Bôn Nguyệt

Chương 10: Lư sênh



Edit : Như BìnhBeta : Vô PhươngBầu trờiquang đãng không gợn bóng mây, ánh mặt trời gay gắt, chiếu rọi cuộc tỷthí cực kỳ mãnh liệt bên dưới.

Sát thủ trong Hầu phủ cách nửa năm sẽ tỷthí sắp xếp lại thứ bậc một lần, thứ tự sẽ quyết định địa vị của họtrong tổ chức.

Vị trí càng cao không những sẽ được Hầu gia xem trọng,nói chuyện có sức nặng hơn mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ phần thưởngcũng nhiều hơn hẳn người khác.

Bởi vậy ai ai cũng muốn giành vị trí đứng đầu, vị trí đầu bảng trước đây là của Lục Ly.

Liễu Sao không có hứngthú với việc sắp xếp thứ bậc, nàng chấp nhận đứng chót.

Hai người trên sân đấu đã phân thắng bại, Đỗ Minh Trùng thắng, Võ Dương Hầu gật gật đầu trên khán đài.Những người sau đều có quyền khiêu chiến, Liễu Sao căm hận Đỗ Minh Trùng, lòng nàng thầm muốn dạy dỗ y một trận trước mặt mọi người.

Nhưng nàng cũng hiểurõ thực lực mình, dù nàng có nghiêm túc luyện tập trong hai tháng, cũngkhông đủ khả năng đánh bại Đỗ Minh Trùng.

Sức mạnh thần bí trong cơ thểcũng không xuất hiện nữa, dường như nó đột nhiên biến mất, kể từ lúc đónàng càng khó báo thù.Nhưng cũngchẳng biết làm thế nào, Liễu Sao không cam lòng từ bỏ ý định, trơ mắtnhìn Đỗ Minh Trùng vênh vang tự đắc đoạt được vị trí đầu tiên.Cặp tiếp theo bước lên sân đấu là Lục Ly và Vương Giản.Hôm nay Lục Ly vẫn mặc chiếc trường bào màu đen, thật cân xứng với chiếc thắt lưngmàu bạc vòng quanh thân.

Mái tóc dài đen nhánh buộc cao cao, từ trênđỉnh đầu tản mác xuống, tựa như một thác mực nước tuôn rũ.

Hắn đeo haichiếc vòng bạc nhỏ làm vật trang sức, cực kỳ đơn giản, bước vào đứngngay giữa sân đấu.Vương Giảnvốn là sát thủ nổi tiếng trong Võ đạo, vào Hầu phủ sớm hơn đám Liễu Saochừng mười năm.

Chỉ vì Lục Ly tu hành vượt cấp quá quanh, trong năm nămngắn ngủi đã vượt qua hết tất cả lớp cao thủ đi trước.

Vương Giản từ vịtrí đứng đầu bị lôi xuống thứ hai, tất nhiên y không cam lòng.

Đáng tiếc sau khi thách đấu hai lần, Lục Ly vẫn bảo vệ được vị trí đứng đầu.Hai người chưa ra tay, Phương Vệ Trường trên khán đài bỗng mở miệng: “Còn ai muốn khiêu chiến với Lục Ly không?”Thách đấu Lục Ly, không phải ai cũng có năng lực đó, trên sân đấu không người nào dám nhúc nhích.Phương Vệ Trường gọi: “Đỗ Minh Trùng!”Đây chính là mệnh lệnh, Đỗ Minh Trùng không dám tỏ vẻ nhát gan, đành phải đứng vào giữa sân: “Có thuộc hạ.”Phương Vệ Trường không nói nữa, giơ tay ra hiệu có thể bắt đầu.Mọi người hiểu ra, đều hơi khó tin.Vương Giảnxếp ở vị trí thứ hai, lại là tiền bối có kinh nghiệm phong phú, thực lực của Đỗ Minh Trùng cũng không yếu, hai người đều là sát thủ hàng đầu.Phương Vệ Trường muốn bọn họ lấy hai đánh một, dù Lục Ly tư chất có caotới đâu, khả năng chiến thắng tính ra không lớn.

Hơn nữa ai cũng biết,Đỗ Minh Trùng và Lục Ly có khúc mắc.

Phương Vệ Trường cố ý sắp xếp nhưvậy, chắc chắn là nhắm vào Lục Ly.Không thể nghi ngờ, đây đã biến thành một trận tỷ thí không công bằng.Liễu Sao sốt ruột nhìn lên khán đài, Võ Dương Hầu trên khán đài không có ý kiến gì.Công bằngvốn không tồn tại trong tổ chức này, Võ Dương Hầu đã ngầm đồng ý, tất cả mọi người cũng không thể phản đối, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ… Chẳng phải Lục Ly luôn được họ xem trọng sao?“Hôm qua Lục Ly bị phạt trượng ở Hầu phủ.”“Sao lại thế?”Hắn bị phạt ư? Liễu Sao giật mình, vừa tức giận lại vừa lo lắng.

Võ Dương Hầu không nể tình muốn dạy dỗ hắn trước mặt mọi người, sai sót hắn phạm phải chắc chắn không nhỏ…Đúng làLiễu Sao giận Lục Ly, nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn Lục Ly thuatrong tay người khác, huống hồ đó lại có Đỗ Minh Trùng.

Hình thức xửphạt bằng trượng trong tổ chức không mang nghĩa bình thường.

Lục Ly bịthương mà tiếp chiến, Đỗ Minh Trùng chắc chắc sẽ mượn chuyện công báothù riêng, nếu Hầu gia thật sự không hề xem trọng Lục Ly, kết quả hômnay của hắn e rằng…Trong sânđấu, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng đánh mắt nhìn nhau đều thầm tỏ ý vuimừng, nhất là Đỗ Minh Trùng, lúc trước y nghe được Lục Ly bị phạt, cũnghơi nghi ngờ, nhưng thái độ của Võ Dương Hầu và Phương Vệ Trường vừa lúc nãy đã xác nhận rõ tin tức đó.

Đỗ Minh Trùng bất giác cười khẩy, đừngnói Lục Ly đang bị thương, cho dù không bị thương, thì y và Vương Giảnliên kết cũng thắng chắc rồi.Biết rõtình hình bất lợi, Lục Ly vẫn cứ đứng yên tại chỗ, tay trái khẽ kéo vạtáo trước, không có ý ra tay trước chiếm thế thượng phong.Đỗ MinhTrùng và Vương Giản cũng không chờ nổi nữa, hai người một trái một phảinhún người nhảy lên, vừa ra tay đã là một chiêu hoành tráng, không ngụytrang, gian trá, cách đánh cũng ít chứa kỹ xảo, xem ra bọn họ là muốntrực diện giao đấu với Lục Ly.

Dù sao trong tình thế lấy nhiều đánh ít,kết hợp sức mạnh lại chính là ưu thế lớn nhất.Hai ngườiđang ở giữa không trung, chưa tung hết chiêu, trước mặt bỗng xuất hiệnmột vòng xoáy đen, giống như một chiếc phễu đổ ngang ra sẽ lập tức cuốnlấy hai người!Lục Ly ấy thế mà lại ra tay nhanh hơn một bước.Vòng xoáyđầu tiên giống như cái phễu, trong phút chốc lại to như gò đất, thân thể Lục Ly đã biến mất sau vòng xoáy đó.

Sóng khí bốn phía cuồn cuộn dângtrào, trong bán kính ba trượng những hòn đá bị thuật Phong toàn (*) thuhút, bị cuốn vào trong gió, xoay như chong chóng trong vòng xoáy đen,một viên tiếp một viên bắn ra như ám khí, vừa chạm đất những tia lửa lập tức văng tung tóe.* Thuật gió xoáy

Vương Giảnvà Đỗ Minh Trùng đều biến sắc, vốn định áp đảo tinh thần Lục Ly trước,giờ ngược lại lại bị Lục Ly ra oai phủ đầu.

Hai người sao có thể camlòng, xoay người đánh luồn ra sau vòng xoáy.Phía sau vòng xoáy cũng không có bóng dáng Lục Ly.Vương Giản tự biết không ổn, lớn tiếng kêu: “Cẩn thận!”Chỉ chớpmắt, Lục Ly đã âm thầm xuất hiện sau lưng Đỗ Minh Trùng, tung ra mộtchưởng.

Đỗ Minh Trùng phát hiện điều bất thường, cuống cuồng quay lại.Tu vi y không bì kịp Lục Ly, cũng may Vương Giản đã đề phòng từ trước, y nhảy tới hợp lực với Đỗ Minh Trùng đón một chưởng này.

Cùng được huấnluyện theo cách thức giống nhau, sự phối hợp của sát thủ cùng một nhánhtương đối cao.Không tốnbao nhiêu thời gian, ba người đã qua lại hơn mười chiêu.

Trên khôngtrung cát bay đá chạy, tiếng nổ ầm ì vang lên không dứt.

Lục Ly cũngxuất ra thuật pháp nổi danh nhất ‘Hóa tội hoàn kiếp’(*), có ý muốn giảmbớt sức mạnh của đối phương.

Đỗ Minh Trùng và Vương Giản cũng đánh rahai chiêu, nhưng chỉ có duy nhất một chiêu thật sự uy hiếp hắn.

Mọingười càng thêm khâm phục, ai ai cũng cảm nhận rõ hành động của Lục Lyhơi chậm chạp trì trệ, xem ra vết thương của hắn không phải giả, đã bịthương còn có thể lấy một chọi hai mà không rơi vào thế yếu, thật làhiếm thấy.*Giải nghĩara là hóa giải tội lỗi, kết thúc cuộc đời.

Nhưng trong ngữ cảnh này MDHkhông hiểu rõ lắm, không biết tác giả có gõ sai chữ nào không.

Sắc mặt VõDương Hầu hơi dịu hơn lúc trước.

Liễu Sao luôn để ý quan sát, nàng thấythế mừng thầm, chỉ cần để Hầu gia còn nhận thấy giá trị của hắn, thì hắn sẽ an toàn hơn.Biểu hiệncủa Lục Ly càng xuất sắc, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng càng nôn nóng hấptấp.

Trong tình huống hai người đã chiếm mọi ưu thế mà còn thất bại,đừng nói khó sống yên với Võ Dương Hầu, mà càng không ngóc đầu dậy nỗitrước mặt đồng môn.

Ánh mắt Đỗ Minh Trùng lộ tia hung ác, y thừa cơVương Giản phá vỡ thuật pháp của Lục Ly tạo ra kẽ hở, lập tức áp sát vào vòng trong.

Đỗ Minh Trùng ngưng khí muốn chém vào lưng Lục Ly, nhưngkhông ngờ Lục Ly đã phòng bị trước, hắn đột nhiên nghiêng người, Đỗ Minh Trùng phút chốc không kịp thu chiêu lại, yếu huyệt toàn thân mở rộng.Liễu Sao mừng rỡ!Giờ phútnày với Lục Ly mà nói đơn giản là cơ hội trời ban, chỉ cần ra tay nhấtđịnh có thể đánh Đỗ Minh Trùng bị thương, thậm chí còn có thể giết chếty, bớt một đối thủ, một mình đối phó Vương Giản dễ dàng hơn nhiều.Không chỉ nàng mà tất cả mọi người đều đoán cùng một kết cục.Nhưng đúnglúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra, Lục Ly dường như chợt nghĩ tới điềugì, lại không xuống tay, mà tránh người lui ra.Thời cơnhanh chóng lướt qua, Liễu Sao chưa kịp thất vọng đã chuyển thành lolắng.

Quả nhiên, một lần nhân nhượng này của Lục Ly, Vương Giản phía đối diện sớm chờ ở đó, tung ra sát chiêu mạnh nhất, khiến hắn không thểkhông đón đỡ.

Đỗ Minh Trùng cũng phản ứng kịp thời, lưỡi đao bằng khítrong tay biến thành bảy luồng ánh sáng, chia nhau đánh tới vai, gáy,lưng của hắn!Quy địnhtrên sân đấu không được giết người, nhưng không thể tránh khỏi bịthương, lần này Lục Ly trúng chiêu, gân mạch chắc chắn bị tổn thươngnghiêm trọng, dụng ý của hai người này không thể không nói là rất hiểmđộc.Bạch Phượng hoảng sợ kêu lớn: “Đỗ Minh Trùng huynh!”Liễu Sao bịt miệng lại, trái tim vọt lên cổ họng.Có ý cườithoáng lướt qua đôi mắt tím, Lục Ly không tránh không né, chân trái quét trên mặt đất, nửa vòng tròn hình cung bàng bạc như ngọn sóng xô ra.

Ánh trăng trên đỉnh đầu đột nhiên lu mờ.

Trong vòng mười trượng, mặt đấtrung động nhấp nhô như nước đang sôi sục, luồng không khí tựa như váchchắn, ép tới Vương Giản ở đối diện! Cùng lúc đó, hắn nghiêng người vungtay phải ra cách không đánh Đỗ Minh Trùng!Từng chiêu đối kháng, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng đều bị chấn động bay ra, bò dài không ngóc đầu nổi.Nhưng mà,bảy luồng sáng đao của Đỗ Minh Trùng bắn ra lúc trước vẫn chưa bị chưởng lực đánh tan hết.

Sau lưng Lục Ly trúng một đao, thân thể lảo đảo vàibước, suýt tí nữa té ngã, chiếc áo bào đen trên người thấm dần ra vết ẩm ướt.Đến lúc này mọi người mới biết tu vi hắn rất thâm sâu, nếu không bị thương, hànhđộng chậm chạp, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng chưa chắc có thể đánh hắn bị thương.Võ Dương Hầu tỏ vẻ hài lòng, gật đầu với Phương Vệ Trường, y lập tức ra lệnh cho thị vệ đến đỡ ba người dậy.Liễu Saobiết Lục Ly đã lấy được lòng tin của Võ Dương Hầu.

Nàng hưng phấn muốnchạy đến nhìn hắn, mới vừa bước hai bước, đã thấy hắn nâng mắt nhìn vềhướng này, tầm mắt giao nhau, Liễu Sao lập tức ngừng bước.Lục Ly lay người hai lượt tránh khỏi tên thị vệ đến dìu hắn, vươn tay ra với nàng: “Liễu Sao nhi.”Tất cả ánhmắt trong phút chốc đều hướng về Liễu Sao, nàng vừa ngượng ngùng vừa tức tối, nhìn bàn tay kia, cắn chặt môi, đến cuối cùng nàng vẫn ngoảnh mặtquay đi.“Lục Ly!” Bạch Phượng kinh hoàng gọi.“Mau đỡ lấy hắn.”Liễu Saophát giác bất ổn, cực kỳ hối hận, chờ cho đến khi nàng chạy tới, Lục Lyđã bị đám Bạch Phượng vây quanh.

Liễu Sao bàng hoàng đứng ngoài vòngvây, chẳng biết phải làm sao.

Vài tên sư đệ từng được Lục Ly giúp đỡ đều trừng mắt nhìn nàng.

Lục Ly thích Liễu Sao không phải là bí mật, ngàythường thấy Liễu Sao ngang ngược chèn ép hắn, mọi người vốn cảm thấychẳng đáng cho Lục Ly.

Nay hắn bị thương nặng, Liễu Sao còn làm chuyệnkhông hợp đạo làm người, những người đứng xem đều tức giận.Võ Dương Hầu nhìn rõ tất cả mọi chuyện, sắc mặt y càng thêm hài lòng…Lục Ly xemnhư đã giành được vị trí đứng đầu, hắn và Vương Giản, Đỗ Minh Trùng đềubị thương, được đám thị vệ dìu về.

Vì có trận tỷ thí này diễn ra trước,nên những trận tỷ thí sau đều không có gì ngoạn mục, đợi đến khi đã sắpxếp được tất cả thứ bậc, mọi người đều tự động tản ra.Trời tối,đám người Bạch Phượng đến thăm hỏi Lục Ly đã rời đi hết, sân viện dầndần chìm vào tĩnh lặng, cửa phòng khép kín, có ánh đèn chiếu len qua khe cửa.Trongphòng, Lục Ly nhắm mắt nằm trên giường, vẻ bình thản hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.

Một nữ tử xa lạ ngồi trước giường, thật cẩn thận dùng câyquạt nhỏ liên tục quạt chén thuốc, muốn làm nước thuốc nguội mau.Siết chặt bình thuốc trong tay đến nóng hổi, Liễu Sao đứng ngoài cửa, lòng thật bất an.Vết thươngcủa hắn nằm ở sau lưng, hơn nữa cũng không trúng chỗ hiểm, có lẽ khôngsao đâu nhỉ? Nhưng hắn vốn là người cực kỳ nhẫn nại, chưa từng gục ngã,thậm chí cũng không dễ dàng rên lấy một tiếng, lúc đó hắn đứng còn không vững, chắc đã bị thương rất nặng… Liễu Sao do dự hồi lâu, cúi đầuxuống, muốn bỏ đi.“Tiểu Yểu, nàng nói xem Liễu Sao nhi có thể đến thăm ta không?” Trong phòng vang lên tiếng nói của Lục Ly, nghe có chút yếu ớt.Liễu Sao dừng lại tức thì.Cô gái tênlà Tiểu Yểu đảo tròn mắt, cười nũng nịu nói: “Chàng đừng nằm mơ, nàng ta không thèm quan tâm chàng sống chết thế nào đâu.

Nghe đồn nàng ta đãtìm tới Vương Giản, hèn gì Vương Giản lại xuống tay tàn độc với chàngnhư vậy.”Lục Ly thấp giọng hỏi: “Thật không?”Cô ả rấtđáng ghét, lại dám bày kế ly gián! Liễu Sao giận dữ, tung một cước đávăng cửa: “Đồ khốn! Ai tới tìm Vương Giản! ngươi dám nói năng xằng bậy,ta xé nát cái miệng của ngươi!”Thấy nàng đạp cửa xông vào, Tiểu Yểu vứt quạt đứng dậy lấy tay bịt miệng, bày ra dáng vẻ hoảng sợ.Giả vờ đáng thương à! Liễu Sao cười khẩy: “Nói tiếp đi, sao ngươi lại câm điếc rồi?”Tiểu Yểu nước mắt lưng tròng, chớp chớp mắt nhìn Lục Ly: “Người ta chỉ nghe đồn thôi mà…”Liễu Sao càng thêm ghét nàng ta, phun ra từng chữ: “Là do ngươi bịa đặt!”“Được rồi.” Lục Ly mỉm cười liếc nhìn nàng, nghiêng mặt dặn dò: “Tiểu Yểu, nàng ra trước đi.”Được đồngý, Tiểu Yểu vội vàng chạy khỏi cửa, còn không quên chớp chớp mắt đắc ývới Liễu Sao, Liễu Sao xem chút nữa bóp nát bàn tay, lại muốn bao che!Giống như lúc hắn che chở Bạch Phượng vậy.

Trước mặt người khác hắn luôn tỏ vẻ tốt với nàng, thực tế hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng! Làm bansáng nàng còn nhọc lòng lo lắng cho hắn!Lục Ly che miệng ho khan hai tiếng, nhẹ giọng gọi: “Liễu Sao nhi.”Liễu Sao ôm một bụng tức tối, cất tiếng châm biếm: “Sốt ruột gì chứ, sợ ta đánh người tình của ngươi thật à!”Hàng mi dài của Lục Ly khẽ rung, đáp: “Đâu có.”Liễu Sao chỉ mặt hắn mắng: “Ghét nhất cái thứ người như ngươi! Giả vờ giả vịt!”Lục Ly đáp: “Đâu có.”Liễu Saonói: “Ta chẳng cần biết ngươi có hay không! Tóm lại nàng ta nói đúng đó, ta vắt chanh bỏ vỏ, thông đồng với Vương Giản hại ngươi, bây giờ ta đến xem ngươi có chết chưa!”Lục Ly “Ừ” một tiếng, nhìn bình thuốc nàng đang cầm trong tay.Liễu Sao vội vàng giấu lọ thuốc đi, mất tự nhiên hừ một tiếng: “Là thuốc độc đó!”“Liễu Sao nhi.” Lục Ly cố gắng ngồi dậy.Liễu Sao xoay người bỏ đi.“Nếu muội bỏ đi, sau này ta sẽ không quan tâm tới muội nữa.”Lần đầutiên nghe hắn dọa dẫm, bước chân Liễu Sao hơi ngừng lại, hốc mắt đỏ ửng, nàng vội cắn chặt môi, nhếch cằm lên, bước càng nhanh.“Sao nhi, muội đừng đi.”Xưng hôthân mật như vậy, xen lẫn trong giọng nói trầm thấp có chút than van,dịu dàng đến thế, thân thể Liễu Sao như bị đóng chặt tại chỗ, rốt cuộcchẳng thể bỏ đi.Trong phút chốc, khí tức quen thuộc tới gần.“Ta đối xửvới muội không tốt sao?” Hơi ấm như có như không lướt qua rìa tóc bênthái dương nàng: “Ta bị thương rồi, đến cả bước vào thăm ta muội cũngkhông muốn, hả Sao nhi?”“Làm gìvậy! Ghê tởm!” Liễu bỗng thấy máu toàn thân vọt thẳng lên đỉnh đầu,trong giây lát nàng quay người lại đẩy hắn ra: “Rõ ràng là ngươi đuổi ta đi, ngươi tin cô ả kia, tin ta tìm Vương Giản hại ngươi!”Lục Ly nói: “Muội đã đến thăm ta, tất nhiên ta không tin nàng ấy.”Mắt LiễuSao đỏ ửng giẫm chân: “Bớt gạt ta đi! Ngươi luôn bao che bọn họ, còn giả vờ giả vịt, khiến tất cả bọn họ đều nghĩ rằng ngươi thật sự thích ta.Bạch Phượng giở trò xấu hại ta, Đỗ Minh Trùng ức hiếp ta, ngươi cũngkhông tức giận…”Lục Ly đáp: “Ai bảo ta không tức giận? Ta rất tức giận đó.”Liễu Sao ‘xì’ một tiếng.“Muội trách ta không giết Đỗ Minh Trùng sao?” Lục Ly nói tiếp: “Liễu Sao nhi ngốcnghếch, nếu ta thật sự giết y, Hầu gia liệu có bỏ qua cho muội sao? Tavì muốn tốt cho muội thôi.”Một câungắn ngủi, lại làm lòng nàng trong phút chốc bình tĩnh lại.

Liễu Sao nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một lát, nàng ngoảnh mặt đi: “Ta không thèm tin,Hầu gia xem trọng ngươi vậy mà.”Lục Ly đáp: “Ta bảo vệ muội, cũng chưa từng ảnh hưởng đến chuyện gì khác, nên Hầugia mới không truy cứu.

Ông ta không muốn Đỗ Minh Trùng chết, muội lạibảo ta làm chuyện trái với ý muốn của Hầu gia.

Nếu Hầu gia biết ta bảovệ muội còn vượt xa lòng trung thành với ông ta, ông ta há có thể thacho muội à?”Là thế sao? Liễu Sao liếc nhìn hắn, rồi lại rũ mắt xuống.Lục Ly ôm ngực cất tiếng ho khan: “Muội không tin sao?”Liễu Sao đã sớm tin hết bảy tám phầm, tất cả đau khổ và tức giận trong mấy ngày nay phút chốc tan thành mây khói, nàng nhếch nhếch miệng, oán giận: “Chuyện là vậy à, sao ngươi không nói sớm chứ?”Lục Ly đáp: “Ta nói ra, chắc chắn muội không chịu tin.”“Sao ta lại không tin chứ!” Liễu Sao cáu kỉnh: “Là ngươi trách ta gây sự, còn khinh thường ta không hiểu chuyện, ta gây sự lúc nào chứ! Là ngươi không chịu tin ta!”Lục Ly lại ho khan: “Không đâu, muội là người hiểu chuyện nhất, ai dám nói muội bốc đồng.”Lúc này chính bản thân Liễu Sao cũng không nghe nổi nữa, nàng đỏ mặt: “Nói dối! Ta ghét nhất ngươi như vậy!”Lục Ly cười nhìn nàng.“Không phải ngươi bị thương sao, đứng dậy làm gì!” Liễu Sao dìu hắn quay về giường: “Vết thương thế nào rồi? Ta bôi thuốc giúp ngươi.”Lục Ly ngăn cản: “Không cần đâu, có Tiểu Yểu giúp ta rồi.”Tiểu Yểu? Sắc mặt Liễu Sao không tốt lắm: “Nàng ta bịa lời dối trá hại ta, ngươi còn muốn nàng ta!”Lục Ly hùa theo: “Được, không cần nàng ta nữa.”Liễu Sao nhìn hắn nghi ngờ: “Ngươi không bị thương, ngươi đang gạt ta phải không?”Lục Ly nói: “Không mà.”Liễu sao tức giận: “Vậy cởi ra mau!”Lục Ly cản tay nàng lại, hơi khó xử: “Chúng ta… Thế này không tốt lắm đâu…”Liễu Sao sửng sốt một lát, chợt giận dữ: “Lục Ly!”Hắn nghĩ đi đâu vậy! Nàng chỉ muốn xem xem vết thương trên lưng hắn thế nào, hắnthật xem nàng như loại phụ nữ muốn nhào vào lòng hắn à! Sao hắn làmnhiều chuyện thối tha vậy chứ, đáng lẽ nàng phải ghét cay ghét đắng hắnmới đúng!Nàng không chút khách sáo chỉ thẳng vào hắn ra lệnh: “Cởi, nhanh lên!”Bên ngoài cửa sân viện, một tiểu sư đệ đến thăm Lục Ly run lên cầm cập, hấp tấp xoay người, nhẹ nhàng nhón chân bỏ trốn.Lục Ly càng từ chối, Liễu Sao càng không buông tha, hai bên khăng khăng cố chấp.Lục Ly sao ngoan cố bằng nàng, hơn nữa lại sợ nàng tức giận, hắn đànhchiều ý nàng cởi y phục ra.

Dưới ánh đèn, trên lưng hiện rõ vết trượngđánh bầm xanh xanh tím tím, còn có một vết thương vừa ngừng rỉ máu,chính là vết thương trận tỷ thí ban ngày để lại.Liễu Sao nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, vội hỏi: “Có đau không?”Lục Ly “Ừ”, đáp: “Vết thương trên da thịt thôi, nhưng cũng đau lắm.”Liễu Sao im thin thít, lấy bình thuốc ra.Thân thểtưởng chừng như gầy gò ốm yếu ngày thường thật ra rất săn chắc.

Ngón tay vừa chạm đến, đầu ngón tay ấy thế mà vô duyên vô cớ nóng lên, nhiệt độđó truyền thẳng lên mặt.

Liễu Sao vội vàng rụt tay lại, nàng bối rốichớp chớp mắt, hít sâu một hơi, sau một lúc lâu nàng mới khống chế đượcsự hồi hộp, thật cẩn thận bôi thuốc giúp hắn.Bỗng nhiên Lục Ly gọi nàng: “Tiểu Liễu Sao nhi.”“Hở?” Liễu Sao run tay, suýt chút nữa đánh rơi bình thuốc.Lục Ly bảo: “Thực Tâm ma liên tục ra tay giết người, Hầu gia rất lo lắng, muốn phái ta đến Thanh Hoa cung bảo vệ Thế tử.”Bình thuốc rơi xuống đất, lúc này Liễu Sao chợt ngẩn người, đầu óc trống rỗng, lẩm bẩm: “Ngươi… phải đi à?”Lục Ly nói: “Muội muốn đi không?”Liễu sao“A” lên, tiếp đó liền hoàn hồn lại, nàng vui mừng khôn xiết, lắc lắccánh tay hắn reo lên: “Ngươi muốn mang ta theo? Tốt quá! Chúng ta thậtsự có thể rời khỏi nơi này? Thật sự có thể đến Tiên sơn sao?”Rời khỏi được cái nơi quái quỷ này đã tốt lắm rồi, huống hồ gì còn được đến Tiên môn!Liễu sao hưng phấn một lúc, bỗng đổi thành lo lắng, thò đầu đến trước mặt hắn hỏi: “Hầu gia sẽ đồng ý ư?”Đối diện với ánh mắt của nàng, Lục Ly đáp: “Hầu gia vốn không đồng ý, nhưng bây giờ có lẽ sẽ chấp thuận.”Liễu Saocũng hiểu ra, gã ta lợi dụng mình để khống chế Lục Ly, đây chính là giátrị duy nhất của bản thân nàng.

Võ Dương Hầu có ý muốn Lục Ly đến Tiênmôn bảo vệ Tô Tín, chắc chắn muốn giữ nàng lại làm con tin, có lẽ Lục Ly từ chối, Võ Dương Hầu thấy hắn dám cãi lệnh, trong lúc tức giận dùngtrượng trách phạt.

Hèn gì hôm nay lại xuất hiện một màn tỷ thí khôngcông bằng, may mà Lục Ly thắng, Võ Dương Hầu nhận rõ năng lực của hắn,khả năng Hầu gia sẽ cân nhắc lại một lần nữa cực kỳ cao.Đúng vậy, hắn sẽ không bỏ rơi nàng,Liễu Sao nhếch miệng liếc nhìn Lục Ly, nàng nhảy xuống giường nhặt lại lọ thuốc.“Sắp tớilúc rồi, ta không thể để muội tiếp tục ở lại Võ đạo.” Lục Ly trầm ngâm:“Muội quay về trước đi, trong hai ngày tới Hầu gia sẽ cho gọi muội, bấtluận ông ta dặn dò điều gì, muội đều phải tuân theo.”Liễu Saođồng ý bước ra khỏi cửa, nàng vẫn luôn ôm ấp mong đợi với Tiên giới,nàng nhớ tới tiểu Thế tử Tô Tín ôn hòa, hiền lành, chẳng biết y thế nàorồi, có còn nhớ nàng không…“Quá vô sỉ.” Có tiếng nói vọng đến dưới mái hiên.“Lam Sất, ngươi nói chuyện quá nặng nề rồi.”

“Người không nên lợi dụng tình cảm con người như vậy.”“Tình cảmlà nhược điểm của con người, hiểu rõ nhược điểm đối phương đồng thờităng cường lợi dụng, chính là mưu kế thông thường của lục giới.

Nếu đãlà mưu kế thì không tồn tại cao thượng hay vô sỉ.”“Đường đường là nam tử hán lại đi lừa gạt nữ giới, vẫn rất là vô sỉ.”“Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”“Gạt con nít lại càng vô sỉ đó chủ nhân.”“Lam Sất!”*****Tại Âm thành, trong mật thất Hầu phủ Võ Dương.Phương Vệ Trường hỏi: “Hầu gia đã quyết định rồi sao?”Võ DươngHầu ngồi trên ghế, gật đầu đáp: “Liên tiếp xuất hiện tung tích của ThựcTâm ma, gã đã lấy đi mấy trăm sinh mạng, những năm gần đây Tiên môn đềutruy tìm tăm tích của gã.

Tín nhi là một đứa trẻ thật thà, ta sợ nó lạimuốn đi theo chém yêu trừ ma bảo vệ chúng sinh gì gì đó, quả rất lolắng, cần phải có người bảo vệ nó.”Phương Vệ Trường nhíu mày: “Vào Tiên môn, nghĩa là không còn quan hệ gì với trần thế nữa, Thương cung chủ sẽ không đồng ý đâu.”Võ Dương Hầu cười nói: “Võ đạo phái cao thủ giúp Tiên môn truy tìm tung tích của Thực Tâm ma, có gì không ổn chứ?”“Ý của Hầugia thật hay.” Phương Vệ Trường giật mình: “Như vậy, bọn họ sẽ không còn lý do từ chối, chỉ là Hầu gia thật yên tâm Lục Ly sao?”Võ DươngHầu khẽ hừ, muốn nói gì đó, bỗng nghe thị vệ bên ngoài báo “Liễu Sao đãđến.” Võ Dương Hầu ngừng lời, bảo: “Cho nó vào.”Nhận đượclệnh triệu tập của Võ Dương Hầu, Liễu Sao biết ngay lời Lục Ly đã linhnghiệm, vì nàng không biết Võ Dương Hầu gọi mình tới làm gì, nên vừakích động vừa bất an, nàng cúi đầu bước qua cửa, quì một gối xuống hànhlễ.Võ DươngHầu nhìn nàng thản nhiên nói: “Ngươi tự hiểu rõ tu vi của mình nhất, bản Hầu giữ ngươi lại, là muốn để ngươi trông chừng Lục Ly, chỉ cần ngươingoan ngoãn vâng lời làm việc, bản Hầu tuyệt đối không bạc đãi ngươiđâu.”Liễu Sao gật đầu đáp: “Vâng.”Võ Dương Hầu ra hiệu Phương Vệ Trương đưa viên thuốc cho nàng: “Ngươi nuốt viên thuốc này trước đi.”Mặt Liễu Sao trắng bệch.Võ DươngHầu thấy thế, ngược lại vẻ mặt thêm ôn hòa: “Yên tâm đi, chỉ cần Lục Lyluôn luôn trung thành và tận tâm với bản Hầu, ngươi sẽ không sao cả.”Liễu Saohiểu, lúc này mới nhẹ nhỏm thở ra, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

Đãsớm biết y không dễ dàng tha cho mình, hóa ra là có ý đồ này, y bảo mình uống thuốc, dùng việc đó để khống chế Lục Ly, làm hắn phải một lòng một dạ bảo vệ Tô Tín.

Liễu Sao nghĩ đến lời dặn của Lục Ly, cũng hiểu phảnkháng vô dụng, nàng vâng lời đón lấy viên thuốc rồi nuốt xuống.Võ Dương Hầu vừa ý: “Đến khi tai họa Thực Tâm ma kết thúc, tự ta sẽ cho ngươi thuốc giải, ngươi đi đi.”Liễu Sao vâng dạ, cẩn thận rời khỏi cửa.“Nghe nóicó tung tích của Lư Sênh ở vùng lân cận, Hầu gia có muốn phái người điều tra không…” Giọng Phương Vệ Trường đột nhiên vang lên.Nghe thấy tên này, lòng Liễu Sao chấn động, không nhẫn nhịn được hỏi thị vệ: “Lư Sênh là ai?”Ngày trướcđại họa Lục giới dẫn đến đại chiến Tiên Ma, Ma bại, Ma giới không gượngdậy nổi, Yêu tộc lại tách ra.

Thế lực Ma tộc còn sót lại tựa như mộtđống cát rời rạc, vì trốn tránh Tiên môn đuổi giết nên lẻn vào Nhângiới.

Cho đến sau Thiên phạt, Tiên môn suy sụp nhanh chóng.

Ma tôn Trưng Nguyệt hiện thế, một lần nữa mở ra Hư Thiên ma cung, chúng ma vừa cónơi dung thân, nên bắt đầu tụ hội lại lần nữa.Bên cạnhTrưng Nguyệt có Thiên Địa Hộ pháp và Tả Hữu Thánh sử.

Lư Sênh chính làHữu Thánh sử, tiếng tăm không lớn bằng mấy vị đứng trước, nhưng không ai dám coi thường trong Lục giới.Liễu Sao đi đến bờ sông lần trước đánh nhau với Đỗ Minh Trùng, hết nhìn đông lại ngó tây, tâm thần bất an.Lư Sênh làngười của Ma tộc, việc này nàng đã có linh cảm từ lâu, giờ chỉ là xácnhận lại mà thôi.

Nếu Lư Sênh là ma, vậy Nguyệt là ai, có quan hệ gì với Ma tôn Trưng Nguyệt? Yêu Ma hung ác tàn nhẫn, người đời biết rõ, nhưngdù nàng có oán hận Nguyệt, cũng chưa từng cảm thấy hắn đáng sợ, nàngthật sự đã giao dịch với Ma?“Ngươi đang tìm ta?” Giọng nói khàn khàn truyền tới.Liễu Sao quay người nhìn lại.Chiếc áo bào rộng vàng sẫm, dáng người cao gầy, dung mạo sắc sảo, quả là Lư Sênh.Đại khái đã biết thân phận của y, Liễu Sao càng nhìn càng thấy khuôn mặt kia thậtnguy hiểm, nàng kìm lòng không được lui về sau: “Ngươi là ma.”Lư Sênh im lặng, ngầm thừa nhận.Liễu sao bèn hỏi: “Nguyệt cũng là Ma?”“Có lẽ vậy, ta không rõ lắm.” Thái độ Lư Sênh bỗng nhiên tốt hơn trước rất nhiều,hắn kiên nhẫn giải thích thêm vài câu: “Chỉ là ta có giao ước với hắn.”Liễu Sao vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ: “Hắn bảo ngươi làm thuộc hạ cho ta?”Giọng điệuLư Sênh chợt lạnh nhạt: “Trước mắt ta chưa phải là thuộc hạ của ngươi,nhưng nếu ngươi cần, ta cũng có thể cho ngươi một vài sự giúp đỡ.”Liễu Sao cảnh giác: “Ngươi có mục đích gì?’Lư Sênh nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đưa ra điều kiện với ngươi,”Liễu Sao ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Được rồi, trước hết ngươi giúp ta một việc.”