Bốn Miệng Ăn Dịch Gia

Chương 2



Dịch Mạc Lặc có con nhỏ, không thể trực ban đêm, ông chủ của anh rất thích anh, bởi vậy cho anh ngoại lệ không cần trực ban đêm. Sau khi tan tầm, Nhạc Phi nắm tay Dịch Tuyên đi vào đại sảnh. Một lớn một nhỏ chỉ ở chung trong nửa ngày, độtnhiên cảm tình tăng mạnh, xa xa anh nhìn thấy Nhạc Phi chọc cho con gáicủa mình cười thoải mái, con bé không sợ hay thẹn thùng vì người lạ. “Bạn gái của anh sao?” Cao Thuận mới nhận ca buổi chiều thấy Dịch Mạc Lặc nhìn qua, tò mò hỏi. “Không phải.” Có loại bạn gái này không sống yên nổi. “Thật vậy sao? Nhạc tiểu thư nhìn rất được lạicó khí chất, cũng rất biết cách chăm sóc Tuyên Tuyên, nếu như anh khôngbiết nắm chắc thì thật là đáng tiếc.” Tiểu Cao vỗ vỗ bờ vai của anh cổvũ. Nhạc tiểu thư luôn chủ động chào hỏi, ấn tượng của hắn đối với côrất tốt. “Anh và cô ấy tuyệt đối không có khả năng.” Dịch Mạc Lặc phủi sạch quan hệ. “Mọi chuyện không có tuyệt đối. . . . . . Vì sao anh lại nói tuyệt đối không có khả năng? Hai người từng có quan hệ sao? Vì anh để ý việc tiền lương của cô ấy nhiều hơn mình à?” Nói chung làthân phận hai bên có chênh lệch, nhưng mà hắn nghĩ Dịch Mạc Lặc sẽ không để ý, dù sao thái độ công tác của Dịch Mạc Lặc rất nghiêm túc, ngoài bí mật về thân thế, thì cũng rất có cá tính, chắc chắn sẽ không để ngườikhác dễ dàng bắt nạt. “Chuyện cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền không liên quan đến anh, dù sao cô ấy cũng không thích hợp với anh.” Dịch Mạc Lặc nói cô không thích hợp với anh, ýanh là không có ý định chọn vợ khác, một khi đã như vậy, tiểu Cao cũngkhông nói tiếp, chuyện tình cảm là chuyện riêng tư, hắn không thể quảnnhiều. “Ba ba, tan việc rồi sao?” Đi đến gần quầy, vìkhông đủ cao nên Dịch Tuyên để cho Nhạc Phi bế lên, mới có thể thấy baba phía sau quầy. Dịch Mạc Lặc thấy con gái, tinh thần cũng thả lỏng.”Ba ba tan việc, chúng ta đi đón anh trai con trở về nhà nha.” Dịch Tuyên ngây ngốc một chút, khó nén mất mát.”Nhưng mà. . . . . .” “Em đã hứa sẽ dẫn Tuyên Tuyên đi ăn MacDonald,chúng ta đi đón tiểu Cần rồi đi MacDonald. Con bé đã chờ mong cả mộtngày rồi, cô không định cướp đoạt hi vọng nho nhỏ ấy của con bé, nhưnganh là cha của con bé, có quyền quyết định sẽ làm như thế nào, cô cũngvậy chỉ có thể tôn trọng, nhưng vẫn hi vọng anh không để cho em thấthứa.” Nhạc Phi nói xong lời cuối cùng khí thế cũng yếu hẳn, giống nhưthật sự nghe lời anh, sẽ không phản đối. Đương nhiên là cô không cần phản bác, bởi vì người xấu là anh. Anh cũng muốn biết rốt cuộc thì cô đã moi ra bao nhiêu thông tin về anh từ miệng của con gái, chắc chắn là cô đã điềutra xong mọi chuyện về anh, trong khi anh lại hoàn toàn không biết gì về cô cả. Bữa MacDonald, nhất định phải ăn. “Được, chúng ta đi đón tiểu Cần xong rồi đi MacDonald.” “Tốt quá!” Dịch Tuyên không thể hiểu tâm tư phức tạp của người lớn nên vui vẻ không thôi. Dịch Tuyên đáng yêu, Dịch Cần lại giống như ôngcụ non, dường như không có hứng thú với cô, từ đầu tới đuôi chỉ lo chămsóc em gái. Hai đứa trẻ đều rất có cá tính, Nhạc Phi càng nhìn càngthích. Đứa con trong giấc mộng của cô đại khái là như vậy, một nam một nữ hoàn hảo, nghe lời ngoan ngoãn. Dịch Mạc Lặc thừa dịp toàn bộ sự chú ý của cô dừng trên người hai đứa trẻ, cũng bí mật đánh giá cô. Nhìn ra được mười năm nay cuộc sống của cô rấttốt, khuôn mặt vẫn vô tội như trước, dáng người vẫn nóng bỏng, cái thayđổi là sự thành thục của cô, cái không thay đổi là đối một thứ gì đó màmình thích, sự hứng thú của cô vẫn cao như cũ, nhưng mà. . . . . . Lúcnày lại chuyển dời đến hai đứa con của anh, khiến anh không thể khôngnghi ngờ cô đang có âm mưu gì đó. “Dì tiểu Phi, con muốn ăn thêm khoai tây nữa được không ạ?” Nhạc Phi còn chưa kịp mở miệng, ông cụ non Dịch Cần đã ngăn cản đứa em gái tham ăn. “Không được, không thể ăn nhiều, đối với chúng ta đồ ăn nhanh không tốt cho thân thể.” Cậu nhóc xoa đầu em gái mình. Dịch Tuyên bĩu môi, không dám lên tiếng nữa. Nhạc Phi nhìn con bé đau lòng, dỗ dành: “TuyênTuyên, anh trai con nói rất đúng, đồ ăn nhanh không nên ăn nhiều, bằngkhông bụng sẽ đau; thỉnh thoảng mới có thể ăn một lần, biết không?” “Đã biết. . . . . .” Dịch Tuyên nghiêm túc gật đầu với cô. Trải qua mấy giờ ở bên nhau, Dịch Tuyên rất có cảm tình với Nhạc Phi, liều mạng tới gần cô ôm. Cô bé chủ động ôm cô “thắm thiết” khiến cho Nhạc Phi vô cùng cảm động, càng ôm càng chặt, nhất thời hai người trình diễn một màn mẹ con gặp lại, ngồi nhìn mà hai người đàn ông không nói đượcgì. Rõ ràng là ngày đầu tiên hai người quen biết, có cần phải diễn kịch sến nhanh như vậy không? Sau khi ăn uống no say, Dịch Mạc Lặc nói contrai mang em gái đi sang khu trò chơi bên cạnh chơi đùa, nếu có hai đứanhóc ở cạnh, chỉ sợ chính mình cũng phân tâm không thể chuyên tâm đốiphó Nhạc Phi. Thời xưa có Nhạc Phi thuần chất trung thành đền nợ nước, ngày nay có Nhạc Phi phiền toái này. “Anh hỏi trước hay em trước?” Nhạc Phi mở miệng, không nhanh không chậm. “Cái gì mà anh trước hay em trước?” “Anh muốn hỏi trước hay để em?” Cô có rất nhiềuvấn đề muốn hỏi, nhưng mà để tránh dọa đối phương bỏ chạy, vẫn nên rụtrè một chút. Dịch Mạc Lặc suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên để cho cô hỏi trước.”Ưu tiên phụ nữ.’’ Vậy đừng trách cô không khách khí. . . . . . “Mẹ của Tuyên Tuyên đâu?” Quả nhiên là cô đi thẳng vào vấn đề, không lòng vòng quanh co.”Cô ấy đã mất.” “Ly hôn sao. . . . . .” “Sau khi sinh Tuyên Tuyên thì qua đời .” “À. . . . . .” Ai, quả nhiên là người tính không bằng trời tính.”Một mình anh nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì,rất cực khổ.” “Không sao, anh là ba ba của hai đứa, chăm sóchai đứa là trách nhiệm của anh .” Dịch Mạc Lặc nhìn hai anh em đang chơi đùa, lúc này tiểu Cần mới trở về đúng tuổi của mình, hoạt bát hiếuđộng. “Có phải là anh vẫn còn rất nhớ cô ấy haykhông?” Không thể phủ nhận, cô vẫn còn tình cảm với anh, nếu anh và vợanh ly hôn, cô có thể danh chính ngôn thuận mà theo đuổi, nhưng bây giờnghe thấy vợ của anh qua đời, tâm tình của cô cũng chịu ảnh hưởng, tốtxấu gì thì cô cũng hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm, chỉlà. . . . . . “Phải.” Dịch Mạc Lặc thản nhiên thừa nhận. Không có phản ứng rõ ràng, Nhạc Phi không biếtnên nói thế nào, vì yêu nên nhớ, cho nên mới khó có thể mở miệng; đànông đều như vậy, rất ít khi bày tỏ tình cảm trong lòng, cô có thể hiểuđược. “Ban ngày anh đi làm, buổi tối còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, một người làm được sao? Em nghe Tuyên Tuyên nói cô bị bệnh rồi, là bảo mẫu vẫn luôn chăm sóc cho con bé?” “Phải.’’ “Đối phương có giấy chứng nhận hay không?” “. . . . . .” Điều ấy anh không chú ý, chỉ làhàng xóm lân cận đều giao con cho dì Trần chăm sóc, cho nên anh cũng bắt chước gửi Tuyên Tuyên sang đó. “Thường thì bảo mẫu ngược đãi trẻ con bên ngoàikhông biết, tri nhân tri diện bất tri tâm, anh phải cẩn thận một chút.” “Cám ơn.” Qua vài câu nói với nhau, Dịch Mạc Lặc cảm nhận được Nhạc Phi rất quan tâm hai đứa trẻ, phản ứng của con bécũng rất chân thật, cô là người đối xử tốt rồi lại phá hư toàn bộ cuộcsống của anh, chính anh cũng không hiểu vì sao cô phải thân thiết nhưvậy? “Đúng rồi, chú, dì và anh Dịch cũng khỏe chứ?’’ Năm mười tám tuổi ấy có thể nói là rối loạn, cha cô cực lực phản đối chuyện cô thích Dịch Mạc Lặc, bởi vì suýt nữa hànhsự trên giường, cha thở hổn hển, xúc động nhất thời quyết định phân rõgiới tuyến với hàng xóm, cả đời không qua lại với nhau, hai người đànông trung niên cũng quần nhau túi bụi, không bao lâu sau Dịch gia chuyển nhà ra khỏi Đài Trung, cô cũng bị cấm túc nửa năm. “Bình an.” Anh chỉ nói hai chữ đơn giản. Nhạc Phi không ngu ngốc, tất nhiên là cảm nhậnđược sự phòng bị của Dịch Mạc Lặc, nếu anh đập bàn tức giận mắng cô cònthấy nhẹ lòng, đằng này anh chỉ lạnh lùng nhìn, một chút thuốc súng cũng không có, ngược lại khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, losợ bất an. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là đối với sự kiện năm đó anh hận thấu xương, dù sao nếu không bị cô phá phách, hainhà vẫn là hàng xóm tốt, nói không chừng bọn họ cũng đã đi vào lễ đường. Nhưng ngàn vàng khó mua được tương lai, chỉ trách lúc ấy điên cuồngmuốn trở thành bạn gái của anh, kết quả tạo thành hậu quả nghiêm trọngnhư thế. Ai ai ai. . . . . . Tại sao trước kia cô lại ngu ngốc như vậy? Không sao, rốt cục thì hai người cũng gặp lại, cô nguyện dốc hết toàn lực bồi thường cho anh. “Trẻ con không nên để người lạ chăm sóc, chú vàdì chắc cũng rất muốn cùng chơi đùa với cháu.” Cô cố gắng lựa chọn chủđề an toàn. “Ba anh vẫn không tha thứ cho anh.” Vẻ mặt của Dịch Mạc Lặc không có quá nhiều cảm xúc, giống như là kể một sự kiện. Quả nhiên là vì chuyện đó, đúng là cô đã gây ra tội ác tày trời. “Xin lỗi. . . . . . Năm đó em đã sai, khi đó emgiải thích, nhưng chú không tin, không bao lâu mọi người cũng chuyểnnhà, nếu có thể, hãy để em giải thích với chú và dì được không?” Cô chân thành xin lỗi, “Em nhất định sẽ không để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầmanh.” Nếu là hiểu lầm, không có chuyện mười năm cũngchưa cởi bỏ, chỉ có thể nói hiểu lầm này tới đúng lúc, khiến cho anhnhân cơ hội thoát khỏi chính mình, cho tới bây giờ anh vẫn không phù hợp với sự chờ mong của bọn họ, cho dù là gì cũng là sai lầm, anh cũngkhông muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bọn họ, rời đi là kết quả tốt nhất. Cho nên, anh cũng không trách Nhạc Phi, đó chỉ là một cái lấy cớ thôi. “Không phải lỗi của em . . . . . Đó là khẳngđịnh chắc chắn. Ở trong mắt họ hắn vốn là đồ xấu xa, gỗ mục không thểthay đổi. Sự tồn tại của anh là vết nhơ trong đời bọn họ, bọn họ chỉ cần anh trai anh với tiền đồ sáng như ngọc, về phần anh. . . . . .” Ánh mắt ảm đạm của Dịch Mạc Lặc, trong giọng nói có chút gì đó cô đơn.”Có anhhay không cũng không quan trọng, khi đó anh có làm hay không cũng khôngphải điều quan trọng, khi trong lòng họ anh đã bị phán có tội rồi, thìcho dù ai giải thích cũng như vậy mà thôi.” Giọng nói của anh toát lên vẻ bất đắc dĩ, NhạcPhi nghe xong càng thấy có lỗi, “Xin lỗi. . . . . . Lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn giản muốn đòi anh một cái hôn.” Cho tới giờkhi nhớ về đêm hôm đó, trong lòng vẫn là nai con đi loạn như cũ. Rốt cục cũng vào trọng điểm rồi, anh thật sựkhông hiểu với người có diện mạo, thành tích xuất sắc như Nhạc Phi lạiyêu anh say đắm như vậy, cho dù bộ dạng của anh cũng không tệ lắm, nhưng cũng không thể là con rể tốt trong mắt cha mẹ của cô, nay lại có thêmhai đứa nhỏ, anh không muốn kết hôn lần nữa, thậm chí ngay cả yêu đươngcũng thấy phiền toái. Lúc trước không có khả năng cùng cô ở chung mộtchỗ, bây giờ càng không, anh có hai đứa trẻ cần chăm sóc đã đủ hao tổntinh thần lắm rồi, không muốn thêm phiền phức nữa đâu. “Mọi chuyện đã qua, anh sẽ không nhàm chán đếnmức vẫn để ở trong lòng. Cám ơn em đã giúp anh chăm sóc Tuyên Tuyên, anh rất ít khi thấy con bé nhanh chóng quen thân với người lạ như vậy.” DìTrần có chuyện, anh đã luống cuống tay chân. “Em rất thích trẻ con, cũng rất có duyên với chúng.” Cho dù là bạn bè hay kẻ thù cũng vẫn nói chuyện rõ ràng. “Em còn gì muốn hỏi không?” Đương nhiên là còn, cô còn rất nhiều chuyện quan trọng vẫn giấu trong lòng, rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà bây giờ chưaphải là thời điểm tốt, sau này nói sau vậy. “Không có, tới lượt anh, anh muốn hỏi em gìsao?” Nhạc Phi chớp chớp mắt, giống nhau chờ mong anh có thể hỏi trúngbí mật trong lòng cô. Hỏi cô cái gì đây? Lúc trước bọn họ cũng không quá quen thuộc, nayxa cách mười năm, anh cũng không có gì để nói, thậm chí hai người cũngkhông nên gần gũi quá, bởi vì có vết xe đổ, nhưng mà. . . . . . Cặp mắttha thiết chờ đợi kia chiếu thẳng vào ngực anh, cho dù là mười năm trước hay hiện tại, cặp mắt vô tội đó vẫn là nhược điểm của anh, làm cho anhkhông thể quá lạnh lùng với cô, dù sao bọn họ cũng từng là hàng xóm, vậy thì hỏi đại đi. “Mấy năm nay em thế nào?” Nhạc Phi cười nhạt, nhắc tới công việc là tựnhiên thôi.”Cũng không tệ lắm, bây giờ em làm về bảo hiểm, sắp tới sẽ có thêm ba chi nhánh nữa, như vậy em sẽ có thể làm tổng giám khu vực. . . . . .” Đợi một chút! Cô đúng là quá ngu ngốc mà, Dịch Mạc Lặc là bảo vệ,mà lương của cô một năm là trăm vạn, tại sao có thể nhắc tới chuyện công việc ở trước mặt anh, bình thường không sao, lúc này lại ngu ngốc nhưthế, anh nhất định sẽ nghĩ cô là người ngu ngốc, là người kiêu ngạo choxem, hu hu hu. . . . . . Thấy cô ngừng nói, vẻ mặt cũng trở nên phiền muộn, Dịch Mạc Lặc không hiểu.”Sao lại không nói tiếp?” Cô mím môi, khó xử cố gắng nghĩ cách bỏ qua cái chủ đề ngu xuẩn này. “Cái đó. . . . . . Kỳ thật công việc của em rấtnhàm chán, mỗi ngày xoay như chong chóng, không có thời gian thở, ôngchủ rất khó tính, đồng nghiệp rất chán ghét, khách hàng cũng phiền toái, tóm lại là mệt lại không có hứng thú, thật sự rất phiền!” Tốt lắm, qualoa cho xong. Biểu hiện của cô rất “Bình thường” như nhữngngười khác—— bị ông chủ bóc lột lại bị đồng nghiệp xa lánh, còn phải cãi nhau với khách hàng mỗi ngày. Vẻ mặt chột dạ của Nhạc Phi làm cho anh buồn cười, biết cô đang suy nghĩ gì . Nhạc Phi là cô gái rất lương thiện và tốt bụng,tuy rằng thỉnh thoảng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng giấu không được ý tốt của mình, anh còn nhớ rõ dì Nhạc là chủ tịch hội từ thiện, có lẽ là từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cho nên toàn thân Nhạc Phi phát ra khí chấtdịu dàng thân thiện, bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng sẽ không nói lời ngoan độc là tổn thương người khác. “Nếu không thích như vậy, sao không chỗ làm?” Anh cũng ra vẻ rất “Bình thường”. “Không có cách khác, em cần làm việc để nuôisống chính mình, cho nên tạm thời không có ý định đổi chỗ làm.” Cô cườixấu hổ . ” Tiền lương của nghề bảo hiểm chắc là rất cao?” Biết rõ cô muốn che dấu, Dịch Mạc Lặc cố ý truy vấn. “Á. . . . . .” Trời ạ, sao lại hỏi về tiềnlương vậy chứ, nếu người bên ngoài hỏi vấn đề này, cô sẽ tự hào, nhưngngười hỏi là Dịch Mạc Lặc, là người mà cô xem như thần tượng từ nhỏ,giống như là người nhà của cô, mà cô sẽ không giấu diếm người nhà.”Cáikia, cái kia. . . . . . Cũng tốt , cuộc sống không gặp khó khăn. . . . . .” “Bao nhiêu?” Anh kiên quyết hỏi. Nhạc Phi bất đắc dĩ đưa ra ba ngón tay. Dịch Mạc Lặc nhếch miệng, “Thì ra tiền lương là ba trăm vạn. . . . . . Chậc chậc, thật nhiều.” Ba trăm vạn? Cô nhanh chóng nói.”Không có nhiềunhư vậy , mới ba mươi. . . . . .” Xong đời, tự chui đầu vào rọ rồi, côâm thầm tự rủa mình. Anh ung dung khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế dựa nhìn thẳng cô, cười thầm. Trước kia cô cũng rất dễ dàng bị anh lừa, giờvẫn thế. Nhìn cô ngồi trước mắt, anh không thể không nghi ngờ, thì ramười năm đã qua lâu như vậy, khi đó là cô bé luôn tìm anh gây phiềntoái, nay đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, rất hấp dẫn,nhưng mà. . . . . . Anh vẫn thích khi dễ cô. “Vậy là sợ anh biết tiền lương của em, sẽ lolắng anh vay tiền em sao?” Thái độ đối xử với người ngoài từ trước đếnnay của anh rất ôn hoà, ngay cả người nhà cũng vậy, chỉ có trước mặtNhạc Phi là lộ ra cá tính ác liệt nhất của mình, anh thích nhìn cô lúcbất an, khi dễ cô làm anh cảm thấy khoái trá. “Không phải!” Cô vội vàng giải thích, “Em chỉ là. . . . . .” Biết cô nói không nên lời, anh giúp cô giảithích: “Chỉ là sợ anh vì kiếm ít tiền hơn em nên tự ti, sợ anh chạm tựái phải không?” Nhạc Phi cắn môi dưới, gật đầu. “Em cho rằng anh là loại người này sao?” “Từ trước đến nay làm theo ý mình đã quen, không toan tính với người bên ngoài , nhưng điểm ấy rất khó nói, chuyên gianói nếu nhà gái kiếm tiền nhiều hơn nhà trai, tỷ lệ thất bại tình cảmsẽ là tám mươi phần trăm.” Bọn họ đã có nguy cơ . Dịch Mạc Lặc lạnh lùng cười, xả hội này thật làtrêu đùa người khác quá đáng rồi.”Anh sẽ không để ý việc này, đó là năng lực của em tốt, cho nên kiếm nhiều tiền như vậy, vì sao anh lại cảmthấy tự ti? Năng lực của anh không tốt thôi, không phải sao? Nếu cảmthấy bị tổn thương lòng tự trọng thì quá ngây thơ rồi, huống chi anhkhông ăn trộm, dựa vào lao động mà kiếm tiền, anh càng không cần phảicảm thấy tự ti, hiểu không?” Anh có ý định xem nhẹ những ý tứ hàm ẩn trong lời nói của Nhạc Phi—— cô vẫn còn thích anh. Mười năm rồi, trong khoảng thời gian đó, không thể xác định là có gặp lại hay không, vì sao cô vẫn không từ bỏ? Anh nhớ lúc ấy tình cảm của hai người cũng không tốt cho lắm, nhiều lắm là nửa đêm bị khóa nhốt ngoài cửa, hắn sẽ đisang phòng cô ngủ một đêm, hoặc thiếu tiền thì mượn cái mấy trăm nguyêncủa cô ăn cơm mà thôi, anh thật sự không hiểu, thật sự không rõ sao côlại coi trọng anh như vậy? Chẳng lẽ cũng bởi vì khuôn mặt dễ nhìn này? “Em cũng cảm thấy có một công việc tốt là đáng quý rồi .” Cô đồng ý với ý kiến của anh. Trước kia cô sùng bái anh, cho dù trong mắtngười khác anh không tốt một chút nào, cũng vì anh không thích cố ý biểu hiện cho ai xem, anh chỉ cố ý làm sai là vì muốn nghịch ý trưởng bối,côvẫn vụng trộm quan sát anh, biết được bí mật thật ra anh tốt lắm, chỉlà không tỏ ra mà thôi. Biết rõ không nên có tâm tính ích kỷ, cô vẫn rất cao hứng phát giác ưu điểm của anh. “Cho nên, em rất thích công việc này? Anh muốn nghe em nói thật.” “Phải, trước kia bảo hiểm chưa thông dụng, rấtnhiều người đều cho rằng bảo hiểm chỉ là trấn an lòng mình mà thôi, cũng không có hiệu quả thực tế và lợi ích, cho nên rất nhiều gia đình ở mấtđi trụ cột kinh tế bị phân tán. Em cảm thấy bảo hiểm thật ra là một phần giúp người, không chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm, mà cònnếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ có bảo hiểm mới có thể là phương thứcbảo đảm tốt nhất, cho nên đối với công việc này em vẫn rất tự hào.” Từlúc đảm nhiệm công việc bảo hiểm này, cô rất thích. Nói đến công việc, cô hưng phấn bừng bừng, cóthể thấy được cô rất yêu thích công việc này, không chút do dự đi conđường của mình, quả thật rất giống cá tính của cô, một khi xác lập mụctiêu sẽ dũng cảm tiến tới, sẽ không chần chờ, do dự, khách quan mà nóicô đã sớm xác lập mục tiêu, trái lại chính mình còn đần độn, chỉ muốn đi từng bước tính từng bước. Anh cũng không nhục, có người một bước lên mây,có người thay đổi rất nhanh, cũng có người ngã xuống đáy cốc, mà trùnghợp anh lại ở trung gian, bình bình đạm đạm, không cần mạo hiểm. Nhưng anh vui vẻ chịu đựng. “Nếu anh muốn mua bảo hiểm có thể tìm em không?” “Đương, đương nhiên. Anh đưa ra nhu cầu củamình, em sẽ giúp anh thiết kế hợp đồng hoàn hảo
” Tự mình đưa hàng đếnnhà. “Đúng rồi, em kết hôn chưa?” Lại hỏi thêm 1 câu, đây là quan tâm cơ bản. Nhạc Phi ngây người mất năm giây, trong lòng rất cảm động, rốt cục thì anh cũng quan tâm đến cô! “Chưa, em quá bận rộn, chưa nghĩ đến chuyện kếthôn, trên thực tế ——”Ánh mắt thẹn thùng vẫn lén lút theo dõi anh.”Rấtnhiều người nhiệt tình giới thiệu người cho em, cũng không hiểu vì saoem không có cảm giác, cảm thấy còn thiếu một điểm gì đó. Em cảm thấy,mình cần cảm giác, nếu như không có cảm giác, cho dù điều kiện của đốiphương rất tốt thì không thích vẫn là không thích, anh nói xem —— cóđúng hay không?” Cô có cảm giác với anh. Duyên phận rất kỳ quái, có người trời sinh không có duyên, có người chỉ cần vài câu nói cũng trở thành bạn tốt. Tuy rằng cô cũng không có thân mật gì quá với anh, nhưng ít nhất hai người từngngủ chung một giường, cũng coi như có quan hệ “Da thịt”. Trước kia chỉcần anh trở về trễ không được vào nhà, sẽ chiếm lấy giường của cô, ngaytừ đầu cảm thấy anh sẽ không vượt qua lễ giáo, nhưng từ lâu rồi, cô vẫnngoan ngoãn nhường một nửa giường ngủ. Nhường hoài nhường hoài cho đến khi tim cũng dành ra một nửa cho anh. “Ừ. . . . . .” Dịch Mạc Lặc ngập ngừng. Người bên cạnh anh luôn đến rồi đi, cho dù cóngười nguyện ý dừng lại, anh cũng cũng không giữ đối phương lại, hay bởi vì không có cảm giác, người nào anh cũng đều đối xử rất tốt, nhưng aicũng vậy thì là sai ư? (Di: ta chém tiếp ) “Giống như anh và vợ anh sao, nếu không phảikhông có cảm giác, làm sao có thể kết hôn, cảm giác giữa người và ngườithật sự là điều kỳ diệu, cho nên. . . . . . Chắc là anh vẫn rất yêuthương vợ anh nhỉ?” Cô cẩn thận nói đông nói tây, cuối cùng vẫn là điđường vòng nói về trọng điểm, thật sự là quá vô sỉ . Dịch Mạc Lặc chăm chú nhìn cô, không cần hỏi cũng hiểu được của ý của cô. Vẻ đẹp của cô thật sự không nên lãng phí ở trênngười mình, vì thế quyết định cho cô nghe đáp án không mong muốn nhất. “Đúng, đến bây giờ anh vẫn yêu cô ấy, anh cũnghạ quyết tâm đời này sẽ không kết hôn, chỉ muốn chăm sóc thật tốt haiđứa nhỏ.” Đáp án này đủ gọn gàng dứt khoát rồi chứ? Vốn tưởng rằng chắc hẳn là cô khó nén thất vọng, không ngờ rằng Nhạc Phi lại lộ ra nụ cười thần bí mà anh không thể nhìn thấu —— đáng chết, cô lại đang có kế hoạch gì vậy? “Em cũng cảm thấy quyết định này của anh rấttốt.” Cô đồng ý bên ngoài, nhưng bên trong chỉ còn đứng dậy vỗ tay lớntiếng ăn mừng. Câu trả lời của cô khiến cho Dịch Mạc Lặc thấylạnh cả người, rùng mình một cái, anh có cảm giác, cảm thấy chính mìnhgiống như con mồi trên mạng nhện. “Thời gian không còn sớm, anh muốn dẫn bọn trẻvề nhà, hôm nay thật sự cám ơn em.” Anh đứng dậy thu thập mớ hỗn độntrên mặt bàn, sau đó một tay nắm cậu nhóc, một tay ôm con bé. “Không cần khách sáo.” Nhạc Phi đi ra khỏi tiệm ăn nhanh cùng bọn họ,người ở bên ngoài nhìn bọn họ chắc tưởng đây là người một nhà. . . . . . Được rồi, cô lại đang vọng tưởng, nhưng ai nói vọng tưởng không có khảnăng trở thành hiện thực, nếu Dịch Mạc Lặc không có ý định kết hôn, côcũng không muốn kết hôn, có lẽ lúc đó nói không chừng hai người sẽ có cơ hội. Dù sao chỉ cần có thể ở cùng anh, cho dù có kếthôn hay không kỳ thật không quan trọng, cũng chỉ là một trang giấy màthôi. Cô muốn người thật, không cần tờ giấy mỏng manh kia. Bây giờ ngoại trừ chức vụ tổng giám khu vực, cô lại có thêm mục tiêu mới —— Tiếp tục chuyện mười năm trước vẫn chưa xong. . . . . . Hắc hắc! (Di: Tội nghiệp anh Mạc Lặc TT_____TT ) Dịch Mạc Lặc giúp con gái tắm rửa xong, sấy tóc, ôm cô bé trên giường, đồng thời, Dịch Cần cũng làm xong bài tập thu dọn túi sách chuẩn bị ngủ. Vì muốn huấn luyện cho hai đứa trẻ tính cách độc lập, từ nhỏ hai đứa nhỏ đều tự mình ngủ, mỗi người một cái giường, Dịch Cần có thể duy trì một tư thế ngủ đến sáng, Dịch Tuyên lại xoay vòng đủ ba trăm sáu mươi độ, chân tay dang rộng lại thích đá lung tung, khôngai có thể nằm cùng. “Ba ba, đừng đi!” Hôm nay Dịch Tuyên rất vui vẻ, ngủ không được, quấn quít Dịch Mạc Lặc để nói chuyện trong chốc lát. Dịch Mạc Lặc sờ tóc con gái.”Tuyên Tuyên hôm nay rất vui vẻ sao?” Tâm trạng của cô bé viết hết trên mặt. Dịch Tuyên dùng sức gật đầu.”Đúng vậy, bởi vì dì tiểu Phi rất tốt với con đó! Còn nói lần khác sẽ dẫn con đi vườn báchthú xem hươu cao cổ.” “Tuyên Tuyên thích dì tiểu Phi sao?” Xem ra Nhạc Phi thực sự có chút tài năng, nhanh như vậy đã thu phục được chứng sợngười lạ đến ngay cả dì Trần cũng phải mất mấy ngày, tốn không ít sứclực mới thu phục được con bé, nếu để cho dì Trần biết nha đầu kia trongvòng một ngày đã vui lòng phục tùng, chỉ sợ tức đến mức đấm ngực dậmchân. “Dạ, rất thích, ngày mai con còn có thể đi tìm dì tiểu Phi không?” “Vấn đề này. . . . . . Chỉ sợ không được, bởi vì dì tiểu Phi phải đi làm, nếu con đi quấy rầy, dì ấy sẽ không thể đilàm, ông chủ sẽ không thích dì ấy, nếu như dì tiểu Phi không đi làm, con cảm thấy được không?” Dịch Tuyên nhăn mặt nhíu mày.”Không được. . . . . . Con sẽ kiên nhẫn không đi tìm dì tiểu Phi.” Mình là người lớn, phảihọc cách kiên nhẫn. Dịch Mạc Lặc hôn cô bé một cái, khen ngợi:“Tuyên Tuyên đã lớn hơn lúc còn nhỏ . Tốt lắm, hai con đi ngủ sớm mộtchút, ngủ ngon.” Trong phòng tối sầm, chỉ còn lại trong góc một chiếc đèn vẫn sáng mờ. “Anh trai không thích dì tiểu Phi sao?” Dịch Tuyên dùng chăn che khuất cái mũi, nhỏ giọng hỏi. Anh trai không nói chuyện, cô bé cảm thấy rất kỳ quái. “Đương nhiên không thích!” “Vì sao?” Cô bé cảm thấy dì tiểu Phi tốt lắm mà, dì sẽ không làm mình cảm thấy không thoải mái. ” Em thật ngu ngốc!” Dịch Cần trung thành với một tư thế ngủ, hai tay đặt ở trên chăn. Dịch Tuyên chu miệng phản bác: “Em không ngu ngốc, ba ba cũng nói không thể nói ngốc, anh dám nói, em sẽ méc ba ba.” Dịch Cần trợn mắt, không có ý định so đo loại việc nhỏ này với em gái mình. “Bây giờ dì ấy đối xử tốt với em là có mục đích, bởi vì dì ấy muốn gả cho ba ba, nếu có một ngày dì ấy thật sự kết hônvới ba ba, sẽ biến thành mẹ của chúng ta, đến lúc đó bọn họ có con rồi,em nói xem, dì ấy còn có thể đối xử tốt với chúng ta sao? Chẳng lẽ em quên chuyện cô bé lọ lem và Bạch Tuyết công chúa rồi à?” Nói xong, nó nhắm mắt lại ngủ. Cô bé lọ lem và Bạch Tuyết công chúa. . . . . . Dịch Tuyên trừng mắt, cuộn mình lại, cô bé lọlem bị mẹ kế khi dễ, Bạch Tuyết công chúa bị. . . . . . Đột nhiên, cô bé cảm thấy dì tiểu Phi thật đáng sợ, dì ấy có thể lấy quả táo độc chomình ăn hay không? Cùng thời gian đó, Nhạc Phi đang nằm tắm bồn hắt xì một cái. Nhạc Phi mua thịt nướng bánh trứng bột, và sữađậu nành, vì muốn lấy lòng Dịch Tuyên. Hôm qua hai người trò chuyện vớinhau thật vui, cô đã biết người chăm sóc Dịch Tuyên bị bệnh hai ngày,không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, cho nên hôm nay có tới 99%cơ hội có thể cùng cô bé ở chung cả ngày. Bởi vậy tâm tình của cô rất tốt, đến ngay cảviệc buổi sáng sáu giờ bị khách hàng dựng đầu dậy đòi bồi thường bảohiểm cũng không tức giận, cô còn có thể kiên nhẫn nghe đối phương nói 50 phút mà mặt không đổi sắc, cuối cùng còn lấy thái độ khách khí mong đối phương yên lặng mấy ngày. Nhạc Phi vừa đi vào trung tâm thương mại, đãthấy vóc dáng một mét tám mươi lăm cuả Dịch Mạc Lặc, bên cạnh anh còn có một bóng dáng nho nhỏ, một cao một thấp làm cô bật cười. “Chào buổi sáng.” Cô luôn luôn chủ động chào hỏi mọi người, cho dù đối phương là ai, đây là phương thức xử sự của cô,không quan hệ thân phận bối cảnh.”Tuyên Tuyên, sáng sớm! Nhìn xem dìtiểu Phi giúp mua gì cho bữa sáng nè, hôm nay là thịt nướng bánh trứngbột nha! Còn sữa đậu nành yêu thích nhất của con nữa , đói bụng rồisao?” Giờ làm việc của bảo vệ thường rất sớm, Tuyên Tuyên cũng phải dậysớm như vậy, không có khả năng ăn bữa sáng ở nhà. Khác hẳn hôm qua rất nhiệt tình, hôm nay Dịch Tuyên lại núp sau lưng ba ba, nắm chặt áo, không dám nhìn Nhạc Phi. Nhạc Phi thấy thế, bất đắc dĩ nhìn Dịch MạcLặc, cũng hoang mang, anh hoàn toàn không hiểu vì sao con gái lại sợ cô. “Tuyên Tuyên, dì tiểu Phi hỏi con đã đói bụng chưa, sao con không trả lời?” “Con, con. . . . . . Không đói bụng, không muốnăn.” Dịch Tuyên vẫn núp sau lưng ba ba như trước, cũng không thèm nhìnNhạc Phi một cái. Động tác này làm Nhạc Phi cảm thấy bị tổnthương, cô hoàn toàn không hiểu rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn tốt, vì sao hôm nay lại như thế này? Là cô nói sai hay làm sai cái gì sao? “Nhưng mà ngày hôm qua không phải là con nói muốn ăn thịt nướng và bánh trứng bột. . . . . .” “Không muốn! Không muốn! Con không muốn ăn! Con không cần đồ ăn của dì!” Bỗng nhiên Dịch Tuyên kích động nói. Dịch Mạc Lặc vội vàng trách con gái vôlễ.”Tuyên Tuyên, ba ba đã dạy con như thế nào? Người lớn nói chuyện conđã không nhìn lại còn dùng loại khẩu khí này, ba ba quá thất vọng vì con rồi!” Nhạc Phi vội vàng ngăn anh tức giận, cô không hy vọng bởi vì mình mà cha và con gái bất hòa, dù sao cô cũng là ngườingoài.”Không sao, có thể là vì Tuyên Tuyên thiếu ngủ, tâm tình không tốt lắm, con nít thướng quạu khi rời giường, em mua ba phần bữa sáng, haiphần cho hai người, nhớ rõ là phải cho con bé ăn, đừng để đói bụng.” “Thật có lỗi.” Dịch Mạc Lặc cũng không hiểu vìsao lại thế này, nhưng anh biết thái độ của con gái đã làm tổn thươngcô. “Không sao, em lên trước.” Nhạc Phi lại nhìn Dịch Tuyên núp sau lưng anh,thở dài, cho rằng chắc là cô bé đã đại khái phát hiện mưu kế của mình,cho nên sinh lòng phản cảm, quả nhiên là con nít rất nhạy cảm. (Di:thưa tỷ nó là con nít 5 tuổi đấy =,= Nghĩ sâu xa quá ) Vấn đề là cô còn chưa làm gì cả. . . . . . Thực oan uổng. Đến kia cô đi vào thang máy, Dịch Mạc Lặc mới xoay người nhìn con gái. “Nói cho ba ba biết, rốt cuộc là vì sao lại thế này?” Anh rất tức giận, nghiêm túc hỏi. Dịch Tuyên bị dọa cho sợ, mắt ngấn nước trả lời: “Bởi vì, bởi vì. . . . . . Anh trai nói nếu dì tiểu Phi kết hôn với baba lại sinh em bé thì sẽ không thương con . . . . . . Con sẽ giống BạchTuyết công chúa bị độc chết, nhưng mà, nhưng mà con rất thích ăn táo. . . . . . Cho nên, cho nên. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Ba ba đừng tứcgiận!” Con chỉ muốn ăn táo mà thôi. Thì ra là như vậy, cái thằng nhóc ông cụ non kia! Dịch Mạc Lặc thở dài, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy cánh tay con gái, nghiêm túc giải thích. “Tuyên Tuyên, dì tiểu Phi sẽ không gả cho ba ba, dì ấy và ba ba là bạn rất thân. Ba ba có các con là đủ rồi, cho nên con không cần như vậy đối với dì tiểu Phi, dì ấy thật sự thích con, bởi vìcon, ba ba cũng có bữa sáng ăn, nhưng thái độ lúc nãy của con đã xúcphạm tới dì tiểu Phi, ba ba có thấy hốc mắt của dì tiểu Phi đỏ, dì ấyrất buồn.” “Vậy, vậy. . . . . Làm sao bây giờ?” Dịch Tuyên cũng đỏ mắt, không biết nên làm thế nào. Dịch Mạc Lặc mỉm cười, sờ sờ đầu cô bé.”Sau khi tan tầm, ba ba sẽ dẫn con đi xin lỗi dì tiểu Phi.’’ Dịch Tuyên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng trànđầy áy náy. Thì ra mình không nên đối xử với dì tiểu Phi như thế, mìnhthật xấu. . . . . . Bất đắc dĩ người nào đó đợi không được lâu nhưvậy, đã ở trên lầu khóc đến mức đứt từng khúc ruột, lầu 12 rối loạn,cuối cùng làm phiền Viên Viên xuống dưới cho mời Tuyên Tuyên lên, mớilàm thủ trưởng nín khóc mỉm cười. Không ai biết vì sao Nhạc Phi thíchtrẻ con như vậy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu nếu như bất bình vớingười phụ nữ khôn khéo này, chỉ cần tìm đứa nhỏ khôn lanh, lém lỉnh hayđáng yêu đứng trước mặt cô ấy, lập tức nữ ma đầu sẽ ngoan ngoãn đầuhàng. Đây là bí ẩn mà không ai trong ‘’Hạnh phúc nhân thọ’’ có thể lý giải được.