệt tới đón.

Cô bạn cùng phòng – Ngô Yên khoác giá vẽ chuẩn bị racông viên ngoái lại trêu: “Ôi ôi, đúng là đi chơi với người yêu có khác! Kiềmchế chút nha, kẻo lại quên lối về ký túc đấy!”

Tô Liễu nghe bạn nói mà ruột đau như sát muối, nướcmắt chan hòa. Lúc này, nàng thấy giận mình vì tính sĩ diện. Chia tay đã gần mộttháng, lại còn bị kẻ thứ 3 gọi điện tới đe dọa mà cũng chẳng dám kể với Ngô Yênchuyện mình.

Lâm Lập Triệt đến từ rất sớm, hẹn nhau 8 h nhưng 7h đãđứng chờ ở cổng ký túc xá nữ.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi chiatay. Tô Liễu ngắm nhìn khuôn mặt bạch diện thư sinh, khôi ngô tuấn tú và tuyệtnhiên không chút đau buồn như nàng lầm tưởng.

Bỏ rơi người bạn gái thanh mai trúc mã để chạy theomột người con gái xa lạ trong trò chơi. Kể như không tan nát cõi lòng giốngtrong tiểu thuyết thì cũng phải bận lòng đôi chút, vậy mà không hề.

“Chào Tiểu Triệt!” Tô Liễu cười hồ hởi.

“Chào Liễu Liễu!” Lâm Lập Triệt cười nhàn nhạt. Đôimắt trong sáng nhướn nhìn nàng, hai hàng mi rợp tỏa bóng , trông Tiểu Triệtthật đáng yêu, thật ngây thơ, thật…an toàn!

Tô Liễu lặng lẽ thở dài. Sao những người con trai tuấntú, lành hiền như Tiểu Triệt lại hiếm có khó tìm đến thế!Tại sao…

Duy nhất Tiểu Triệt khiến nàng thấy an lòng cũng lạibị cướp mất?

Tô Liễu buồn bã cúi đầu, chợt nàng bỗng mỉm cười vuvơ.

Ồ ồ, phải cứng rắn lên chứ. Bị cướp mất thì giành lạichứ sao? Cái con mụ Yêu tinh kia chắc cũng đã hăm lăm hăm sáu. Lẽ nào thiếu nữmơn mởn lại chịu thua cái bà cô già ấy?

Đúng lúc Tô Liễu đang hân hoan với niềm vui chớm nở,Tiểu Triệt cất giọng thánh thót: “Đi thôi, mau đi ăn sáng, đừng để anh ThịnhHoan phải đợi lâu!” Tiểu Triệt kéo nàng về phía cổng trường, tay nắm tự nhiênnhư thể hai người chưa từng có chuyện gì, chưa từng chia tay, chưa từng yêunhau.

“Anh Thịnh Hoan?” Tô Liễu thấy choáng hết cả người,một nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Niềm vui mới nhen nhóm phút chốc vụt tanbiến.

“Ừ. Hôm qua buôn chuyện với anh í, có nói là hôm naybọn mình định đi chơi khu giải trí. Ảnh bảo cũng đang rỗi, đòi đưa bọn mình đibằng được.” Lâm Lập Triệt ôn tồn giải thích. “Thử xem, ba đứa tụi mình đã lâurồi không đi cùng nhau.”

Tô Liễu tức đến phát khóc, đờ đẫn đi ra cổng. Thấpthoáng một chiếc Buick màu đen đậu sẵn phía trước mặt. Sở Thịnh Hoan đứng tựavào xe, tay hút thuốc, tay cầm chiếc túi bóng của KFC, mắt lim dim nhìn đôi namthanh nữ tú đang tiến lại gần. Hai con người mảnh mai, trong sáng và yêu kiều.

Anh đột nhiên thấy cay sống mũi, bèn giả vờ cúi đầuchăm chú hút thuốc, ước chừng họ đến gần mới dụi đầu thuốc và vứt vào thùng rácgần đó.

“Anh Thịnh Hoan, chúng em tới rồi ạ.” Lâm Lập Triếtlên tiếng.

“Ừa, hai đứa uống sữa nóng đi, rồi bọn mình tìm chỗnào ăn sáng.” Anh xoay người, vươn tay trái đưa cái túi cho Tô Liễu. Nhận rahai người bọn họ đang nắm tay nhau, ánh mắt anh dừng lại vài giây, rồi đẩythẳng cái túi vào giữa.

“Em cám ơn anh ạ.” Tô Liễu rút tay ra, đón lấy cái túivà lí nhí đáp.

“Không có gì.” Sở Thịnh Hoan điềm đạm trả lời.

“Anh Thịnh Hoan, sao anh chu đáo thế, thật chẳng hợpvới hình tượng anh chút nào!” Lập Triệt ngồi tót vào ghế trên, vừa uống sữa vừahỏi vu vơ, ánh mắt liếc sang trái đầy vẻ ngưỡng mộ. Thần tượng của Lập Triệtđấy, anh Thịnh Hoan đấy!

Thông thường có một đám lau nhau sẽ tranh mang đồ ănthức uống tới cống nạp Thịnh Hoan ca ca cơ!Lẽ đâu anh phải hạ mình chen chânxếp hàng để mua sữa cho cậu và Liễu Liễu kia chứ!

Ngược với nỗi sợ hãi của Tô Liễu, 21 năm nay, Lâm LậpTriệt lúc nào cũng kính yêu Sở Thịnh Hoan như cha mẹ. Từ nhỏ tới giờ, cứ hễ cậubị bắt nạt là Thịnh Hoan ca ca lập tức xông ra trả thù cho luôn.

Hồi nhỏ, Lập Triệt ngưỡng mộ: Sao anh Thịnh Hoan trôngngầu, còn mình chẳng được như thế; Sao anh Thịnh Hoan biết đánh nhau, còn mìnhchẳng được như thế…

Còn bây giờ, Lập Triệt vẫn tiếp tục ngưỡng mộ: AnhThịnh Hoan sao mà tài giỏi thế, còn mình thì…

Anh Thịnh Hoan hơn cậu 3 tuổi, mới đi làm được hainăm, vậy mà đã có nhà riêng xe riêng. Đành rằng, nghe nói, xe của cơ quan cònnhà thì cũng chỉ có ba phòng, cơ mà……

Có bao nhiêu người làm được như thế chỉ trong vòng hainăm, bằng sức lực của mình, không cần nhờ bố mẹ?

Nghĩ tới công ty đang thực tập với mớ tiền công thựctập, Lâm Lập Triệt lắc đầu ngao ngán.

Tô Liễu im thin thít, ngoan ngoãn uống hết chỗ sữa rồicuộn mình trên hàng ghế sau, giả vờ đang ngủ. Còn đâu nữa ý nghĩ phá vỡ cuộchẹn của Yêu tinh áo choàng và Lâm Lập Triệt, còn đâu nữa ý nghĩ dập tắt điệucười ra oai của mụ Yêu tinh. Tô Liễu muốn trở về ký túc biết bao……

Chẳng biết phải làm sao, nàng úp mặt vào tay giả vờngủ, đồng thời nghĩ kế thoát thân.

Có tiếng nhạc du dương……

Bỗng Sở Thịnh Hoan thản nhiên hỏi: “Tiểu Triệt, hômnay cậu định đưa Khâu Kiều Nhan đi chùa Tĩnh Từ cơ mà?”

“Đổi sang ngày mai rồi.” Tiểu Triệt trả lời.

“Thế à.” Sở Thịnh Hoan lặng im một hồi rồi lại hỏitiếp: “Thế nửa tháng nay tình hình thế nào?”

Nghe tới đây, Tô Liễu tức muốn nổi điên.

Hóa ra anh Thịnh Hoan cũng đã biết hết cả! Cái conngốc này, cả thế giới đều biết Lâm Lập Triệt và Khâu Kiều Nhan qua lại vớinhau, chỉ riêng mình chẳng hay biết gì, lại còn phải đợi kẻ thứ 3 nói vào tậnmặt mới hay.

Đáng thương quá, Tô Liễu thực thấy mình đáng thươngquá!

“Anh Thịnh Hoan, anh nói nhỏ thôi, bọn em mới chia taynhau mà.” Lâm Lập Triệt liếc vào kính chiếu hậu rồi e dè trình bày.

Câu nói chưa kết thúc, đã thấy chiếc xe phanh két bênlề đường.

Lâm Lập Triệt đang ngơ ngác thì cửa xe đã mở toang vàmột bàn tay thép tóm cổ cậu lôi ra ngoài.

“Hai đứa bắt đầu khi nào?” Sở Thịnh Hoan ấn cậu vàothành xe gằn giọng hỏi, ánh mắt vằn lên sự giận dữ.

Lập Triệt mếu máo, gãi đầu gãi tai: “ Năm ngoái ạ. Hồinăm ngoái em thấy Tô Liễu vẫn chưa có bạn trai, nên đã ngỏ lời với cô ấy!”

Tô Liễu nghe mà nẫu cả lòng. Chịu không nổi, nàng thòđầu ra gào thét: “Cứ cho là thương hại người ta ế ẩm muốn ra tay giúp đỡ, thìlàm ơn giúp tới cùng đi chứ! Cậu làm như thế khác nào cho tôi ăn kẹo rồi đâmtôi một nhát!” Nói xong, vẫn chưa hết tức, nàng buột miệng: “Anh Thịnh Hoan,Tiểu Triệt bắt nạt em, anh đánh nó đi!!!!!!!!!!!!!!”

“Chuyện nhỏ.” Sở Thịnh Hoan cười khoái trá: “Em chờanh ở đây, anh mang nó ra kia nói chuyện.”

Sở Thịnh Hoan ngọt ngào bảo Tô Liễu rồi quay sang phíaTiểu Triệt, lạnh lùng bẻ ngón tay răng rắc trước sự khiếp hãi của cậu chàng.Thịnh Hoan nhấc gọn Tiểu Triệt ra con đường nhỏ phía sau vườn hoa, để lại TôLiễu ngồi ngây người trên xe, bần thần không hiểu sao mình có thể bật ra câunói quen thuộc của sáu năm về trước.

Hẳn do tên ngốc Tiểu Triệt đã làm mình tức điên đâymà, Tô Liễu bực bội nghĩ.