Bỗng Dưng Muốn Chết

Chương 19



Phía chân trời, ánh chớp vạch những tia chói lòa ngangtrời, trong giây lát khiến không gian lòa sáng.

Sở Thịnh Hoan ngồi dưới sàn nhà, người dựa vào thànhgiường. Một chân co, một chân duỗi, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải kẹpmột điếu thuốc, đặt trên đầu gối.

Muộn rồi, Liễu Liễu đã không còn thích Sát Sát nữa. Cơhội duy nhất của anh đã mất.

Đây là cuộc đời ông trời đã xếp đặt cho anh sao ? Mộtcơ hội mong manh, không phương hướng, không chỉ dẫn, anh phải nắm bắt nó nhưthế nào? Anh cười buồn. Nụ cười nghẹn đắng. Nhắm mắt lại những con chữ lại nhưnhảy múa trước mặt.

Tử Hỏa cho muội cảm giác an toàn, muội rất thích, haha.

Cảm giác an toàn.

Bao tình cảm của anh từ trước tới nay, đều đã đổ sôngđổ bể chỉ vì bốn chữ đó. Dù là Tiểu Triệt hay Kiêu Dương, hay nhiều người khácnữa, chỉ cần trông hiền lành là đều có khả năng thu phục được tình cảm của côvà không bị từ chối.

Ha ha...

Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh vui vẻ nhẹ nhàng, sẽ cómột ngày cô không sợ anh nữa.

Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh yêu, yêu và yêu, chỉcần anh luôn đứng sau cô, sẽ có một ngày cô ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh không tham vọng cô yêu anh tha thiết, chỉ cầnthích anh chút xíu thôi là đủ. Nhưng, ngày tháng trôi qua, vị thần thời gian đãtàn nhẫn nói với anh rằng, điều này là vô vọng. Liễu Liễu bé nhỏ mà anh hằngyêu, không cần anh.

Không cần anh.

Không cần...anh.

Sở Thịnh Hoan khẽ cười, cười đến chảy nước mắt, cườiđến khi con tim vỡ tan. Anh đứng dậy, tắt tiếng chuông di động đang réo inh ỏi.Với lấy chùm chìa khóa ô tô, anh nhẹ nhàng đi ra cửa.

Chín giờ, tối.

Bố Anh Chiêu và Lí Bảo Kì đã ra về. Trong gian phòngmờ mờ ảo ảo, Khâu Kiêu Dương đang ngồi dựa người vào ghế sofa, mắt nheo lại,nhìn bóng người hắt lên bức tường đối diện. Cửa phòng bật mở. Trong cơn giólạnh tê tái và hơi mưa ẩm ướt, một bóng đen lừng lững bước tới trước ghế. Vớibước chân nhẹ tựa con báo săn.

Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống từ phía các bức tường xungquanh, tạo nên vô số những chiếc bóng nhập nhoạng trên mặt sàn.

“ Cùng uống nào!” Người mới tới kéo ống tay áo à khuakhua nắm đấm trong không khí, khẽ cười :” Nể tình bạn bè, lão tử đợi cậu uốngsay rồi mới ra tay, sẽ không đau.”

Khâu Kiêu Dương ngồi thẳng dậy, cũng cười : “ Được, ratay nhẹ thôi, mình cũng yếu lắm.”

Không cần phải nhiều lời. Anh hiểu những gì cậu tađang nghĩ, và cậu ta cũng vậy. Không có gì để trách móc, cũng không có gì cầngiải thích. Tình trường như chiến trường, huynh đệ vô tình cùng yêu một người,vô tình đứng hai đầu chiến tuyến.

Hai chai bia đụng vào nhau,rồi cùng ngửa mặt uống cạn.Thứ dung dịch trong suốt trôi tuột xuống cổ họng, để cảm giác nóng phừng phừngbốc lên đỉnh đầu.

“ Cậu thích em gái tôi ở điểm gì?” Sở Thịnh Hoan nắmchặt cổ chai và chậm rãi nói: “ Tôi sẽ bảo nó thay đổi.”

Lúm đồng tiền nho nhỏ và đôi mắt lạnh như băng, nửatỉnh nửa say không rõ đùa hay thật. Câu nói của anh khiến người nghe vừa buồncười, vừa khó hiểu, lại vừa sờ sợ.

Khâu Kiêu Dương cúi mặt suy nghĩ hồi lâu, cười giả lảhỏi lại :” Trả lời thế nào để bớt được mấy đấm đây?”

“Cậu đoán xem?” Sở Thịnh Hoan cười ha hả, nhưng nétmặt vẫn phảng phất vẻ khổ đau. Anh gồng người đứng dậy, vòng ra phía trước mặtKhâu Kiêu Dương, tay trái túm cổ áo ấn xuống ghế, tay phải đấm tới tấp vào bụnganh ta. “ Nhớ đối xử tử tế với Liễu Liễu nhà tôi nghe chưa?” Anh vừa đánh, vừacằn nhằn. “ Và bảo cô em gái điên rồ của cậu tránh xa em tôi ra.”

“Há...” Trong mắt Khâu Kiêu Dương thoáng hiện lên vẻhồ nghi. Mặc dù đau đến nỗi cúi gập cả người, anh ta vẫn cười rất tươi :” Cậuđối xử với mình tử tế một chút thì sẽ tốt hơn cho Liễu Liễu.”

Sở Thịnh Hoan ngừng tay, Khâu Kiêu Dương ngước mắt lênnhìn người con trai đang đứng đối diện. Rõ ràng miệng anh ta đang nhếch lêncười, nhưng sao trong mắt lại long lanh nước.

“ Tiểu Thịnh”. Khâu Kiêu Dương không nén nổi tò mò,“cậu định bỏ cuộc sao?”

Lời vừa thốt ra, nắm đấm đã lại giáng xuống. Khâu KiêuDương ngồi bệt cả xuống đất và lặng lẽ cười đau khổ.

Đối phương đã không chống đỡ, đánh đấm một mình cũngkhông thấy thú vị. Sở Thịnh Hoan dừng tay, anh nhặt chai rượu trắng còn tới mộtnửa tưới thẳng xuống đầu mình. Thứ rượu cay nồng trôi thẳng từ tóc xuống mặt,len qua bờ mắt, chầm chậm chảy xuống người anh.

Sở Thịnh Hoan thả mình trên ghế sofa, tay ôm mặt, câmlặng hồi lâu. Bất chợt, anh lên tiếng : “ Liễu Liễu nhà tôi nhát lắm. Con bé sợtất cả những người đàn ông to cao vạm vỡ. Sau này cậu nhớ đừng tập thể hình, cơbắp cuồn cuộn sẽ làm Liễu Liễu sợ. Liễu Liễu rất hiếu thảo, rất kính trọngngười lớn. Cậu phải bảo vệ con bé, nếu để tôi biết cô em điên rồ Khâu Kiều Nhancâu kết với mẹ cậu bắt nạt Liễu Liễu, thì đừng trách tôi tìm người nhà cậu...”

Tiếng thổn thức nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm. Trongphòng chỉ còn lại mùi rượu lan tỏa.

Khâu Kiêu Dương ngồi thu lu dưới đất, tay ôm chặt lấybụng. Muốn nói gì đó để không khí bớt căng thẳng. Nhưng lời chưa tới đầu môi,đã vụt biến thành nụ cười đau khổ. Không nén nổi tình cảm, cũng không định bỏcuộc, chỉ là thấy trống rỗng.

Có điều...Sở Thịnh Hoan hôm nay thật không bìnhthường!

Bởi vì Khâu Kiêu Dương luôn nghĩ, mình không có cơ hộichiến thắng Sở Thịnh Hoan trong cuộc chiến giành Tô Liễu. Vì vậy anh mới léntạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai người, vì vậy anh mới phải vội vộivàng vàng nói lời tỏ tình, chẳng qua cũng chỉ là vì...không muốn sau này phảinuối tiếc.

Những lời Sở Thịnh Hoan vừa nói...là muốn...buông taysao?

Lặng lẽ giữ gìn chờ đợi cho đến tận ngày hôm nay! Saolại, sao lại đột ngột như thế? Lẽ nào người Liễu Liễu thích là anh – Khâu KiêuDương? Cùng vời suy đoán của mình, trái tim Khâu Kiêu Dương đã lập tức thổnthức. Mặc dù người đau ê ẩm, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn : “ Tiểu Thịnh,cậu yên tâm, mình sẽ đối xử rất tốt với Liễu Liễu.” Anh nói một cách hết sứcnghiêm túc. “ Những lời cậu nói tôi đều đã ghi nhớ. Tôi sẽ không để Liễu Liễuphải ấm ức.” Trong hương rượu cay nồng, Khâu Kiêu Dương trịnh trọng tuyên thệ.

Sở Thịnh Hoan bất giác cười nhẹ : “ Thật ra nhớ haykhông nhớ, biết hay không biết cũng chẳng sao.” Anh đứng dậy và bỏ ra ngoài. “Cậu thấy đấy, tôi biết rất nhiều nhưng điều duy nhất tôi không biết là LiễuLiễu thích game online, còn cậu, không biết bất cứ điều gì, chỉ biết một điềuđó chính là Liễu Liễu là Tiểu Ngược, vì vậy...” Nỗi đau khổ tột cùng và tiếngcười mỗi lúc một to dần chảy tràn trong căn phòng tĩnh mịch, nhuộm tím khônggian trong cơn tuyệt vọng.

Tô Liễu bần thần suốt hai ngày liền. Nguyên nhân chínhlà : anh Thịnh Hoan đột ngột biến mất.

Anh tắt di động không nghe máy, cũng không nhắn tincho cô thường xuyên nữa, và cũng không xuất hiện trong Anh hùng. Nếu như làcách đây bốn tháng, Tô Liễu sẽ rất vui sướng. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy rấttrống trải, rất buồn.

Có vẻ như chơi game cũng không cải thiện được tìnhhình. Tô Liễu luôn day dứt trong lòng : Hỏng rồi, anh Thịnh Hoan giận thật rồi.

Tô Liễu thẩn thờ tới tận hôm thứ tư. Ngô Yên liếc nhìncô, đắn đo hồi lâu rồi đành nói :” Tô Liễu Liễu, lại bị đá rồi phải không?”

Tô Liễu giật mình, chuyển ngay từ đau khổ sang tứcgiận : “ Ngô Yên, cậu nói lung tung gì thế? Cái gì mà lại ? Cái mà lại bị đá ?”

“ Lạy thánh Ala, Liễu Liễu cậu bỏ ngay bộ mặt đưa đámđấy cho mình nhờ.” Ngô Yên ôm choàng lấy Tô Liễu và nhẹ nhàng an ủi :” Chuyệncậu với anh chàng thanh mai trúc mã chia tay, mình đã biết từ học kì trước.Nhưng sợ cậu buồn, nên không dám hỏi thăm. Khó khăn lắm cậu mới chuyển đượcsang anh Thịnh Hoan. Ai ngờ vừa mới bắt đầu học kì mới, anh ta đã lại biến mất.Nào, nói cho chị biết, liệu có phải anh Thịnh Hoan cũng không cần em nữa?”

Tô Liễu tức giận. Lẽ nào nhìn mặt cô giống bị ngườikhác đá lắm sao? Sao Ngô Yên lại không nghĩ cô là người chủ động chia tay chứ.Tô Liễu đau khổ càu nhàu : “ Xin cậu đấy, người ta và anh Thịnh Hoan là tìnhcảm anh em trong sáng, cậu đừng có hủy hoại sự trong sáng của hai anh em mình.”

“ Còn làm bộ làm tịch với chị nữa!” Ngô Yên cuộn trònmột cuốn sách gõ lên đầu cô. “ Tình cảm mà anh Thịnh Hoan dành cho cậu đến lợnnhìn còn biết, cậu đừng có nói với mình là cậu không biết đấy.”

“Mình đâu phải lợn!” Cô phản đối yếu ớt, “ Ngô Yên,cậu đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi, thật ra ngoài đời không giốngtrong tiểu thuyết đâu.”

“ EQ của cậu thấp thật đấy.”, Ngô Yên than thở,” mìnhthật thấy tiếc cho anh chàng nào lại đi thích cậu”.

Cô lặng lẽ ngồi trên ghế, không nói thêm gì, và cũngkhông muốn nói thêm về đề tài này nữa. Anh Thịnh Hoan đối xử với cô đúng là rấttốt, nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu.

Còn nhớ khi cô mới vào cấp ba, mỗi lần anh Thịnh Hoan( khi đó đã tốt nghiệp ) quay lại trường thăm cô, có biết bao nhiêu cô gái đãđi theo anh. Họ chiếm luôn cả chỗ của cô và Tiểu Triệt.

Nghĩ tới đây, Tô Liễu thấy hơi chua xót, anh ThịnhHoan trưởng thành sớm, còn nhỏ mà đã yêu đương. Nên cứ đến kỳ nghỉ đông, bố mẹphải gửi anh tới nhà thi đấuvõ thuật gì đó để rèn luyện. Hai bác thật sángsuốt, nhất cử lưỡng tiện.

Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, Ngô Yên vẫn không chịubuông tha :” Tô Liễu Liễu, người khác thích hay không thích cậu, mà cậu cũngkhông cảm nhận được sao?”

Tô Liễu nguýt cô bạn một cái rồi từ tốn nói :” Đã từngcảm nhận được. Hồi cấp ba, có anh chàng nhát gan trong lớp rủ mình đi xem phim,bộ phim đó mình không thích nên từ chối. Kết quả là ngày hôm sau, chàng ta cặpluôn với một cô bạn của mình. Còn nữa, hồi mình mới chơi game, sư phụ tronggame đã cầu hôn mình. Nhưng tới hôm chat hình thì webcam nhà mình bị hỏng. Chưakịp mua cái mới, sư phụ đã cất cánh bay xa cùng sư tỉ. Từ đó về sau, tớ thôikhông tơ-vương-lưới-tình nữa.”

“ Ôi cô bé đáng thương, chị không trách em nữa. Thì rahồi nhỏ em đã gặp phải toàn bọn đàn ông không ra gì, nên bị tổn thương, chẳngtrách...” Bị bất ngờ trước cụm từ “ tơ vương lưới tình” của Tô Liễu, sự tò mòvừa rồi của Ngô Yên phút chốc tiêu tan.

Tô Liễu xoa đầu Ngô Yên và dài giọng nói : “ Thế nên,Ngô Yên, tiểu thuyết viết rất hay, nhưng sự thực thê thảm lắm. Nếu chơi gamethì em sẽ biết, chỗ nào cũng đầy rẫy những mối gian tình, sớm nắng chiều mưa,chuyện hợp tan còn nhanh hơn Thần Châu 7 ấy chứ!”

Nói xong, cô khoan khoái bê chậu quần áo đi giặt. Đểlại Ngô Yên ngồi ngây người một hồi mới nhận ra, hình như đã lạc đề.

....Toát mồ hôi!

Lại một ngày trôi qua trong nỗi âu sầu của Tô Liễu.

Anh Thịnh Hoan vẫn tắt máy, Tử Hỏa trong game ngàycàng cuồng nhiệt, Cố Phi thì suốt ngày khiêu khích. Haizz, ngày càng khó sống,Tô Liễu phiền muộn vô cùng. Thật ra, cô vẫn chưa hiểu vì sao anh Thịnh Hoan lạigiận. Sớm biết thế này, ngay từ khi mối quan hệ tốt đẹp trở lại, cô đã kể thậthết với anh.

Hay là, cuối tuần này tới chờ ở cửa nhà anh để...xinlỗi, rồi tha thiết nhờ anh bày cho cách xử lí mối “ác duyên” với Tử Hỏa tronggame.

Họ không biết cô là ai còn dễ, nhưng đã để chuyện pháttriển ra tới hiện thực, càng nghĩ càng thấy kì quặc. Nếu anh Thịnh Hoan thấyviệc li hôn nhanh chóng làm mất mặt Khâu Kiêu Dương, cô sẽ cố gắng thêm mộtthời gian nữa rồi đợi đến khi Tử Hỏa thích người khác thì tính tiếp.

Tô Liễu sung sướng lên kế hoạch, quên hẳn màn tỏ tìnhở quán KFC của Tử Hỏa hôm nào.

Chờ mãi mới tới được thứ Sáu. Tan học, Tô Liễu đang ômsách vở cùng Ngô Yên về tới cổng kí túc xá thì di động đổ chuông. Cô bất lựclắc đầu, đành nghe máy sau một hồi do dự.

“A lô, xin hỏi tìm ai ạ?” Cô lịch sự hỏi với ýđồ chỉ cần đối phương nói ra một cái tên cô không quen, cô sẽ lập tức nói “ Xinlỗi nhầm máy rồi” và cúp máy. Nhưng thực tế không giống như cô nghĩ, từ đầu máybên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc...khi xưa.

“Tô Liễu, sáu giờ tối nay đến khách sạn Đế Hào số 689đường Bích Ba, mẹ tôi muốn gặp cô.”

“ Mẹ cô là ai? Tôi không quen.” Tô Liễu cương quyếtdập máy.

Chuông tiếp tục đổ, cô đành tắt máy.

Tô Liễu về kí túc, tắm giặt xong xuôi. Thấy đã tới giờăn, cô liền cầm hộp cơm cùng Ngô Yên đi ra nhà ăn. Nhưng vừa xuống tầng một, côbạn Quách Mẫn Mẫn trực phòng bảo vệ đã nhỏm dậy gọi:” Tô Liễu, mau lại đây, cóngười tìm cậu.”

Cô quay sang và ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người phụnữ lộng lẫy đang đứng bên Mẫn Mẫn, một hơi luống tuổi và một trẻ trung.

Người trẻ trông quen quen. Tô Liễu thoáng có dự cảmkhông lành, nhưng lão-mĩ-nữ đã cất tiếng : “ Cô Tô phải không ? Tôi là mẹ củaKhâu Kiêu Dương.”

Quả nhiên...

Lẽ ra ngay từ khi nhận được điện thoại của Khâu KiềuNhan, cô đã phải hiểu ra một điều : nếu ai đó kia vì cô không nghe máy mà chịubỏ cuộc, thì lời dự đoán trái đất tận thế vào năm 2012 đã thành hiện thực.

Tô Liễu đành bước lại gần và mỉm cười xã giao : “ Cháuchào bác ạ.”

“ Ừ, đi thôi, ta đã đặt phòng ở Đế Hào, chúng ta quađó vừa ăn vừa nói chuyện.” Mạnh Phồn Anh nhìn cô từ đầu tới chân rồi lạnh lùngbảo.

“ Vâng ạ, bác đợi một chút, cháu lên phòng thay đồ.”Tô Liễu nhanh nhẹn đáp.

Mẹ con nhà họ Khâu đâu có ý tử tế, nếu họ làm ầm lên ởđây thì cô còn mặt mũi nào nữa. Đi cùng họ vẫn hơn. Tô Liễu nghĩ vậy và sau khingười phụ nữ gật đầu một cách miễn cưỡng, cô vẫy tay chào Ngô Yên. Sau đó bìnhthản đi lên phòng trước ánh mắt tò mò của Quách Mẫn Mẫn.

Tô Liễu chọn một chiếc juyp màu xanh nhạt kèm với áothun trắng, xăng đan cao gói cùng một chiếc túi khoác to bằng chất vải thô cóin hoa. Hết sức sinh viên!

Tóc dài mượt mà xõa ngang lưng, cô đóng cửa phòng lạirồi vừa đi vừa bấm điện thoại. Anh Thịnh Hoan vẫn đang tắt máy, Tô Liễu thở dàirồi bấm một số khác.

“ Tiểu Triệt à? Có việc phiền cậu rồi.”

“ Cậu gọi điện cho Khâu Kiêu Dương, bảo anh ta lập tứctới khách sạn Đế Hào đón mẹ và em gái về.”

“ Ừ, Tiểu Triệt, cậu hỏi làm gì, tạm thời thì mìnhcũng chưa thể nói gì.”

“ À này, nhân tiện cũng báo cho cậu biết, mình đangchơi Anh hùng với nick Bỗng Dưng Muốn Chết.”

Tô Liễu nhanh chóng tắt điện thoại, và chuyển sang chếđộ im lặng. Cô đoán chắc hẳn Tiểu Triệt sẽ có vô vàn điều muốn hỏi,nhưng...người của mình có thể từ từ giải thích. Việc cấp bách trước mắt là tốngkhứ hai con người xa lạ kia đi!

Từ kí túc xá ra cổng chính của trường mất chừng mườimất phút đi bộ. Có điều, Tô Liễu mới đi được hai bước thì đã thấy một chiếc BMWmàu trắng đỗ bên đường.

Mẹ con nhà họ Khâu đã ngồi hai ghế phía trước. KhâuKiều Nhan hạ kính cửa sồ và nói : “ Lên xe đi!”

Tô Liễu thầm nghĩ, trường có quy định không cho xe bênngoài chạy vào trường mà, tại sao...? Cô chỉ băn khoăn một chút, vậy mà đã cótiếng cười lạnh lùng chế giễu : ”Không lẽ còn không biết mở cửa xe nữa sao? Anhtrai mình nhìn người quá độc, vớ ngay được một em nhà quê.”

Tô Liễu tức muốn bùng nổ. Mẹ kiếp, ban đầu cô còn nghingờ mình đã nhận nhầm người, cho rằng cô gái có khuôn mặt khá quen ngồi bêncạnh bà Khâu kia không phải là bà cô già Yêu Tinh thích huênh hoang mà cô biết.Kết quả chưa đầy mười phút, cô ta đã hiện nguyên hình.

Tô Liễu bực quá hóa vui, cười vui vẻ đáp :” Cô nóiđúng, tôi thật sự không biết cách mở cửa xe, phiền cô mở giúp.” Nói xong, côđứng yên một chỗ, tỏ rõ ý...chờ người phục vụ.

Khâu Kiều Nhan lập tức tối sầm mặt. “ Tô Liễu đừng giảvờ ngốc trước mặt tôi. Chính cô đã chạy vào trong game và dụ dỗ anh trai tôi.Đồ mặt dầy, nếu trong vòng một phút, cô không tự động lên xe, sau này đừng mongbước vào cửa nhà tôi.”

Nếu nói vừa rồi là cô giận quá mà hóa vui, thì giờ vuithật sự. Cô được một điểm tốt là học gì cũng nhanh, nên khoanh tay trước ngực,kẹp chặt chiếc túi to của mình, cười nói :” Nửa phút nữa, nếu cô không xuống xemở cửa, tôi sẽ lên thư viện học bài.

Khâu Kiều Nhan tức đến nỗi run lên bần bật.

“ Cô Tô, cửa xe không khóa, kéo tay cầm là mở đượcngay. Cô không định để bậc trưởng bối đây phải xuống xe mở cửa cho cô đấy chứ!”Mạnh Phồn Anh tiện thể chen vào, mặt không biến sắc.

Tô Liễu mím chặt môi, ngoan ngoãn tiến lại, mở cửa rồilên xe. Giọng rất đau khổ: “ Sao có thể thế được chứ ạ? Bác quá lời rồi!”

“ Hừm, cũng còn có chút gia giáo, biết tôn trọng ngườilớn.” Mạnh Phồn Anh đầu không quay lại, vẻ như cất lời khen, mà giọng điệukhiến người ta không dễ chịu chút nào.

Tô Liễu mím chặt môi. Cô sợ nếu mình không may buôngra những lời bất kính, sẽ khiến cha mẹ phải hổ thẹn.

Gia giáo ư? Cô thật sự tò mò muốn hỏi bà Khâu, rằng côcon gái Khâu Kiều Nhan của bà ta là do ai giáo dục mà thành ra thế này?

Im lặng suốt dọc đường, lặng lẽ nhìn Khâu Kiều Nhanphóng nhanh vượt ẩu, chạy thẳng một mạch tới Đế Hào.

Rất oai phong ! Bởi có xe cảnh sát chạy theo để...ghibiên lại nộp phạt. Tô Liễu kinh ngạc nhìn cô ta thản nhiên đón lấy tờ biên laivà kí tên. Bỏ ngoài tai những lời giáo huấn của chú cảnh sát ( đang lã chã mồhôi vì phải đuổi theo), Khâu Kiều Nhan khoác tay mẹ, giậm gót giày đi thẳng.

Cô lặng lẽ đap trả ánh mắt chú cảnh sát rồi thận trọngđi theo hai mẹ con nhà họ Khâu. Tới trước cửa phòng ăn, liếc vội tên trên cánhcửa, cô nhắn tin cho Tiểu Triệt: “ Báo Khâu Kiêu Dương là ở phòng Lan Thúy.”Không đợi Tiểu Triệt nhắn trả lời, cô bước thẳng vào bên trong.

Phòng ăn riêng của khách sạn năm sao, được trang hoànghết sức lộng lẫy.

Tô Liễu vừa tìm được cho mình một chiếc ghế bên cáibàn tròn thì đã thấy nhân viên phục vụ bưng lên các món khai vị. Bà Khâu khoáttay ra hiệu cho họ đi ra, và rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người bọnhọ.

“ Bác tìm cháu có việc gì ạ?” Tô Liễu đi thẳng vào vấnđề.

“ Cũng không có gì.” Mạnh Phồn Anh cười tử tế. “ Chỉlà muốn hỏi xem bao nhiêu tiền thì cô đồng ý trời xa con trai ta?”

Đùng đùng đoàng đoàng!!! Tô Liễu nghe như sét đánhgiữa ban ngày. Cùng vô vàn sấm chớp giội lên đầu, khiến mắt cô nổi đom đóm vàcon tim ngừng đập.

Thánh mẫu làm chứng! Tiểu Ngôn ( một tiểu thuyết gianổi tiếng của Đài Loan) ơi! Mình đã may mắn trở thành nhân vật chính trong tiểuthuyết, được người khác dùng tiền ép buộc rời xa nhân vật...nam...phụ.

Tâm trạng Tô Liễu hết sức phức tạp, vui có, mừng có,cười hỉ hả cũng có. Duy chỉ có điều không xuất hiện nỗi bi phẫn thường thấy ởnhân vật nữ chính trong tiểu thuyết.

Ôi, mình không chuyên nghiệp chút nào! Tô Liễu thật sựmuốn kìm nén cảm giác vui sướng để buông lời ai oán : “ Xin đừng dùng tiền bạclàm hoen ố tình bạn của chúng cháu” rồi ngẩng cao đầu bỏ đi một cách kiêu hãnh.Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã trở thành tiếng cười lạc lõng.

“ Bác...có lẽ bác hiểu lầm rồi ạ?” Cô nghe thấy mìnhvừa cười vừa nói.

Cả vẻ mặt rất khó chịu của hai người ngồi đối diện.Hai khuôn mặt được phấn son rất kĩ, nhưng vẫn để lộ một chút xam xịt.

“ Cô Tô”, Mạnh Phồn Anh nghiêm mặt, “ chúng ta làngười ngay không nói những lời mờ ám. Nhà họ Khâu tuy không xứng danh gia vọngtộc, tuyệt đối không phải hạng thường dân. Vơ tương lai của Kiêu Dương nhấtđịnh phải môn đăng hộ đối, chứ không thể vơ bèo gạt tép.”

Tô Liễu một lần nữa bị sát đánh...khét lẹt. Nhà họKhâu khá giả, điều này cô biết. Thông qua cũng cách hai anh em họ tiêu tiềntrong game. Nhưng nhiều tiền đến mức...lấy tiền đè người, hôm nay cô mới thấylần đầu. Cũng không biết Khâu Kiều Nhan đã nói gì với mẹ, mà quí phu nhân nhàhọ lại một mực khăng khăng cô có ý đồ với Tử Hỏa.

“ Cháu với Khâu Kiêu Dương chỉ là bạn trên mạng thôngthường thôi. Cháu không có ý gì với anh ấy đâu ạ.” Tô Liễu yếu ớt trả lời, mắtliếc ra phía cửa. Cô mong chờ anh chàng Tử Hỏa tới kịp biết bao.

“ Nói dối.” Sau chặng đường im lặng, Khâu Kiều Nhancuối cùng đã lên tiếng. “ Không có ý gì tại sao cô lại dụ anh trai tôi cưới côtrong game?”

“ Con mắt nào của cô trông thấy tôi dụ dỗ?” Tô Liễuluôn rất thẳng thừng với Kiều Nhan. “Cô đi khám mắt đi, tiện thể khám nãonữa!”.

“ Đồ tiện nhân, đồ bệnh hoạn, vô cớ chửi người, đồkhông có người dạy! Cô không dụ dỗ anh trai tôi thì tại sao anh ấy lại ngỏ lờicầu hôn với cô trước mặt toàn bộ người chơi trong server, bóc mẽ em gái củachính mình?” Khâu Kiều Nhan đứng bật dậy, chiếu ánh mắt phẫn nộ vào người TôLiễu.

Nói cô không có ai dạy?! Tô Liễu cũng bắt đầu nổigiận. Liếc mắt nhìn người đối diện, thấy bà Khâu vẫn giữ bộ mặt mỉm cười bìnhthản, không hề có ý định dạy bảo con gái mình, nên cô cũng thẳng thừng đáp trả:“ Thị võng mạc của bệnh mắt lé có liên quan tới trung khu thần kinh của đạinão. Tôi chỉ khuyên cô đi khám chứ chửi bới gì cô? Cô mở miệng ra là gọi ngườita tiện nhân, vậy người giáo dụ cô đi đâu mất rồi?” Cô biết, trước mặt người tamà mắng con gái người ta không có giáo dục là...không nên, nhưng...là do KhâuKiều Nhan khơi mào trước, cô ta có tư cách gì chửi mắng cô?

“ Còn nữa, cô đừng ngậm máu phun người. Anh trai côcầu hôn với tôi với mong muốn được giải thoát bởi chủ nghĩa nhân đạo đó đấy! Đểđược gột sạch tâm hồn đau khổ tội lỗi sau một thời gian dài ở cùng với cô emgái yêu kiều!” Tô Liễu cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối, thành công trong việc khiếnKhâu Kiều Nhan muốn xông vào cô.

Mạnh Phồn Anh nghe lùng bùng một hồi, tuy không hiểulắm, nhưng đã đoán biết phần nào dựa vào phản ứng của cô con gái. Bà ta đứngbật dậy, vòng qua phía bàn bên kia và chậm rãi nói:” Cô Tô, con gái tôi có giáodục hay không, không đến lượt cô chỉ trích. Nói chung, với những kẻ khố rách áoôm, bám người nhằng nhẵng thì có giáo dục đến mấy cũng khó lòng kiềm chế. Vìthánh nhân chỉ có một câu mà thôi.” Bà ta nói hết sức từ tốn, giọng như trưởngbối đang dạy bảo con cháu.

Những lời rất nặng nề, chửi người nhưng không bậy.

Tô Liễu nghẹn ngào suýt bật khóc. Không phải là côkhông tìm được lời để phản kích. Nhưng đối diện với một người bằng tuổi mẹmình, cô không dám mạnh mồm “ vô lễ”.

Nhưng trong lòng rất khó chịu. Tô Liễu cắn chặt môi,hai tay ôm chiếc túi vải, lặng thinh không nói.

Mạnh Phồn Anh cười đắc ý và dừng chân trước mặt cô.

“ Trở lại chủ đề chính của câu chuyện. Cô Tô này, contrai tôi vốn ngoan hiền lễ phép từ nhỏ, lại ít giao du với các bạn gái. Vì thếnên rất dễ bị đám con gái hư hỏng lôi kéo dụ dỗ.”

Tô Liễu cắn môi đến chảy máu. Tay nắm chặt nắm đấm, côđứng dậy. Không cãi trả cũng không có nghĩa là phải ngồi yên nghe người khác xỉvả.

“ Bác không cần phải nói những điều này với cháu.” TôLiễu mặt lạnh lùng. “ mà nên dạy con trai mình cách chọn bạn. Trường cháu cóchút việc, cháu xin phép về trước.” Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng.

“Đứng lại.” Khâu Kiều Nhan vòng qua bàn, đứng chặnngay giữa đường. “ Mẹ cô không dạy cô phải lễ phép với người lớn sao? Mẹ tôi đãcho cô đi chưa?”

“ Lạ thật, là tôi phạm pháp hay là khách sạn này đãbiến thành nhà tù? Muốn đi thì phải hỏi ý kiến người khác sao?” Tô Liễu ngừnglấy hơi rồi mỉa mai: “ Còn nữa, bố mẹ tôi đã dạy rất kĩ, rằng phải kính trênnhường dưới, không được cậy lớn bắt nạt bé, ỷ thế hiếp người khác.”

Tô Liễu dằn giọng ở mấy chữ “không được cậy lớn bắtnạt bé”, “ ỷ thế hiếp người”. Còn mẹ con Mạnh Phồn Anh thì đủ thông minh đểhiểu cô đang giễu ai. Khâu Kiều Nhan lập tức trở mặt : “ Đồ tiện nhân, cô dámnói mẹ tôi phải không?”

“ Tiện nhân, buông tay ra.” Tô Liễu đanh mặt vung tay,khiến Khâu Kiều Nhan vì đang mất cảnh giác nên loạng choạng suýt ngã.

Lúc này, Mạnh Phồn Anh không nhịn được nữa. Bà ta tiếnnhanh lại gần, giọng trách móc: “ Đang nói chuyện tử tế sao cô lại đẩy ngãngười ta?”

Tô Liễu lạnh lùng nhìn bà ta rồi không nói không rằng,cô tiếp tục bước đi.

Mọi việc trên đời thật kì lạ, vàng thau lẫn lộn, ngườiở với ngợm.

Và cô không có lí do gì phải ở đây để chịu đựng nhữngkẻ được gọi là “ ngợm ” này.

Thế nhưng, lần thứ hai liên tiếp Tô Liễu bị ngăn lại.Khâu Kiều Nhan đi đôi giày bảy phân. Với tốc độ phi thường, cô ta bất ngờ laovút tới và túm chặt tay Tô Liễu.

“ Bỏ tay tôi ra.” Tô Liễu hất mạnh tay.

“ Không bỏ.” Khâu Kiều Nhan xiết mạnh hơn, khuôn mặtngạo mạn lộ rõ vẻ tác oai tác quái. “ Xin lỗi mẹ tôi mau, sau đó viết một bảncam kết từ nay về sau không được dụ dỗ anh trai tôi nữa!”

Xin lỗi cái đầu cô! Tô Liễu dứt khoát bước đi. Cô từbỏ ý định hất Khâu Kiều Nhan ra, đột nhiên hét lớn: “ Cứu tôi với, cứu tôivới...” Giọng cô thất thanh, khiến mẹ con Mạnh Phồn Anh sững lại.

Khâu Kiều Nhan lúc này mới hiểu ra việc túm tay giữngười là vô lí, nhưng bỏ tay ra...thì lại không cam lòng. Cô ta đành đứng chônchân tại chỗ, nhất thời chưa biết phải làm sao. Giữa lúc đang hỗn loạn, KiềuNhan chợt thấy mu bàn tay phải, cánh tay đang giữ Tô Liễu, bị nhéo một cái đauđiếng. “Á!!!” Cô ta hét lên, vội rụt tay lại theo phản xạ. Sau đó nghe mộttiếng “Rầm” và Tô Liễu ngã ngửa ra sàn nhà.

Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở.

Sở Thịnh Hoan nhanh nhẹn đi vào, theo sau là Khâu KiêuDương, rồi tới Lâm Lập Triệt cùng hai nhân viên phục vụ.

Thật ra, việc Tô Liễu bị ngã lỗi tại chiếc túi vảingoắc ở cổ tay to quá khổ. Nó sà xuống đất quá nửa và khi cô lùi lại đã giẫmphải. Tô Liễu tự làm mình ngã, chứ không phải do Khâu Kiều Nhan đẩy. Ngược lại,chính cô ta, do bị cô dùng hết sức nhéo cho một cái, nên đành đau đớn buôngtay.

Vậy là Tô Liễu thắng thế, chỉ có điều...Hai bên giằngco thế nào mà vị trí hoán đổi, cô đang từ quay lưng nay lại thành quay mặt racửa. Và khi cô ngã ngửa, chiếc váy ngắn phản chủ đã bị tốc lên. Trời ơi! Tư thếngã quá xấu, Tô Liễu chỉ kịp đau khổ nghĩ vậy. Nhưng khi đám người nhốn nháo ùavào, cô ngước mắt nhìn thấy người con trai mặc chiếc áo sơ mi đen trong số đó,cảm giác bỗng chuyển sang nghẹn ngào. “ Anh Thịnh Hoan...” Tô Liễu chống haitay ngồi dậy, vừa cất tiếng gọi xong là òa khóc nức nở.

Không thể kìm chế thêm được nữa. Những tủi hổ, buồnbã, ấm ức không biết nói với ai! Nước mắt cô ào ạt tuôn rơi như đại hồng thủy.Tô Liễu ngòi co chân trên mặt đất, úp mặt xuống đầu gối và thổn thức.

“ Liễu Liễu...”

“ Liễu Liễu...”

“ Tiểu Ngược...”

Ba giọng nói khác nhau đồng thời vang lên, sau đó cómột người đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng. Vừa nhìn thấy hình ảnh anh Thịnh Hoan mờmờ qua hàng nước mắt, Tô Liễu lại càng khóc thảm thiết hơn.

Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Trong lúc khóc lóc thêthảm, cô loáng thoáng nghe thấy mẹ con Mạnh Phồn Anh xua hai người phục vụ đi.Có cả tiếng Khâu Kiều Nhan thét lên: “ Tô Liễu đừng giả bộ đáng thương, đã ailàm gì cô? Anh, nhìn tay em bị cô ta nhéo cho sưng phồng lên rồi đây này!”

“ Kiêu Dương con mau lại xem em con thế nào. Kiều Nhanbị bà la sát đó cấu bầm cả tay rồi... Thô lỗ và vô giáo dục. Đừng có ý định đưacô ta về nhà mà khiến mẹ tổn thọ.”

Cả căn phòng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng mẹ con KhâuKiều Nhan la hét, có một bàn tay ấm nóng kéo đôi tay đang ôm mặt của Tô Liễura, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Một giọt, hai giọt.

Anh tỉ mỉ lau, như chỉ có hai người với nhau. Nhữngngón tay áp cả lên khuôn mặt cô, miết qua miết lại, tựa như muốn xóa sạch nhữngdấu vết của sự ấm ức.

“ Anh Thịnh Hoan.” Lâm Lập Triệt lên tiếng, khẽ giọngnhưng đanh thép : “Chúng ta đưa Liễu Liễu về thôi,không nên ở với người điên.”

“ Điên?” Khâu Kiều Nhan xông ngay tới. “ Lâm LậpTriệt, anh giỏi thì nói lại lần nữa cho tôi?”

Lâm Lập Triệt không thèm quan tâm tới cô ta. Khâu KiêuDương nhẹ nhàng lên tiếng, câu nói đầu tiên kể từ khi bước chân vào phòng: “Kiều Kiều, em đừng gây chuyện nữa.”

“ Ai gây chuyện? Các người mù cả ròi ư, rõ ràng là côta tự ngã. Vừa thấy mọi người đến là khóc lu loa lên, định đổ hết lên đầu tôi.Đồ mặt dày.” Khâu Kiều Nhan cao giọng, tức đến nỗi mất hết cả lí trí. “ Lâm LậpTriệt, anh còn biết nói đỡ cho cô ta nữa à? Sao lúc yêu tôi, anh đá cô ta nhanhchóng thế cơ mà?”

“ Tôi chia tay Liễu Liễu, vì cảm thấy mình khôngxứng đáng với cô ấy!” Vẫn giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng. “ Yêu Yêu à, tôichưa bao giờ yêu cô, có chăng chỉ là hơi thích mà thôi. Có điều, chút tình cảmít ỏi đó đã nhạt dần sau khi cô nhiều lần làm khó Liễu Liễu. Tôi với cô, chỉ vìlời nói dối bịa đặt của cô khiến tôi cảm thấy là thằng đàn ông thì phải chịutrách nhiệm.”

Tiếng khóc của Liễu Liễu nín bặt. Tại sao cô lại phảikhóc? Vì cô, Tiểu Triệt đã nói những lời cay nghiệt hơn cả những lời mà mẹ conKhâu Kiều Nhan vừa nói. Một Tiểu Triệt hiền lành, một Tiểu Triệt lúc nào cũngnhỏ nhẹ, đây là lần đầu cậu ta ăn nói tàn nhẫn đến như vậy.

Tô Liễu đang ngơ ngác chợt thấy chân mình trở nên nhẹbỗng. Thì ra là anh Thịnh Hoan đã bế bổng cô lên. Cô mở to đôi mắt sưng đỏ,nhìn khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng của anh.

Thấy cô ngạc nhiên, người con trai mím chặt môi cười.“ Liễu Liễu ngoan, đừng khóc nữa.” Anh cúi đầu khẽ nói, khuôn mặt tuấn tú phảngphất nét hiền từ. Nhưng khi anh quay mặt đi, vẻ hung tợn tập trung cả nới đuôimắt.

Váy cô rất ngắn, cánh tay anh ấp cả vào phần chântrần, rất chặt, rất mạnh. Sự tiếp xúc về da thịt có khả năng làm ấm nóng tìnhcảm. Từng tí từng tí một, cảm giác tê tê ngấm vào cơ thể cô, rồi lại tan ratrong hơi thở gấp gáp. Cô thấy hừng hực vì bị kích thích, nhưng lại khoan khoáivì được ấp ủ.

Cảm giác thật bình yên. Đột nhiên con tim như muốnngừng đập. Đột nhiên đỏ bừng cả mặt.

Ba bước chân, hai giây đồng hồ, trong dòng thời gian chỉlà một khoảnh khắc, nhưng với người mới được đánh thức là cô, lại như kéo dàihàng vạn năm.

“ Anh Thịnh Hoan, chúng ta về thôi.” Được đặt ngồitrên ghế sofa, cuối cùng Tô Liễu đã lấy lại bình tĩnh. Mặt đỏ bừng, mắt đỏ hoe,cô lí nhí: “ Tiểu Triệt nói đúng đấy ạ, chúng ta không thể cư xử như những kẻđiên.”

“ Đợi chút đã.” Sở Thịnh Hoan vừa cười vừa vén nhữngsợi tóc vương trên má Tô Liễu, sau đó, anh đứng dậy và sải bước chân về phíaKiêu Dương.

Cùng lúc, Khâu Kiều Nhan òa khóc, rồi nghe tiếng tát“bốp” một cái :” Thằng họ Lâm kia, mày còn không đủ tư cách xách dép cho KiềuKiều nữa!” Mạnh Phồn Anh khoát tay với vẻ mặt lạnh như tiền. “ Kiêu Dương, congọi điện kêu bảo vệ lên tống cổ bọn chúng đi!”

Lâm Lập Triệt đứng chôn chân tại chỗ. Dưới ánh đèn mờảo, khuôn mặt cậu trắng trẻo của cậu ta vẫn hằn dấu năm ngón tay đỏ bầm.

Bà Khâu...đánh Tiểu Triệt sao?

Phải mất tới hai giây sau, Tô Liễu mới hiểu ra sựtình, lập tức trào dâng một nỗi uất ức. Trời ơi, bà già này dựa vào đâu mà dámđánh Tiểu Triệt? Dựa vào đâu mà dám nhục mạ cô? Dựa vào đâu ? Trong phút chốc,cô muốn lao ra chiến đấu tay đôi với mẹ con nhà họ Khâu. Nhưng chỉ dám nghĩ thếthôi.

Giữa lúc luống cuống và tức tối, đành phải nuốt uấthận vào lòng, Tô Liễu nghe thấy tiếng bà Khâu sợ hãi: “ Thịnh Hoan cháu địnhlàm gì?”

Cô quay người lại, liền nhìn thấy....

Không biết tự lúc nào, Sở Thịnh Hoan đã túm được cổKhâu Kiêu Dương, đè anh ra xuống cái tủ gỗ màu đỏ cao lưng chừng người. Phíatrên tủ có một chậu lan rủ. Những bông hoa trắng tinh và những chiếc lá xanhmướt khẽ rung rinh, hắt bóng lên khuôn mặt hai người. Một lạnh lùng và một sợhãi.

“ Bà Mạnh này”, Sở Thịnh Hoan đột nhiên lên tiếng. Anhgằn giọng: “ Bà đừng lo, tôi tuyệt đối không đánh phụ nữ.” Anh khẽ vung tayphải, nắm đấm kêu răng rắc, tiếp tục nhả từng chữ: “ Nhưng tôi sẽ đánh chồng,con trai và anh trai của bọn họ.” Nói xong, anh tung một cú giáng trời xuốngbụng Khâu Kiêu Dương.

Mạnh Phồn Anh thất kinh chạy tới, chận ngay phía trướcngười Kiêu Dương rồi lập cập bấm điện thoại: “ Mày dám đánh người? Dám đánh contrai tao, tao sẽ cho mày ngồi tù suốt đời.”

“ Mẹ, ngồi tù thì nhẹ quá. Mẹ gọi điện cho anh Sở, nóianh ấy gọi mấy người bên quân đội tới cho hắn một trận đi.” Khâu Kiều Nhan launước mắt và nghênh mặt, khôi phục lại uy thế quen ức hiếp người khác của mình,rít lên.

“ Ồ, gọi anh họ của tôi đến đánh tôi ư? Cô sáng kiếnquá đấy!” Sở Thịnh Hoan cười lạnh lùng. Anh vung tay gạt hai mẹ con nhà họ Khâuđang đứng sững ở đó sang một bên. Đoạn đạp một cú chân phải thật mạnh, khiếnKhâu Kiêu Dương hự lên một tiếng đau đớn ngã nhào xuống chiếc tủ.

“ Gọi bảo vệ, Kiều Kiều, mau gọi bảo vệ lên...” MạnhPhồn Anh sực tỉnh, gào thét lạc cả giọng.

“ Mẹ, đừng gọi nữa.” Khâu Kiêu Dương cố gắng nhỏm dậy,đầu hơi cúi, anh ta cười gượng gạo: “ Lô đất cha muốn mua hiện đang nằm trongtay Thịnh Hoan. Tiểu Sở lại là anh họ của cậu ấy. Vậy mẹ đủ biết chú Sở mà chahằng quí mến có quan hệ thế nào với Sở Thịnh Hoan rồi đấy.”

“ Anh định lừa ai chứ? Nếu Thịnh Hoan có quan hệ họhàng với chú Sở, sao chưa bao giờ anh và cha nhắc tới?” Khâu Kiều Nhan cuốngquýt hỏi, với mong muốn nghe được lời phủ định.

Khâu Kiêu Dương không nói gì nữa. Anh ta ngoảnh mặtsang một bên và thoáng mỉm cười với Tô Liễu, lúc này đang ngơ ngác không hiểugì.

Biết nói gì với em bây giờ, Tiểu Ngược. Dường như anhđã không thể bảo vệ được cuộc hôn nhân của chúng ta nữa rồi. Anh đã cố gắng duytrì mối quan hệ vợ chồng thân mật. Bất cứ lúc nào em online, anh đều lập tứclao đến bên em, nhưng....có những việc không phải cứ nỗ lực là được. Đời ngườigian truân, hệ thống có BUG. Những khi anh cảm thấy đã tiến thêm được một bước,thì lại có BOSS lao ra hại một trong hai chúng ta. Khiến cho mối quan hệ củachúng ta giờ lại quay về vạch xuất phát.

Hình như anh, sắp để mất em rồi. Hoặc khả năng, chưabao giờ có được em.

Kiêu Dương hé miệng cười mỗi lúc thêm tươi tỉnh, màcon tim thì càng thêm se sắt. Nỗi đau đớn của sự trống trải tựa như một tấmlưới vô hình phủ kín nơi đáy mắt Kiêu Dương cùng cái nhìn khắc khoải về phía TôLiễu. Kiêu Dương đứng dậy, gạt mẹ và em gái ra. Anh ta đứng trước mặt Sở ThịnhHoan, vẫn thái độ lịch sự nhã nhặn thường ngày :” Đánh đi, trừ mặt, trừ...chỗđó...ừ, cậu biết đấy, đánh chỗ nào cũng được. Tôi không thực hiện được lời camkết, nên xin chịu sự trừng phạt.”

Sở Thịnh Hoan vỗ nhẹ lên vai Kiêu Dương, rồi lập tứcnắm chặt nắm đấm.

“ Đừng đánh con trai tôi!” Sau cùng, Mạnh Phồn Anh đãchịu không nổi, đành phải ôm lấy tay Thịnh Hoan. “ Thịnh Hoan, cô đã luôn đốitốt với cháu. Kiêu Dương cũng là người anh em tốt của cháu. Cháu nỡ lòng nào ratay?”

Sở Thịnh Hoan buông nắm đấm. Anh đút tay vào túi quần,nheo mắt cười và lặng yên nhìn Kiêu Dương. Một lúc sau, anh mới buông một câurất lạ: “ Tôi thông cảm với cậu, người anh em!” Thịnh Hoan xoat người, chậm rãitới bên Tô Liễu. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô rồi quay sang nói với LậpTriệt : “ Đi thôi.”

“ Vâng ạ.” Tô Liễu nhanh nhẹn đáp, cố tránh né ánh mắtlặng lẽ của Khâu Kiêu Dương.

Lúc ba người rời khỏi Đế Hào, đêm đã khuya.

Vừa lên xe, Tô Liễu đã bị Lâm Lập Triệt riết ráo truyhỏi. Nghe phát mệt, cô tự giận leo lên ngồi ghế trên. Thế nhưng nhìn sang, gặpngay khuôn mặt khó đăm đăm củ anh Thịnh Hoan. Nhìn vào gương chiếc hậu thì thấymặt Lập Triệt ngượng nghịu.

Tô Liễu không sao khỏi nghĩ ngợi.

Vẫn là tên xấu xa Lâm Lập Triệt lên tiếng: “ Tô Liễu,giờ cậu cũng đã có trước có sau rồi đấy.”

Đây...là tiếng người sao!

Tô Liễu tức giận nghiến răng ken két. Sự tức giậntrong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa: “ Mình sớm đã có trên có dưới rồi. Cóđiều sau này cậu chuyển sang thích đàn ông, nên không để ý đó thôi.”

Sở Thịnh Hoan...

Tô Liễu và Lập triệt tính đều trẻ con. Tuy nhiên, dosùng bái anh Thịnh Hoan từ nhỏ, nên Lập Triệt lúc nào cũng thích tỏ vẻ đàn ông.Cậu cười mỉm, vờ như không muốn đôi có với Tô Liễu, nhưng trong lòng vô cùngđau khổ.

Một điều đáng đau khổ nữa là, cậu đột nhiên phát hiệnra, anh Thịnh Hoan đang chạy xa về hướng...nhà cậu ở.

Quả nhiên, sau mười mấy phút lộ trình chỉ đủ để nói vuvơ vài câu, xe đã từ từ dừng lại bên đường.

“ Tiểu Triệt về nghỉ trước đi, ngày mai anh sẽ tới gặpem.”

“ Vâng ạ.” Cậu ta ngoan ngoãn xuống xe. Vừa đóng cửaxe, đã nghe thấy tiếng vọng ra từ phần cửa kính để ngõ...

“ Liễu Liễu chưa ăn gì phải không. Anh đưa em tới quanăn Hồ Nam ngon tuyệt nhé...”

Chiếc xe xả khói lao đi. Để lại Lập Triệt đứng hóa đádưới trận gió đên lạnh lẽo.

Anh Thịnh Hoan, sao anh lại như thế ? Em cũng chưa ăncơm mà. Vừa nhận được tin nhắn của Tô Liễu là em chạy thẳng tới công ty tìm anhđấy !!! Cậu âm thầm nức nở trong lòng. Ở một nơi khác, ông anh trai cùng cô emgái hờ đang vui vẻ cùng nhau ăn tối.

Tô Liễu hết sức hồi hộp. Kể từ lúc Lâm Lập Triệt xuốngxe, cô đã bắt đầu có cảm giác đó. Không phải cảm giác sợ hãi như mọi khi, mà làhồi hộp. Có pha chút buông xuôi và niềm sung sướng khôn xiết. Trong tâm trạngvô cùng phức tạp, thời gian trôi qua cũng đặc biệt nhanh. Chớp mắt, cô đã cùnganh Thịnh Hoan đứng trước cổng kí túc xá.

“ Anh Thịnh Hoan, anh còn giận em không?” Cuối cùng,Tô Liễu nhớ ra nỗi niềm day dứt suốt mấy ngày gần đây của mình.

“ Đâu có, ha ha.” Sở Thịnh Hoan cười nhẹ nhàng. “ Anhchưa bao giờ giận em, Liễu Liễu. Anh chỉ trách mình đã không sớm nhận ra emthôi.”

“ Vậy sao anh không nghe điện thoại của em?” Tô Liễuvặn hai tay vào nhau, cúi đầu hỏi nhỏ với vẻ nũng nịu.

“ Anh đánh mất di động, máy mới chưa kịp convert cácsố cũ.” Thịnh Hoan hỏi ngược lại: “ Mà Liễu Liễu không có số điện thoại bàn củaanh sao?”

Tô Liễu giật mình, thầm nghĩ hỏng rồi. Số máy bàn đóanh Thịnh Hoan đã từng ghi cho cô, từ hồi hai người còn “chiến tranh lạnh”. Nênrất nhanh, cô đã tiện tay dúi luôn mẩu giấy vào đâu đó.

“ Anh Thịnh Hoan.” Cô cúi đầu khổ sở trình bày: “ Emđánh mất rồi. Anh đọc lại cho em một lần nữa đi. Ngày mai em sẽ đi xăm lên cánhtay luôn.”

“ Đưa máy của em cho anh.” Anh thoáng nghĩ ngợi khiđón chiếc di động từ tay cô, rồi nhập mọi phương thức liên lạc của mình vào đó.

Trên chiếc ghế đá dưới gốc cây phù dung trước cổng kítúc xá, Tô Liễu lặng yên ngồi ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn hắtra từ kí túc xá đang hết sức chuyên tâm của anh Thịnh Hoan.

“ À phải rồi, anh Thịnh Hoan đừng đánh Tử Hỏa nữa.Thực ra, hôm nay, là em tự ngã đấy!” Cô đột nhiên lên tiếng.

“ Ừ.” Sở Thịnh Hoan đã lưu xong các số điện thoại. Anhđưa lại di động cho Tô Liễu và nói: “ Anh biết mà.”

“ Vì sao anh biết ạ?” Tô Liễu rất ngạc nhiên.

“ Vì khi anh đánh Kiêu Dương, Kiều Nhan sợ nghệt cảmặt ra. Nhưng không thấy em xông lên đạp cô nàng.” Anh cười khe khẽ rồi thủngthẳng nói tiếp: “ Hồi nhỏ, mỗi khi anh giúp em và Tiểu Triệt trả thù, TiểuTriệt thường đứng một bên xem, còn em thì đợi lúc đối phương kiệt sức liền xônglên đạp một phát cho hả giận.”

“ Thì ra em là đứa dậu đổ bìm leo, cáo mượn oai hùmư.” Cô dài mặt đau khổ. Sao anh Thịnh Hoan lại nhớ mấy chuyện hồi bé xíu của cônhư thế? Chả trách suốt bao năm qua, anh luôn coi cô như một cô em gái nhỏ.

Nghĩ tới đây, lòng cô như có cơn gió nhẹ thổi tới...Côđã nhìn thấy hình ảnh mình năm xưa. Mỗi lần đánh nhau với đám con trai ở khu,bất luận thắng thua thế nào, hễ nhìn thấy anh Thịnh Hoan là cô gào khóc thảmthiết. Sau đó, anh liền xông tới cho bọn chúng một trận, còn cô thì vừa khócvừa không quên cổ vũ. Cuối cùng, cô tiến tới trước mặt lũ con trai lúc trướcvừa bắt nạt cô giờ đã bị hạ gục. Hết sức tượng trưng, cô sờ vào áo bọn chúng (coi như đánh ) và giẫm lên quần bọn chúng ( coi như đá ) để....trả thù.

Thì ra suốt bao năm nay, anh vẫn vậy và côcũng...không hề thay đổi. Quãng thời gian sáu năm chỉ đủ làm ngưng đọng một sốđiều nơi đáy lòng mà thôi. Trong lòng Tô Liễu trào dâng một niềm vui nho nhỏ.Dường như giữa hai người lại có thêm một tài sản chung.

“ Anh Thịnh Hoan”, cô nũng nịu, “ anh biết rồi sao cònđánh Tử Hỏa đau thế?”

Vừa nói xong, thấy không khí lặng ngắt, cô giật mìnhnghĩ lại câu vừa hỏi và đột nhiên cảm thấy không ổn. Tô Liễu vội bổ sung thêm:“ Anh Thịnh Hoan, em không có ý trách anh. Vấn đề anh và Tử Hỏa là bạn thân, màTử Hỏa thì không có lỗi, lỗi ở người nhà anh ta kia. Em không muốn vì em mà ảnhhưởng tới tình bạn của hai người. Còn chuyện Tiểu Triệt.... Lúc đó em cũng rấtgiận chỉ muốn xông lên đánh cho bà cô Yêu Tinh một trận.” Tô Liễu làm mộttràng, Sở Thịnh Hoan vẫn yên lặng. Cô bắt đầu thấy hoảng, vội cất giọng đaukhổ: “ Thôi được rồi, không nói nữa. Muộn rồi, em về kí túc đây.” Cô cườingượng nghịu đứng dậy. Lập tức bị níu tay.

“ Liễu Liễu.” Sở Thịnh Hoan cũng đứng lên. “ Hai, bacú đánh của anh chỉ là giả vờ mà thôi, rất nhẹ, và cũng không đau gì cả. Anhchỉ muốn dọa bà Khâu, Kiêu Dương biết rõ điều này, thế nên anh ấy...”

“ Thế nên anh Tiểu Sở và chú Sở mà nhà Khâu sùng báicũng không có quan hệ gì với anh. Các anh thông đồng lừa người ta nhé!” Sau khihiểu ra, lại thấy Thịnh Hoan không giận, Tô Liễu lập tức chuyển giọng vui mừng,huyên thuyên.

“ Điều này thì là thật.” Sở Thịnh Hoan xoa đầu gãitai, trên khuôn mặt điển trai của anh thoáng vẻ ngượng ngùng: “ Liễu Liễu à, chúSở đó là cha đẻ của anh, là anh em ruột của bố anh. Anh được bố anh nhận vềnuôi.”

Hả ??? Tô Liễu có phần kinh ngạc.

“ Em còn nhớ vào dịp nghỉ hè hằng năm, anh đều bị bốgửi đi không?” Sở Thịnh Hoan mím môi cười hỏi.

“ Em nhớ, bác gái bảo do anh hay đánh nhau gây gổ, nênbác trai phải gửi anh tới trung tâm huấn luyện võ thuật gì đó để tu tâm dưỡngtính....” Tô Liễu nhanh nhảu đáp. “ Cả khu mình đều biết mà.”

“ Thực ra không phải vậy, mẹ anh...chà!” Sở Thịnh Hoanâu sầu giải thích: “ Anh được đưa tới đấy chơi. Cha đẻ khi đó vẫn làm trongquân đội, nên anh được đi theo huấn luyện cùng các anh đặc nhiệm.”

Tô Liễu mắt chữ A mồm chữ O, từ kinh ngạc chuyển sangthích thú. Thì ra anh Thịnh Hoan có tới...hai cha mẹ, mà cha đẻ của anh có vẻnhư rất uy phong. Không biết bác ấy thích một cô con dâu như thế nào nhỉ? Cóyêu quí mình giống như bác Sở không ?

Tô Liễu liên miên, đột nhiên giật nảy mình. Mình vừanghĩ gì thế không biết? Hình như...mình có ý...đồ đen tối với anh Thịnh Hoan!!!